Bạn đang đọc Độ Ách – Chương 127
“Vô Độ gia gia có yêu A Lan Na không?” Bùi Chân thấp giọng hỏi.
“Tầm Vi, cõi đời này có rất nhiều người, và mỗi người đều khác nhau.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Một số người coi tình yêu là cái để họ theo đuổi cả đời, sống chết song hành không đổi.
Có vài người lại coi nó là mây khói phù vân, cả một đời người rất dài và tình ái chỉ là một phần rất nhỏ trong đó.
Huynh trưởng chính là kiểu người thứ hai, huynh ấy không tin vào những cảm xúc đam mê bất ngờ, càng không tin mấy lời thề non hẹn biển sắt son.
So với tâm hồn thiếu nữ, thì huynh ấy tin vào mối quan hệ huyết thống hơn.’
“A Lan Na thì khác.” Bùi Chân nói.
“Đúng vậy.” Bách Lý Tiểu Kỉ thở dài, “Nàng ấy thì khác.”
Khả năng tự kiềm chế của Bách Lý Độ thực sự rất tốt, bị A Lan Na sỉ nhục dưới con mắt bao người như thế mà y lại không nói gì.
Thu xếp ổn thỏa cho Lý Ngân Cơ xong, trời xẩm tối y đi đến tiểu viện của A Lan Na.
Y biết tính tình A Lan Na ương ngạnh, chắc chắn sẽ quấy quá một trận, thế nên lại gọi Bách Lý Quyết Minh tới, nếu như có đấu võ thật thì hi vọng là hắn sẽ giảng hòa giải vây cho.
Tiểu Linh Đồng cũng chạy tới bên cạnh thúc thúc của nhóc, hai người ngồi xổm dưới mái hiên phòng ngủ của mẫu thân nhìn nắng chiều đi qua trên đầu ngón chân.
Hầu gái và nô bộc đều lui ra, không ai dám chạm đến vận rủi của chủ nhân.
Bên trong truyền đến tiếng ầm ĩ của hai người, âm thanh cười khẩy kia là từ A Lan Na, “Bách Lý Độ, chàng đường đường là một Đại Tông sư, thế sao không làm người mà cứ muốn làm chó thế?”
A Lan Na ở Trung Nguyên mấy năm rồi, tiếng Hán thực sự tiến bộ rất nhiều, miệng lưỡi sắc bén, câu nào cũng đầy gai góc.
Người bình tĩnh thờ ơ là Bách Lý Độ, y nói: “A Lan Na, nàng quá đà rồi đấy.”
Phụ thân đã hơi cáu rồi, Tiểu Linh Đồng nghe ra được, cậu đã quen bị phụ thân và thúc thúc dạy giỗ, rất biết nghe lời đoán ý.
Phụ thân là người không dễ tức giận, lớn đến từng này mà Tiểu Linh Đồng chưa thấy phụ thân thật sự nóng giận bao giờ.
Nếu phụ thân không vui thì vẫn dịu dàng, vô hình trung tạo cho người ta cảm thấy một loại áp lực, tựa như quang cảnh trước cơn mưa rào mùa hè đổ xuống, khiến người khác khó thở.
Nhưng A Lan Na không phải Tiểu Linh Đồng, nàng đã từng là Thiên Nữ Mã Tang đầy kiêu hãnh, cho dù bây giờ không còn là Thiên Nữ nữa thì nàng vẫn kiêu ngạo, không cần phải nhìn sắc mặt người khác.
Nàng chất vấn: “Cái ả tên Kim Kê hay Ngân Kê kia, chàng ngủ với cô ta rồi đúng không?”
Căn phòng im lặng một lúc, Bách Lý Độ nói: “Nàng và ta thành hôn tám năm rồi, núi Bão Trần không nạp thiếp hay nhạc nữ, ta tự thấy đã giữ đủ thể diện cho nàng rồi đấy.
A Lan Na, đừng tự chuốc lấy xấu hổ.”
“Chàng với ả ta,” A Lan Na gằng từng câu từng chữ, “đã ngủ chưa?”
Bách Lý Độ chỉ đáp lại một câu, “Nàng ấy là người của ta.”
Một câu nói đơn giản nhưng A Lan Na lại cảm thấy đất trời như đã sụp đổ.
Chân nàng run rẩy, cả người lảo đảo, phải vịn vào bàn mới giữ thân thể cố định được.
Nàng không thể hiểu nổi, một người của ngày xưa tốt như vậy, ngày nào cũng đưa nàng về tháp Lưu Ly vào lúc hoàng hôn, tự tay làm một đôi giày lụa để nàng mang vào, sao bây giờ lại trở nên như thế này? Nước mắt tuyệt vọng rơi lã chã trên mu bàn tay, nàng không muốn khóc trước mặt y, nhưng nàng không sao kìm được.
Bách Lý Độ nhìn nàng khóc, thở dài rồi nói: “Nếu nàng thực sự không thích nàng ta thì ta sẽ miễn cho nàng ta đến bái lúc sớm chiều, để nàng không phải nhìn thấy nàng ta.”
“Ta muốn hòa ly với chàng.” A Lan Na cố gắng kìm lại nước mắt, cắn răng nói, “Ta muốn đưa Linh Nhi đi.”
“Đừng quấy,” đầu mày Bách Lý Độ tràn đầy mệt mỏi, “Vợ con Đại Tông sư bỏ đi, nàng muốn để cho người khắp thiên hạ này thấy chuyện cười của ta đấy à?”
A Lan Na không chịu nhượng bộ, lặp lại từng chữ, “Ta, muốn, hòa, ly.”
Tiểu Linh Đồng có hơi mông lung, cậu lờ mờ nhận ra rằng chuyện giữa phụ thân và mẫu thân càng ngày càng không tốt.
Mẫu thân muốn dẫn mình đi là sao? Nếu mình và mẫu thân đi rồi, liệu còn có thể gặp lại cha không?
Cậu ngửa đầu nhìn thúc thúc, thúc thúc cau mày, gió lạnh thổi qua khiến hai bên má tái nhợt.
