Độ ấm trên môi em

Chương 12


Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 12:

Chương 12: Lúng túng
 
“Em đi mua cho chị chút đồ ăn sáng, nhân lúc còn nóng chị mau ăn đi.” Sau khi bước vào phòng, Lục Thời Dập nâng cao giường bệnh Vu Vãn đang nằm, chỉ nói một câu rồi yên lặng ngồi bên cạnh trông nom Vu Vãn dùng bữa.
 
Lục Thời Dập mua một phần cháo dinh dưỡng tốt cho dạ dày cùng vài món ăn kèm với cháo, còn mua thêm vài món đặc sản Thâm Quyến, cộng lại cũng khá nhiều, một người không thể nào ăn hết.

 
Vu Vãn nhìn anh một lúc, Lục Thời Dập không những không nhìn cô, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên, vẻ mặt như đang có tâm sự nặng nề. Vu Vãn nhận lấy bát cháo trong tay anh ta, uống hai ngụm, mới nói: “Tối hôm qua vất vả cho cậu rồi.”
 
Lục Thời Dập nhàn nhạt trả lời: “Không vất vả.”
 
“Chuyện chị nằm viện đừng nói với Vu Mục.”
 
Lục Thời Dập thở ra một tiếng “ừ”.
 
Vu Vãn lại hỏi tiếp: “Cậu ăn sáng chưa?”
 
“Chưa.”
 
“Nhiều như vậy chị ăn không hết, cậu ăn cùng luôn đi.”
 

“Em không đói.” Lục Thời Dập miễn cưỡng trả lời, rồi lại nói thêm một câu: “Không có khẩu vị.”
 
Bộ dạng này là đang giận dỗi ai đây?
 
Vu Vãn cho dù phản ứng chậm cũng cảm giác được anh có điểm không thích hợp.
 
Trong mấy ngày Lục Thời Dập ở Thâm Quyến, không chỉ tích cực trong công việc mà đối với bất cứ thứ gì anh đều cảm thấy hứng thú. Chỉ cần cô rảnh rỗi thì anh lập tức sẽ hóa thành một đứa trẻ hiếu kỳ, dùng mấy cái tư tưởng kỳ quái của bản thân mà thảo luận với cô chuyện công việc, chuyện sinh hoạt, thậm chí cả chuyện quốc gia đại sự. Đề tài anh có thể nói ra nhiều đến nhức đầu.
 
Thế mà hôm nay anh lại kiệm lời quá mức. Cô nói một câu, anh chỉ đáp lại một câu, cả người tiu nghỉu như bánh tráng bị nhúng nước, chuyện này cũng quá là kỳ lạ.
 
“Y tá nói cả đêm cậu không được ngủ, có phải đang mệt hay không? Hay để chị gọi Dương Tụng qua đây, cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
 

“Không cần!” Chẳng biết đã chạm đến dây thần kinh nào của Lục Thời Dập mà tâm tình anh đột nhiên hùng hồn lên phản bác : “Em không mệt tí nào hết, không cần phải gọi người khác!”
 
Nét mặt Vu Vãn cổ quái nhìn anh: “Cậu lại làm sao thế?”
 
“Chả sao cả, em rất mạnh khỏe.” Lục Thời Dập nghĩ một đằng đáp một nẻo. Anh có thể nói gì chứ? Nói ở ngoài cửa nghe cô nói với y tá mình chỉ là em trai mà không phải bạn trai cô ư?
 
Hiện tại còn đang trong giai đoạn yêu đơn phương, giống như cách trăm núi ngàn sông, chẳng thể nắm lấy, như bị chôn dưới vực sâu ngàn mét, khó có thể tỏ tường. Ngay cả tức giận còn không thể đường đường chính chính mà tức giận.
 
Hiện tại Lục Thời Dập chưa thể bày tỏ tình cảm của mình với Vu Vãn, anh sợ rằng nếu để cô biết vào lúc này thì mối quan hệ giữa hai người sẽ bị đẩy đi rất xa, thậm chí, đến cả em trai cũng không thể làm được…
 
Vì thế vào thời điểm này, Lục Thời Dập cũng chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi bực tức của chính mình.
 
Vu Vãn có hỏi thế nào cũng không thể moi được nguyên nhân tâm trạng bỗng nhiên khác thường của Lục Thời Dập từ miệng của anh, vì vậy cô đành từ bỏ. Bởi vì không có khẩu vị nên cô chỉ uống được nửa bát cháo rồi ngừng.
 
