Độ ấm trên môi em

Chương 35


Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 35:

Chương 35: Xin lỗi
 
Miệng Vu Vãn hơi hé, muốn kêu anh đứng lại. Nhưng cô còn chưa kịp nói thì điện thoại trên bàn lại đột nhiên đổ chuông. Vu Vãn nghiêng đầu nhìn, là một dãy số xa lạ, cô không cần suy nghĩ trực tiếp cúp máy. Khi ngẩng đầu lên thì Lục Thời Dập đã kéo cửa đi ra rồi.
 
Trong chớp mắt cánh cửa kia khép lại, bóng dáng anh hoàn toàn biến mất trước mắt cô.

 
Vu Vãn chỉ cảm thấy trái tim mình như đè nén.
 
Mà dãy số lạ kia lại giống như bùa đòi mạng tiếp tục gọi đến. Vu Vãn xoa xoa phần giữa chân mày, bực bội tiếp cuộc gọi: “Xin chào, vị nào vậy?”
 
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói như hàm chứa ý cười của một người đàn ông: “Vu tổng, cuối cùng cô cũng chịu nhận điện thoại của tôi rồi. Không làm phiền cô chứ?”
 
Vu Vãn im lặng một lát mới nhận ra: “Lục Sang?”
 
“Nhĩ lực của Vu tổng thật tốt, không ngờ lại nghe ra giọng của tôi.” Lục Sang lười biếng cười.
 
Vu Vãn nhíu mày, số điện thoại riêng của cô chỉ có những người có quan hệ thân thiết với cô mới biết. Không biết Lục Sang này đã dùng thủ đoạn gì để có được số của cô. Vu Vãn dùng giọng điệu giải quyết công việc hỏi: “Lục tổng tìm tôi có chuyện gì?”
 
“Vu tổng, hoa tặng cho cô đã nhận được chưa? Có thích không?”
 

“…” Không ngờ hoa lại do Lục Sang tặng. Nói như vậy, cô thực sự đã nghi oan cho Lục Thời Dập rồi…
 
Nghĩ đến những dòng chữ trắng trợn trên tấm thiệp, bàn tay cầm điện thoại của Vu Vãn không khỏi siết chặt hơn, giọng lập tức lạnh xuống: “Lục tổng cũng là người có thân phận địa vị, chuyện ngày hôm nay không khỏi có chút mất thân phận đi?”
 
Lục Sang biết cô đang nhắc đến điều gì, không ngại nói: “Vu tổng, cô hẳn đã biết tôi luôn thưởng thức cô, đều là người trưởng thành cả rồi, tôi yêu thích cô không phải là chuyện bình thường sao?”
 
Dừng một chút, đến khi mở miệng anh ta lại cố ý thấp giọng, giọng điệu có thêm vài phần ám muội: “Tôi thật sự muốn theo đuổi cô, muốn cùng cô ‘giao lưu’ càng sâu hơn nữa.”
 
Mấy lời ái muội này không phải Lục Thời Dập chưa từng nói với cô. Nhưng Lục Thời Dập nói mấy câu cợt nhả đó Vu Vãn hơn phân nửa chỉ nghe cho vui, không quá để tâm đến, cho dù có cùng lắm cũng chỉ bị anh làm cho tâm phiền ý loạn. Nhưng tuyệt đối sẽ không giống như khi nghe Lục Sang nói ra những lời này, khiến cô ớn lạnh từ tận xương tuỷ.
 
Vu Vãn đương nhiên biết Lục Sang muốn theo đuổi cô là giả, muốn hợp tác cùng phòng thí nghiệm của cô để thu được lợi ích, đó mới là mục đích cuối cùng của anh ta.
 
Nếu Lục Sang đã khiến cô buồn nôn, cô cũng thẳng thắn với anh ta: “Lục tổng, anh đừng phí công nữa. Mặc kệ anh có mục đích gì, phòng thí nghiệm AI cũng sẽ không hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng của các anh, chí bất đồng đạo bất hợp, bất tương vi mưu*, mong anh sau này tự trọng.”
*Chí bất đồng đạo bất hợp bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, không hợp tư tưởng thì không thể cùng nhau tạo sự nghiệp.
 

Nói xong, cô cũng không chừa cho đối phương đường sống, lập tức cúp điện thoại, cũng chặn luôn Lục Sang.
 
Tuy rằng trong thời điểm hiện tại Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng phát triển không tồi, nhưng con người Lục Sang làm chuyện gì cũng quá cấp tiến, quá mạo hiểm, quá ham muốn cái lợi trước mắt, những thứ này tương lai sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, đây cũng là một trong những lý do Vu Vãn luôn từ chối hợp tác cùng anh ta.
 
