Bạn đang đọc Độ Ách – Chương 129
Bùi Chân bùi ngùi thở dài: “Đứa bé này là kiếp trước của ta sao?”
“Không sai.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Ba trăm năm trước, ta và huynh trưởng tiến vào tâm vực của Linh Nhi dọ thám mới biết được đoạn quá khứ này.
Đứa bé này cũng không có tên như Linh Nhi vậy, đồng tử thuần âm vừa ra đời đã bị người Mã Tang trông chừng, tất cả chúng nó đều được gọi là ‘Tang’.
Bọn ta kỳ vọng vào Linh Nhi quá nhiều, song lại quên mất trẻ con cần có bạn chơi cùng.
Từ bé Linh Nhi lớn lên thui thủi một mình, hiếm khi giao du với bạn đồng trang lứa.
Nghiêm túc mà nói thì ‘Tang’ là người bạn đầu tiên của Linh Nhi.”
“Mi tên là gì?” Tiểu Linh Đồng ôm tay hỏi.
“Tang ạ!” Tang lớn giọng trả lời.
“Mi là trai hay gái?” Tiểu Linh Đồng lại hỏi.
“Đương nhiên là con trai rồi!” Tang nói, “Đệ là một nam tử hán nho nhỏ!”
Tiểu Linh Đồng túm hai cái bím tóc be bé một trái một phải trên đầu cu cậu, cười nhạo nó, “Lại còn nam tử hán, làm gì có nam tử hán nào bím tóc chứ.”
“Vì sao nam tử hán lại không thể bím tóc? Nam tử hán cũng có thể xinh đẹp mà! Người ta phải làm một nam tử hán xinh đẹp.” Tang dẩu môi, sắc mặt không vui lắm.
Em lại bò đến trước mặt Tiểu Linh Đồng, vươn bàn tay nho nhỏ mềm mềm sờ lên giữa trán Tiểu Linh Đồng, nghiêng đầu cười bảo, “Trên đầu ca ca mọc hoa hoa, đẹp quá đi, ca ca cũng là một nam tử hán xinh đẹp!”
“Đẹp cái rắm,” Tiểu Linh Đồng mắc ói, “Ông đây không phải là xinh đẹp, là anh tuấn.
Anh tuấn, biết chưa!”
Tự nhiên rước phiền toái về cho mình, Tiểu Linh Đồng rất chi là buồn bực.
Có nhiều lần cậu muốn vứt quách em đi, nhưng nhóc con này khá lanh lợi, nắm chặt vạt áo của Tiểu Linh Đồng nhất quyết không chịu buông.
Em cũng sợ hãi, Tiểu Linh Đồng cảm nhận được, song mỗi lần quay đầu lại, lúc nào Tiểu Linh Đồng cũng nhìn thấy bé nhe răng cười tươi rói với mình.
Thôi vậy, cũng đã lỡ cứu rồi, cứ dẫn theo đi.
Tiểu Linh Đồng nhìn trần nhà nghĩ.
Khi đó Tiểu Linh Đồng vẫn chưa biết Quỷ Mẫu đã ra ngoài, Mã Tang dời về tây, cậu chỉ biết số lần mẫu thân đi lang thang nhiều hơn trước đó, thi thể nghìn mắt trong trại nhanh chóng giảm đi.
Cậu giấu Tang rất kỹ, mà cũng không cần cậu giấu, thằng nhóc này cứ theo sát cậu như cái đuôi vậy.
Đi ra ngoài phải lôi cậu theo, tối đến còn chui cả vào trong lòng cậu mà ngủ nữa.
Tiểu Linh Đồng phiền muốn chết, không chịu ôm em, em khóc rưng rức: “Tang Tang muốn ôm ôm mới ngủ được.”
“Ôm cái đầu mi ấy,” Tiểu Linh Đồng hung dữ nói, “Nói chuyện cho đàng hoàng, không được nói ‘hoa hoa’, ‘ôm ôm’, còn ‘Tang Tang’ nữa!”
Tang Tang phồng má thở phì phò, “Ca ca đáng ghét qua đi, mình không dễ thương mà lại không cho người ta dễ thương là sao.”
