Độ ấm trên môi em

Chương 18


Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 18:

Chương 18: Sinh nhật
 
Vu Vãn nhìn qua mắt mèo gắn trên cửa, thấy người đứng bên ngoài thì thầm hít sâu một hơi, kéo cánh cửa ra: “Cậu còn chuyện gì à?”
 
Người vừa nhấn chuông cửa không phải ai khác, chính là thằng nhóc lắm chuyện – Lục Thời Dập.

 
Anh chỉ mặc bên ngoài một chiếc áo lông dài quá gối, nhưng mặc cũng không mặc cho tử tế, khóa cũng không kéo hết lên để lộ bộ tây trang mỏng manh bên trong. Mùa đông ở nơi này nhiệt độ thường rơi vào khoảng âm mười mấy độ, đúng là không sợ lạnh.
 
“Vừa rồi em quên nói với chị, thứ Sáu tuần này là sinh nhật mẹ em. Mẹ em bảo em nhất định phải mời chị đến tham gia sinh nhật của bà.”
 
Vu Vãn gật đầu, biểu thị đã biết. Không nói bằng lòng, cũng không nói từ chối, chỉ nói: “Ngày mai đến công ty, chị xem lịch trình thư ký Trình sắp xếp đã.”
 
“Chị không cần xem, em xem hộ chị rồi. Buổi chiều thứ Sáu tuần này vốn là có buổi gặp mặt với Tổng giám đốc Walter, nhưng đối phương lại có việc bận, ngày hôm qua đã dời ngày đến thứ Hai tuần tới rồi.” Lục Thời Dập lộ ra hàm răng trắng: “Tiệc tổ chức ở nhà riêng, không có phóng viên, người tới đều là bạn bè thân thích của mẹ em thôi.”
 
Vu Vãn nhướng mày: “Hừ, cậu đây là đến mời à, rõ ràng là đến để thông báo đấy?”
 
“Nào có? Em đây thành tâm thành ý mời chị mà.” Lục Thời Dập đắc ý đặt một cánh tay lên trên cánh cửa, nghiêng người dựa vào, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Mẹ em đã lâu không gặp chị, bà dặn đi dặn lại em nhất định phải mời được chị đến.”
 

 

Tô Lan là một người bận rộn, không phải ra nước ngoài đóng phim thì chính là đi quay chương trình, quanh năm suốt tháng không có mấy ngày ở lại Bắc Kinh, muốn gặp mặt một người cũng bận rộn như Vu Vãn, quả thực không dễ dàng.
 
Sinh nhật Tô Lan mặc dù không tổ chức lớn, nhưng hôm đó bạn bè thân thích mang theo mấy đứa trẻ trong nhà tới dự tiệc, cảnh náo nhiệt như hôm nay Lục gia ngày thường khó có được.
 
Hơn năm giờ chiều, thấy con trai nhà mình cuối cùng cũng mang được người tới, khỏi phải nói Tô Lan vui vẻ thế nào.
 
Chuyện Lục Thời Dập chạy đến Vinh Quang làm việc bà đã sớm biết. Vậy nên bà nắm chặt tay Vu Vãn, nhiệt tình hỏi han. Nào là dạ dày đã tốt hơn chưa? Rồi bữa sáng nhà làm có hợp khẩu vị của cô không? Sau đấy dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân mình. Còn nói con trai mình chạy đến chỗ cô làm trợ lý, thực sự gây phiền toái cho cô, khiến cô phải nhọc lòng…
 
Lục Thời Dập phát hiện, quý bà Tô Lan này đúng là rất thích Vu Vãn.
 
Vu Vãn vừa đến thì đã hoàn toàn quên mất đứa con trai này. Nói chuyện với nhau không có hồi kết, gặp ai cũng giới thiệu Vu Vãn là con gái nuôi của bà. Khen Vu Vãn một câu thì châm chọc con trai mình hai câu, đây là mẹ ruột đấy à?
 
Anh vô dụng thế cơ à?
 
