Đọc truyện [ĐN Hắc Quản Gia] Chủ Nhân Của Ta Là Tử Thần – Chương 27: Trảm phách đao*: Hàm Quang xuất thế (thượng)
Thời điểm Kaimi đến hiện trường, toàn bộ ngõ ngách đã sớm chỉ còn là một mảnh phế tích đổ máu. Đầu bị chặt đứt, bàn tay, bàn chân nằm lăn lóc ở phía xa, máu tươi mỹ lệ nhuốm đỏ cả mặt đường. Bỗng nhiên một khối huyết nhục mơ hồ bị ném tới, tứ chi và đầu không thấy, máu tươi sềnh sệt chảy từ cổ ồ ạt ra như suối. Càng khiến người ta kinh hãi hơn, một “viên bi” quay tròn khẽ lăn đến dưới chân Kaimi, nếu nàng nhìn không lầm đây hẳn là mắt người đi.
Kaimi đột nhiên có chút ghê tởm, bàn tay gắt gao nắm chặt áo quản gia. Dù gan nàng có lớn cách mấy đứng trước hình ảnh máu me này cũng có chút run rẩy, tại Thi hồn giới sau khi con người chết, chỉ hoá thành linh hồn rồi biến mất, nào có cảnh tượng quỷ dị thế này.
Cánh tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy nàng vào trong ngực, quản gia giơ tay che khuất đi tầm nhìn, không muốn để nàng thấy khung cảnh kinh khủng trước mắt.
“Sợ hãi sao?” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai nàng.
Kaimi hít một hơi thật sâu, giây lát nàng gỡ tay quản gia ra trấn định nhìn thẳng “Không sợ!” Bởi vì loại tuyệt vọng, thống khổ thật sự của nhân loại so với cái này càng đáng sợ hơn.
“Điện hả quả nhiên rất dũng cảm!” Sebastian yêu nghiệt cười, ánh mắt đỏ tươi toả ra sự mê hoặc điên cuồng.
“Lắm lời!” Đầu lông mày nhăn lại, nàng mở lòng bàn tay phải ra, nháy mắt một chùm sáng đỏ nhanh chóng hội tụ “Phá đạo cấp ba mươi mốt, xích hoả pháo!”
Đem quỷ đạo* tạo thành một quả cầu to bằng nắm tay, ánh sáng yếu ớt bỗng rực rỡ chiếu sáng cả khu hẻm, âm thanh răng nanh ma sát vào nhau liên tục lặp lại vang lên, Kaimi nheo mắt tập trung nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên vạm vỡ ngồi dưới đất, hay tay nâng lên, không biết đang ăn cái gì.
*quỷ đạo trong Bleach gọi là Kido
Người đàn ông kia như cảm thấy có gì đó ánh về phía mình, khẽ xoay người lại lộ ra gương mặt khiến người ta phải hoảng hốt.
Nửa thân trên là sói, lỗ tai nhọn, lông mao đen tuyền, răng nanh trắng bóc lộ ra ngoài, giữa kẽ răng dính đầy máu tươi và thịt vụn làm người ta dựng tóc gáy. Đôi mắt sọc vàng tựa như mắt mèo nhưng lại điên cuồng, hoang dã và nguy hiểm.
“Gào, gào!” Dã thú gầm thét lên một tiếng, chỉ thấy nó tuỳ tay bỏ đi thứ gì đó, ánh mắt sọc vàng chăm chú nhìn họ, khí thế tàn bạo cùng hiếu chiến như đối mặt với con mồi.
Nàng nhịn không được hút một ngụm lãnh khí, nhìn thứ vừa bị nó vứt đi là nửa trái tim, liên tưởng đến “Thảm án trăng tròn” gần đây cùng sự kiện không tìm thấy tim trong thi thể, nàng lập tức liền hiểu rõ.
Hoá ra… là do nó ăn hết.
“Phược đạo cấp chín, huỷ diệt vây khốn!”
Ầm một tiếng, hàng ngàn dây sáng đỏ giam giữ người sói lại.
“Quả nhiên ma lực của điện hạ thật mạnh!” Thanh âm quái khí vang lên từ phía sau lưng, không cần quay đầu lại Kaimi cũng biết được là ai.
“Ngươi quá ư là chậm, Undertaker!” Nàng trêu chọc.
“Ai bảo Sebastian nhanh nhẹn đến thế, thân thể già yếu của tiểu nhân làm sao so sánh được với tốc độ của ác ma.” Undertaker điềm nhiên trả lời.
