Bạn đang đọc [ Đm ] Vợ Mình Mình Nuôi – Chương 42
“Đám huấn luyện viên này cũng thật là, hầy, đã nói bao nhiêu lần rồi, nắng gắt phải cho học sinh vào bóng râm mà không chịu nghe……”
Gió hè oi nồng lướt qua hàng cây, ánh nắng ngoài cửa chớp hắt vào những vệt sáng lưa thưa nhảy nhót.
Trong phòng y tế, bác sĩ mặc blouse trắng thở dài thườn thượt rồi ngẩng đầu lên, thấy nam sinh tóc vàng ngồi lặng trước giường bệnh thì sửng sốt gọi: “Em ơi? Em ơi?”
Lưng nam sinh tóc vàng trước giường bệnh hơi khòm xuống, áo đồng phục huấn luyện ngắn tay bị mồ hôi thấm ướt phác hoạ ra hình dáng cánh tay rắn chắc, giá treo chai nước biển đổ bóng nghiêng xuống gương mặt cúi gằm của nam sinh.
Hắn ngồi im lìm, đôi môi tái nhợt dưới bóng mờ, dường như lồng ngực phập phồng lên xuống theo người nằm trên giường bệnh.
Bác sĩ do dự hỏi: “Em cũng thấy không khỏe à?”
Nam sinh tóc vàng trước mặt đã bế nam sinh tóc đen trên giường bệnh từ sân tập chạy tới đây, lúc đặt nam sinh tóc đen xuống giường bệnh tay hắn còn run bần bật.
Trời nóng như vậy, có khi mình bị cảm nắng cũng không biết.
Nam sinh nặn ra mấy chữ từ trong cổ, nói mình không sao.
Bác sĩ nhìn hắn một lúc lâu, thấy không có gì bất thường vẫn chưa yên tâm nên dặn dò: “Được rồi, nhưng nếu em có chỗ nào khó chịu thì phải nói ra nhé. Đừng để như bạn em, bị say nắng khổ lắm.”
Bác sĩ cũng có đứa con cỡ tuổi này, bà nhìn nam sinh tóc đen nhắm mắt nằm trên giường bệnh, nhịn không được khuyên nhủ: “Học sinh các em bình thường phải chú ý rèn luyện sức khỏe nhiều một chút. Học tập quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng vậy……”
Ngoài cửa sổ ve kêu râm ran, nam sinh im lặng một lát rồi nói bằng giọng trầm thấp xen lẫn mỏi mệt: “Bạn ấy sinh non nên yếu lắm. Từ nhỏ sức khỏe đã kém rồi. Cha bạn ấy nói lúc mới sinh bạn ấy còn chưa được ký rưỡi nữa.”
Bác sĩ yên lặng nhìn nam sinh thiêm thiếp trên giường bệnh, bà có thể nhận ra sức khỏe cậu không tốt lắm, khuôn mặt lộ vẻ xanh xao, nhưng bà không ngờ một đứa trẻ sinh ra chưa đầy ký rưỡi mà có thể nuôi lớn đến chừng này.
Lục Lê không nói tiếp nữa mà rũ mắt lẳng lặng nhìn Khương Nghi trên giường bệnh.
Mái tóc đen của cậu hơi ẩm ướt, tóc mái bị hơi nước bao phủ, đôi môi trắng bệch, sắc mặt tái nhợt, có lẽ vì khó chịu nên lông mày vô thức nhíu chặt.
Đôi mi dài vô thực mệt mỏi khép lại phủ bóng mờ nhạt.
Ban nãy Lục Lê bồng Khương Nghi mới phát hiện lưng cậu rịn đầy mồ hôi lạnh làm tay hắn ướt sũng, trong nháy mắt hắn hoảng loạn đến nỗi tay run bần bật.
Thậm chí đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại mà còn đang khẽ run, phải ghì chặt tay trên đầu gối mới kìm được.
Phòng y tế tĩnh mịch chỉ còn tiếng máy điều hoà không khí rất nhỏ, lũ ve trên ngọn cây ngoài cửa sổ kêu ra rả không biết mệt là gì, sau khi hạ nhiệt, Khương Nghi tỉnh lại trên giường bệnh.
Đầu cậu còn hơi choáng nên không mở mắt ra hẳn mà chỉ mệt mỏi hé ra một nửa, vừa nghiêng đầu đã thấy Lục Lê ngồi cạnh giường bệnh.
Khương Nghi thì thầm gọi “Arno” như lúc nhỏ bị ốm.
1
Lục Lê sờ trán cậu rồi khẽ ừ một tiếng, đút cho cậu chút nước muối loãng.
Một lát sau, Khương Nghi nhìn lên trần nhà mới biết mình được đưa tới phòng y tế.
Ấn tượng cuối cùng của cậu rất mơ hồ, chỉ nhớ thời tiết oi bức cực kỳ, cậu đờ đẫn muốn kéo cổ áo ra để hít thở nhưng một giây sau mắt chợt tối sầm, không nhớ đã xảy ra chuyện gì mà chỉ nhớ tiếng la thất thanh của người chung quanh.