Đây là lần đầu Tiểu Linh Đồng thấy bé trai giận dỗi, nếu trước kia cậu dám nói chuyện với thúc thúc như vậy thì thúc thúc đã treo cậu lên cổng sơn môn cho đến khi nào cậu chừa cái thói nhõng nhẽo mới thôi.
Tang Tang nói em sinh ra là để làm tế phẩm cho Quỷ Mẫu, cho nên người trong trại đối xử với em rất tốt, nuôi em trắng trẻo mập mạp.
Em không biết Quỷ Mẫu là ai, cũng không rõ ‘tế phẩm’ là gì.
Em chỉ biết từ khi mình lên năm thì phải sống trong trại Âm Mộc.
Tiểu Linh Đồng nghe thấy thế thì rất đau lòng, chuyện người Mã Tang dâng tế phẩm cậu có biết đôi chút, mỗi sáu mươi năm sẽ có một nhóm người khiêng quan tài đưa vào, sau đó mẫu thân sẽ an phận một khoảng thời gian dài.
Thằng nhóc thúi này chẳng biết gì cả, còn phấn khích nhào vào lòng Tiểu Linh Đồng hôn lên má cậu.
“May mà gặp ca ca, nếu không Tang Tang sẽ sợ chết mất!”
“Không được hôn ta, xéo ngay!”
Trong trại âm u, không dễ sinh sống, Tang Tang hay ngủ không ngon.
Tiểu Linh Đồng treo toàn bộ xác nghìn mắt trong một gian phòng, không cho bọn họ tùy tiện đi lung tung dọa Tang Tang sợ.
Tang Tang ăn hết lương khô trong bao quần áo rồi, Tiểu Linh Đồng đi lòng vòng trong trại tìm đồ ăn cho nó.
Về cơ bản là không có sẵn, nhưng lại có rất nhiều bột mì.
Tiểu Linh Đồng cố nhớ lại cách đầu bếp nấu cơm trong nhà mình, sau đó vất vả nhào bột cho em ăn.
Tang Tang hỏi sao Tiểu Linh Đồng không ăn, Tiểu Linh Đồng ấp úng trả lời qua loa.
Cậu sợ Tang Tang biết mình cũng là quỷ quái rồi sợ cậu.
Tang Tang cầm cục bột, cười tủm tỉm nói: “Đệ biết rồi, bởi vì huynh là thần tiên ca ca mà!”
Tiểu Linh Đồng bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay.
Cậu là quỷ quái đáng sợ, cũng là thần tiên ca ca của Tang Tang.
Dường như trại Âm Mộc không còn tồi tệ như vậy nữa, có lẽ cậu và Tang Tang vẫn có thể mãi mãi bên nhau ở nơi này.
Bọn họ ôm gối ngồi với nhau dưới màn cửa đen nhánh, cậu nói với Tang Tang: “Đệ làm đệ đệ của ta đi, trước kia ta vẫn luôn ước ao mình có một đệ đệ hay muội muội gì đó, nhưng lại không có.
Sau này ở trại Âm Mộc ta sẽ bảo kê cho đệ, đảm bảo không ai dám ức hiếp đệ hết.
Nếu có dịp đi ra ngoài, ta sẽ bắn pháo hoa cho đệ xem.
Đệ có từng thấy pháo hoa chưa?”
Tang Tang lắc đầu.
Tiểu Linh Đồng thả một đóa hoa ra, hoa sen đỏ lộng lẫy nở rộ trong lòng bàn tay cậu, trong gian phòng nhỏ tối om, đóa sen ấy chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngạc nhiên của Tang Tang.
Bọn họ cùng nhau chơi đùa, nấu cơm.
Lúc Tang Tang thức dậy, Tiểu Linh Đồng sẽ thắt bím cho em.
Dần dần tóc em dài ra, bím tóc nhỏ biến thành bím tóc lớn.
Sau hai tháng, bỗng nhiên Tang Tang than đau bụng.
Bụng của em quả thực lớn hơn bình thường, Tiểu Linh Đồng không để ý, còn tưởng rằng do em ăn quá nhiều.
Sau đó dần dà em trở nên đờ đẫn, không thích nói chuyện, dù có nói cũng chỉ là lặp đi lặp lại một hai câu.
Là do thức ăn có vấn đề sao? Tiểu Linh Đồng rất hoảng, lật túi bột mì ra, rõ ràng không bị mốc, cũng không có côn trùng.