“Tám năm làm vợ sáu năm làm mẹ, nàng không có chút tiến bộ nào sao?” Bách Lý Độ gõ gõ mặt bàn, “Nàng chạy trốn khỏi Mã Tang, bây giờ Mã Tang đã hận nàng đến thấu xương, nàng hòa ly với ta rồi chẳng lẽ muốn quay về nghe người ta mắng chửi à?”
“Ta ở lại Trung Nguyên.” A Lan Na nói.
“Được.” Bách Lý Độ gật đầu, “Vậy nàng định sống như thế nào đây? Giờ cải trắng bao nhiêu tiền? Một cân thịt lợn là bao nhiêu tiền? Nàng có biết không? Nàng nói muốn đưa Linh Nhi đi, Linh Nhi mới sáu tuổi, không lâu nữa sẽ..
nàng có thể tìm thầy dạy học đến được không? Có thể mời tu sĩ dạy thuật pháp cho con được không? A Lan Na, nàng từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, mười ngón chẳng dính nước, nàng làm sao nuôi sống được chính bản thân mình và Linh Nhi?”
Lòng A Lan Na đầy thê lương, nàng nhìn Bách Lý Độ trong ánh đèn, trên khuôn mặt y là vẻ mệt mỏi vì tranh cãi với nàng, có tâm thế bình tĩnh phân tích tình hình, không sợ nàng hòa ly.
Nàng nói nàng muốn hòa ly, nhưng y không nói là không muốn, mà chỉ quan tâm lời ra tiếng vào của người trong thiên hạ.
“A Độ.” Nàng nhẹ giọng hỏi, “Chàng có thực sự yêu ta không?”
Nếu y yêu nàng, sao lại nỡ khiến nàng khổ sở đến vậy?
Bách Lý Độ sững sờ một chốc, đoạn bước tới kéo tay nàng.
Y gạt đi nước mắt trên khuôn mặt của nàng rồi nói: “Nàng là thê tử của ta, là mẹ của Linh Nhi.
Nàng, Linh Nhi, và cả đệ đệ, mọi người đều là người thân ruột thịt của ta.
Nàng nghe ta nói, Lý Ngân Cơ là con bài để bịt miệng thiên hạ, là bia đỡ đạn của nàng.
Đón nàng ta vào núi Bão Trần thì những người đấy mới thôi việc ngày nào cũng nhìn nàng chằm chặp.”
Đúng là một người khéo ăn khéo nói, y ngủ với ả đàn bà khác, quay đầu lại nói đó là vì tốt cho nàng.
A Lan Na cười đến là thảm thương, “Chàng nhìn thẳng mặt ta mà trả lời, đừng ngó trái ngó phải nói lảng sang chuyện khác, chàng có yêu ta không?”
“Cớ gì phải chuốc khổ vào mình?” Y ôm nàng, “Hồ đồ một chút, được chứ? Đừng nghĩ đến chuyện hòa ly gì đó nữa, bỏ cái suy nghĩ rời đi đi.
Ta đồng ý với nàng, chắc chắn sẽ không để cho nàng phải nhìn thấy Lý Ngân Cơ dù chỉ là nửa sợi tóc.
Nàng có thể sống một cuộc sống giống như trước đây, như nàng ta chưa hề tồn tại.
Ta cần vợ, Linh Nhi cần mẹ, núi Bão Trần cần nàng.”
A Lan Na tựa vào lòng y, trái tim dần dần chùng xuống.
Nàng nhớ trước đây mình đã từng nói với đệ đệ rằng nàng muốn làm tất cả những điều mà một cặp vợ chồng sẽ làm cùng với A Độ, A Độ nấu cơm còn nàng rửa bát, A Độ luyện kiếm thì nàng đứng bên cạnh cổ vũ, A Độ đọc sách thì nàng cũng đọc cùng.
Trên thực tế đã nhiều năm như thế rồi mà không làm được việc nào cả.
Núi Bão Trần có rất nhiều đầu bếp, nàng muốn ăn cái gì thì có cái đấy, chỉ là không ăn được gà ăn mày hay lòng heo A Độ làm.
A Độ rất cần mẫn với việc công, ít khi luyện kiếm, chưa bao giờ đọc sách cùng nàng.
Nàng nghĩ y bận như thế, nàng phải làm một người vợ tốt hiểu chuyện.
Nhưng hóa ra lại không phải vậy, là do y không hề yêu nàng.
Không yêu nàng, vậy sao lại có thể làm nhiều chuyện tầm xàm với nàng như vậy?
Không yêu nàng, vậy tại sao lại cưới nàng? Nàng nhớ ra rồi, là tự bản thân nàng khóc lóc nài nỉ theo đi.
A Độ đã bao giờ từ chối người khác đâu, có lẽ đối với y mà nói thì cưới ai cũng như nhau.
“Không thể.” Nàng cất tiếng.
Bách Lý Độ khẽ thở dài, “Còn chỗ nào chưa ổn thỏa thì chúng ta bàn bạc lại.
Thôi vậy, ta sẽ sắp đặt một một biệt viện dưới chân núi cho Ngân Cơ, hai người sẽ không chạm mặt nhau.”
Nhìn đi, y chẳng hiểu gì hết.
A Lan Na nở nụ cười, “Bách Lý Độ, người ta đều nói chàng thông minh, sao chàng lại đần như vậy? Bắt đầu từ lúc chàng quyết định rước ả đàn bà khác về nhà thì chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Tại sao?” Bách Lý Độ hỏi, “Rốt cuộc nàng còn không hài lòng chỗ nào?”
“Bởi vì ta vẫn yêu chàng,” nước mắt A Lan Na không ngừng tuôn rơi, “Bởi vì ta yêu chàng, ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng, cho nên chàng chỉ có thể tốt với mình ta, chàng không được chung chăn chung gối với người phụ nữ khác, chàng không được để ả đàn bà khác gọi chàng là lang quân.
Bởi ta vẫn yêu chàng, cho nên từ nay về sau, mỗi một ngày trông thấy đều là cực hình đối với ta!”