Trên người Vu Vãn đang mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của bệnh viện. Quần áo tối hôm qua cô mặc cũng không thấy ở đây, còn có điện thoại di động, cô không nhớ đã để vào túi xách hay trong túi áo. Vu Vãn lo lắng có người gọi điện tìm nên hỏi: “Quần áo của chị…”
 
Vu Vãn còn chưa nói hết câu Lục Thời Dập đã vội vàng cắt đứt, giải thích: “Quần áo của chị không phải em thay, là y tá thay cho chị.”
 
Tối hôm qua, suýt chút nữa Lục Thời Dập bị Vu Vãn dọa chết.
 
Khi anh đưa người về đến phòng khách sạn, trong lúc chuẩn bị gọi nữ phục vụ lên thay cho Vu Vãn bộ quần áo đã ướt sũng thì đột nhiên sắc mặt cô trắng bệch, thân thể cuộn tròn lại, hai tay ôm chặt lấy bụng… Lục Thời Dập vô cùng lo lắng nên lập tức đưa cô đến bệnh viện.
 
Lúc này khi thấy gương mặt trắng nõn của anh đỏ ửng lên, Vu Vãn không nhịn được cười: “Chị muốn hỏi áo khoác của chị đang ở đâu?”
 
“…” Lục Thời Dập giật mình, mất một lúc mới nhận ra phản ứng vừa rồi của mình có chút hơi quá, rõ ràng chính là biểu hiện của có tật giật mình.
 
Vẻ mặt anh ta không được tự nhiên nói: “Ở khách sạn.”
 
“Túi xách của chị đâu?”
 
“Cũng ở khách sạn.”
 
“Lúc em đưa chị vào viện không cầm theo điện thoại của chị à?”

 
“Không cầm.”
 
“Điện thoại của em đâu? Cho chị mượn gọi một cuộc đi.” Chiếc điện thoại dùng cho công việc của Vu Vãn mỗi ngày phải trao đổi rất nhiều tin nhắn cùng các cuộc điện thoại quan trọng, tất cả đều cần cô xử lý. Chính vì vậy, Vu Vãn định gọi cho Dương Tụng mang điện thoại tới cho cô.
 
“Hết pin rồi.”
 
Vu Vãn không biết điện thoại của Lục Thời Dập hết pin thật hay không. Cô cũng chẳng còn sức lực nào mà so đo với anh. Cô liếc mắt nhìn bình truyền nước treo ở bên cạnh, thấy vẫn còn lại non nửa bình. Vu Vãn bảo Lục Thời Dập đi làm thủ tục xuất viện cho mình, một lát nữa cô sẽ quay về khách sạn.
 
Hội thảo ở Thâm Quyến đã kết thúc vào hôm nay, theo kế hoạch thì chiều nay nhóm người của Vu Vãn sẽ lên máy bay trở về Bắc Kinh. Sau khi trở về khách sạn cô còn có thể tranh thủ xử lý một ít tài liệu.
 
Lời nói của Vu Vãn khiến Lục Thời Dập đột nhiên biến thành dây pháo bị đốt, nổ đùng đùng: “Tối qua chị bị ngộ độc rượu đấy, chị có biết suýt chút nữa chị đã mất mạng rồi không? Bây giờ chị còn nghĩ đến công việc làm gì? Bác sĩ đã nói chị phải nằm lại ít nhất ba ngày mới có thể xuất viện! Cơ thể của chị đã thành ra như vậy rồi, chị không thể ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi ở đây sao? Kể cả chị có cuồng làm việc thì cũng đừng không để ý đến sức khỏe của mình như vậy chứ!”
 
Nói thế nào đi chăng nữa Lục Thời Dập cũng không làm thủ tục xuất viện cho Vu Vãn.
 
“…” Vu Vãn ngẩn người.
 
Từ khi còn bé Lục Thời Dập và Vu Mục đã là hai thằng nhóc nghịch ngợm, thích gây sự, gặp vô số rắc rối, trước giờ đều là một tay Vu Vãn dạy dỗ hai người bọn họ. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày thằng nhóc chết bằm này biết dạy dỗ người ta đâu đấy.
 
Vu Vãn hít một hơi thật sâu: “Cơ thể của chị, chị hiểu rõ.”
 
“Chị hiểu rõ cái rắm!” Tâm trạng Lục Thời Dập bị kích động, mấy thứ thô tục cũng chẳng kiêng nể gì mà phun ra: “Chị hiểu rõ mà tối qua lại uống nhiều rượu như thế? Chị hiểu rõ mà chỉ quan tâm công việc mà không thèm để ý đến sức khỏe mình à?”
 
Vu Vãn: “…” Thằng nhãi này thực sự có có gan lớn đấy, dám giáo huấn cô?
 
Lục Thời Dập đứng bên cạnh giường bệnh, anh vốn có ưu thế chiều cao, hơn nữa hiện giờ Vu Vãn đang ngồi trên giường, còn mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình tạo cảm giác vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu. Vậy nên cho dù đôi mắt sáng như đuốc của cô có nhìn chằm chằm vào Lục Thời Dập thì cũng bại bởi khí thế của anh.
 