Cậu vội vã cõng Tang Tang chạy đi, chạy mãi chạy mãi mới đến được gian phòng treo xác chết nghìn mắt.
“Tang Tang bị bệnh rồi, các ngươi xem giúp ta với được không?” Cậu hỏi.
Quỷ quái truyền âm với cậu, “Từ bỏ đi, Tiểu Linh Đồng, nó đã rất nguy kịch, vô phương cứu chữa.
Từ khi Quỷ Mẫu mở quỷ vực ra, âm khí trong trại Âm Mộc càng ngày càng nặng nề, âm khí kết thai trong bụng, gặm nhấm nội tạng, người sống khó mà tồn tại nổi.
Chúng ta có thuật pháp hộ thân, thân thể và tu vi mấy trăm năm mới có thể bình yên vô sự.
Tu sĩ bình thường vào đây, nếu ở một tháng thì cũng gặp phải tai ương.
Nó chỉ là một thằng nhóc năm tuổi, sống được hai tháng đã là kỳ tích.
“Dâng nó cho Quỷ Mẫu, trả lại bình yên cho bọn ta.” Có quỷ quái nói.
“Không bao giờ!” Khóe mắt Tiểu Linh Đồng muốn nứt ra, “Ta muốn đưa đệ ấy ra ngoài!”
“Khoan nói đến chuyện ngươi có thể ra ngoài không,” quỷ quái nói, “Đứa nhỏ này đã ăn đồ ăn trong trại Âm Mộc, hồn phách của nó đã có ấn ký của Quỷ Mẫu, cho dù nó chạy đến chân trời góc bể, Quỷ Mẫu cũng sẽ nuốt chửng nó mà thôi.”
Tiểu Linh Đồng ngây ra, “Sao các ngươi… không nói sớm?”
“Nói sớm thì sẽ thế nào? Sớm muộn gì nó cũng trở thành đồ ăn của Quỷ Mẫu.” Đám quỷ quái cười hì hì, “Nó bị Quỷ Mẫu ăn, bọn ta mới được an toàn.”
Tràng cười quái dị vang lên liên tiếp, Tiểu Linh Đồng đứng trong bóng tối, nỗi tuyệt vọng hệt như thủy triều che trời lấp đất từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy cậu.
“Ca ca…”
Tang Tang mê man gọi, Tiểu Linh Đồng quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt vô hồn của em.
Cậu đã từng nói mình là thần tiên ca ca của Tang Tang, cậu cũng đã từng nói mình phải bảo vệ Tang Tang.
Ngọn lửa cháy phừng lên trong lòng bàn tay cậu, bóng tối âm u giăng kín đáy mắt.
“Cho ta biết, phương pháp phá giải là gì? Nếu không, ta thiêu các ngươi trong Tam Muội Chân Hỏa ngày ngày đêm đêm, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Đám xác nghìn mắt sợ hãi k3u rên, vội vã nói: “Dùng Cửu Tử Ách! Cửu Tử Ách có thể cắt đứt mọi ràng buộc, ngươi dùng nó chém Tang Tang, ràng buộc giữa Tang Tang và Quỷ Mẫu sẽ tan biến, như vậy nó có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Quỷ Mẫu.”
Tiểu Linh Đồng ngơ ngác, “Chém Tang Tang ư…”
“Không sai, chỉ còn mỗi cách này thôi.
Cho dù ngươi không chém nó, thì nó cũng sẽ chết thôi.” Bọn họ cười nham hiểm, “Tiểu Linh Đồng à, ngươi có thể làm được sao? Ngay cả ra khỏi trại Âm Mộc ngươi còn làm không được, chỉ khi Quỷ Mẫu rời tháp thì trại Âm Mộc mới phục hồi như cũ trong chốc lát, ngươi thật sự có thể đối mặt với Quỷ Mẫu sao?”
Có thể không? Cậu có thể không?
Tiểu Linh Đồng rời khỏi gian phòng đó, bước vào kinh đường, đặt Tang Tang dựa vào cột sóng dưa.
Cậu sửa sang lại bím tóc nhỏ cho Tang Tang, đoạn nắm lấy ngón tay be bé của em, “Ta nhất định sẽ đưa đệ ra ngoài, đệ tin ta không?”