Bách Lý Độ sững sờ hồi lâu, tình xuân của thiếu nữ nảy mầm một chóng dưới cái nhìn của y thì đó cùng lắm chỉ là ham mê với vẻ bề ngoài.
Dần dà lâu ngày, sắc phai thì ái tình cũng lụi tàn, cần chuyển thành tình thân máu mủ ruột thịt giữa người nhà với nhau mới có thể gắn bó dài lâu.
Y không nghĩ rằng tình yêu say đắm của A Lan Na tám năm mà như một ngày, chưa bao giờ đổi thay.
Vào khoảnh khắc ấy như có sự lay động trong trái tim y, tựa sao băng loáng cái bay qua, y muốn giữ lại nhưng chớp mắt đã vụt mất.
Cuối cùng y nói: “Xin lỗi, nhưng nàng không thể đi, Linh Nhi cũng không thể đi.”
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Bách Lý Độ và A Lan Na trở nên vô cùng gay gắt.
Tiểu Linh Đồng hoảng hốt lắm, cậu còn tưởng là phụ thân và mẫu thân chỉ đang cãi nhau, vài ngày nữa là sẽ ổn thôi.
Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, vợ chồng gia đình bình thường không phải đều như thế à? Mẫu thân không cho phụ thân bước vào sân, chỉ cần người tiến vào một bước thôi là mẫu thân sẽ ném đồ vào người ngay.
Mẫu thân cứ liên tục chửi mắng phụ thân, để phụ thân phải mất mặt.
Sau đó, phụ thân cũng dứt khoát không đến nữa, đến tối hoặc là ngủ ở phòng mình, hoặc là ngủ ở chỗ Lý Ngân Cơ.
Bách gia tiên môn nhét được Lý Ngân Cơ vào, thấy có hi vọng cái là dâng phụ nữ xinh đẹp lên tới tấp.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, sân sau núi Bão Trần đã chật ních những người phụ nữ khác nhau, béo gầy đều đủ cả.
Núi Bão Trần không còn giống như lúc trước, trong không khí thoang thoảng mùi phấn son phụ nữ.
Tiểu Linh Đồng trốn khỏi mọi người, tự leo lên cao, leo đến một nơi rất khuất mắt rồi đờ người ra.
Cậu cảm thấy thế giới này quá là ồn ào, hoặc là tiếng cha mẹ cãi nhau, hoặc là tiếng đám phụ nữ kia cười nói ríu rít chế nhạo xuất thân của mẹ.
Núi Bão Trần rộng lớn là thế, nhưng có mỗi nơi cao là yên tĩnh.
Bách Lý Quyết Minh đi tìm Bách Lý Độ, yêu cầu y biết điểm dừng, “Huynh muốn cái núi Bão Trần này gà chó không yên đấy à?”
Trên khuôn mặt của Bách Lý Độ không hề có ý cười, “Thế thì sao? Huynh chiều A Lan Na quá rồi, nàng phải biết đúng mực.
Những ả phụ nữ kia sẽ dạy cho nàng ấy biết cần phải làm gì để trở thành một chủ mẫu đúng quy cách.”
“…”
Lòng dạ huynh trưởng quá cứng nhắc, Bách Lý Quyết Minh muộn màng nhận ra rằng giao A Lan Na cho y là một điều sai lầm.
Tiếc rằng, hắn lại không thể bù đắp được nữa.
Bách Lý Quyết Minh nhắm mắt lại, nặng nề nói: “Lý Ngân Cơ có thai rồi, huynh có biết không? Huynh nạp bao nhiêu đàn bà con gái đệ cũng không quan tâm, thế nhưng chỉ mình A Lan Na có thể sinh con cho huynh.
Bách Lý gia không thể có cảnh huynh đệ cãi cọ tương tàn.
Tay của Linh Nhi không thể vấy máu giống như chúng ta.”
Một buổi tối nọ, Tiểu Linh Đồng lại trèo lên mái hiên trên hành lang uốn khúc, đạp lên mái nhà thoắt nhảy bên này bên kia như loài báo, vô tình bước vào một tiểu viện treo những chiếc đèn lồng đỏ.
Cậu nhận ra nơi đây, từ trên tháp bát giác nhìn xuống toàn bộ núi Bão Trần, cậu thường hay nhìn thấy phụ thân mình ra vào tiểu viện này.
Lý Ngân Cơ ở đây.
Đêm nay thật lạ, trong viện đến một người hầu gái cũng không có.
Trực giác mách bảo cậu rằng nhất định có điều gì đó đang xảy ra bên trong.
Cậu bám vào cành cây hòe như một con khỉ rồi bò lên nóc nhà chính.
Dỡ một viên ngói ra, cậu trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của thúc thúc đang ngồi trên ghế bành, Lý Ngân Cơ bị hai tử đệ mặc đồ trắng áp chế quỳ gối trước mặt chú.
“Trưởng lão Quyết Minh, người không thể làm như thế, đây là con trai của Đại Tông sư, là đệ đệ của Tiểu Linh Đồng đấy!” Nước mắt Lý Ngân Cơ ràn rụa, “Nếu Đại Tông sư biết, người định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“Đứa trẻ còn chưa sinh ra mà ngươi đã cho rằng nó là con trai rồi hả?” Bách Lý Quyết Minh cười gằn.
Hắn đứng lên, bưng một bát thuốc đặc sệt từ trên bàn trà lên rồi đi về phía Lý Ngân Cơ.
Lý Ngân Cơ vô cùng sợ hãi, “Không, không, Bách Lý Quyết Minh, ngươi là tên súc sinh! Nếu Đại Tông sư biết nhất định sẽ đòi cái mạng chó của ngươi!”
“Ngươi nghĩ rằng tối nay ta đứng ở đây, huynh trưởng không biết sao?”
Lý Ngân Cơ giật mình, “Cái… Sao….?”
Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng khoát tay một cái, một đệ tử giữ chặt đầu của ả ta, một đệ tử khác thì giữ hai má của ả, ép ả phải mở miệng.
Ả ta bị ép ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Tiểu Linh Đồng đang lấp ló trên mái nhà.
