Bạn đang đọc [ Đm ] Vợ Mình Mình Nuôi – Chương 3
Ban đêm, nhà họ Lục đèn đuốc sáng trưng.
Sau cơn mưa, nước từ ngọn cây nhỏ xuống tí tách, giọt nước lấm tấm bám đầy trên cửa kính lớn sát đất.
Đại sảnh tráng lệ rộng thênh thang, mái vòm nhũ kim giữa sảnh lấp lánh ánh đèn, trên bàn ăn kiểu Âu đặt một chiếc bình sứ trắng cao cổ cắm hoa thủy tiên.
Khương Nghi ngồi cạnh cha trên ghế salon ở đại sảnh, cái hiểu cái không hỏi: “Ba ba, vậy là Little Bo-Peep không phải vô gia cư đúng không?”
Cha Khương có vẻ hơi căng thẳng, xoa đầu Khương Nghi nói: “Ừ, bạn ấy là con trai ông chủ của ba ba……”
Còn chưa nói hết thì một người đàn ông đi xuống cầu thang đại sảnh, tuổi gần tứ tuần, trên gương mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ mỏi mệt.
Trông thấy người đàn ông, cha Khương vội vàng đứng dậy hỏi: “Lục tổng, cậu chủ thế nào rồi ạ?”
Vẻ mặt Lục Đình giãn ra, ôn tồn nói: “Chẳng có gì nghiêm trọng cả, bác sĩ nói may mà nó không dầm mưa quá lâu, nếu bị hạ thân nhiệt sẽ rất tai hại.”
“Lần này may nhờ có con của anh Khương.”
Biết cậu chủ bảo bối của Lục gia không sao, cha Khương thở phào nhẹ nhõm rồi vội xua tay nói: “Đâu có gì, ngài khách sáo quá……”
Lục Đình mỉm cười rồi khom người đối mặt với Khương Nghi trên ghế salon.
Điều hòa trong đại sảnh được bật hết cỡ, cậu bé tóc đen ngồi trên ghế khoác áo choàng người lớn trên vai, vì áo quá rộng nên vạt áo màu trơn gần như bọc kín cả người cậu.
Nhìn cậu không hề giống một đứa trẻ sáu tuổi như hồ sơ ghi chép, bộ dạng xanh xao ốm yếu, đôi mắt long lanh đen láy, tóc mái lòa xòa trên lông mày.
Đó là một cậu bé rất xinh đẹp.
Tóc đen mềm mại, làn da tái nhợt chẳng có chút huyết sắc nào, ánh đèn vàng dịu tỏa xuống từ mái vòm nhũ kim phủ lên hàng mi dài của cậu, chập chờn lay động, màu môi rất nhạt, vừa xinh đẹp vừa trầm lặng.
Lục Đình chợt hiểu ra Arno con mình nói “búp bê” rốt cuộc có ý gì.
Ông nhìn Khương Nghi rồi dịu giọng nói: “Cậu bạn nhỏ, chú muốn cảm ơn cháu vì chuyện hôm nay.”
“Nếu không có cháu chắc con chú đã ngã bệnh nặng rồi.”
Khương Nghi ngượng ngùng lắc đầu, ngoài cha Khương ra cậu rất ít khi gặp người lớn nên chỉ biết im lặng nắm góc áo cha Khương.
Lục Đình ngồi xổm xuống hỏi: “Chú nhờ cháu giúp thêm một việc được không?”
“Con chú tên là Arno, từ nhỏ nó đã sống ở nước ngoài, mãi đến gần đây mới về nước nên chưa quen nơi này lắm, lúc nãy ở trên lầu cũng không chịu uống thuốc.”
“Nhưng chú nghe Arno nói cháu tốt lắm.”
“Chú có thể nhờ cháu lên lầu ở với Arno một lát không?”
Khương Nghi tròn xoe mắt rồi do dự hồi lâu, sau khi hỏi ý cha Khương mới ngập ngừng gật đầu đồng ý.
Lục Đình mỉm cười vẫy tay gọi người hầu cách đó không xa để cô dẫn Khương Nghi lên lầu tìm Arno.