Tang Tang máy móc lặp lại, “Ca… ca…”
Tiểu Linh Đồng túm lấy tất cả những lá cờ sặc sỡ trong kinh đường tết thành một sợi dây dài chắc chắn rồi buộc vào một cột sóng dưa gần cửa nhất.
Cậu cõng Tang Tang lên, dùng dây thừng cột mình và Tang Tang lại với nhau, ba sợi dây thừng, một sợi vòng qua bụng, một sợi ở ngực và nách, sợi cuối cùng vòng qua dưới mông và hai gối Tang Tang rồi cột lên eo mình.
Cuối cùng cậu nhét Cửu Tử Ách vào giữa mình và Tang Tang.
Xong xuôi mọi việc, cậu đứng dậy, tay phải cầm lấy đầu sợi dây cờ, quay mặt về phía cánh cửa nát vụn.
Chuông kim cang vang, quầng sáng tựa như màu máu đỏ tươi bao phủ từng ngóc ngách trong trại Âm Mộc.
Khắp trại toàn là màu máu chói mắt, đám thủ vệ nghìn mắt run như cầy sấy.
Tay phải của Tiểu Linh Đồng không kìm được mà run rẩy, một lần nữa cậu lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề kia, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, gần đến mức bóng người dị dạng dừng lại bên ngoài cánh cửa, mặt đối mặt với cậu.
Tiểu Linh Đồng ép bản thân mình ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt nữ quỷ bên ngoài cánh cửa.
Cậu không được sợ hãi, cậu phải dũng cảm vì Tang Tang.
Nàng dừng lại một lát, và như thường lệ, nàng nhấc chân đi về phía bên kia.
Tiểu Linh Đồng đếm tiếng bước chân của nàng, một bước, hai bước, ba bước,… càng lúc càng xa.
Nàng đã bắt đầu xuống cầu thang, chính là lúc này! Tiểu Linh Đồng đẩy cửa ra, quầng sáng đỏ như máu chiếu vào, khiến mặt cậu cũng nhuộm một màu đỏ! Cậu không quay đầu lại, không nhìn quỷ ảnh khủng khiếp nơi cuối hành lang kia, cậu co giò chạy biến, bật người rồi nhảy qua lan can.
Xui xẻo làm sao, nơi này vậy mà lại là tầng năm! Thoáng cái dây cờ kéo căng ra, treo cậu lơ lửng trên không ngoài lan can.
Cậu ngửa đầu, thấy gương mặt vô cảm của mẫu thân đang nhìn mình, bóng dáng của nàng ta còn đang ở chỗ cầu thang độc mộc, cần cổ còn dài hơn cả dây cờ.
Tiểu Linh Đồng cắn răng dùng sức đu vào tầng thứ ba.
Khoảnh khắc cậu buông tay, ngọn lửa trong lòng bàn tay cháy phừng lên đốt cháy dây cờ, cậu nghe thấy tiếng gào rống của mẫu thân mình.
Cậu rút dây thừng buộc cậu và Tang Tang dưới nách ra, nhanh chóng quấn vào hàng rào.
Lúc này cần cổ cháy sém của Quỷ Mẫu đã thò xuống dưới, thoạt nhìn trông nàng không khác gì một con rồng lửa đang nổi xung.
Tiểu Linh Đồng không kịp thắt nút, chỉ quấn một vòng qua loa rồi đạp lên lan can nhảy xuống.
Dây thừng lập tức kéo căng, sau đó bị sức nặng của cậu và Tang Tang kéo đứt, cậu úp mặt xuống đất, té vỡ đầu chảy máu.
Không sao cả, may mà chân cậu không bị gãy.
Tầm nhìn bị một màu đỏ bao phủ, máu chảy qua tròng mắt cậu.
Cậu chạy thục mạng về phía cổng lớn căn trại cũ, nhanh lên, nhanh lên, sắp tới rồi! Quỷ Mẫu thoáng hiện ra giữa không trung, bóng dáng còn chưa xuất hiện rõ ràng mà tư thế dị dạng khủng khiếp đã dần dần hiện ra.
Tiểu Linh Đồng rút đao ra, quỳ rạp xuống đất rồi trượt về phía trước, đồng thời vung đao vẽ ra một đường cong lưỡi liềm.