Lục Thời Dập chẳng hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Vu Vãn.
 
Không biết có phải là thái độ nói chuyện của Lục Thời Dập chạm đến vảy ngược của Vu Vãn hay không, cô cũng trở nên cáu kỉnh, mang khí thế của tổng giám đốc ra nói chuyện: “Lục Thời Dập, cậu đừng có quên, hiện tại cậu chỉ là một nhân viên của Vinh Quang. Mệnh lệnh của ông chủ cậu chỉ có thể phục tùng, lập – tức – làm – thủ – tục- xuất – viện – cho – chị!”
 
Lục Thời Dập: “…”

 
Không khí đột nhiên tĩnh lặng.
 
Ánh mắt Vu Vãn vô cùng kiên định, không cho phép cự tuyệt, Lục Thời Dập thì đứng bất động tại chỗ giằng co với cô. Chẳng biết qua bao lâu, Lục Thời Dập hít sâu vào một hơi, không nói được, cũng không nói không được, chỉ xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
 
“Thằng nhãi này sao giống Vu Mục thế nhỉ, chỉ biết chọc tức mình…” Vu Vãn nhìn theo bóng lưng người vừa rời đi, phải thở thêm vài cái thì tâm trạng mới bình ổn lại.
 
Tựa lưng vào giường bệnh, Vu Vãn day day huyệt thái dương, trong đầu hiện lên hình ảnh ngoài nhà hàng tối hôm qua. Cô nghĩ rằng tối qua nhất định mình đã uống rất say, bằng không sẽ không sinh ra ảo giác Lục Thời Dập muốn hôn mình. 
 

 
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lục Thời Dập liền biến mất tăm. Vu Vãn đợi mãi chẳng thấy người đâu, cuối cùng vẫn mượn điện thoại của một y tá rồi gọi cho Dương Tụng, bảo anh ta đến đây làm thủ tục xuất viện cho cô.
 
Sáng sớm Dương Tụng đã đi gặp mặt một khách hàng ở Thâm Quyến, nhận được điện thoại mới biết tổng giám đốc nhà mình đã đi vào viện nằm rồi. Bởi vì từ chỗ hẹn chạy thẳng đến bệnh viện, không trở về khách sạn nên không thể mang quần áo sạch sẽ tới cho Vu Vãn.
 
Khi Vu Vãn đang chuẩn bị mặc luôn quần áo bệnh nhân rời đi thì Lục Thời Dập đột nhiên xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh, tay còn xách theo một cái túi. Khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt đi tới trước mặt cô, giơ cao cánh tay lên một chút, giống như mấy đứa trẻ đang cáu kỉnh, nói: “Nè” một tiếng.
 
Thấy Vu Vãn vẫn không cầm lấy, anh tiếc chữ như vàng phun thêm ba chữ: “Quần áo chị.”
 
Vu Vãn vừa mới cầm lấy túi là Lục Thời Dập lập tức quay đầu bỏ đi, bóng dáng còn rất lạnh lùng.
 
Khi cô mở túi ra nhìn, khóe miệng liền nhếch lên.
 
Hóa ra thằng nhãi này chạy về khách sạn, thảo nào suốt mấy tiếng chẳng thấy người đâu. Quần áo này đều lấy từ vali cô đặt trong khách sạn. Nhưng rồi đột nhiên khóe miệng đang cười của cô chợt cứng lại.
 
Trong túi, ngoại trừ quần áo mặc bên ngoài, Lục Thời Dập còn lấy thêm cho cô một bộ… nội y.
 
Mỗi lần đi công tác, Vu Vãn có thói quen chia quần áo vào một túi, vừa gọn gàng lại dễ tìm, còn nội y thì sẽ đặt vào một cái túi khác.
 
Vu Vãn là một người cực kì thích đồ nội y. Những nơi cô đi công tác chỉ cần có đồ nội y đẹp, nhất định cô sẽ mua một lúc mấy bộ. Mà kiểu dáng nội y cũng thay đổi đa dạng, không giống với hình tượng bên ngoài của Vu Vãn. Có kiểu thành thục, có kiểu lãng mạn, tình cảm, thậm chí còn có cả kiểu thiếu nữ…
 
Mặc dù Vu Vãn xem Lục Thời Dập như em trai của mình, nhưng nói thế nào thì anh cũng là một chàng trai đã trưởng thành, một chàng trai đã trưởng thành lại “thân thiết” đến độ cầm luôn cả đồ nội y đến cho cô, cho dù ngày thường Vu Vãn có vững vàng như núi Thái Sơn, sắc mặt ngàn năm không thay đổi thì lúc này cũng vì lúng túng mà đỏ bừng gương mặt.
 