Cha Khương bối rối ngồi trên ghế salon lo lắng nhìn theo Khương Nghi lên lầu.
Trước đây ông từng nghe nhiều người nói tính tình con trai Lục tổng không tốt lắm.
Mà sức khỏe Khương Nghi vốn đã yếu từ khi ra đời, gầy hơn các bạn cùng tuổi không ít, nếu cậu chủ ương bướng kia nổi giận thì bắt nạt Khương Nghi quả thực dễ như trở bàn tay.
Có lẽ nhận ra cha Khương lo lắng nên Lục Đình tự tay rót trà cho ông, bảo ông yên tâm rồi nói sang những chuyện khác.
————
Trên lầu.
Khương Nghi nắm tay người hầu đi theo quản gia đứng trước cánh cửa phòng ngủ màu nâu London đóng chặt.
Quản gia đưa tay gõ cửa rồi nhẹ giọng nói bằng tiếng Anh: “Cậu chủ, bạn ngài tới rồi này.”
Trong phòng vọng ra một câu tiếng Anh với ngữ khí mệt mỏi.
“Go away, I have no friends. (Đi đi, cháu chẳng có bạn nào hết.)”
Nhưng một lát sau, giọng nói bỗng nhiên im bặt, dường như nhớ ra điều gì nên trong phòng ngủ bỗng nhiên vang lên tiếng nhảy xuống giường.
Tiếng bước chân rất gấp gáp, giẫm trên sàn gỗ phát ra tiếng “bịch bịch”.
Arno mặc đồ ngủ chạy ra, vừa mở cửa đã thấy Khương Nghi.
Khương Nghi cũng nhìn cậu bé đứng ở cửa, mặc đồ ngủ, sắc mặt hơi tái, trên mặt vẫn mang theo vẻ kiêu căng, khi thấy cậu đôi mắt màu xanh lam vụt sáng lên.
Lúc hắn chạy ra giày cũng không kịp mang mà đi chân đất, trên trán dán miếng hạ sốt, nhìn Khương Nghi không chớp mắt.
Quản gia bên cạnh ngồi xuống bảo Arno phải uống thuốc trước rồi mới được chơi với Khương Nghi.
Arno nhíu mày nhưng vẫn bưng ly thuốc lên uống hết.
Quản gia tỏ vẻ kinh ngạc, tựa như không ngờ Arno sẽ chịu uống thuốc dễ dàng đến thế.
Arno liếm môi, vẫn còn nhớ đến ván cờ cuối cùng chiều nay nên nhìn chằm chằm Khương Nghi hỏi: “Shall we continue? (Tụi mình đánh cờ tiếp nha?)”
Quản gia chuyển lời của Arno cho Khương Nghi.
Khương Nghi khẽ gật đầu đáp ứng.
Arno lập tức nắm tay Khương Nghi dẫn cậu vào phòng ngủ.
Đi nửa chừng, Arno chạy lại đóng ập cửa phòng ngủ, trước khi đóng còn thò ra nửa cái đầu đe nẹt quản gia: “Dont come in. (Không được vào)”
Quản gia thở dài nói bằng tiếng Anh: “Ngài không cho tôi vào thì bạn ngài không hiểu ngài nói gì đâu.”
Hai đứa bé, một đứa chỉ biết nói tiếng Anh và nghe không hiểu tiếng Trung, một đứa chỉ biết nói tiếng Trung và nghe không hiểu tiếng Anh thì làm sao chơi chung với nhau được?
Không chờ ông nói hết, Arno đã đóng sầm cửa lại.
Quản gia bất lực nhìn Arno đóng cửa phòng, đành phải đứng chờ bên ngoài.
Trong phòng ngủ, Khương Nghi ngồi trên ghế salon nhìn sang Arno rồi an ủi với vẻ cảm thông: “Thật ra tớ cũng ghét uống thuốc lắm.”
“Nhưng ba ba nói phải uống thuốc thì mới mau hết bệnh được.”
