[ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 14: Họp báo (1)


Đọc truyện [ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!? – Chương 14: Họp báo (1)

Tử Dạ từ sớm đã tỉnh dậy và xuống nhà làm đồ ăn sáng.

Hôm qua vì Dạ mà Lạc Thần và Vương Hàn rất muộn mới có thể nghỉ nên hôm nay dù Dạ không muốn lết ra khỏi giường nhưng vẫn cố gắng hết sức.

Ừm… Nếu Tiểu Dạ không quyết định ở lại thì chắc giờ này đã ngon lành no giấc ở đâu đó rồi.

BUT…NO!!!!!!!

Hôm qua, khi ra khỏi cổng, cậu cũng không có ý định quay lại đâu nhưng cậu lại nghĩ lại Black vì mình nên mới bị scandal, mình bỏ đi cũng vì lý do này. Nhưng nếu bỏ đi thế này có tốt không? Chẳng lẽ lại để 1 mình Black ở lại gánh chịu mọi chuyện.

Thế thì không được!

Thế là Tiểu Dạ bé ngoan quyết định quay lại giải quyết scandal cùng Black rồi sau đó mới đi.

Nhưng cái ý định đó là bí mật, cậu không nói cho Black biết. Cậu muốn 1 ngày nào đó sẽ bí mật rời đi.

——————–

Tử Dạ sau khi làm đồ ăn xong thì Black cũng đã tỉnh.

Tử Dạ có 2 thói quen: ăn nhanh và tắm vào buổi sáng. Vì thế cậu ăn xong thì lên phòng tắm. Hôm nay cậu chẳng có gì làm cả. Chán chết!

Tắm xong, cậu đi xuống phòng khách nhưng không ngờ là Lạc Thần với Vương Hàn vẫn chưa đến công ty. Mà bây giờ cũng hơn 7h rồi. Bình thường thì giờ này họ phải đến công ty rồi chứ?

“Hai cậu không đến công ty hả?” Cậu vừa xoa tóc ướt vừa đi đến ngồi cạnh họ.

“Haizzz, biết làm sao được! Dù chúng tôi nổi tiếng đến đâu thì cũng là idol dính scandal mà. Ai muốn mời chúng tôi nữa.” Vương Hàn thở dài rồi thả mình ra sopha.

Lần này không phải hắn vô tình nhắc đến scandal mà cố tình nhắc đến. Hắn muốn biết phản ứng của Tử Dạ như nào. Cậu có còn để ý đến cái vụ scandal vớ vẩn kia không? Hắn cũng muốn biết sau chuyện tối qua thì cậu có còn muốn bỏ đi nữa không. Nếu cậu vẫn còn cái ý định đó thì hắn cũng chịu rồi. Không còn cách nào để thuyết phục tên cứng đầu này nữa đâu.

Nếu là bình thường thì Lạc Thần sẽ ngăn không cho Hàn nói đến vấn đề này trước mặt Tử Dạ. Nhưng lần này Thần cũng muốn biết Tiểu Dạ có còn để ý đến scandal kia nữa không. Nên Thần chỉ ngồi im, không nói gì.

Mà lần này Tiểu Dạ cũng suy nghĩ thông suốt rồi. Cậu không nên quá để ý, chú trọng tới scandal kia. Nếu không thì không chỉ cậu, Black mà còn nhiều khác nữa cũng sẽ mất mệt mỏi.

Đêm qua cậu có nói chuyện với Bạch Nhiên và cho anh biết quyết định bỏ đi của cậu, nhưng anh khuyên cậu không nên làm như vậy. Mặc dù anh cũng khá ghen khi vợ iu của mình ở cùng 1 nhà với 2 người con trai khác nhưng anh không mất lý trí đến mức ủng hộ quyết định của cậu.

Anh tin tưởng họ, vì anh thấy 2 người kia có vẻ không có ý xấu gì với cậu mà ngược lại, khá quan tâm đến cậu. Mà cũng nhờ họ mà Tiểu Dạ mới bước được đến gần ước mơ của cậu, mà chẳng phải họ cũng là người quen của cậu sao? Vì thế cậu hãy nên tin tưởng họ, họ nói họ có thể giải quyết được thì họ chắc chắn sẽ giải quyết được. Với lại, họ đâu có một mình, họ có cả gia thế hùng hậu phía sau, có công ty to lớn bảo vệ và có cả lực lượng fan hùng hậu cơ mà. Lo gì chứ!?