“Gào…gào…”
Người sói liều mạng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng thét dài, dường như đang cố gắng kêu gọi đồng bạn của mình. Cánh tay của người sói phút chốc biến hoá, chỉ nghe uỳnh một tiếng, thân thể nó bỗng tăng vọt lên ba thước, cơ bắp vạm vỡ như ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, đem ma lực chống đỡ, phá nát.
“Sebastian.” Nàng nhíu mày lùi về phía sau, hàm ý hoàn toàn rõ ràng. Biết rõ mình đánh không lại nên nàng cũng chẳng ngu dại gì tiến lên phía trước. Ngón tay mảnh khảnh tháo băng bịt mắt để lộ ra trận đồ ma pháp trong con mắt tím.
“Ta ra lệnh cho ngươi, mau giết chết dã thú này!”
“Yes, my lord.” Ánh mắt màu đỏ ánh lên vẻ yêu mị, Sebastian tà ác tiến lên phía trước, từ trong người lấy ra bộ nĩa bằng bạc.
Ánh sáng bạc nhanh chóng loé lên, người sói vội vàng né tránh, Sebastian dùng tốc độ nhanh như chớp vọt lên phía trước, vào thời điểm nó không kịp phản ứng liền giơ chân hung bạo đá bay đi.
“Grừ…grừ…” Người sói thống khổ gầm gừ một tiếng, đôi mắt loé lên tia giận dữ và điên loạn, chỉ thấy thân thể nó hơi run rẩy, bàn chân dậm mạnh xuống đất. Khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, răng nanh sắc nhọn trắng sáng nguy hiểm.
“Muốn cắn ta sao? Tuy nhiên điện hạ của ta sẽ giận nha.” Sebastian cố ý liếc mắt nhìn nàng một cái, nụ cười đầy ẩn ý.
“Sebastian!” Nàng thẹn quá hoá giận, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng.
Quản gia khẽ cười, thân ảnh cao lớn lại di chuyển, bàn tay mạnh mẽ vung lên đấm vào bụng dã thú, ầm một tiếng, thân thể khổng lồ rơi về phía mảnh đất trống nhất thời khói bụi bay mù mịt.
“Ta còn tưởng nó mạnh lắm, hoá ra lại chỉ là con hổ giấy to xác nhưng yếu đuối!” Kaimi khinh thường, hai tay khoanh trước ngực nở nụ cười lạnh. Sớm biết như thế nàng cũng chẳng cần phải trốn tại đây.
Quản gia lẳng lặng xuất hiện bên người nàng giải thích “Sau khi biến hoá, người sói đã sớm không còn lí trú chỉ còn bản năng hoang dã cắn nuốt của mình, muốn thắng nó cũng chẳng phải việc khó gì.”
“Phải không? Để ta thử xem?” Nàng rút Thừa Ảnh kiếm ra, nóng lòng muốn tiến lên lại bị cánh tay vươn ra ngăn cản.
“Điện hạ, tên đó vẫn nên để ta xử lý. Thân là quản gia nhà Phantomhive chút chuyện nhỏ này chẳng lẽ ta lại không làm được?” Sebastian thong dong bước đi, nụ cười hoàn mỹ tự tin khiến nàng có chút chướng mắt.
“Hừ!” Nàng trừng mắt nhìn hắn thì thào lẩm bẩm “Đồ quỷ hẹp hòi, chỉ là muốn đánh nhau một chút cũng không cho.” Lần tới nhất định phải chỉnh tên ác ma này.
“Sebastian rất quan tâm đến ngài đấy, điện hạ.” Undertaker bỗng nhiên bước tới bên cạnh nàng vì người kia mà giải thích “Người sói tuy rằng mất lí trí nhưng khả năng phòng ngự cùng tấn công tuyệt đối không thể xem thường, nhất là bộ răng nanh sắc bén kia. Bây giờ dù có dùng lưỡi hái tử thần cũng chưa chắc có thể đâm xuyên qua được bộ da dày và cứng kia đâu. Do đó bảo kiếm điện hạ dù tốt nhưng chỉ sợ không thể làm tổn thương da người sói!”
“Không thể nào! Vậy Sebastian hắn làm sao mà đánh được với dã thú kia?”
