Bạn đang đọc Đn Fairy Tail Lời Nguyền Của Thần – Chương 1: Charlos Dreyar
Tên cô là Lucy
Lucy Heartfilia
Cô vừa bỏ nhà đi…
Nhưng lại vừa tìm được…
Ngôi nhà thực sự dành cho bản thân…
Nơi có những người đồng đội tuyệt vời nhất…
Và những cuộc phiêu lưu của họ…
Chưa bao giờ kết thúc…
_____________________________
“ Tại sao trong hội chúng ta lại có một người giống anh ta?!” Lucy nhăn mặt khó chịu khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra vài phút trước
“ Em không thể hiểu được chuyện này!” Cô ấy xoay xoay ly nước trong tay, tiếp tục: “Anh ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy chứ?!”
Người mà Lucy đang nhắc tới là Laxus- một trong những ma đạo sĩ cấp S- rất mạnh mẽ nhưng cũng rất kiêu ngạo, anh ta vừa có những hành động và lời nói vô cùng kinh khủng mà cô cho rằng không thể xuất hiện ở đây- Fairy Tail- nơi mà mọi người đều coi nhau như những thành viên trong gia đình
Nhưng đáp lại cô là nụ cười hiền có chút bất đắc dĩ của một cô gái xinh đẹp khác bên kia quầy bar tạm thời- Mirajane Strauss: “ À, thật ra lúc trước cậu ta cũng không đến nỗi như vậy đâu…”
“ Thật sao ạ?” Cô gái với mái tóc màu nắng đảo mắt, bĩu môi, không quá tin tưởng
Trong suy nghĩ của cô, có lẽ chị Mira quá hiền lành và tốt bụng để nghĩ xấu cho bất cứ ai, dù là Laxus, nên mới nhận xét như thế
Vậy nên, Mira chớp mắt một chút, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, cô đặt một cánh tay trên bàn làm điểm tựa, hơi nhướn người về phía trước nháy mắt với Lucy trong khi đặt ngón trỏ bàn tay còn lại của mình nhẹ lay động trước mặt: “Ít nhất là với một vài người, cậu ta thật sự rất tốt!”
______________________________
Đó đã là… chuyện của vài hôm trước…
Hiện tại, Lucy đang may mắn nhìn thấy một trong số “một vài người” đó
Và thầm than, “thế giới này quả nhiên thật huyền diệu”
“ Cái thằng nhóc này rốt cuộc nghĩ gì mà lại đi nuốt thứ đó?!” Tiếng rít khẽ vang lên bên cạnh khiến Lucy giật mình nhìn lại
Bên cạnh cô lúc này là một cô gái tầm tuổi chị Erza, tóc đen dài buộc gọn sau lưng bay nhẹ theo gió biển, áo sơ mi đen xắn cao tới gần khuỷu tay kết hợp với quần dài cũng màu đen- một người lạ hoắc vừa xuất hiện trước mắt cô với Natsu và chị Erza trên tay
Con người đã cứu cô cùng mọi người khỏi tòa Tháp Thiên Đường chết tiệt và bây giờ đang chăm chú trị thương cho từng người
Charlos Dreyar- đứa em gái duy nhất của Laxus Dreyar
Dời tầm mắt hết từ gương mặt anh khí xinh đẹp sang mái tóc đỏ rực đã thiêm thiếp trên vai cô, Lucy vẫn không tìm thấy được lý do: Tại sao hai anh em họ lại khác nhau đến vậy chứ?
Dường như ánh mắt quá rõ ràng của Lucy đã thành công trong việc thu hút sự chú ý.
Ánh sáng trắng nhàn nhạt trên tay Charlos mờ dần rồi tắt hẳn, cẩn thận xem xét lại tên ngốc tóc hồng để chắc chắn hắn không còn vết thương nào khác, cô quay sang nhìn cô bé với mái tóc màu nắng, mỉm cười:” Em chắc là thành viên mới mà Mira nói, Lucy đúng chứ, em có cần tôi giúp gì không?”
Bấy giờ Lucy mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào chị ấy rất lâu rồi, và điều đó, theo cô, rất bất lịch sự, Lucy vội vàng lắc đầu, che giấu khuôn mặt đã hơi ửng hồng vì ngại:” K…Không cần đâu ạ”
Mái tóc xanh đen của tên nào đó ló ra từ sau tảng đá bên phải, hắn gọi to:” Ê, Lucy, có khó chịu chỗ nào thì nói với chị Charlos đi, phép trị thương của chị ấy dùng tốt lắm!”