Arno ngồi trên thảm không nói gì mà chỉ nhìn cậu.
Khương Nghi đung đưa hai chân chậm rãi nói: “Trước kia tớ phải uống nhiều thuốc lắm.”
“Nhưng giờ tớ khỏe hơn xưa nhiều rồi.”
Trước kia cậu chỉ có thể nhìn lũ trẻ ngoài cửa sổ chơi đùa, thậm chí có lúc sợ gió nên không được mở cửa sổ, tiếng nô đùa ầm ĩ cũng không nghe được.
Cuối cùng Khương Nghi nghiêm túc kết luận như người lớn: “Bởi vậy cậu cũng phải uống thuốc đúng giờ nha.”
Mặc dù Arno nghe không hiểu nhưng dường như hắn đã tách biệt Khương Nghi khỏi đám người nhà họ Lục trong nước nên không hề ghét Khương Nghi líu lo huyên thuyên với mình mà nghiêm chỉnh ngồi trên thảm nghe cậu nói.
Chờ Khương Nghi nói xong, Arno mới hỏi cậu đánh cờ tiếp với mình được không.
Khương Nghi gật đầu đồng ý.
Thời gian dần trôi, kim đồng hồ trong phòng ngủ chập lại với nhau, Khương Nghi ngồi trên thảm buồn ngủ nhìn về phía cửa phòng.
Sức khỏe cậu luôn không tốt nên giờ đã đến lúc đi ngủ.
Khương Nghi dời một con cờ rồi nói với Arno đang ngồi chống cằm trước mặt mình: “Tớ phải về rồi.”
Arno tràn đầy phấn khởi nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn Khương Nghi.
Khương Nghi chỉ vào cánh cửa rồi làm động tác đi ra ngoài.
Arno tưởng cậu muốn đi tè nên dẫn cậu đến phòng vệ sinh trong phòng ngủ.
Khương Nghi mờ mịt nhìn bồn cầu sáng loáng dưới ánh đèn trong phòng vệ sinh rồi lại quay đầu nhìn Arno bên cạnh.
Một lát sau, Khương Nghi vùng ra khỏi tay Arno đi tới cửa phòng ngủ.
Ban đầu Arno còn chưa hiểu gì, đến khi thấy Khương Nghi đi ra cửa mới biết có lẽ cậu muốn về nhà.
Arno lập tức chạy tới đứng chặn trước mặt Khương Nghi rồi buột miệng thốt ra một câu tiếng Anh, nói cậu không được đi.
Hắn không muốn Khương Nghi về sớm như vậy.
Ở nhà họ Lục, Arno thà đóng cửa nhốt mình trong phòng chứ không muốn ra ngoài xem tivi, chơi game hay nói chuyện với người khác, dùng cách này để thể hiện sự chống đối của mình.
Đã lâu lắm rồi hắn không có ai chơi chung như hôm nay.
Khương Nghi vẫn muốn đi nhưng lại bị Arno chặn cửa.
Arno bướng bỉnh lặp đi lặp lại câu không được đi.
Khương Nghi mím môi nhưng vẫn ôn tồn nói chuyện với Arno.
Arno cao hơn cậu nửa cái đầu, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn cậu từ trên xuống, ngoại hình hắn vốn đã hơi hung dữ, khi nghiêm mặt nhìn chằm chằm Khương Nghi càng đáng sợ hơn.
Hai phút sau.
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng khóc.
Quản gia ngoài cửa nghe được vội vàng gõ cửa rồi hỏi bằng tiếng Anh: “Cậu chủ, có chuyện gì thế?”
Trong phòng ngủ, Arno bị dọa sợ mất mật, quýnh quáng lau nước mắt cho Khương Nghi một cách vụng về, rối rít xin lỗi bằng tiếng Anh.
Những giọt lệ to như hạt đậu trào ra từ mắt Khương Nghi, vành mắt đỏ hoe, lệ rơi đầm đìa trên má, chóp mũi đỏ bừng, thút thít nghẹn ngào nói: “Tớ muốn về nhà……”
Cậu khóc nức nở, không hiểu tại sao cậu bạn trước mặt không cho mình về nhà tìm ba ba, lại sợ mình ở trên lầu lâu quá cha Khương sẽ về trước nên vừa sợ vừa tủi thân.