“Càng tốt a! Tôi đỡ phải ở nhà một mình mà các cậu cũng được nghỉ ngơi.”Nói vậy thôi chứ lúc đầu cậu nghe Vương Hàn nói vậy cậu cũng có chút dao động nhưng bình ổn lại. Rồi Tiểu Dạ thản nhiên vứt cái khăn lau tóc vào người Vương Hàn rồi bật TV xem. Câu trả lời của cậu làm Lạc Thần và Vương Hàn khá hài lòng. Mà đặc biệt là Vương Hàn, hắn thấy hài lòng đến mức mà không có ý kiến gì với hành động to gan đó của Tiểu Dạ.

Còn Tử Dạ thì chẹp miệng chán nản. Cứ tưởng được cãi nhau với hắn trận, thế mà… Tiếc thật!


Họ ngồi đó một lát thì anh Hùng gọi điện đến. Anh cho biết là công ty đã sắp xếp 1 cuộc họp báo vào cuối tuần. Bọn họ không cần làm gì mà chỉ cần trả lời tất cả các câu hỏi của phóng viên, đặc biệt không được giấu diếm gì. Nếu có thể thì mời thêm cả chủ tịch ba dòng họ Vương, Hàn Tử đến nữa.(Công ty đã biết mối quan hệ của cả 3 người rồi) Còn phần nhà báo, phóng viên viết gì thì công ty sẽ xử lý. Có vẻ lần này công ty quyết định sẽ tạo ra cú bật cao cho Black và sự xuất hiện của Tử Dạ.

Tử Dạ biết được như thế thì càng yên tâm hơn. Đúng là công ty tầm cỡ có khác, giải quyết rất triệt để mà còn biết biến cái có hại thành lợi ích cho mình. Nhưng mà cậu thắc mắc tại sao phải mời cả 3 chủ tịch đến? Họ đâu liên quan gì đến chuyện này?

Thắc mắc thì thắc mắc vậy thôi, một lát sau Tử Dạ lại quên ngay vì phu nhân Tử Hoa-mẹ Dạ đến.

“Mẹ!? Sao mẹ lại đến đây?” Tử Dạ ngạc nhiên chạy ra cổng.(Bây giờ cổng đã được mở tự động khi Dạ đến gần) Sao tự nhiên mẹ lại đến đây mà chẳng báo gì hết vậy?

“Chẳng lẽ mẹ không được đến đây?” Phu nhân Tử đã gần 40 nhưng nhìn bà vẫn trẻ đẹp như 25,26 tuổi. Bà giữ được sắc đẹp như vậy một phần vì cuộc sống hạnh phúc của bà suốt 2 năm qua. Nếu không gặp được chủ tịch Tử thì chắc bây giờ nhìn bà sẽ già lắm đây.

“À, đâu có!” Tử Dạ gãi gãi đầu rồi đưa mẹ vào nhà. Cậu không có gì bí mật mà để sợ mẹ đến cả nhưng mà dù sao đây cũng đâu phải nhà cậu, mẹ đâu thể cứ muốn đến là đến được.

Hoa phu nhân vừa vào nhà thì Lạc Thần và Vương Hàn đã cúi đầu chào:”Con chào bác ạ!”

“Chào hai đứa. Hôm nay hai đứa không phải đi diễn à?” Bà chưa đến nhà của Black bao giờ, bây giờ đến thì thấy đẹp thật nha! Bảo sao con trai hêm mê cái đẹp của bà cứ khen suốt.

“Dạ không ạ.”

“Ừ.” Bà gật đầu rồi ngồi xuống ghế. Tử Dạ lúc này cũng từ trong bếp bê ra cốc nước mát.

“Mẹ, con hỏi thật mẹ đấy, mẹ đến đây vì có chuyện gì đúng không?” Cậu hiểu mẹ cậu quá mà. Bà không phải người vô tâm với con cái nhưng bà lại là người muốn con cái được sống một cuộc sống tự do, tự trưởng thành. Đó cũng là lý do bà không ngăn cản con đường trở thành ca sĩ của cậu. Và cũng vì vậy bà cũng không nhắc nhở cậu điều gì khi cậu có scandal. Vậy mà hôm nay bà lại đến đây, không biết có chuyện gì?