Ngọn lửa theo lưỡi đao bùng lên, Quỷ Mẫu k3u rên thảm thiết.
Tiểu Linh Đồng trượt về phía ngược hướng với Quỷ Mẫu, trong nháy mắt đứng lên đã nhanh chóng xoay người bổ đao xuống, ngọn lửa cuộn trào ngăn cản đường đi của Quỷ Mẫu.
Cậu thu đao vào vỏ rồi xoay người lao ra khỏi cổng.
Cậu chạy dọc theo rừng rậm, suốt một đường không dám ngừng lại.
Trời mưa, hạt mưa như những mũi tên sắc bén cắm đầu lao vào cánh rừng đen như mực.
Cả người cậu và Tang Tang ướt đẫm, bùn lầy dính nhớp quanh mắt cá chân, bàn chân nặng trĩu như đi một đôi giày sắt, song cậu vẫn không dám ngừng lại.
Không biết chạy đến nơi nào, cậu rút Cửu Tử Ách ra một lần nữa rồi bổ mạnh vào hư không.
Đó là Hư Môn, lúc trước mẫu thân học được từ thúc thúc, cậu cũng học theo.
Ở trong trại m Mộc lâu như vậy, cuối cùng nó cũng không bị phí hoài.
Cậu nắm chặt dây thừng của mình và Tang Tang, leo dọc lên vách đá rồi bò vào Hư Môn.
Cậu tháo dây thừng ra, cùng Tang Tang nằm vật ra đất.
Không biết bên ngoài là nơi đâu, lâu rồi cậu không nhìn thấy bầu trời, ánh trăng xuyên qua kẽ lá rồi tản sáng mịn màng, hệt như một nắm muối rỉ ra giữa các ngón tay.
Tang Tang bò dậy, ngồi lên hông Tiểu Linh Đồng, bàn tay cứng đờ lạnh băng bóp cổ cậu.
Em lặp đi lặp lại hai tiếng “Ca ca”, nhưng ngón tay lại siết thật mạnh.
“Tang Tang.” Tiểu Linh Đồng gọi em.
“Ca… Ca…” Đôi mắt Tang Tang trống rỗng vô hồn, em mở cái miệng tối om ra, bên trong có một người tí hon với sắc mặt dữ tợn.
Âm thai đã thành hình, Tang Tang của cậu đã chết.
Kẻ điều khiển thân thể này không còn là đệ đệ của cậu, mà là một tà quái hung ác.
Tiểu Linh Đồng ngồi dậy ôm chặt lấy Tang Tang, hệt như lần đầu gặp gỡ của bọn họ.
Trong lúc họ ôm lấy nhau, Cửu Tử Ách đâm vào bụng Tang Tang.
Máu chảy không ngừng, tay cậu dính đầy chất lỏng nhớp nhúa và ấm nóng, cậu nghe thấy một âm thanh đứt dây vang lên giữa khoảng không vắng lặng, ràng buộc giữa Tang Tang và mẫu thân đã bị chặt đứt.
Ánh trăng trong trẻo bao trùm lấy hai người, lạnh như băng sương, cậu cảm thấy dường như bọn họ đang ở dưới đáy biển tịch mịch.
Cậu là một chú cá nhỏ, Tang Tang cũng thế.
Cá nhỏ chạm đuôi nhau, sau đó đường ai nấy đi.
Đã đến lúc, cậu phải đưa Tang Tang đi rồi.
Ngọn lửa nóng cháy hừng hực bốc lên, Chân Hỏa xua đi ánh trăng men theo cánh tay Tiểu Linh Đồng bò lên người Tang Tang.
Hai đứa trẻ ốm yếu ôm chặt lấy nhau giữa ngọn lửa.
“Xin lỗi.” Cậu nghẹn ngào, song lại không thể rơi nước mắt.
“Không trách… ca ca…”
Lời nói yếu ớt vang lên bên tai, Tiểu Linh Đồng ngẩn ngơ.
Tang Tang mỉm cười nhìn cậu, Chân Hỏa đốt cháy tà quái, giúp em lấy lại thần trí vào khắc cuối cùng.
“Tang Tang… thích ca ca nhất.” Em rơi lệ cười bảo, “Thích nhất… thích nhất!”
Ngọn lửa bốc lên, lúm đồng tiền của em hóa thành tro tàn.
***.