Arno không biết nói tiếng Trung nhưng thấy Khương Nghi khóc thì sốt ruột vắt hết óc suy nghĩ, hoảng đến độ thốt ra một từ tiếng Trung mà hắn không hiểu, vụng về gọi Khương Nghi là “cục cưng” liên tục.
Arno nhớ trong video ông bà nội thường xuyên gọi mình như vậy.
Nghe xong Khương Nghi thoáng sửng sốt, sau đó càng khóc to hơn.
Cậu nghĩ cậu bạn tóc vàng mắt xanh này không cho mình về thì thôi đi, sao còn gọi bừa bãi như vậy nữa chứ.
Arno thấy gọi “cục cưng cục cưng” không có tác dụng gì thì càng thêm luống cuống, vây quanh Khương Nghi cố nhớ xem mình còn biết câu tiếng Trung nào nữa không, trong tiếng khóc ngày càng thảm thiết của Khương Nghi, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói to mấy câu “chúc mừng phát tài”.
Hắn nhớ mỗi năm chỉ cần nói câu này thì người chung quanh đều cười vui vẻ rồi lì xì cho hắn.
Câu tiếng Trung này nhất định là rất hay.
Khương Nghi nghe thấy “chúc mừng phát tài” thì sụt sịt một cái rồi òa lên khóc to hơn.
Quản gia đứng ngoài phòng ngủ gõ cửa mấy lần nhưng không ai mở cửa, đành phải vội vàng xuống lầu tìm Lục Đình.
Dưới lầu.
Lục Đình ngồi trên ghế salon tán gẫu với cha Khương.
Thấy Khương Nghi ở trên lầu càng lúc càng lâu, cha Khương dù đang nói chuyện phiếm vẫn thấy lo cho Khương Nghi nên liên tục nhìn lên lầu.
Biết cha Khương lo lắng, Lục Đình trấn an: “Mặc dù tính tình Arno hơi bướng nhưng nó thích Khương Nghi lắm.”
Ông cam đoan với cha Khương Arno sẽ không bắt nạt Khương Nghi rồi thở dài cười khổ: “Thật ra đều do tôi làm cha không tốt, trước kia bận quá không có thời gian ra nước ngoài thăm Arno.”
“Sau này khi tôi nhận ra không ổn thì Arno đã quá xa cách với tôi rồi.”
“Đặc biệt là sau khi tôi đưa Arno về nước, Arno rất ít khi nói chuyện với tôi, nhưng lúc nãy nó sốt mê sảng đã nói với tôi rất nhiều về Khương Nghi……”
Cũng là một người cha nên cha Khương nghe xong rất đồng cảm và xúc động, nhịn không được cảm khái: “Cậu chủ là một đứa trẻ ngoan, rồi cậu ấy sẽ hiểu lòng ngài thôi……”
Còn chưa dứt lời thì quản gia hấp tấp đi xuống lầu rồi khom lưng thì thầm vào tai Lục Đình mấy câu.
Nụ cười ảo não của Lục Đình đông cứng, im lặng sững sờ.
Không đợi Lục Đình nói với cha Khương, trên lầu đã vang lên một tiếng khóc.
Cha Khương thất kinh vội hỏi: “Trên lầu xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản gia ngại ngần đáp: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể cho lắm, hình như cậu chủ nói gì đó làm cậu bạn kia khóc thì phải……”
Hơn nữa càng khóc càng thương tâm.
Lục Đình hít sâu rồi bóp trán hỏi: “Nói gì?”
Quản gia càng nói càng e dè, giọng càng lúc càng nhỏ: “Hình như là cục cưng cục cưng gì đó, còn có chúc mừng phát tài thì phải?”
Lục Đình: “……”
Cha Khương thất kinh: “???”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi lớn lên
Arno: Anh yêu em
Khương Nghi: Chúc mừng phát tài 🙂