“À, có 2 việc. Một việc là bác muốn nói với Thần và Hàn, còn lại là ta muốn nói với con.”Nói đoạn bà quay sang Lạc Thần và Vương Hàn, khẽ cúi đầu:”Scandal lần nữa, ta thay mặt Tử Dạ xin lỗi 2 cháu.”Hành động đó làm cả 3 đều giật mình. Nhất là Lạc Thần và Vương Hàn, họ vội vội vàng vàng:”Bác đứng nói vậy, không sao đâu ạ!”

“Đâu thể không sao được, 2 đứa đang rất nổi tiếng nhưng lại vì Tiểu Dạ mà có scandal, bác làm mẹ cũng thấy có lỗi thay nó.”

“Thậi sự là không sao đâu ạ, Dạ cũng xin lỗi chúng cháu rồi. Vấn đề này cũng sắp được giải quyết nên bác không cần lo đâu ạ.” Ai lại để cho người lớn cúi đầu xin lỗi như thế này chứ!? Tổn thọ và bất kính lắm!

“Hai đứa nói vậy thì bác yên tâm rồi. Mà nhân tiện bác cũng muốn cảm ơn 2 đứa đã giúp đỡ con trai bác. Nó rất trẻ con và cứng đầu, chắc hai cháu thấy đau đầu lắm.” Bà là mẹ của Tử Dạ mà, bà biết con trai bà rất rõ.

“Không ạ, cháu thấy Tử Dạ rất tốt.” Lạc Thần mỉm cười nhưng Vương Hàn lại huých Thần:”Ai bảo cậu là cậu ta tốt, rõ cứng đầu và ngang bướng thì có!” Nhờ có câu nói đó của Vương Hàn mà Tử Dạ đang sung sướng vì được Lạc Thần khen bỗng chốc muốn bùng cháy. Tên điên này lại lên cơn gì vậy!?

“Đúng đấy, Hàn nói đúng đấy, chắc 2 đứa đau đầu với nó lắm.”Thằng nhóc Vương Hàn này thẳng thắn quá ha! Bà thích! Phải thẳng thắn thế thì mới trị được con trai bà.

Tử Dạ thấy cứ thế này thì không khéo 2 người này sẽ lôi hết tật xấu của cậu ra mất, thế nên cậu phải lên tiếng chặt đứt cuộc đối thoại này thôi:”Mẹ, thế việc thứ 2 là gì?”

“Ừ nhỉ, con nhắc mẹ mới nhớ. Tại con nhiều tật xấu quá nên mẹ với Hàn phải lên kế hoạch để chỉnh con.”

Tử Dạ:”…” Cậu còn gì để nói nữa đây!!!


“Mẹ đang có ý định làm hồ sơ chuyển trường cho con.” Tử Hoa phu nhân lấy lại phong thái rồi.

“Chuyển trướng ý ạ?” Đang yên đang lành mẹ lại đi chuyển trường cho cậu làm gì?

“Ừ, mẹ bàn với ba con rồi. Bọn ta quyết định chuyển con vào cùng trường cùng lớp với Thần và Hàn.”

“Để làm gì ạ?”

“Ây cái thằng ngốc này, như vậy không phải tiện hơn sao?” Sao con trai bà lại tiêu hóa vấn đề chậm như vậy được nhỉ? Bây giờ nó ở cùng nhà, làm cùng công ty vớ Black rồi thì sao không học chung trường với Black luôn đi để tiền đi lại. Chẳng lẽ mỗi đứa một nơi để đưa đi đón lại suốt à? Mệt!

Nhưng đấy không phải lý do chính của bà. Bà muốn con trai bà có thêm bạn. Tuy thằng bé có bạn ở trường cũ nhưng không đến mức là bạn bè mà chỉ dừng ở bạn học thôi. Lần này bà muốn Tiểu Dạ học cùng Thần và Hàn để 2 người họ chơi cùng con trai bà. Nếu không nó tự kỷ mất!Huhu!

“À, vậy lúc nào ạ?” Tuy cậu không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng cậu đang bùng nổ nha! Được học cùng lớp với thần tượng kìa, sướng chưa!?

“Tuần sau.”Hoa phu nhân thấy Dạ đồng ý thì quay ra Thần và Hàn:”Hai đứa thấy phiền gì không?”