“Đời này điều tiếc nuối nhất của dì chính là không sinh được một đứa con gái vừa thông minh, vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang như Tiểu Vãn.” Tô Lan liên tục than thở, không thể tránh khỏi tiếc nuối: “Dì thật hy vọng Tiểu Vãn là con gái ruột của dì.”
 

“Có người con trai ưu tú như Thời Dâp, cô đã có phúc lắm rồi.” Một người bạn cười an ủi.
 
“Ưu tú chỗ nào cơ? Ngày nào cũng làm trái lời tôi. Từ nhỏ đến lớn đều nghịch như khỉ, chẳng có hôm nào để tôi yên tĩnh được.”
 
Lục Thời Dập không thể nghe được nữa, giả vờ ghen tị: “Mẹ, mẹ không thể thừa nhận con trai của mẹ cũng rất ưu tú à?”
 
Quý bà Tô Lan tặng cho anh ta một ánh nhìn khinh bỉ: “Con phải ưu tú trước thì mẹ mới thừa nhận được chứ.”
 
Lục Thời Dập: “…”
 
“Con thử nhìn xem mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Vãn hai mươi hai tuổi đã tiếp quản Vinh Quang, con nhìn lại mình đi, đã hai mươi ba tuổi rồi đấy, hết năm nay là hai mươi bốn rồi, còn chưa làm được trò trống gì đâu!” Mẹ ruột chẳng hề khách khí, đả kích thẳng mặt.
 
Lục Thời Dập: “…” Trái tim giống như bị đâm xuyên qua vậy…
 
“Con trai thường trưởng thành muộn hơn con gái mà.”
 
“Đúng vậy, đúng vậy, con trai thường phải 30 mới đủ lớn. Tương lai Thời Dập nhất định rất có tiền đồ.”
 
Nhóm bạn bè thân thiết vừa cười vừa thay Lục Thời Dập nói chuyện.
 
“Chẳng biết lúc đến ba mươi tuổi có thể trưởng thành thật không.” Tô Lan cảm khái nói: “Đứa con trai này của dì, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều chủ ý. Trước đây không muốn cho nó ra nước ngoài, nó vẫn cố sang đó du học. Tốt nghiệp xong, bảo nó về nước nó cũng không chịu về, chẳng biết nó muốn làm cái gì cả…”
 
“Mẹ!” Lục Thời Dập vội vàng cắt đứt lời mẹ.
 
Chuyện anh mở một công ty đầu tư ở Mỹ chưa từng nói với Vu Vãn dù chỉ một chữ. Trước khi vào Vinh Quang, anh đã nói với Vu Vãn rằng mình kẻ thất nghiệp, muốn đến công ty cô ấy rèn luyện để tăng thêm kinh nghiệm làm việc.
 
Nếu để cho Vu Vãn biết anh ở nước ngoài đã có sự nghiệp của riêng mình, nói không chừng sẽ không tiếp tục cho anh ở bên cạnh làm trợ lý nữa.
 
Lục Thời Dập thấy Vu Vãn có vẻ vẫn chưa phát hiện ra điều gì thì thở phào nhẹ nhõm, rồi cầu xin sự tha thứ từ mẹ ruột: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ, không phải lễ kể tội của con. Mẹ, có thể chừa lại chút mặt mũi cho con không?”
 
“Da mặt con dày như vậy còn cần mẹ chừa lại cho cơ à?”
 
Vu Vãn nhìn vẻ mặt sụp đổ của Lục Thời Dập khi bị mẹ ruột đả kích, vui thì vui đấy nhưng vẫn nên nói thay anh vài câu: “Dì Tô, Thời Dập rất thông minh, cũng rất có năng lực. Khoảng thời gian cậu ấy ở Vinh Quang làm được không ít các dự án xuất sắc, cũng giúp đỡ  cháu rất nhiều trong công việc.”
 
Nghe Vu Vãn ở trước mặt mọi người khen mình, Lục Thời Dập như mở cờ trong bụng. Lập tức đắc ý nói với quý bà Tô Lan: “Mẹ nghe thấy không, sếp của con còn khen con đấy. Con trai của mẹ ưu tú lắm đấy.”
 