Undertaker thoải mái tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống ma mị trả lời “Vấn đề ấy nếu muốn rõ ràng điện hạ có thể nhìn thử qua tay Sebastian, tiểu nhân cảm thấy vừa rồi một đấm kia dù là ác ma cũng có thể sưng tấy lên.”
Làm sao có thể? Hắn chính là ác ma cường đại nhất mà nàng biết. Nàng nửa tin nửa ngờ nhìn hắc quản gia đang tập trung giáo đấu cùng người sói, cẩn thận quan sát, trong lòng hơi dao động.
Nàng không phải kẻ ngốc, nhìn cường giả chiến đấu nàng liền biết ai mạnh ai yếu. Tuy Sebastian ở thế thượng phong nhưng mỗi khi hắn đánh trúng dã thú đều sẽ lập tức thu tay về rồi dùng tay còn lại đánh tiếp, đợi đến hai tay hai chân đều dùng qua thì liền quay lại dùng cánh tay lúc đầu mà đánh. Còn gã người sói mặc dù mỗi lần bị đánh đều rên rỉ đau khổ nhưng không biết vì sao càng bị đè áp nó lại càng hung hăng quậy phá hơn. Răng nanh thỉnh thoảng có thể cắn trúng quản gia nhưng mà cũng chỉ cắn trúng quần áo mà thôi.
“Tên quản gia ngu ngốc!” Nhịn không được thầm mắng một tiếng, nàng nhún chân nhảy đến chỗ trận đấu. Undertaker một bên thấy nàng bay không biết vì sao bỗng nhiên nở nụ cười cực đáng khinh thậm chí còn có vài phần bất lương “Hì hì, tiểu sinh thấy rồi nha, là màu hồng!”
Chỉ sợ lời này nếu rơi vào tai Kaimi chắc chắn hắn không thể toàn thây sống sót.
Nhưng hiện tại Kaimi cũng chẳng quan tâm Undertaker đang nghĩ cái gì, trong đầu chỉ còn lo nghĩ đến việc phải làm sao bắt người sói. Lướt nhẹ trên nền trời, Kaimi giơ tay vừa định ngâm xướng quỷ đạo thì một tàn ảnh tối đen bỗng dưng xuất hiện, móng vuốt sắc bén hướng đến nàng cào xuống.
Nàng nhanh chóng né tránh, di chuyển đến nóc nhà, im lặng quan sát địch nhân bất ngờ tập kích mình, gương mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc, lạnh lùng.
“Ngươi là ai?”
“Gào…” Âm thanh chói tai của sói lần nữa vang lên, chẳng qua so với tên dã thú kia thì có điểm thanh thuý hơn, ngoài ra từ hình dáng mơ hồ nàng cũng đã trăm phần trăm khẳng định kẻ này là nữ.
“Cố lên điện hạ, tiểu nhân sẽ luôn cổ vũ ngài!” Undertaker vui vẻ vẫy tay, biểu cảm như ta không có liên quan tới việc ngài đang làm.
“Đáng giận!” Kaimi bốc hoả vừa định quay sang mắng chửi Undertaker thì nữ người sói đã thét lên, một đấm trực tiếp nhắm về phía nàng, tốc độ như chớp khiến nàng không khỏi giật mình lui về sau, mắt thấy tránh không khỏi liền rút Thừa Ảnh kiếm ngăn cản công kích của ả ta lại.
Ầm một tiếng, nháy mắt hai người va chạm nhau, khí lực đối phương nháy mắt chuyển đến tay nàng, lực đạo cường đại khiến tay cầm kiếm nàng có chút bất ổn mà run lên.
“Phá đạo cấp bốn, bạch lôi!” Kaimi nâng tay trái phát ra quỷ đạo, ý đồ tấn công nữ người sói nhưng đáng tiếc ả lại may mắn tránh khỏi.
“Gào…” Ả hét lớn tiếp tục vươn móng vuốt về phía nàng, Kaimi cũng không cam chịu yếu thế, thuấn di đến cạnh nữ dã thú, cầm Thừa Ảnh kiếm chém về phía lưng ả ta. Tuy nhiên khiến nàng kinh hãi là bảo kiếm vừa xẹt qua da thịt ả liền phát ra từng đốm lửa hoa lệ giống như chém vào kim loại cứng rắn.
Chết tiệt! Nàng khiếp sợ mở to mắt.
“Gru…” Thừa dịp nàng thất thần, nữ dã thú quay người dùng bàn tay to lớn nhắm đến ngực nàng hạ xuống.