Nghe tiếng í ới của Gray, mặt Lucy lại càng đỏ, xấu hổ, cô đã nhìn chị ấy chăm chú đến mức nào vậy cơ chứ:” Em không sao, không có sao đâu ạ” Cái đầu nhỏ nhắn lắc nhanh như trống bỏi
Charlos mỉm cười, cũng không muốn trêu cô nữa, nhẹ nhàng nhấc bổng cô nàng tóc đỏ đã ngủ say trên vai mình, lại quay sang gọi pháp sư băng :” Gray, giúp tôi đưa Natsu vào trong đi, cậu ta không tỉnh ngay được đâu”
Lại quay sang nhóm người Millianna mỉm cười chớp mắt:” Mấy đứa cũng vào nghỉ chứ? Để Erza tỉnh không thấy mấy đứa, cô ấy sẽ cạo đầu tôi mất”
Cả nhóm nhìn nhau chần chờ một lúc rồi đồng ý, bước vào cánh cổng khách sạn Akame, Lucy mới giật mình nhận ra
Làm cách nào mà bọn họ lại ở đây, trong khi chỉ 10 phút trước họ còn ở giữa biển khơi chứ?
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tỉnh bơ của Gray đang đi bên cạnh, như thể đây chỉ là chuyện bình thường nhất trong những chuyện bình thường, cô quyết định mặc kệ
Sau một quãng thời gian mệt mỏi, hiện tại Lucy chỉ muốn được nghỉ ngơi trên chiếc giường êm ái mà thôi
_______________________________
Lucy ngó mắt nhìn vào căn phòng còn sáng đèn, hôm nay là ngày thứ ba sau vụ ở tháp Thiên Đường, Natsu cuối cùng cũng chịu thức dậy, họ đã có một ngày tuyệt vời…!
Ca hát, tiệc tùng, vui đùa và thả mình trong dòng nước mát lạnh của biển cả…
Cho đến tối nay…
Nhóm của Millianna vừa rời đi cách đây ba tiếng
Chỉ sau đó một chút mà thôi, chị Erza nói với cô, tối nay chị ấy sẽ ngủ cùng chị Charlos, nếu cô có gì cần, có thể sang phòng tìm họ.
Đã ba tiếng, Lucy trầm ngâm
Từ trước đến nay, chị Erza trong mắt cô là một cô gái mạnh mẽ, nghiêm khắc và tự tin, một người sẽ vẫn giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp
Nhưng hiện tại, chị ấy đang vùi đầu vào chiếc áo sơ mi đen của người kia mà khóc như một đứa trẻ
Ba tiếng rồi…
Lucy thở dài, lại rón rén quay trở về phòng mình, chị Erza vẫn là một cô gái bình thường mà thôi, chị ấy không tỏ ra yếu đuối, có lẽ vì người chị ấy có thể dựa vào không ở bên cạnh
Bọn họ có lẽ là những người bạn rất thân, rất thân thiết…
Một người mà chị Erza tin tưởng và dựa dẫm vào…
Lúc trở về phòng mình, chỉ vừa mở cửa, Lucy đã phải hét toáng lên vì ba cái người, mà không, là một mèo và hai người đang ngồi nhởn nhơ trong phòng cô:” Mấy cậu làm gì ở đây thế hả?!”
“Yo!”
“Chào!”
“Hello, Luce!”
Còn tự nhiên như vậy
Lucy dường như đã thét ra lửa:” Đây là phòng của tui!!! Mấy người có hiểu không vậy hả?!!”
Sau một hồi cau có phàn nàn, Lucy cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ mấy tên bạn đang ngồi với đống đồ ăn vặt trên ghế trong phòng của chính cô
Mồ~ Bất lực phồng má.