“Nhìn chút tiền đồ này của con đi….” Quý bà Tô Lan lắc đầu chê bai: “Tiểu Vãn à, cháu không thể khen nó, thằng nhóc này chỉ cần khen nó một lần là cái đuôi nó vểnh lên tận trời rồi!”
 


 
Sinh nhật của Tô Lan, nếu mời Vu Vãn thì tất nhiên cũng phải mời Vu Mục. Sau khi buổi tiệc bắt đầu được một lúc thì người cùng Lục Thời Dập xích mích ầm ĩ suốt nhiều ngày trời – Vu Mục, mới khoan thai đến muộn.
 
Vu Vãn bị Tô Lan kéo vào phòng trưng bày để xem món đồ mà gần đây bà mới đấu giá thành công. Lục Thời Dập bị quý bà Tô Lan kéo đi xem từ lâu rồi, không còn hứng thú nữa. Trông thấy Vu Mục đi tới, không tính toán với anh ta mà hào phóng tiến đến chào hỏi.
 
Vu Mục nhìn thấy anh, hai tay vẫn đút trong túi quần, giả vờ lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông không nói chuyện với kẻ lừa đảo!”
 
“… Ai là kẻ lừa đảo?”
 
“Ai vừa nói chuyện với tôi, kẻ đó chính là kẻ lừa đảo!”
 
“Hey!” Lục Thời Dập buồn bực: “Tôi lừa cậu cái gì?”
 
Vu Mục vẫn nói câu nói kia: “Trong lòng cậu tự hiểu!”
 
Lời này nghe vào tai sao lại khiến Lục Thời Dập có cảm giác bản thân là một gã đàn ông bạc tình lừa gạt tình cảm của cậu ta thế nhỉ?
 
Lục Thời Dập cũng không biết cái người này gần đây trong đầu lại nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì không bình thường, mà lại không nói lý do rồi chiến tranh lạnh với anh nhiều ngày như vậy. Ngày hôm nay, nhất định anh ta phải nghe được nguyên nhân từ trong miệng Vu Mục.
 
Buổi tiệc sinh nhật của Tô Lan khách khứa được mời đều là những người bạn thân nhất của mình cùng với những thân thích có quan hệ gần với Lục gia. Tất cả mọi người đều rất thoải mái, mấy đứa trẻ con có quen biết lẫn nhau chạy nô đùa trong sân, Lục gia tiếng cười tiếng nói tràn ngập khắp nơi, bầu không khí vừa hài hòa, vừa náo nhiệt.
 
“Mấy tiểu tổ tông đừng chạy lung tung nữa, cẩn thận đụng phải người ta!” Trong khi người lớn đứng một bên nhắc nhở, thì thằng nhóc dẫn đầu nhóm trẻ con kia đột nhiệt va phải Vu Vãn mới từ trong phòng trưng bày bước ra.
 
Vu Vãn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy một cánh tay thằng bé, không để cho nó ngã sấp xuống đất. Đúng lúc này, một cảm giác mát lạnh từ bên hông thấm vào da thịt cô.
 
Cùi đầu nhìn xuống thì thấy ly nước nho trong tay thằng bé kia toàn bộ đã đổ lên quần áo màu trắng của cô.
 
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thằng bé nhà tôi quá không hiểu chuyện rồi.” Phụ huynh thằng bé kia thấy vậy lập tức vội vàng chạy tới, nhận lỗi với Vu Vãn.
 
Vu Vãn cười rồi nói không sao. Phụ huynh thằng bé vẫn mắng nó một trận: “Mau xin lỗi chị đi.”
 
Trong mắt thằng bé đong đầy những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu: “Chị, em xin lỗi, không phải em cố ý đâu…”
 
“Được rồi, chị tha lỗi cho em mà.” Vu Vãn nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé, hiếm khi dịu dàng, giúp cậu bé lau những giọt trong suốt còn đọng ở viền mắt kia: “Em là nam tử hán, phải kiên cường, không được khóc nhé.”