Thần tất nhiên là sẽ:”Không ạ.” Nhưng Vương Hàn thì không muốn chút nào. Tuy bọn hắn không hay phải đến trường nhưng hắn không muốn đến trường mà cũng phải đi cùng với nhóc ngốc xít này đâu.

Nhưng căn bản là hắn không dám nói lên ý kiến của mình trước mặt Thần. Đúng là chế độ phong kiến áp bức nô lệ mà! (???)

“Vậy thì ta yên tâm giao Tử Dạ cho 2 đứa rồi.”

Sau đó bà ở lại nói chuyện một lúc rồi ra về. Lạc Thần với Vương Hàn cũng ở nhà đến xế chiều mới đi diễn.

……

………

Một tuần đã trôi qua. Hôm nay là ngày Black tổ chức họp báo.

Tử Dạ đã dậy từ rất sớm. Tuy cậu đã chuẩn bị tốt rồi nhưng cậu vẫn sợ lắm.

Cậu sợ nhỡ cậu nói sai cái gì mà ảnh hướng đến Black thì nguy!

Trái ngược với Tiểu Dạ, Thần và Hàn thì rất thản nhiên như không có chuyện gì vậy.


Và giờ lành cũng đến, họ lên xe, đến công ty.

Trên xe, Tiểu Dạ cứ thấp thỏm mãi không thôi, cậu lo chết đi được!

Nhưng nhờ có Lạc Thần khích lệ mà cậu cũng dần ổn định lại rồi.

Cuối cùng 2 người họ cũng đã đến cửa công ty.

Lần này Thần và Hàn quyết định sẽ dừng xe ở cổng chính công ty rồi xe đi bộ vào.

Sao thế được? Như thế sẽ bắt gặp rất nhiều nhà báo, paparazzi cả fan nữa?

“Phải làm thế để cho mọi người biết rõ cậu chứ?” Vương Hàn vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu nói.

“Tại sao họ phải biết tôi chứ? Mà dù gì họ cũng biết tôi rồi còn gì nữa.” Chỉ bằng 1 cái ảnh mà đã có biết bao nhiêu người biết đến Tiểu Dạ. Thậm chí cả bên Anh xa xôi như chỗ của Bạch Nhiên còn biết nữa cơ mà. Nếu là ảnh đẹp đẽ gì thì cậu sẵn sàng khoe nha, nhưng bức ảnh này chẳng tốt đẹp gì!

“Họ phải biết cậu! Mà dù muốn hay không thì sau hôm nay họ sẽ biết thôi.” Đúng vậy, họp báo xong thì ai chẳng biết cậu.

“Black! Chúng tôi là người của đài ABC có chuyện muốn hỏi!”

“Chúng tôi là người của đài CON VỊT xin được hỏi các bạn vài câu.”

“Tôi thuộc đài CẠP CẠP xin hỏi…”

………………………………………………………………………………………

Sau khi Tử Dạ và Black xuống xe thì bao nhiêu phóng viên từ các đài khác nhau đổ dồn về phía bọn họ và thi nhau hỏi thăm tin tức. Bảo vệ ở trong công ty chạy ra bao nhiêu nhưng vẫn không đủ, phải chen lấn mãi tụi tui mới vào được bên trong.

“Trời ơi! Sao hôm nay nhiều phóng viên thế hả trời!”(-_-;;;) Vừa vào được bên trong Tử Dạ đã thở dài than vãn rồi. Mà sao không than vãn cho được. Chỗ đó đông đến mức như muốn ép giò cậu vậy!

“Hai anh! Dạ!” Chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy tiếng Lạc Hy rồi.

“Hy!” Tiểu Dạ vẫy vẫy tay với Lạc Hy. Hy chạy đến cười toe toét.”Sao hả. Chuẩn bị xong chưa?”

Tiểu Dạ le lưỡi cười:”Chuẩn bị thì cũng chuẩn bị rồi nhưng mà tớ vẫn sợ lắm.”

Lạc Hy thấy vậy thì bá vai cậu cười hì hì:”Sợ gì chứ!? Trong đấy đâu phải có mình cậu, còn có cả anh Thần và anh Hàn cơ mà? Hai anh ấy sẽ bao kê cho cậu, khỏi lo!”