Chỉ là không nghĩ tới, nhân phẩm anh ta lại thấp như vậy.
 
Vu Vãn ném điện thoại sang một bên, giống như nuốt phải ruồi bọ, dạ dày vẫn còn muốn nôn.
 
Cô đi vào trong phòng nghỉ, dùng nước lạnh để rửa mặt, lại súc miệng thêm mấy lần, cuối cùng cũng khiến dạ dày thoải mái hơn một chút. Khi Vu Vãn trang điểm xong rồi ra ngoài, ánh mắt vô tình dừng trên bàn trà.
 
Bữa sáng phong phú bên trong hộp giữ nhiệt tuy rằng đã nguội nhưng vẫn hấp dẫn như cũ.
 
Nói thật, khi Vu Vãn ở trong thang máy trông thấy Lục Thời Dập đột nhiên đi làm lại, trong lòng cô cảm thấy rất vui, chỉ là sau đó Lục Thời Dập liên tục trêu chọc lại khiến cô tức giận. Cô cũng không biết vì sao cô lại tức giận với anh, hoặc là cô giận bản thân mình nhiều hơn. Đã nói chỉ xem anh như em trai, nhưng trái tim cô lại thay đổi dễ như trở bàn tay, bị anh trêu chọc đến tâm tình nhộn nhạo…
 
Mà vừa rồi cô không chỉ hiểu lầm Lục Thời Dập, còn nói nhiều câu tuyệt tình với anh như vậy, trách lầm anh khiến anh thật sự bị tổn thương rồi..
 
Giờ phút này Vu Vãn hơi tự trách bản thân, có phải cô nên xin lỗi thằng nhóc kia không?
 
Mà lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Dương Tụng đến nhắc nhở cô cuộc họp bên phòng tiêu thụ chuẩn bị bắt đầu, mọi người đã đến đông đủ chỉ chờ một mình cô.
 
Dương Tụng thấy bữa sáng trên bàn vẫn chưa có ai ăn, liền nói: “Vu tổng, nếu không cô ăn sáng trước đi, tôi bảo bọn họ chờ thêm 10 phút.”
 
“Không cần đâu, đi họp thôi.”
 
Vu Vãn cầm theo tài liệu của cuộc họp, khi đi ngang qua phòng thư ký, cô như cố ý thông qua những tấm kính nhìn vào bên trong, vị trí làm việc của Lục Thời Dập không có người, không biết đã chạy đi đâu rồi.
 
Cuộc họp này Vu Vãn không hề tập trung, ngay cả cấp dưới cùng cảm thấy Vu tổng hôm nay không giống thường ngày. Lạ nhất chính là sau khi bọn họ báo cáo xong, Vu tổng không hề cho ý kiến mà lại nói “tan họp”.
 
Điều này khiến cho các giám đốc kinh doanh sợ hãi trong lòng, đây Vu tổng hài lòng hay không hài lòng với thành tích của bọn họ đây?
 
Hôm nay tuy rằng bận rộn nhưng Vu Vãn cũng không có bao nhiêu tâm trạng,  mà cả ngày nay cô cũng không thấy bóng dáng Lục Thời Dập ở công ty. Buổi chiều sau khi hoàn thành công việc, đúng lúc Dương Tụng đi vào tìm cô ký tên, Vu Vãn vẫn không nhịn được hỏi anh ta tình hình của Lục Thời Dập: “Cả ngày nay cậu ta đều không ở công ty, đi đâu mất rồi?”
 
Dương Tụng tiếp nhận tài liệu đã được Vu Vãn ký, trả lời: “Buổi sáng Tiểu Lục nói trong người cậu ta không thoải mái, đã xin nghỉ phép mấy ngày về nhà nghỉ ngơi rồi.”
 
Trong người không thoải mái?
 
Là vì những lời cô đã nói sao?

 

 
Vốn dĩ hôm nay Tô Lan phải đi đóng phim, đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì thấy con trai đột nhiên quay lại. Buổi sáng lúc đi tình thần còn phấn chấn, ra cửa quay về sắc mặt lại trắng bệch, bước chân lảo đảo, nhìn giống như một người đang ốm nặng…
 
Từ nhỏ cơ thể Lục Thời Dập đã khỏe mạnh, ngay cả cảm mạo cũng ít khi bị, vậy nên điều này làm cho Tô Lan sợ hãi, vội vàng xin nghỉ cùng đoàn phim, muốn đưa anh đi khám xem sao. Lục Thời Dập nửa sống nửa chết nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu, sống chết không chịu đi, cuối cùng Tô Lan đành phải mời bác sĩ gia đình tới.
 