Tiểu Linh Đồng ngơ ngác, trơ mắt nhìn thúc thúc đổ bát thuốc đen đặc sệt kia vào miệng Lý Ngân Cơ.
Lý Ngân Cơ mở to mắt, bất lực rơi lệ.
Tại sao thúc thúc lại phải giết tiểu đệ đệ? Tiểu Linh Đồng không hiểu.
Gần đây đã có rất nhiều chuyện xảy ra, và cậu thì chẳng hiểu một cái gì cả.
Bách Lý Quyết Minh bước ra từ chỗ Lý Ngân Cơ, đang lấy khăn lau tay thì trông thấy Tiểu Linh Đồng đang ngồi xổm trong bụi cỏ, hai mắt đen láy nhìn hắn.
Đứa nhỏ này có đôi mắt to tròn đen láy, lại lúng liếng, như thể cả thế gian này đều được chất chứa trong đôi mắt của cậu.
“Con thấy rồi à?” Bách Lý Quyết Minh lạnh nhạt hỏi.
“Thúc thúc, sao thúc phải làm chuyện xấu ạ?” Tiểu Linh Đồng hỏi.
Bách Lý Quyết Minh đi tới trước mặt cậu, nắm cổ áo cậu rồi nhấc lên, để cậu cúi đầu nhìn đám cỏ.
“Ở đây có cỏ lau, cũng có cỏ dại.
Cỏ dại sẽ tranh cướp phân bón, nước và ánh sáng mặt trời với cỏ lau.
Chỉ khi diệt trừ chúng nó thì cỏ lau mới có thể vươn mình mạnh mẽ.” Bách Lý Quyết Minh nói, “Linh Nhi, con phải lớn lên, có một số người không thể sống.”
“Mẹ biết chưa ạ?”
“Nàng ấy không biết,” Bách Lý Quyết Minh nói “Con đừng để mẹ biết, nàng ấy sẽ đau khổ.”
Tiểu Linh Đồng ngẩng đầu lên, ngây ngốc hỏi: “Nếu không thì con không lớn nữa, mọi người đừng giết đệ đệ mà, được không?”
Bách Lý Quyết Minh chăm chú nhìn cậu rất lâu, trong ánh mắt sâu xa khó có thể nhìn ra cảm xúc.
Khoảnh khắc ấy, Tiểu Linh Đồng nhận ra mình đã chạm đến thế giới của người lớn, tanh máu, tàn bạo, không có trật tự, và càng không có công lý.
“Không được, con người ai cũng phải lớn lên.” Bách Lý Quyết Minh thả cổ áo cậu ra, “Gần đây mẹ con thế nào rồi?”
“Mẹ hở chút là khóc.” Tiểu Linh Đồng cúi đầu ủ rũ.
“Đi thôi.” Bách Lý Quyết Minh vỗ vào đầu cậu, “Dẫn ta đi gặp mẹ con, ta qua khuyên nhủ nàng ấy.”
Nơi cuối hành lang uốn khúc, A Lan Na đang chờ ở đó.
Một mình nàng đứng đấy đối mặt với vầng trăng, để chân trần chạm tới bóng cây dưới mặt đất.
Ánh sáng rực rỡ rơi trên mũi chân nàng, bên dưới mái đình như có gợn sóng trong vắt, con sóng lấp loáng dập dìu.
Bách Lý Quyết Minh dừng lại sau lưng nàng ba bước, Tiểu Linh Đồng chạy đến ngồi ở bên người nàng.
Nàng ngoái đầu lại nhìn rồi nhẹ cười, “Đệ đệ, đệ đến rồi.”
Nàng không còn giống như lúc ở Mã Tang, sự ngây thơ hồn nhiên khi chưa hiểu sự đời đã biến mất, trong đôi con ngươi của nàng phủ lên một nỗi sầu bi nhàn nhạt.
Nàng nhìn thấy hắn, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má, “Ta phải làm sao bây giờ, đệ đệ ơi, ta nên làm gì đây?”
Đừng khóc mà, ngón tay Bách Lý Quyết Minh cứng đờ.
Mỗi khi nàng ấy khóc, hắn lại không khỏi mềm lòng.
Những lời vốn để khuyên nhủ nghẹn ở họng, không sao nói ra được, nước mắt của nàng còn có tác dụng hơn cả đao kiếm.
Hắn chầm chậm thở ra một hơi, sau đó nói: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn đi à.”
“Nghĩ kỹ rồi.” A Lan Na gật đầu.
“Cũng bằng lòng bỏ lại Linh Nhi ư?”
Nàng sững người.
“Huynh trưởng không thể để cô đưa Linh Nhi theo được.” Bách Lý Quyết Minh trầm giọng nói, “Hơn nữa, một thân một mình nuôi dạy Linh Nhi rất vất vả, Linh Nhi ở lại núi Bão Trần mới có thể có một tương lai tốt hơn.”
A Lan Na lặng lẽ khóc ôm lấy Tiểu Linh Đồng, Tiểu Linh Đồng tựa vào lòng nàng, nước mắt của mẹ thấm ướt tóc cậu, thật giống như đã thấm đến tận sâu trong cõi lòng, lạnh lẽo buốt giá.
“Mẹ đừng khóc mà, mẹ đi đi, đừng dẫn con theo.” Tiểu Linh Đồng cố nén cái mũi chua xót, cố gắng trưng ra một nụ cười, “Nếu mẹ nhớ con, hãy về gặp con nhé.
Đợi khi con lớn rồi lên làm Đại Tông sư, con sẽ tống cha cùng với đám phụ nữ của ổng vào một cái xe, ném họ đến nơi hoang dã, sau đó sẽ đón mẹ quay về.
Mẹ chính là bà trùm của núi Bão Trần, mẹ nói một không ai dám nói hai.
Con sẽ lớn nhanh thôi, mẹ chờ nhé!”
“Tống vào một xe.” A Lan Nan gạt lệ, “Một xe chứa sao đủ?”
“Vậy thì hai xe.” Tiểu Linh Đồng ôm lấy nàng, “Mẹ đi đi, ở trên núi mẹ ngày nào cũng khóc, bức bối lắm.