Tử Dạ nghe vậy thì cười khổ. Hy à, cậu xem phim chưởng nhiều rồi nên thấm vào não rồi à? Bảo kê gì chứ? Mà có bảo kê thì cậu chỉ nhận của Lạc Thần thôi, còn Vương Hàn thì cậu chả dám.

“Sắp đến giờ rồi, vào trong thôi.” Vương Hàn lên tiếng. Để 2 người này nói chuyện với nhau thì đến Tết cũng hả xong.

Bọn họ đang định đi vào thì “Anh Hàn đợi em với!” Một giọng hay như chim khuyên (mọi người muốn hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa đỏ cũng được) vang lên. Tuy chưa biết là ai nhưng gọi hẳn tên Hàn to thế này chắc là fan hâm mộ hoặc người người nào yêu quý hắn lắm. Nhưng có vẻ Hàn không vui, nhìn mặt hắn nhăn như mặt khỉ, còn đưa tay lên vuốt mặt rồi miệng còn lẩm bẩm:”Chết tôi mất thôi!”

Tử Dạ tò mò không biết là ai nên quay lại nhưng chưa kịp quay lại thì một, không, bốn chứ, bốn cái gì đó lướt qua cậu với tốc độ kinh khủng, tốc độ này còn nhanh hơn… rùa bò một tý! Hóa ra là Tuyết và 3 cô bạn người mẫu chân dài. Cô ta vừa chạy đến cạnh Vương Hàn thì liền nắm chặt lấy tay Hàn và nũng nịu:”Anh Hàn! Anh nhìn thấy em sao lại bỏ đi thế? A! Hay là anh sợ phóng viên nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau thì họ sẽ viết báo là chúng ta quen nhau và anh sẽ mất fan. Anh đừng lo! Họ không dám ghi đâu. Bây giờ nếu anh muốn chúng ta thân mật ở đây họ cũng không dám ghi đâu. Thế lực của 2 nhà chúng ta họ biết mà.”


Oẹ! Oẹ! Oẹ! Mẹ này mặt dày như mặt thớt ý! Nói thế không biết xấu hổ, không, phải nói là không biết nhục à!? Đường đường là người mẫu đại diện cho một công ty lớn tầm cỡ thế mà lại làm thế à!? Mất mặt ban đại diện quá.

Mà rõ ràng lần trước gặp cô ta còn có vẻ sợ sợ Hàn cơ mà, sao lần này lại gần gũi thân mật thế kia?

“Cô buông tay ra đi!” Vương Hàn chán nản cầm tay Tuyết gạt ra! Mà hình như hắn quen với việc này rồi hay sao ý mà nhìn như không ý. Còn Lạc Thần nữa, cậu ấy chỉ gãi đầu quay đi chỗ khác, Lạc Hy thì cũng chỉ đứng nhìn và thở dài. Và 3 cô bạn của Tuyết thì ngược lại hoàn toàn, mắt đầy hình trái tim hồng to tướng.

“Thần ơi! Sao mọi người không có vẻ ngạc nhiên hay tức giận gì hết vậy?” Tử Dạ vì tò mò quá nên đành phải đi ra chỗ Lạc Thần và giật tay cậu ấy hỏi.

“À! Tại việc này bọn tớ quen rồi ý mà!”

“Quen rồi ư!?”

“Ừm, từ khi bọn tớ bắt đầu công việc thì anh Hàn đã luôn bị các cô người mẫu, diễn viên trong công ty bám theo rồi, nhất là Tuyết!” Lạc Hy chắc vì chán quá nên chạy qua chỗ Tiểu Dạ và Lạc Thần đang đứng để nói chuyện cùng.

“Ơ nhưng mà hôm trước gặp tớ thấy Tuyết hiền lắm mà!?”

“Tuyết là thế đấy. Nếu gặp ai lần đầu thì đều ra vẻ ngoan ngoãn, hiểu biết, lễ độ để tìm hiểu đối phương là người thế nào. Lấy cậu làm ví dụ, lần đó Tuyết thấy cậu hiền, dễ bắt nạt nên hôm nay lơ cậu luôn, không cần phải giả vờ đoan trang nữa.”

Xí! Nhìn cô ta còn đoan trang thùy mị thế mà hôm nay đã lộ bản chất thật rồi.