Khương Nghi nghiêng đầu nhìn Lục Lê, phát hiện trên mặt hắn quả nhiên chẳng có cảm xúc gì, chỉ nắm tay cậu lặng im không nói lời nào.
Mỗi lần cậu bị bệnh, tâm trạng Lục Lê đều rất xấu.
Tâm trạng tồi tệ này không phải vì cậu mà giống như một nỗi chán nản thất bại khó lòng che giấu.
Tựa như Lục Lê biết dù mình có chăm sóc cậu thế nào thì cậu vẫn sẽ ngã bệnh.
Lúc nhỏ cũng vậy.
Bất kể mùa đông Arno có bắt cậu mặc bao nhiêu áo bông, uống bao nhiêu nước nóng, cửa sổ lớp đóng kín cỡ nào thì cậu vẫn sẽ bị ốm.
Có lẽ vì từ nhỏ Lục Lê đã sống trong thế giới luôn thuận buồm xuôi gió, luôn luôn kiêu ngạo, muốn gì được nấy, không có thứ gì mà hắn không thể có, cũng không có thứ gì mà hắn không kiểm soát được.
Nhưng hắn không khống chế được Khương Nghi ngã bệnh.
Khương Nghi cảm thấy Lục Lê lặng thinh nhìn rất sa sút.
Cậu vươn tay tới, Lục Lê nhìn cậu rồi mím môi cúi đầu xuống để cậu đặt tay lên đầu mình.
Khương Nghi cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ, xoa đầu thiếu niên trước mặt rồi mềm giọng nói: “Không sao đâu.”
Thiếu niên trước mặt im lặng không nói lời nào mà chỉ cúi đầu cho cậu vuốt tóc.
Mái tóc vàng nhạt hơi xù vuốt rất thích tay.
Khương Nghi vừa vuốt vừa nhẹ giọng nói: “Cậu về huấn luyện trước đi. Tớ ở đây một mình là được rồi.”
Để phòng ngừa học sinh lười biếng thừa nước đục thả câu, ngay từ đầu huấn luyện viên đã răn đe bọn họ không được đi theo bạn học bị ốm đến phòng y tế, nếu không sẽ bị xem là vắng mặt.
Dù sao phòng y tế có máy điều hòa, cũng không cần huấn luyện nên được xem là chốn thần tiên ở nơi huấn luyện quân sự, nếu ai cũng theo bạn học đến phòng y tế thì giấy xin phép cũng khỏi phải nộp, quả là cơ hội tốt cho các học sinh lười biếng thừa nước đục thả câu.
Lục Lê lặng im, hiển nhiên là không muốn đi.
Hắn chỉ mới rời xa Khương Nghi một lát mà cậu đã xảy ra chuyện, đương nhiên không thể để Khương Nghi rời khỏi tầm mắt mình lần nữa.
Đừng nói là huấn luyện quân sự mà huấn luyện gì hắn cũng chẳng thèm để ý.
Khương Nghi nói hết nước hết cái, khuyên nhủ hồi lâu cộng thêm bác sĩ ở phòng y tế bắt đầu đuổi người, lúc này Lục Lê mới xụ mặt rời đi.
Khương Nghi nằm ở phòng bệnh, thấy Lục Lê đi xong thì thở phào một hơi, cậu nhắm mắt lại mê man thiếp đi một lát nhưng ngủ không say lắm.
Màn cửa sổ phòng y tế bay phất phơ làm ánh sáng bên ngoài chập chờn theo, phía xa thỉnh thoảng vọng lại tiếng hô khẩu hiệu mơ hồ.
Còn có tiếng nhạc Anipop.
Khoan đã.
Anipop ở đâu ra vậy?
Ý thức hỗn loạn của Khương Nghi chậm chạp dừng lại, mơ màng mở mắt ra trong tiếng nhạc Anipop vui nhộn.
Cậu trông thấy trên giường bệnh bên cạnh, một nam sinh lười biếng dựa vào thành giường, một tay gác lên đầu gối, tay kia bấm vào mấy hình Anipop trên điện thoại.
Nam sinh rất trắng, cung mày thanh thoát, mắt sâu mũi cao, góc nghiêng nhìn rất đẹp, trên tai đeo bông.
Dường như nhận ra ánh mắt Khương Nghi, nam sinh quay đầu nhìn cậu với ánh mắt cười như không cười, hắn có một đôi mắt hoa đào, khi nhìn người khác có vẻ rất chăm chú.
Khương Nghi nghiêng đầu, trong lúc mơ hồ vô thức lẩm bẩm: “Chim công xanh?”
6
Nam sinh trước mặt chính là người lần trước Khương Nghi gặp ở vườn hoa sau nhà Lục Lê hôm sinh nhật.
Trần Triệu không nghe thấy lời Khương Nghi nói, hắn nhìn cậu rồi bỗng nhiên cười nói: “Tên ở nhà của cậu là bé ngoan đúng không?”