Đây cũng là một trong số những điều cô đã quen từ khi đến hội
“Lucy…” Giọng của Natsu bỗng đổi về pha nghiêm túc, mái tóc hồng lòa xòa che kín đôi mắt cậu
“S,sao vậy?” Lucy ngạc nhiên về sự thay đổi này
“Chị Erza sao rồi? ” Gray khoanh tay không nhìn cô mà hỏi
” Aye~ Cô vừa từ phòng chị Charlos về mà phải không?” Giọng của con mèo xanh lè vẫn đang gặm một con cá
Làm ơn ăn hết rồi hãy nói chuyện
” À, chị ấy đã ngủ quên rồi, có lẽ là rất mệt…” Nghĩ về hình ảnh mình nhìn thấy, Lucy cho rằng cô không cần nói cho họ biết chị Erza ngủ thế nào thì tốt hơn
Mà họ cũng thật sự không có ý định đào sâu thêm nữa
” Tốt quá rồi” Happy thở phào
Gray im lặng không nói gì, nhưng khóe môi nhẹ cong cho thấy rằng tâm trạng cậu đang rất tốt
Còn Natsu- đã trở lại dáng vẻ ngày thường, vô tư tọng một mồm đồ ăn cười ha hả:” Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà! Có chị Charlos ở đó thì có cái gì đáng để lo cơ chứ? “
” Natsu, cậu phải để dành cho tớ nữa chứ!” Happy ré lên khi thấy cậu ta đang bóc bịch bánh cuối cùng và vẫn không ngừng nhồi nhét
” Đồ con heo mắt xếch” Gray ném về phía Natsu ánh nhìn chán ghét
” Mày nói gì hả thằng công chúa băng?!” Natsu nhanh chóng bộp lại
Vẫn như thường lệ…
Lucy nhẹ mỉm cười nhìn cả hai, bước đến ngồi trên chiếc salong đối diện bọn họ.
Một trong những điều quen thuộc tiếp theo của cô- trận cãi vã mà chín phần mười sẽ trở thành trận đánh giữa Gray và Natsu- bởi người duy nhất cản được họ mà cô biết hiện đang không có mặt
Nhưng trước khi họ kịp lao vào nhau, Happy đã thành công ngăn họ lại chỉ với một câu nói:” Aye~ Chị Charlos đang ở cách đây hai căn phòng cùng chị Erza”
Và hai thằng bạn chí cốt tức thời đông cứng như những con robot bị hỏng, cứng ngắc nở nụ cười khó coi nhìn người còn lại
……..
” Ngừng chiến?”
” Tao đồng ý…”
Cả hai đành buồn bực ngồi thụp xuống ghế, mặt xanh lè như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm
” Aye~” Happy hả hê gặm con cá của mình
Lucy sửng sốt, cô chưa bao giờ thấy họ như vậy, kể cả khi nhắc tới là chị Erza- con người mà hình như cả Fairy Tail ai cũng sợ
” Chị Charlos đáng sợ đến thế sao?” Lucy mở to mắt ngó cả ba người
Trầm mặc ~
” Cái đáng sợ không phải chị Charlos” Gray buồn bực gãi đầu
” A?”
” Đáng sợ là Erza đang ngủ cạnh chị ấy!” Natsu nối liền rên rỉ
“Aye~”
“???” Lucy có cảm giác vẫn chưa tiếp thu được vấn đề
” Chị Charlos bình thường hiền khô à~” Happy đành phải giải thích cho cô gái đầy dấu chấm hỏi trên mặt
” Vậy hiện tại không phải lúc bình thường?” Lucy rất nhanh bắt được vấn đề
“Aye~”
” Hiện tại chị Erza đang ngủ…!” Gray đắng chát tiếp tục
” Nếu chúng ta dám làm ồn, chị ấy sẽ quăng chúng ta lên một cái thuyền cho trôi trên biển!” Natsu run rẩy như nhớ đến việc gì đó
” Hoặc treo chúng ta trên mỏm đá đằng kia đến hết ngày!” Gray xanh xao ôm đầu
” Chị Charlos là điển hình của trọng nữ khinh nam” Happy kết luận: ” Có một lần chị Erza bị ốm, chỉ là sốt nhẹ thôi, nhưng Natsu lại cứ bên cạnh luôn miệng muốn đấu một trận khiến chị ấy đau đầu…” Giọng chàng mèo ngâm nga
” Sau đó chị Charlos đã trói gô tớ lại tống vào trong hầm băng không cho ăn trong suốt nửa ngày…” Natsu ôm đầu kể lại:” Cái chết tiệt là hầm băng đó nằm trên một chiếc xe khác đang chạy!!!”
Và cậu thì lại say xe rất nặng
Lucy gật gù đồng cảm, nhưng Natsu ngẩng phắt dậy trừng mắt nhìn Happy:” Cậu thì hơn gì tớ cơ chứ, nhớ lần cậu làm Levy khóc không?”