 
Đêm đó sau khi trở về Bắc Kinh, Lục Thời Dập bị Vu Mục kéo đến quán bar uống rượu cùng vài người bạn.
 
Ở đây ngoại trừ Vu Mục, Lâm Châu Dương còn có cả Thẩm Trác Nghiêu. Hiện tại ở trong giới giải trí, Thẩm Trác Nghiêu là một tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, hợp đồng ký kết nhiều vô số kể. Lần tụ tập trước đây mừng Lục Thời Dập về nước vì Thẩm Trác Nghiêu vướng lịch quay ngoại cảnh nên không thể tham gia. Lần này rốt cuộc mấy anh em cũng đến đông đủ rồi, buổi tối này nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.
 

Chỉ có điều cả buổi tối Lục Thời Dập đều không tập trung.
 
Việc Lục Thời Dập chạy đến Vinh Quang là trợ lý cho Vu Vãn, Vu Mục biết thì đương nhiên hai người kia cũng biết. Vì việc này mà cả tối nay Lục Thời Dập bị mấy người anh em cười cho vào mặt.
 
Bọn họ nói rằng cho dù anh ta ở nước ngoài lâu, cuộc sống dễ chịu đến phát chán thì cũng đừng nên đến chỗ Vu Vãn để chịu giày vò, cảm thụ nỗi khổ nhân gian chứ.
 
“Mấy ngày cậu đi công tác cùng chị tôi, chị tôi đã sai cậu làm gì thế?” Vu Mục nắm lấy đầu vai Lục Thời Dập, tò mò hỏi thăm.
 
Lục Thời Dập chỉ kể lướt qua vài việc mình làm hàng ngày ở Thâm Quyến, không kể thì thôi, kể xong lại bị mấy thằng bạn cười suýt vỡ bụng.
 
“Này, cậu nói xem, đường đường là Lục đại thiếu gia lại chạy đến làm chân sai vặt cho người khác, một người giao đồ ăn còn sống có tôn nghiêm hơn cậu đấy… há há há!”, Lâm Châu Dương vừa cười vừa vỗ đùi: “Vu Mục nói không sai, cậu chính là người cuồng ngược đãi!”
 
“Ai cuồng ngược đãi? Tôi chỉ đang làm việc thôi!” Lục Thời Dập nhấn mạnh. Rồi không phục đáp lại: “Mấy thằng cả ngày chơi bời lêu lổng, không có tư cách nói chuyện!”
 
Lâm Châu Dương nhướng mày: “Ai không có tư cách nói chuyện?”
 
Vu Mục chen mồm quấy nhiễu: “Thằng em ai ngắn thì người đấy không có tư cách nói chuyện!”
 
Lâm Châu Dương: “Đi, chúng ta vào nhà vệ sinh so xem ai ngắn ai dài!”
 
Mấy thằng nhãi này là chuyên gia xuyên tạc, đứa này so với đứa kia còn giỏi giang hơn.
 
“Ê, ê, ê, các vị chú ý hình tượng hộ tôi cái.” Thẩm Trác Nghiêu vội lên tiếng ngăn cản hai tên ấu trĩ đang muốn chạy vào nhà vệ sinh so sánh cái xx của mình. Anh ta chuyển về chủ đề mà ai cũng đang quan tâm: “Thời Dập, nghe nói lần này cậu về nước vì muốn theo đuổi tình yêu đích thực à? Theo đuổi đến đâu rồi?”
 
Vu Mục cùng Lâm Châu Dương vừa nghe thấy đề mục lập tức hứng thú, vội vàng ngồi xuống, hóng hớt tiến độ theo đuổi.
 
Lục Thời Dập không nói gì nhiều, chỉ bảo: “Đang theo đuổi thôi.”
 
“Rốt cuộc là em gái nhà nào thế? Có cần bí mật đến mức độ đấy không?” Mấy người này tò mò muốn chết, nhưng mặc kệ bọn họ khiêu khích thế nào cũng không thể moi ra được một cái tên từ trong miệng Lục Thời Dập.
 
Vu Mục đột nhiên tỉnh ngộ, làm bộ giống như một thám tử: “Tôi biết rồi! Bảo sao tự nhiên cậu lại chạy tới chỗ chị tôi chịu ngược đãi. Thì ra là có dụng ý khác, nhất định tình yêu nhỏ của cậu đang làm trong công ty của chị tôi phải không?”
 
______________________________
Vu Vãn: Ngay cả đồ nội y của chị cũng cầm tới, em không thấy ngại à?
 
Lục Thời Dập: Sau này cả người chị đều là của em, em cần gì phải ngại?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.