Kết quả sau khi kiểm tra xong, chọc Tô Lan vừa tức vừa buồn cười.
 
Chẳng qua là cảm lạnh, hơi sốt nhẹ mà thôi, thế mà làm ra bộ dạng mỏng manh như mắc bệnh nan y.
 
Vẻ mặt bà hết cách nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường: “Con nói xem, mới ốm có chút xíu như vậy mà đã bày ra bộ dạng muốn chết không muốn sống thế này à?”
 
Đã ốm còn bị mẹ ghét bỏ, Lục Thời Dập đau lòng cực kì, anh kéo chăn xuống, gân cổ lên gào thét từ tận tâm can: “Con không thể ốm được à? Con ốm con còn không được khó chịu à? Khó chịu còn không được biểu hiện ra mặt à?”
 
“Được được được, con ốm rồi, con giỏi nhất.” Quý bà Tô Lan đắp lại chăn tử tế cho anh, dặn dò anh vài câu rồi lắc đầu đi ra. Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ nhưng cả ngày nay bà vẫn ở lại trong nhà làm đồ ngon cho con trai.
 
Khoảng hơn 7 giờ tối, canh Tô Lan hầm đã được, bà đang chuẩn bị bưng lên trên lầu cho Lục Thời Dập thì dì Lâm bỗng nhiên nói với bà rằng Vu Vãn tới. Chuyện này khiến cho Tô Lan vô cùng mừng rỡ, ngay cả con trai cũng quẳng ra sau đầu, vội vàng đặt bát canh xuống, tự mình ra cửa đón.
 
Mặc dù đến Lục gia là quyết định tạm thời của Vu Vãn, nhưng sau khi tan ca cô vẫn trở về nhà một chuyến. Vu Vãn biết Tô Lan rất thích sưu tầm trang sức, lần trước đến buổi đấu vừa nhìn cây trâm thời nhà Thanh rất thích hợp với khí chất của Tô Lan nên mua nó về, hôm nay đúng dịp mang trâm đến luôn. Vu Vãn còn tặng cho Tô Lan một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà cô mới mua ở nước ngoài.
 
Trong phòng khách, Tô Lan cầm cây trâm lên thưởng thức cả nửa ngày, thích đến mức không thể rời tay, liên tục khen ngợi: “Cây trâm này thực sự quá đẹp, dì đã sớm muốn sưu tầm rồi. Lần trước vì có hoạt động nên dì không thể đi đến buổi đấu giá, nghe nói có người đã mua mất, dì còn đang tiếc hùi hụi đây… Hoá ra người đó lại là cháu, Tiểu Vãn cháu đúng là quá hiểu lòng dì.”
 
“Còn bộ mỹ phẩm này dì cũng vừa mới hết, còn định nhờ người ta mang về đây.” Vẻ mặt Tô Lan vui mừng, bà buông mấy đồ vật trong tay ra, nắm lấy tay Vu Vãn, thân thiết nói: “Hôm nay cháu tới dì Tô rất vui. Sau này cháu chỉ cần tới là được, không cần mang cho dì mấy món đồ quý trọng như vậy…”
 
Vu Vãn bị lời bà nói làm cho hơi ngượng ngùng. Dụng ý của cô khi tới đây hôm nay không phải là thăm dì Tô, mà là vì Lục Thời Dập. Ánh mắt đảo qua đảo lại trong phòng khách mấy lần cũng không thấy bóng dáng anh ta…
 
“Tiểu Vãn, vừa hay dì mới nấu một bàn đồ ăn, lại đây, chúng ta cùng vào bếp nào.”
 
“Cảm ơn dì Tô, cháu đã ăn rồi ạ.” Vu Vãn hơi hé môi, do dự một lát rồi vẫn quyết định nói: “Nghe nói Thời Dập ốm nên cháu tới thăm cậu ta.”
 
“Hầy, nó nào có ốm đâu, rõ ràng là không ốm nhưng vẫn nằm rên rỉ.” Tô Lan bôi tro vào thằng con trai chỉ cảm lạnh sốt nhẹ nhưng lại nằm liệt trên giường cả ngày, gọi xuống ăn cơm cũng không ăn, nói chỗ này khó chịu chỗ kia khó chịu, người không biết còn tưởng nó bị bệnh nan y đấy…
 
Ở trước mặt Vu Vãn, một chút mặt mũi bà cũng không lưu lại cho con trai: “Ốm một cái là đòi chết không đòi sống, thằng nhãi ranh này bị chiều hư từ nhỏ rồi.”
 

“Dì Tô, vậy cháu lên trên xem cậu ta một lát.”
 