“Điện hạ!” Cùng lúc đó, Sebastian đang chiến đấu với người sói bên kia cũng chú ý tới tình huống của nàng, trong lòng căng thẳng, dứt khoát buông tha địch nhân trước mắt, hướng nàng đi tới. Nhưng mà gã người sói sẽ từ bỏ cơ hội lớn này sao?
Đáp án là không rồi.
Kaimi bị đánh trúng, khí huyết trong người như cuộn trào vô cùng khó chịu, thuấn di đang sử dụng rất nhanh liền giảm tốc độ xuống. Nàng vừa phóng ra quỷ đạo quấy nhiễu tốc độ ả người sói vừa cố ý di chuyển cách xa ả ra.
Tuy nhiên, nàng vừa đảo mắt qua liền thấy Sebastian đang đi đến chỗ mình còn gã người sói thì ở phía sau, giương mồm đầy máu muốn ngoạm lấy bả vai của quản gia.
“Tên ngốc, cẩn thẩn phía sau!” Nàng quát to hoảng sợ, cùng lúc đó, ả người sói nhìn thấy cơ hội, lập tức giơ vuốt hướng đến chỗ nàng.
Trên mặt Undertaker nở nụ cười, hứng thú nhìn trận đấu gay cấn “Hai ngài sẽ làm gì đây nào? Điện hạ hi sinh bản thân cứu quản gia? Hay là quản gia hi sinh bản thân cứu điện hạ? Thật đáng chờ mong!”
Thời gian như ngưng lại, trong lúc nguy hiểm đó, Kaimi không chút do dự thuấn di đến phía sau Sebastian, đem Thừa Ảnh kiếm đâm vào mồm người sói chặn lại gã. Mà Sebastian cũng vọt tới tàn nhẫn đá bay ả người sói kia.
“Gào…” Cổ họng người sói phát ra tiếng gầm nhẹ, răng nanh gắt gao cắn thanh kiếm. Kaimi bỗng nhiên cảm giác dường như chiến ý trong thanh kiếm đang giảm xuống, nó là đang sợ hãi. Một giây sau, điều Kaimi kinh sợ đã xảy ra, Thừa Ảnh kiếm vì chịu không nổi dưới hàm răng sắc bén của người sói mà vỡ vụn biến thành từng mảnh nhỏ.
“Không thể nào!” Đây chính là một trong thập đại danh kiếm ở Trung Quốc, Kaimi thất thần rơi xuống không trung, tựa như con diều đứt cánh.
Ánh mắt màu đỏ tươi hiện lên sự khẩn trương, Sebastian không chút do dự chuẩn bị cứu chủ nhân nhưng lại bị ả người sói quyết liệt cản lại.
Gã người sói hướng nàng nhào đến, trơ mắt nhìn móng vuốt chuẩn bị moi tim mình, ánh mắt nàng dần mất đi tiêu cự.
“Ngươi muốn chết sao? Ngươi cam tâm buông tha mọi thù hận, vũ nhục mà ngươi đã phải chịu đựng sao?” Âm thanh dụ hoặc không ngừng nỉ non bên tai như một loại cám dỗ ngọt ngào.
“Không! Ta không cam tâm!” Nàng đột nhiên kinh ngạc, nỗ lực mở mắt ra, bỗng phát hiện xung quanh là một mảnh hắc ám vô tận, chỉ một mình nàng tồn tại.
“Như vậy, hãy gọi tên ta, chứng minh ngươi có năng lực bảo vệ người khác cũng như bảo hộ bản thân ngươi nào!” Âm thanh như gần như xa thúc giục nàng gọi tên mình.
Băng bịt mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, đôi mắt màu tím đột ngột mở ra. Linh áp cường đại tựa như gió lốc cuồn cuộn đánh bay mọi thứ kể cả người sói.
Mở tay ra, vô số đốm trắng tụ trong lòng bàn tay nàng, bàn tay nhỏ bé không biết khi nào đã biến thành bàn tay mềm mại xinh đẹp của thiếu nữ, giọng nói trong trẻo ngâm xướng ma lực.
“Lấy tên của ta, toả ra hào quang tứ phía, xuất hiện đi Hàm Quang!”
*trảm phách đao hay còn gọi là zanpakuto- vũ khí của các tử thần trong Bleach
_Đôi lời_
Mới sửa lại thứ tự chương ♥︎
Tạm biệt tiểu Kaimi chào mừng đại Kaimi nào ( ~”ω”)~