 
“Dạ, em không khóc.” Thằng bé nghe lời khịt mũi một cái.
 
Quần áo Vu Vãn đã bẩn, tiếp tục mặc đương nhiên sẽ không ổn, nhưng cô lại không đem theo quần áo sạch sẽ. Cơm tối còn chưa ăn, vả lại lâu rồi cũng chưa được gặp Vu Vãn, Tô Lan tất nhiên sẽ không nỡ thả người về.
 
Tô Lan giữ gìn vóc dáng rất tốt, lại cao ngang ngửa Vu Vãn. Bình thường bà rất thích mua quần áo, rất nhiều bộ đồ ngay cả mác còn chưa được tháo ra. Đồ của bà tất nhiên Vu Vãn có thể mặc được.
 
Tô Lan để Vu Vãn lên lầu tắm rửa rồi tạm thời cứ mặc đồ của bà, như thế cũng không cần về nhà một chuyến. Ngày hôm nay bà tự mình làm mấy món chính, nhất định phải giữ Vu Vãn ở lại nếm thử.
 
Nghe bà nói như vậy, Vu Vãn cũng không tiện từ chối.
 
“Dì Tô, dì không cần đi theo cháu đâu, tự cháu đi lên là được. Dì ở lại tiếp đãi mọi người đi!”
 
Tô Lan cũng không coi Vu Vãn là người ngoài, bà còn phải bận chịu trong bếp, vì thế dặn dò: “Lên lầu rẽ trái, phòng thứ hai, một lát dì bảo mẹ Lâm mang đồ lên cho cháu.”
 
“Vâng ạ.”
 
Vu Vãn không biết quý bà Tô Lan có một đặc điểm chính là thường xuyên không phân biệt được trái phải. Căn phòng mà phải rẽ trái theo lời bà không phải là phòng cho khách, mà là phòng của Lục Thời Dập…
 

 
“Vu Mục, ông đây đánh chết cậu!!!”
 
Phòng khách đang náo nhiệt bỗng truyền đến một tiếng quát lớn, cảm giác nóc nhà cũng muốn bay lên trời.
 
Lúc này, Lục Thời Dập đang ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, trên mặt, trên tóc đều là kem bánh gato. Người khởi xướng một màn này không ai khác là  Vu Mục lại tiếp tục lấy hai miếng bánh gato ném về phía anh.
 
Lục Thời Dập nhảy lên, tránh thoát, lau vết kém trên mặt mình đi: “Còn dám đánh lén tôi? Tôi với cậu có thù oán gì mà cậu muốn hủy dung phá tướng tôi?”
 
Vu Mục đáp lại tám chữ: “Thù sâu oán nặng, không đội trời chung!”
 
Lục Thời Dập cảm thấy Vu Vãn nói không sai, con bò* này gần đây nhất định bị thần kinh rồi!
*con bò: nguyên văn là sinh khẩu – chỉ những con vật như ngựa, bò,… hay còn gọi là gia súc, khi chửi nhau thì có thể dùng súc sinh. Tuy nhiên mình xài “con bò” cho nó nhẹ nhàng.
 
Anh vừa ôn hòa nhã nhặn tìm Vu Mục nói chuyện, muốn giải trừ khúc mắc trong lòng cậu ta, để tình anh em khôi phục lại. Kết quả, con bò đấy không chỉ từ chối nói chuyện mà còn tấn công anh ta bằng bánh gato.
 
Làm gì có cái lý đấy!
 
Mấy người bạn nhỏ nghe thấy bên này có tiếng động thì nhao nhao ùa tới giúp vui. Trông thấy tạo hình của Lục Thời Dập, từng đứa một chỉ ngón tay mũm mĩm về phía anh ta, cười gãy cả lưng: “Nhìn Lục ca ca buồn cười quá đi!”
 