Cha là người xấu, bắt nạt mẹ, còn muốn ức hiếp người khác, mẹ đừng ở chung với ổng.
Để con dạy mẹ, mẹ kiếm thật là nhiều tiền rồi cưới một lang quân còn trẻ đẹp hơn cả cha, cho cha tức chết luôn.”
“Thằng oắt thúi, lại nói bậy nữa!”
Hai mẹ con ôm nhau khóc chẳng thành tiếng.
“Nghĩ kỹ rồi hả?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
A Lan Na im lặng hồi lâu, như thể đã kiên quyết hạ quyết tâm, cuối cùng ngước đôi mắt đẫm lệ lên và nói: “Nghĩ kỹ rồi, ta muốn đi.”
“Được.” Bách Lý Quyết Minh nói, “Ta giúp cô.”
Nếu muốn tự mình kiếm sống thì cần phải có kỹ năng tốt.
Bách Lý Quyết Minh dạy nàng trồng thảo dược, đặc biệt là những loại quý hiếm, bán được nhiều tiền hơn.
Nàng mở rẫy thuốc sau viện của mình, ngày nào cũng học cách xới đất bón phân, nàng trồng bán hạ, ngô thủ du, Bách Lý Quyết Minh nói những loại dược liệu này khi vào hè cũng không chết, nàng tạm xem như thành công.
Bách Lý Quyết Minh lại dạy nàng thêu thùa, để thôi nàng lại không biết may vá quần áo.
Tiểu Linh Đồng cũng nhập hội học chung, ba người rảnh rảnh không có việc gì làm thì lôi vải đỏ ra đóng khung thêu rồi thêu hoa.
Nàng cũng học được chút pháp thuật cỏn con, lúc trước nàng chỉ có thể thực hiện các nghi thức như hiến tế Mã Tang.
Bây giờ Bách Lý Quyết Minh đang chỉ nàng mở Hư Môn, tiện cho sau này nàng về thăm Tiểu Linh Đồng.
Nàng học tập suốt ngày tháng, có thể mở ra một cổng nhỏ cỡ lỗ chó.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, nàng và Bách Lý Độ không nói một lời nào với nhau.
Cũng may việc trong nhà luôn là Bách Lý Quyết Minh quán xuyến, Bách Lý Độ không biết họ đang bận cái gì.
Thỉnh thoảng có mấy cô nàng không có mắt chạy đến uốn éo trước mặt nàng, khoe khoang những món đồ trang sức mà Bách Lý Độ ban cho họ, có người còn cố tình đỡ eo, lả lướt đi ngang qua trước mắt nàng.
Nàng trợn mắt: “Bà đây xài chán gã đàn ông kia từ lâu rồi, nếu mà mấy người thích đi nhặt giày rách của người khác vậy thì cho các ngươi đấy.”
Những lời này bị mấy cô nàng kia thêm mắm dặm muối truyền tới tai Bách Lý Độ, chiếc bút lông trong tay y bị bẻ gãy.
Trái tim chưa bao giờ biết hoảng sợ của y gợn lên những khúc mắc, y ghét sự bướng bỉnh không chịu thua của nàng.
Ngoan ngoãn làm người phụ nữ của y không tốt à? Cứ nhất định phải gai góc thế à, tốt thôi, vậy y sẽ nhổ từng cái gai của nàng ấy đi.
Y cố tình không hỏi đến chuyện ở sau nhà, để kệ cho những cô nàng kia đi gây hấn với A Lan Na.
Tiếc là chưa có ai xơ múi được gì từ A Lan Na, có cô nàng làm màu làm mè đi vào, lúc đi ra thì mặt mũi bầm dập, Bách Lý Quyết Minh còn không chữa trị cho.
Cô ả khóc lóc sướt mướt bẩm báo về nhà.
Chủ quân mấy nhà cùng lên núi yêu cầu giải thích, nước miếng văng tung tóe trước mặt Bách Lý Độ, mắng A Lan Na đánh đập thiếp thất, dã man vô đạo đức.
“Phụ nữ ghen tuông đến như vậy, thật đúng là bôi nhọ nề nếp gia phong.
Đại Tông sư còn định buông thả nàng ta đến bao giờ đây?”
Bách Lý Độ chợt mở mắt ra, hỏi: “Ngươi nói nàng ấy đánh người vì ghen tuông à?”
“Ngoài cái đấy ra thì còn lý do nào nữa!?” Đám chủ quân căm tức sục sôi, “Hạng hoạn thư thế này nhất định phải cho xuống nhà dưới[1].”
[1] Nguyên văn là 下堂 = hạđường, một thuật ngữ lỗi thời về việc chồng ly dị vợ.
Bách Lý Độ thế mà lại nở một nụ cười hòa nhã, “Ngươi nói khá đấy, nhắc lại lần nữa ta nghe xem nào!”
Đại Tông sư chẳng những không giận mà còn cười, thoáng cái mọi người đều câm như hến.
Mọi người đều biết tính tình Đại Tông sư, nhìn thì hiền hòa nhưng thực ra thủ đoạn sắt đá máu lạnh, tàn nhẫn hơn ai hết.
Y nở một nụ cười, ngay lập tức không ai dám nhiều lời.
Mọi người nhìn nhau, chuẩn bị kiếm cớ lẩn đi.
Đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nữ trong trẻo.
“Xuống nhà dưới được đấy!” A Lan Na bước qua bậc cửa, trước mặt đám chủ quân của mấy nhà và Bách Lý Độ, nàng phẩy phẩy bức hưu thư (đơn ly dị), “Hôm nay phiền các vị làm chứng cho ta, A Lan Na ly dị với Đại Tông sư Bách Lý Độ của các ngươi.”
Ai nấy đều ngơ ngác, khắp sảnh lặng ngắt như tờ.
Bách Lý Độ nghiêng người, đặt bức hưu thư vào tay, lòng bàn tay rực lên ngọn lửa, hưu thư hóa thành tro tàn.
Trên khuôn mặt của y chẳng lộ chút cảm xúc nào, “Trở về đi, đừng càn quấy nữa.”