” Cậu? Levy?” Lucy kinh ngạc đưa mắt về phía Happy
Lông mao trên người Happy dựng đứng cả lên”A,Aye~”
Natsu cười trên nỗi đau của người khác:” Cậu ta nhìn mấy con cá trong cuốn sách chảy thật nhiều nước miếng, làm ướt hết cả quyển sách đó của Levy, mà chúng lại là bản viết tay gì đó Levy chưa được đọc!”
” Sau đó chị Charlos treo ngược tớ trên trần nhà một căn hầm, bên trong chứa thật nhiều, thật nhiều cá…” Happy nước mắt lưng tròng kể lại
“A?” Không chỉ đơn giản như thế đi? Lucy nghĩ thầm
Quả nhiên…
“Sau đó đốt trụi từng con từng con một trước mặt tớ!!! ” Happy ôm chặt bọc đồ của cậu mà rùng mình:” Sau đó chị ấy còn lấy hết cá trong hai tuần của tớ! Suốt hai tuần đó tớ không được ăn một con cá nào hết!!”
Lucy giật giật khóe môi, trừng phạt kiểu này…!hình như thật có tác dụng, đưa cái nhìn về phía cậu bạn băng vẫn ủ rũ cúi đầu tìm tòi
” Tớ lỡ chọc giận Cana…” Cậu bạn ngẩng đầu nhìn trần nhà thẫn thờ:” Hôm đó Cana cứ ngơ ngác làm sao ấy, nên tớ nhanh tay giấu mất bộ bài yêu quý của chị ấy…vào túi cá của Happy.
Lúc trả lại, nó toàn là mùi cá, vậy nên Cana giận lắm, chị ấy méc với chị Charlos.”
” Hôm đó xém nữa tớ bị liên lụy…” Happy bĩu môi cáo trạng:” Nếu không phải có Lisanna bảo đảm, tớ cũng phải chịu phạt”
Nhưng có vẻ chàng băng không có thời gian để ý đến điều đó, linh hồn lơ lửng trên mây:” Tớ không cố ý, chỉ là cái túi ở gần chỗ tớ nhất, tớ không nhận ra đó là túi cá của Happy”
Tình trạng của Gray hiện tại thực sự không ổn, Lucy ngập ngừng:” Ừm, vậy sau đó chuyện gì xảy ra?”
” Chị ấy treo tên này lên cổng chính của Fairy Tail, chị Charlos ấy” Natsu hả hê nói :” Trong bộ đầm công chúa màu xanh dương!”
” Sau đó bắt cậu ta mặc bộ đầm ấy đi một vòng quanh Magnolia liên tục hai ngày!” Happy tiếp lời
” Hứa sau này không lặp lại việc ấy một lần nữa…” Gray kết thúc trong não nề, có vẻ câu nói ấy đã ăn rất sâu vào tâm trí của cậu ta
Dù thấy hơi tội khi nhìn các cậu ấy như vậy, nhưng phải công nhận là chị Charlos biết vô cùng rõ về các thành viên, mới có thể đưa ra hình phạt phù hợp như vậy với từng người
” Khoan đã!” Lucy cảm thấy sấm vừa nổ bên tai :” Vậy nếu người bị phạt là mình thì sẽ thế nào chứ?????”
Chị ấy luôn đánh vào điểm yếu của từng người.
Vậy mình là…
Lucy vô thức đưa tay sờ vào chùm chìa khóa còn treo bên hông, run rẩy với viễn cảnh xuất hiện trong đầu
Nhưng Happy đã nhanh chóng đánh tan những ảo tưởng của cô nàng trong ai oán:” Cậu thì không cần phải lo đâu, Luce”
Natsu ngẩng đầu cười trừ:” Con gái cả hội chưa từng có ai phải chịu phạt cả”
” Ờ, trong khi con trai chúng tôi sống trong dầu sôi nước bỏng thì họ lại vui vẻ hơn bao giờ hết” Gray trắng mắt kiện cáo
” N, nhưng chẳng lẽ không có ngoại lệ sao, nhỡ đâu…” Dù sao, cô cũng không cùng lớn lên với những người khác, Lucy nghĩ thầm
” À, phải rồi” Ba tên đang lạc trên mây kia bấy giờ mới đập tay nhớ đến
” Thật sự có ngoại lệ sao???” Lucy trắng mặt lo âu
” Ừ”
“Có”
“Aye!”