Khương Nghi sửng sốt.
Đúng là ở nhà cậu tên bé ngoan.
Nhưng ngoài cha Khương ra chắc chỉ có Lục Lê và ông bà Lục biết tên này, bình thường cũng chỉ có cha Khương gọi cậu là bé ngoan mà thôi.
Lục Lê không nỡ gọi cậu là bé ngoan bên ngoài, hồi cấp một sợ bị Ứng Trác Hàn nghe được sẽ bắt chước, sau này lớn lên Lục Lê càng không bao giờ gọi tên ở nhà của cậu bên ngoài.
Có lẽ Lục Lê cảm thấy tên càng thân mật thì càng phải giấu kỹ.
Trần Triệu vứt điện thoại xuống để mặc tiếng nhạc Anipop vang lên trên giường bệnh rồi nhìn chằm chằm Khương Nghi, ý cười trên môi càng sâu hơn, thậm chí còn mang theo vẻ hưng phấn: “Trước đây cậu hay chờ Lục Lê ngoài lớp đấu kiếm đúng không?”
Khương Nghi sửng sốt không nói gì.
Trần Triệu nhìn cậu chằm chằm, tiếp tục nhếch môi nói: “Hồi đó cậu gọi Lục Lê là Arno. Hôm ấy trời mưa, cậu ngồi ở hành lang ngoài lớp đấu kiếm chờ cậu ta, cậu mặc quần yếm, trên túi in hình gấu con đúng không?”
6
Khương Nghi hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì, do dự không nói lời nào.
Trần Triệu gác tay lên đầu gối, quân phục rộng thùng thình, nút cũng không cài kín, hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khương Nghi rồi chậm rãi nói: “Cũng đúng.”
Hắn chợt mỉm cười nhưng ý cười không hề lan lên mắt, thản nhiên nói: “Cậu không nhớ tớ cũng là bình thường thôi.”
Nghe người trước mặt nói, Khương Nghi chợt thấy hơi khó chịu.
Bỗng nhiên cậu hiểu ra tại sao đêm đó Lục Lê gặp nam sinh này lại có sắc mặt khó coi như vậy, mặc dù nam sinh trước mặt luôn nở nụ cười khi nói chuyện nhưng lại khiến Khương Nghi thấy không thoải mái lắm.
Có chút thâm hiểm.
Khương Nghi đang định quay đầu đi thì thấy Trần Triệu quay sang hỏi mình: “Sao cậu không uống nước tớ tặng? Chẳng phải cậu thích nước mơ sao?”
1
Khương Nghi khựng lại, cậu nhìn Trần Triệu rồi do dự hỏi: “Đồ uống mấy ngày nay đều là cậu đưa à?”
Trần Triệu cười tủm tỉm: “Đúng vậy. Nếu cậu không thích vị mơ thì lần sau tớ sẽ đổi vị khác.”
Khương Nghi mím môi: “Không cần đâu.”
Cậu ngập ngừng một lát như đang nghĩ xem nên nói thế nào, hồi lâu sau mới nói: “Tiền mua nước mấy ngày nay lát nữa tớ sẽ trả lại cho cậu.”
Cậu vừa nghiêm túc vừa rụt rè nói: “Hình như chúng ta cũng đâu quen biết gì nhau.”
Trần Triệu trố mắt nhìn cậu rồi hỏi với vẻ vô tội: “Không quen thì không tặng nước được à?”
Khương Nghi cảm thấy hơi kỳ quái, im lặng một hồi mới nói: “Không quen sao phải tặng nước chứ?”
Trần Triệu cười, hắn nghiêng đầu đáp: “Vì cậu đẹp chứ sao. Ở tuổi này chẳng ai đẹp bằng cậu cả. Muốn tặng thì tặng thôi.”
Hồi lâu sau Khương Nghi mới dè dặt hỏi: “Cậu muốn kết bạn với Lục Lê đúng không?”
Bao năm nay những người ở cạnh Lục Lê đều biết cậu và Lục Lê thân nhau, hơn nữa cha cậu chỉ là tài xế, không ít người tưởng cậu hiểu rõ sở thích của Lục Lê.
Một số người đã từng tiếp cận Khương Nghi với hy vọng có thể tới gần Lục Lê thông qua cậu.
Khương Nghi nhìn Trần Triệu trước mặt, ngại ngùng nói: “Xin lỗi nha, thật ra tớ cũng không biết cậu ấy thích kết bạn với ai nữa.”
Từ nhỏ tính tình Arno đã hơi kỳ quặc, đôi khi còn hay phụng phịu.
Khương Nghi cũng không rõ tại sao Arno giận dỗi nữa.
Sau khi lớn lên Lục Lê càng khó đoán hơn, chẳng hạn như thường xuyên vô cớ cắn cậu một cái.
Khương Nghi cảm thấy mình không thể nói với bên ngoài rằng Lục Lê thích kết bạn với người chịu được bị cắn.
3
Bởi vì Lục Lê rất thích cắn người.