“Càn quấy, chàng luôn thích nói ta càn quấy, cứ như ta là đứa trẻ con không biết đúng sai vậy.” Vẻ mặt A Lan Na thản nhiên, lần này nàng không khóc, cũng không mắng chửi, lời nói ra vừa bình thản lại vừa nguội lạnh, “Chàng luôn tránh né thì có ích gì không? Hai chúng ta đều đã kết thúc, chàng còn có hứng dùng dằng à? Một tên đàn ông có gan nạp thiếp, nhưng lại không có dũng khí ly dị với ta.” Từ trong bao đồ vắt qua vai, nàng lấy ra một xấp hưu thư, phân phát cho các chủ quân ngồi đây, “Chàng đốt một tờ rồi, ta còn có cả trăm tờ nữa, ta xem chàng đốt hết được không.
Hôm nay ta không đi không được, chàng không cản được đâu.”
Sắc mặt Bách Lý Độ tối sầm, bão tố nổi lên giữa hai hàng lông mày.
Mọi người cầm hưu thư trong tay mà run như cầy sấy, không một ai dám mở ra xem.
“Được, giỏi lắm.”
Mặt Bách Lý Độ tái đi, chưa người nào từng thấy y tức giận đến thế, trong lòng ai cũng lạnh run, rất sợ y sẽ lập tức phóng ra Tẩy Nghiệp Kim Hỏa, thiêu trụi núi Bão Trần.
Y đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước cửa.
Những đệ tử áo trắng của núi Bão Trần chia ra làm hai hàng, cùng quay về hướng hàng ngũ dưới bậc, khuôn mặt người nào người nấy đều vô cảm và lạnh lẽo.
Cánh cổng sơn đỏ ở ngay đằng trước, bước ra nơi đó là rời khỏi dinh thự núi Bão Trần.
Y quay lại nhìn A Lan Na và nói: “Tiên môn có luật, ‘người vợ ly dị chồng phải bị phạt nhận ba mươi gậy, bỏ tù chín năm.”
A Lan Na biến sắc, nàng vốn đã biết phụ nữ Trung Nguyên có địa vị thấp kém, nhưng chưa hề biết rằng vợ ly dị chồng lại phải đánh đổi nhiều như thế.
Bách Lý Độ tiếp tục nói: “Niệm tình tám năm nghĩa vợ chồng của chúng ta, ta sẽ không lấy luật tiên môn để đối xử với nàng.
Chỉ cần nàng chịu mười chiêu của họ, rồi bước qua cánh cổng lớn này, nàng sẽ được tự do.
A Lan Na, nàng có dám không?”
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Bách Lý Quyết Minh bước ra từ phía sau đám đông, đi tới trước mặt huynh trưởng của hắn.
“Ta thay nàng ấy chịu mười chiêu này.”
Bách Lý Độ nhìn hắn một hồi với ánh mắt phức tạp rồi nói: “Đệ đệ, đệ đây là có ý gì?”
Bách Lý Quyết Minh ngoảnh đầu đi, phóng tầm mắt nhìn những viên gạch xanh dưới bậc thềm, chúng nó kéo dài đến chỗ cánh cổng lớn sơn đỏ, ngoài cổng chính là thế giới bao la rộng lớn, là thế giới mà A Lan Na hằng khao khát.
“Nàng ấy chưa học bất cứ thuật pháp nào, chịu mười chiêu sẽ tàn phế mất.
Nên đệ thay nàng ấy chịu mười chiêu này, bước ra cổng, sau đó huynh cho nàng ấy sự tự do.”
A Lan Na sửng sốt, “Đệ đệ…”
Bách Lý Độ thích thú nở nụ cười, chẳng qua nụ cười ấy lạnh thấu xương.
Y nói: “Huynh cũng không biết là đệ đệ lại lo lắng cho sự an toàn của chị dâu mình đến như vậy đấy.
Được, như đệ mong muốn.”
A Lan Na muốn nói nàng không bỏ chồng nữa, mười chiêu, lại còn là mười chiêu của những đệ tử thượng phẩm núi Bão Trần, làm sao đệ đệ có thể chịu được cơ chứ? Nhưng Bách Lý Độ giơ tay lên, ngay lập tức có người áp tải nàng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ đệ bước từng bước một xuống bậc thang, bóng lưng màu đen như một nét mực đậm lẻ loi in lên bức tường gạch đỏ trống trải, núi sông nghìn trùng.
Nàng nhớ về nhiều năm về trước khi nàng đứng trên tiễn đài trông về đằng xa, bóng lưng của hắn cũng đơn độc như vậy.
Nàng chợt nhớ Linh Nhi từng hỏi nàng, tại sao thúc thúc không cưới vợ?
Phải rồi.
Tại sao nhỉ? Tại sao đệ ấy lại không cưới vợ?
Đệ tử thứ nhất ra chiêu, cậu ta ra một quyền đấm trúng mặt Bách Lý Quyết Minh.
Bách Lý Quyết Minh lau vết máu trên khóe miệng, tiếp tục bước đi.
Đệ tử thứ hai ra tay, một đường kiếm như én bạc xẹt qua sau lưng Bách Lý Quyết Minh.
Bách Lý Quyết Minh khẽ rên một tiếng, y phục sau lưng liền thủng một lỗ, xung quanh ướt đẫm.
Đệ tử thứ ba tiếp sau đó, đường kiếm thứ hai lia qua thân thể hắn, lưng của hắn lại thêm một vết thương, tạo thành hình chữ thập với vết thương trước đó, mùi máu tanh theo gió núi phả lên mặt.
Hắn không dừng lại, hắn vẫn ngoan cố tiến từng bước về phía cổng lớn.
Đệ tử thứ tư, thứ năm rồi thứ sáu liên tiếp lướt qua bên người hắn, ba phát pháo bắn vào ngực hắn gần như cùng lúc.
Hắn lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất, mặt quay sang bên, hộc ra một ngụm máu đặc.
“Đệ đệ!” A Lan Na hét to, “Bách Lý Độ, ta không đi nữa, chàng bảo bọn họ dừng tay đi!”
Bách Lý Độ không nói câu nào.