“Mau đến xem nè, Lục ca ca biến thành yêu tinh bánh gato rồi! Ha ha ha…”
 
“Đứa nào ném trúng cậu ta sẽ được thưởng một nghìn đồng.” Vẻ mặt Vu Mục ôn hòa, giơ ngón trỏ về phía đám nhóc kia, dùng tiền tài để lừa gạt bọn nó, để bọn nó cùng mình tấn công Lục Thời Dập cho bỏ tức.
 

“Được ạ, được ạ!”
 
Phòng khách nháy mắt loạn thành một nùi.
 
“Đậu tía Vu Mục! Cậu chờ đấy cho tôi, ngày hôm nay nhất định cậu sẽ phải chết!” Lục Thời Dập bị gánh gato của đám nhóc con tấn công mà phải chạy khắp phòng tránh né.
 
Vu Mục biết Lục Thời Dập chắc chắn sẽ không buông tha cho mình. Vì thế sau khi giao nhiệm vụ cho đám nhóc xong, anh ta lập tức lẩn đi như dự kiến.
 
Mấy đứa nhóc chơi đùa đến hăng say, chiếc bánh gato ba tầng của buổi tiệc hôm nay đều dùng để đập Lục Thời Dập. Đợi đến khi phụ huynh các nhà ngăn mấy con gấu con này lại để giải cứu cho Lục Thời Dập thì toàn thân anh đã dính đủ các màu kem khác nhau.
 
Cả người trông như một viên kẹo đường bảy màu khổng lồ, hình tượng đó trông khá là thảm hại.
 
Tô Lan nghe thấy động tĩnh liền từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy con trai mình bị chỉnh thành như vậy thì cười lớn. Bà còn ngăn ai đó đang muốn lên lầu tắm rửa lại: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, để mẹ chụp một kiểu ảnh lưu niệm nào!”
 
Lục Thời Dập: “…” Đây là mẹ ruột kiểu gì đấy?
 
Lục Thời Dập bị mọi người coi như chó cảnh, lần lượt xếp hàng chụp ảnh cùng. Chờ đến khi anh đi lên lầu về phòng của mình thì đã là chuyện của mười phút sau. Vừa bước vào cửa liền vội vàng đem quần áo dính đầy kem cởi ra, cởi xong áo lại đến cởi quần, không đến ba giây toàn thân trên dưới cũng chỉ còn lại một cái quần tứ giác.
 
Lục Thời Dập sải bước trên đôi chân dài đến phòng tắm. Vừa đi vừa dùng áo sơ mi lau chỗ kem đang dính trên mặt và tóc đi.
 
“Cậu chờ đó đi, thù này không báo, tôi không mang họ Lục!”
 
Anh tức giận đem Vu Mục mắng từ trên xuống dưới, mắng xa đến gần, mắng đủ một trăm tám mươi lần mới ngừng lại.
 
Một bước một bước, Lục Thời Dập đột nhiên dừng lại.
 
Anh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Nghĩ đến thời điểm Vu Mục cầm bánh gato tấn công mình, trên người Vu Mục cũng không bị anh ta ném dính không ít kem.
 
Đuôi lông mày Lục Thời Dập nhếch lên, bảo sao anh không tìm thấy người, hóa ra là trốn vào phòng anh ta để tắm!
 
Tiếng nước chảy ngừng lại, người ở bên trong giống như đã tắm xong, chuẩn bị ra ngoài.
 
Lục Thời Dập hung hăng ném cái áo sơ mi đang cầm trong tay xuống thảm, xoa xoa hai bàn tay, khóe miệng kéo lên một nụ cười gian, nói thầm: “Còn muốn ra ngoài? Hôm nay tôi sẽ lột sạch con bò cậu trong phòng tắm!”
_________________
Vở kịch nhỏ
 
Vu Mục đang núp ở một nơi nào đó đánh bài, hai chân bắt chéo: “Nghe nó người nói đó muốn lột sạch tôi, xem ra nay không có cơ hội rồi.”
 
Vu Vãn từ phòng tắm đi ra: “Cậu muốn lột sống ai đấy?”
 
Lục Thời Dập: “…”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.