” Chị Mira!” Cả ba đồng thời la lên
“H, hả?? Chị Mira??? Chị Mira từng phải chịu phạt???” Tưởng tượng lại bóng hình xinh đẹp màu trắng- cô gái luôn nở nụ cười ấm áp như mùa xuân, Lucy lắc đầu ngay “Sao có thể là chị ấy? “
Theo lời họ kể, thì cả ba đều phải chịu phạt vì khiến thành viên khác khó chịu, chị Mira sao có thể làm vậy cơ chứ?
Natsu bĩu môi khinh bỉ:” Sao mà Charlos có thể phạt chị Mira được chứ?”
“Aye~ Lucy thật ngốc” Happy kéo dài giọng cậu ta
“Hn? Không phải các cậu vừa nói…” Không để ý câu nói của con mèo xanh, Lucy nghiêng đầu nghi hoặc
” Chị Mira là ngoại lệ” Gray gật đầu :” Nhưng không phải ngoại lệ chịu phạt…”
” Mà là ngoại lệ tạo ra hình phạt ” Natsu đã nhanh chóng hoàn thành câu nói
” Ngoại lệ tạo ra hình phạt sao?” Lucy thở phào vì chị Mira không có việc gì nhưng rồi lại không hiểu được cụm từ được nhắc tới
” Nếu cậu dám làm bị thương chị Mira, Luce” con mèo xanh lại kéo dài giọng nói của mình, kiếm được đâu đó chiếc đèn pin chiếu rọi khuôn mặt từ dưới lên:” Cậu sẽ phải đối đầu với một connnnnn quáiiiiiii vậtttttt ~”
” A!” Lucy giật mình hét lên
” Suỵt!!” Cả ba lại đồng thời đưa ngón trỏ lên miệng làm động tác im lặng: ” Đừng làm ồn!”
Lucy im bặt, gật đầu, làm động tác kéo khóa thì cả ba mới lùi lại về chỗ ngồi từ trước mặt cô gái
” V, vậy, ai là con người xấu số đó thế?”
” Không phải một người” Happy lắc đầu
” Mà là một hội” Natsu tặc lưỡi
” M, một hội luôn sao” Lucy mở to mắt
” Một đám ra cửa không nhìn lịch dám bắt chị Mira” Gray nhún vai: ” Chúng muốn con tin để dụ hội trưởng tới, một hắc hội”
” Aye~” Happy nói với giọng điệu thương cảm :” Nhưng người chúng đợi được lại là chị Charlos”
” Năm đó chị Charlos mới có 13 tuổi!” Natsu hào hứng:” Tới đó một mình và đập sập cả nhà hội của bọn chúng, đánh nhừ tử không chừa tên nào!”
” Lúc hội đồng cử người đến nơi, cả đám đó còn đang ôm nhau khóc trong rừng” Gray cười khì :” Còn liền mồm: ác quỷ…!ác quỷ…!ngài Zeref ơi…!ác quỷ “
Nhưng Natsu như nghĩ đến cái gì, mặt xanh lè lẩm bẩm:” Cũng không biết chúng đã nói gì với chị Charlos…”
Gray và Happy cũng nhớ đến mà sợ hãi lắc đầu
Happy như sắp khóc đến nơi:” Chị, chị ấy, tất cả đàn ông trong hội, không chừa một tên…!đều…!bị…” Nói tới đây liền im bặt, không dám kể hết
Lucy tròn vo mắt nhìn cả ba, tò mò:” Rồi sau đó?”
Happy run rẩy đưa ra hai ngón tay như hình cái kéo, trong ánh mắt tò mò của Lucy, đột ngột cắt phập một cái
Gray và Natsu giật bắn người
Lucy ngơ ngác, nhưng nhìn lại phản ứng của mấy cậu trai, cô bỗng phì cười vỡ lẽ
Cô cười rất nhiều, cười đến đau cả bụng trong khi những người còn lại méo miệng đen mặt nhìn cô
Đây mới thực sự là lý do làm các cậu sợ chị ấy đi
Sau đó, bị cô dụ khị lẫn hăm dọa, ba người buộc phải khai ra rất nhiều chuyện về mọi người trong hội cho Lucy
Một đêm dài…
________________________________
Mira…
Hai năm rồi, thứ cần tìm tôi cũng đã tìm được rồi…
Nhưng khi chuyện này kết thúc
Câu trả lời cho câu hỏi năm xưa…
Em có đồng ý nói với tôi không?
A.S