Bách Lý Quyết Minh chống tay xuống đất, rồi lại đứng lên.
Người hắn đã bê bết máu, y phục cũng bị máu nhuộm thấm, mỗi bước đi là lại có máu tí tách nhỏ xuống đất.
Từng giọt từng giọt tựa như đóa mai hồng.
Hắn không ngừng lại, bóng lưng không chịu khuất phục khiến tất cả mọi người cùng im lặng.
Bách Lý Độ đưa tay ra, đệ tử đặt một cây cung vào trong tay y.
Y kéo căng dây cung, nhắm thẳng vào Bách Lý Quyết Minh đang đi trên đoạn đường đầy chông gai.
“Chàng điên rồi!” A Lan Na không thể tin nổi, “Đệ ấy là đệ đệ ruột thịt của chàng đấy!”
Ánh mắt Bách Lý Độ cực kỳ lạnh lùng, y nhắm vào ngay giữa lưng Bách Lý Quyết Minh, ngưng một chút, mũi tên dời xuống dưới, dây cung căng cứng rồi thả ra, mũi tên đen xé gió lao đi.
A Lan Na khóc lóc gào lên “Đừng mà”, mũi tên này đâm xuyên qua đầu gối phải của Bách Lý Quyết Minh.
Hắn nặng nề ngã quỵ xuống đất.
Đau. Từng khúc xương trên cơ thể hắn kêu lên đau đớn.
A Lan Na đằng sau hắn khóc lóc không ngừng, hắn rất muốn nói rằng nàng đừng khóc, tiếng khóc của nàng khiến trái tim ta đau đớn.
Hắn duỗi những ngón tay rướm máu của mình ra, cẩn thận đếm lại, vừa rồi hắn đã chịu tổng cộng sáu chiêu, còn bốn chiêu nữa.
Chân trái hắn gắng sức, loạng choạng đứng lên, tiếp tục khập khiễng bước đi.
Có người đánh mạnh vào lưng hắn, hắn phun ra một ngụm máu, ngã nhào xuống đất.
Cả tấm lưng đã gần như nát tươm, đầu hắn choáng váng, gần như không phân biệt được phương hướng, song vẫn cố gắng bò từng bước về nơi đó.
Còn ba chiêu, còn ba chiêu nữa. Hắn lẩm nhẩm.
A Lan Na cắn một cái vào tay đệ tử đang áp chế nàng, đệ tử hét lên thảm thiết rồi buông tay ra.
A Lan Na cuống cuồng chạy đi, chạy về phía cái người đang bò lê với thương tích khắp người.
Mỗi một đoạn hắn bò đi, đằng sau kéo theo một vệt máu, trông mà hoảng hồn.
Nàng đến đỡ hắn dậy, đặt tay hắn gác trên vai mình rối nói: “Ta không đi nữa, chúng ta về thôi.”
“Không được.” Trên đầu Bách Lý Quyết Minh có một vết thương bị va đập, máu tươi chảy qua mắt, tầm nhìn trở nên đỏ rực.
Hắn cố chấp thì thầm: “Còn ba chiêu nữa.”
Nước mắt A Lan Na trào ra, nàng cố sức khịt khịt mũi, gắng đỡ thân thể Bách Lý Quyết Minh dậy.
“Được, chúng ta cùng đi!”
Một bước, hai bước,… Hai người di chuyển một cách khó khăn, các đệ tử cố gắng tránh tầm ngắm khỏi A Lan Na, hết thảy chiêu thức đều tác động lên người Bách Lý Quyết Minh.
Chịu đựng đến chiêu cuối cùng, Bách Lý Quyết Minh đã là nỏ mạnh hết đà.
Bọn họ bò lên bậc tam cấp trên cửa lớn, Bách Lý Quyết Minh ngã vật ra ngưỡng cửa thở hổn hển.
Cả người hắn chi chít những vết thương, do kiếm đâm, lửa đốt, đao rạch, còn có cả vết thương nơi đầu gối.
A Lan Na khóc lóc xé tà váy băng bó cho hắn, nhưng máu chảy quá nhiều, có làm thế nào cũng không ngừng chảy được.
“Chúng ta đi!” A Lan Na khóc, “Đệ có nghe thấy không?”
“Đi mau đi,” Bách Lý Quyết Minh vừa ho vừa mỉm cười, “Nàng xem, năm nó là ta đích thân đón nàng đến đây, bây giờ chính tay ta cũng tiễn đưa nàng rời đi.”
“Chúng ta cùng đi!” A Lan Na định dìu hắn.
Hắn lắc đầu, “Ai ai cũng có nơi mà mình thuộc về, nàng thuộc về bầu trời xanh ngoài kia, còn ta thuộc về núi Bão Trần.
Đi mau đi, những gì ta dạy nàng, nàng còn nhớ chứ.”
A Lan Na lắc đầu nguầy nguậy, “Bọn họ sẽ giết đệ mất!”
“Huynh trưởng sẽ không giết ta.” Hắn đẩy nàng, “Đi, ta nhìn nàng rời đi.”
Bách Lý Quyết Minh dựa người vào khung cửa, gió thổi tung mái tóc của hắn, hắn cố gắng mở mắt ra dõi theo A Lan Na.
A Lan Na ngoái đầu vọng lại, đệ tử áo trắng, chủ quân các gia tộc, còn có Bách Lý Độ đang đứng trên bậc thang, tất cả bọn họ đều đang nhìn nàng.
Ánh mắt của Bách Lý Độ tĩnh lặng, y mím môi không nói lời nào, đây là lần đầu nàng nhìn thấy dáng vẻ cô đơn như thế của y.
Nàng lau nước mắt rồi đứng dậy, từng bước quay đi, bỏ lại người con trai vì nàng mà thương tích đầy mình, máu me đầm đìa.
“A Lan Na.” Hắn khẽ gọi.
Nàng quay đầu lại.
Hắn quỳ một gối xuống, run rẩy xòe bàn tay ra, vô số tia lửa li ti bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, lơ lửng giữa không trung rồi bay về phía A Lan Na.