Tô Lan chợt phát hiện ra điều gì đó*, cười nhìn cô: “Tiểu Vãn, hôm nay không phải cháu cố ý tới thăm dì phải không?”
*Câu gốc là “hồi quá vị lai”, nghĩa là sau khi nghĩ thông suốt rồi phát hiện ra bản thân đã bị lừa.
 
“…” Sắc mặt Vu Vãn lập tức mất tự nhiên.
 
“Cháu làm cấp trên cũng tốt quá đi, còn tự mình đến nhà thăm cấp dưới nữa.” Tô Lan cười tủm tỉm rồi nói tiếp: “Ở công ty cháu cũng không được chiều nó đâu nhé, càng không thể coi nó như em trai được, lúc nên nghiêm khắc thì cháu phải lấy ra tư thái của lãnh đạo, khắt khe với nó một chút.”
 
Vu Vãn không biết phải nói gì, đành gật đầu.
 
Nghĩ đến những chuyện đã phát sinh giữa cô và Lục Thời Dập trong khoảng thời gian này, khi đối mặt với Tô Lan cô có hơi chột dạ. Cô giống như đang giải thích: “Hôm nay trùng hợp có việc muốn tìm Thời Dập, điện thoại cậu ta lại tắt máy, cháu nghe thư ký nói cậu ta xin nghỉ ốm rồi về nhà nên mới… thuận đường đến thăm cậu ta.”
 
Vu Vãn căng da đầu tán gẫu với Tô Lan một lát, cuối cùng Tô Lan cũng để cô đi lên trên: “Thời Dập ở trên tầng hai, phòng thứ hai từ phải sang.”
 
Nói xong, Tô Lan nghĩ một lát rồi vội nói: “Không đúng không đúng, bên phải là phòng cho khách, phòng thứ hai bên trái mới đúng.”
 
Vu Vãn gật đầu rồi đi lên lầu.
 
Cô đứng trước cửa phòng Lục Thời Dập, lần trước là vì Tô Lan chỉ sai nên cô mới chạy vào phòng anh ta tắm rửa, rồi sau đấy mới xảy ra cái chuyện cô ngã đè lên người anh, rồi khăn tắm thiếu chút nữa đã tuột ra làm cô xấu hổ không biết chui vào đâu…
 
Vu Vãn hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ra.
 
Trong phòng rất tối, tấm rèm cửa dày cộm được kéo chặt lại. Ánh sáng duy nhất trong phòng ngủ là từ chiếc đèn ngủ hắt ra.
 
Vu Vãn nương theo ánh sáng đi vào trong phòng. Nếu không phải tấm chăn màu xám đậm trên chiếc giường lớn thỉnh thoảng cử động thì quả thực khó phát hiện ra bên trong có người nằm. Vu Vãn đến gần, nhìn thấy người trên giường chôn cả đầu vào trong chăn, chỉ có vài sợi tóc lộ ra bên ngoài.
 
Cô cúi người xuống, giơ tay lên, đầu ngón tay dừng trên tấm chăn một lúc mới vỗ nhẹ lên.
 
Một lúc lâu sau, giọng nói như bị bóp nghẹt của Lục Thời Dập truyền ra từ phía trong tấm chăn, anh khó chịu vì bị quấy rầy: “Con không dậy đâu, đã nói là con khó chịu mà…”
 
“Cậu ngủ như vậy không sợ tự làm mình ngạt chết trong đó à?”
 
Nghe được giọng nữ quen thuộc, thân hình cao lớn đột nhiên cứng đờ, sau đó đột ngột đứng phắt dậy. Người đàn ông dụi dụi đôi mắt mình, nhìn chằm chằm người đang đứng ở mép giường, vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Chị, chị, chị sao lại ở đây? Em không nằm mơ chứ?”
 
Lục Thời Dập ngồi trên giường, chăn bị xốc lên, đầu tóc rối tung, anh mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, khuy áo chỉ tuỳ tiện cài vào hai nút, lại còn sai vị trí, vạt áo lỏng lẻo khiến lồng ngực rắn chắc lộ ra hơn nửa. Ánh đèn màu vàng trên đầu giường rọi lên người càng làm cho làn da vốn trắng của anh mang theo một loại xúc cảm phong lưu đa tình, lại còn có thêm cảm giác cấm dục gợi cảm.
 
Ánh mắt Vu Vãn dừng trên người anh chừng hai giây, sau đó không tự giác dời đi, cô nói: “Ốm à?”
 
Lục Thời Dập nhìn cô không chớp mắt, vẻ mặt nghệt ra, gật gật đầu.
 