“Tốt! Lần sau cứ thế mà phát huy!” Nói thế thôi chứ Tử Dạ thấy làm như thế chẳng tốt tý nào. Nếu cậu là Tuyết thì cậu ấy sẽ nghĩ là:tại sao mình phải làm vậy chứ!? Mình dù gì cũng là người danh giá, việc gì phải nương nhờ tính cách của người khác để sống chứ.

Nhưng căn bản cậu là cậu, cô ta là cô ta. Cậu không thể là cô ta được. Nên cô ta muốn làm gì thì kệ cô ta.

“Tuy Tuyết thế nhưng Tuyết là người rất tốt, cậu ấy chỉ mù quáng vì yêu thôi.” Lạc Thần thấy Tiểu Dạ đứng trầm ngâm suy nghĩ thì vỗ vai Dạ và nói.

“Ưkm.” Dạ cũng chả biết làm gì mà chỉ biết gật đầu thôi. Thần nói đúng, nếu Tuyết không mù quáng vì yêu quá, không chỉ chú ý đến mình Hàn mà mở lòng ra thì chắc chắn cô ấy cũng có rất rất nhiều người yêu. Qủa đúng với câu thơ:”Hỏi thế gian tình là gì?Biết là khổ mà vẫn đâm đầu vào yêu.”

Mà nói đến Vương Hàn thì hắn có cái quái gì mà được cả tá người mẫu, ca sĩ, diễn viên xinh trai đẹp gái yêu thế không biết. Tức thật!

Tiểu Dạ nhàm chán xem giờ thì thấy sắp đến giờ họp báo rồi, vậy mà Hàn vẫn chưa thoát khỏi móng vuốt của Tuyết được. Đành phải để cậu ra tay thể hiện thôi.

Cậu nói là làm. Cậu sắn ống tay áo lên (Nhưng thực chất là áo không có ống tay!) và chạy đến chỗ Vương Hàn. Nhưng chưa tới nơi thì cậu lại nghĩ lại, ngu gì mà tự nhiên chạy ra để bị tụi nó đập cho nhừ tử à!? Cậu rút điện thoại ra và nhắn tin cho Hàn:”Nếu cậu muốn thì tôi xử Tuyết cho! OK!?”

Tử Dạ nhấn gửi, một vài giây sau thì Vương Hàn nhận được tin nhắn, hắn ta nhìn thấy tên Tử Dạ thì hơi cau mắt vẻ ngạc nhiên. Chắc hắn đang nghĩ:”Thằng nhóc này bị bệnh à? Lúc cho số còn nói không cần thế mà lại chủ động nhắn cho mình.”Nhưng rồi cũng ấn mở tin nhắn ra. Sau khi đọc xong thì hắn ta liền nhắn lại luôn, nhìn những ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại của hắn ta nhanh quá cơ.

Điện thoại của Tử Dạ rung lên, cậu liền mở ra:”Được! Cậu muốn tôi làm gì?” Đúng là Vương Hàn có khác, thông minh ra phết! Cũng biết là cậu không làm không công cơ đấy, nhưng biết đặt điều kiện gì bây giờ? Tiểu Dạ bắt đầu suy nghĩ, Tử Dạ lục tung kí ức của mình lên để xem mình thích gì nhất.

A! Nghĩ ra rồi! Cậu nở nụ cười đậm chất nguy hiểm liền nhắn lại:”Chủ nhật rủ Thần với Hy đến công viên chơi, cậu chi hết! OK!?” Hehehe! Lần này Tiểu Dạ chắc chắn lột sạch túi Vương Hàn cho xem!

Nhưng mà chắc Tiểu Dạ ảo tưởng rồi. Gia thế của Vương Hàn to lớn, hùng hậu thế nào đâu phải cậu không biết. Đã thế còn chưa tính đến công việc ca sĩ kiếm ra đống tiền của hắn nữa chứ. Tiêu bao giờ thì hết tiền!?

Tử Dạ đợi mãi mà không thấy Vương Hàn trả lời lại, đừng nói là hắn tiếc tiền nha, nhìn thế mà kiêu. Nhưng Tiểu Dạ ngây thơ ơi, cậu đâu có biết là Vương Hàn đang suy ngẫm xem hôm đó nên làm cái gì để trêu cậu cho vui không?

“OK!” Cuối cùng Hàn cũng vì hạnh phúc, tự do của mình mà đồng ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.