Hai mắt A Lan Na mở to, pháo hoa chiếu sáng đôi mắt nàng, đuổi theo tà váy bị gió thổi tung.
Nàng bỗng dưng nhớ về thời điểm tám năm trước, khi nàng thức dậy sau một giấc ngủ dài, bên ngoài tháp Lưu Ly có rất nhiều pháo hoa rực rỡ.
Đó là lần đầu tiên nàng được khám phá thế giới rộng lớn này, và có rất nhiều điều đẹp đẽ mà nàng còn chưa biết.
Đúng rồi, bỗng dưng nàng nghĩ đến điều gì đó.
Cái hôm mà Bách Lý Độ đi hái thuốc giúp đệ đệ mình, bị muỗi độc cắn rồi ngất bên dòng suối.
Hẳn là đệ đệ đã phóng pháo hoa để xua muỗi độc đi, sau đó đi tìm mấy loại thảo dược làm thuốc giải.
Y thuật của đệ đệ lợi hại như vậy, một con muỗi độc cỏn con sao có thể làm khó đệ ấy? Chỉ là không ngờ rằng lại bị nàng phá đám, đưa Bách Lý Độ về tháp Lưu Ly.
Hóa ra pháo hoa là do đệ đệ bắn, từ đầu chí cuối đều là đệ ấy.
Bách Lý Quyết Minh mỉm cười, nụ cười của hắn cực kỳ mờ nhạt, song cũng rất dịu dàng.
“Tặng nàng món quà cuối cùng, một thuật pháp nho nhỏ vô vị, Linh Nhi nói nàng sẽ thích.
Tạm biệt, A Lan Na.”
Nàng gạt nước mắt, nở một nụ cười rực rỡ, “Cảm ơn đệ, tạm biệt, đệ đệ.”
Tiểu Linh Đồng ngồi một mình trên tháp bát giác, xuyên qua kẽ hở lan can vọng về phía những chấm đen li ti ở nhà trước.
Nước mắt trên mặt bị gió hong khô, trong lòng cậu rất đau khổ.
Kỳ thực cậu đã nói dối, cậu không hề hi vọng mẫu thân mình rời đi xíu nào.
Mẫu thân đi rồi, núi Bão Trần trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Gió thu làm vạn vật trở nên héo tàn, cỏ cây nhấp nhô chuyển từ xanh sang vàng, trái tim của cậu cũng dần dần tàn lụi.
“Này, Tiểu Linh Đồng.” Một giọng nữ the thé vang lên ở phía sau.
Cậu quay đầu lại, thấy Lý Ngân Cơ đang nằm nhoài trên cầu thang gỗ nhìn trộm cậu.
“Ngươi làm gì đó?” Cậu quệt nước mắt trên mặt, “Tại sao lại nhìn trộm ta khóc?”
“Chẳng phải cháu cũng nhìn trộm thúc thúc cháu ép ta uống thuốc sao?” Ả nói.
Cậu hổ thẹn cúi gằm mặt, “Xin lỗi.”
“Được rồi, cháu là trẻ con, ta không trách cháu.” Ả nói, “Nhưng cháu có thể giúp ta một chuyện được không? Thỏ con của ta rơi xuống giếng rồi.
Nó bị thương, tất cả mọi người đều ra nhà trước hóng chuyện, không ai chịu giúp ta cả.”
Quả thực là những ai ở núi Bão Trần đến vây xem mẫu thân và thúc thúc đều bị phạt cả rồi.
Từ tòa tháp bát giác nhìn xuống: có ba vòng người trong và ngoài cửa trước, những nơi khác còn lại đều rỗng toác.
Tiểu Linh Đồng đứng dậy, nói: “Được rồi, ta đi xem thử với ngươi.”
Lý Ngân Cơ dẫn cậu ra sân sau, nơi đó có một cái giếng sâu ở sát vách tường đỏ.
Cậu ló đầu vào nhìn thử, bên dưới quả thực có một con thỏ nhỏ đang hấp hối.
Dường như nó té rất nặng, không thấy động đậy, không biết sao rồi.
Làm sao kéo nó lên đây? Tiểu Linh Đồng định tìm cái rổ thả xuống dưới.
Vừa quay đầu lại thì thấy Lý Ngân Cơ đang nhìn mình với ánh mắt oán độc.
Cậu giật mình hoảng sợ, cổ họng bị Lý Ngân Cơ bóp chặt.
“Đừng trách tao,” ả mỉm cười lạnh lẽo, “Có trách thì trách phụ thân và thúc thúc của mày, trách bọn chúng tạo nghiệt quá nhiều, để mày gánh thay!”
Lý Ngân Cơ đẩy mạnh một cái, Tiểu Linh Đồng rơi xuống giếng sâu.
Mọi thứ xung quanh đều đang dâng lên, chỉ có cậu rơi xuống.
Đôi mắt của cậu phản chiếu khung trời xanh nhạt tròn vành vạnh trên miệng giếng, mấy nhánh cây hòe vắt ngang qua trông như những vết nứt nhỏ trên sứ men xanh.
Lá hòe bay tán loạn, đuổi theo thân hình đang rơi xuống của cậu.
“Ùm –”
Tiếng nổ lớn vang lên bên tai, sau đầu như có chất lỏng dính nhớp gì đó chảy ra.
Thất thảy âm thanh im bặt trong nháy mắt, hắn mờ mịt nhìn lên bầu trời, con ngươi đen láy phản chiếu cánh chim bay lượn trên trời cao.
Ý thức của hắn trở nên mơ hồ và chậm chạp, dường như hắn đã làm hỏng chuyện gì đó rồi.
Cõi lòng trở nên đau đớn vô ngần, lá hòe rơi lả tả trên người hắn, hệt như gió lặng gửi đôi lời nhắn nhủ.
Là chuyện gì thế? Hắn không kịp suy nghĩ, cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, tất cả mọi thứ như cách hắn thật xa.
A Lan Na xoay người lại, đang định rời đi.
Bỗng dưng sau lưng nàng vang lên tiếng gào thét khàn cả giọng của Lý Ngân Cơ:
“Không xong rồi, Tiểu Linh Đồng té giếng rồi!”
***.