Vu Vãn dùng mu bàn tay đặt lên trán anh ta một lát.

 
Đầu ngón tay cô hơi lạnh, nhưng Lục Thời Dập lại cảm thấy như một dòng suối mát chạy thẳng từ trán xuống trái tim, phần tình cảm điên cuồng muốn thoát ra nhưng lại không có cách nào bình tĩnh lại, không ngờ chỉ một hành động nhỏ của Vu Vãn có thể khiến tâm trạng của anh được trấn an.
 
“Đúng là có hơi sốt…” Hàng lông mày xinh đẹp của Vu Vãn khẽ nhíu lại: “Uống thuốc chưa?”
 
Không biết Lục Thời Dập vì đang ốm nên đầu óc không tỉnh táo, hay vẫn chưa hồi thần sau sự xuất hiện bất ngờ của Vu Vãn, anh hết gật rồi lại lắc, giống như một con cún ngốc nghếch.
 
Vu Vãn bất đắc dĩ cười: “Dì Tô nói cả ngày nay cậu chưa bỏ gì vào bụng, mau dậy ăn gì trước đi.”
 
Lục Thời Dập chớp mắt, Vu Vãn trước mặt giọng điệu dịu dàng không giống với Vu Vãn mà anh quen biết. Có phải đang nằm mơ không, anh âm thầm véo bản thân một cái, sự đau đớn từ đùi truyền đến đại não, Lục Thời Dập lúc này mới cảm thấy chân thật.
 
Là Vu Vãn…
 
Ngay sau đó, Lục Thời Dập khịt khịt cái mũi, nét mặt mệt mỏi nói: “Em không muốn ăn, cả người cảm thấy không thoải mái.”
 
“Không thoải mái chỗ nào?” Vu Vãn lập tức hỏi.
 
Lục Thời Dập thấy trên mặt cô lộ ra vẻ quan tâm, trái tim bị tổn thương cả ngày nay hoá ra lại không đau như vậy. Nhưng mà anh vẫn đưa tay lên ngực, lông mày nhíu lại, cố ý yếu ớt nói: “Trái tim đau, rất đau, đau cả ngày nay rồi.”
 
“…” Vu Vãn liếc anh, ánh mắt khẽ động, biết lời này anh có ám chỉ. Cô chưa từng xin lỗi bất kỳ ai, dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Thời Dập, bỗng nhiên có hơi mất tự nhiên.
 
Vu Vãn mím môi, đầu ngón tay vô thức túm chặt lấy chiếc túi mang bên người.
 
Cuối cùng Vu Vãn cũng nói ra: “Cái này… Chuyện buổi sáng nay là chị hiểu lầm cậu. Chị không nên khi chưa hiểu rõ sự việc đã nghi oan cho cậu, còn nổi giận với cậu… Chị xin lỗi cậu vì những lời nói nặng nề đã nói với cậu.”
 
Vu Vãn nói rất chân thành, Lục Thời Dập sau khi nghe xong lại “hừ hừ” hai tiếng rồi quay mặt đi, chỉ chừa lại cho cô một cái sườn mặt không có biểu hiện gì.
 
Vu Vãn cúi người tiến lên, hạ thấp thân phận dỗ dành: “Cậu muốn thế nào mới chịu tiếp nhận lời xin lỗi của chị đây?”
 
Vu Vãn không chỉ xin lỗi anh, lại còn dỗ dành anh?
 
Lục Thời Dập kích động nhưng lại lặng lẽ véo vào đùi mình một cái để chứng minh mình không nằm mơ. Kỳ thực vào khoảnh khắc Vu Vãn xuất hiện trong phòng mình, anh không còn tức giận với cô  nữa, thẩm chí còn vui đến nỗi hận không thể nhảy tưng tưng lên nữa kìa.
 
Rốt cuộc Lục Thời Dập cũng xoay gương mặt đẹp trai kia về vị trí cũ, anh nhìn Vu Vãn, rất muốn được đằng chân lân đằng đầu nói “Hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho chị”, nhưng hiện tại anh không có cái gan này, nếu làm quá lên anh sợ Vu Vãn sẽ bị anh dọa chạy mất…
 
Vì thế trong phòng ngủ, người đàn ông kiêu ngạo nào đó xụ mặt, mang theo vài phần vô cớ gây rối nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định nói: “Em đói bụng, chị đút cơm cho em ăn, em sẽ tha thứ cho chị.”
 
_______________________
Tác giả muốn nói gì đó hen: Lục đại ca, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải có người đút cơm, cậu không thấy xấu hổ à?
 
Lục Thời Dập: Bà xã đút cơm cho tôi, tôi xấu hổ cái khỉ gì?!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.