Đọc truyện Dịu Dàng Yêu Em – Chương 229
Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần mặt không có cảm xúc ngồi trên giường, trong lòng giận sôi gan.
Thằng nhóc chết tiệt, mới có hai mươi tuổi đầu! Chỉ được cái lắm tiền! Còn tất cả đều ghê tởm!
“Phí bồi thường hợp đồng là mười vạn đúng không?”.
Ngải Ái đứng dậy, chống nạnh.
“Tôi đưa ra là được chứ có gì to tát, cái việc giẻ rách này tôi không làm nữa.
Tôi xin nghỉ, thả tôi ra!”
Cách đối xử với nhân viên thế này ai mà chịu được! Cùng lắm thì… cùng lắm thì mượn tiền Bắc Hàn chứ không thể ở đây để bị tên mất dạy này bắt nạt.
Mộc Duệ Thần nhìn Ngải Ái thở hồng hôc, biết là cô đang rất giận.
Anh nhìn cô rất lâu.
“Ngải Ái!”.
Anh gọi.
“Lại đây”.
“Làm gì”.
Ngải Ái hỏi.
“Tôi quyết định xin nghỉ việc.
Anh không có quyền ra lệnh cho tôi”.
“Tốt!”.
Mộc Duệ Thần mỉm cười, nụ cười khiến Ngải Ái sợ hãi.
“Cô Ngải, có thứu này muốn cho cô xem.
Cô xem xong nhất định cô sẽ phải hối hận”.
Mộc Duệ Thần bật máy tính, tay gõ rất nhanh trên bàn phím, vài giây sau đó chuyển full màn hình, đưa tới trước mặt Ngải Ái.
“Nhìn cho rõ!”
Cô ngập ngừng bước lên, cầm máy tính đặt trên bàn, nhìn chằm chằm vào thứ Mộc Duệ Thần đã mở sẵn.
Sau đó, cô nhìn thấy trong màn mưa, nghe giọng nói lạnh như băng của một gã trai:
“Bé con, tôi sẽ không tha cho cô”.
Cả người Ngải Ái chấn động, chăm chú nhìn vào máy tính, chính giữa màn hình là sự xuất hiện của Mộc Duệ Thàn, trông anh ta còn khá trẻ và ngây ngô, người con gái quay lưng về phía máy quay, đang run lẩy bẩy.
Rồi cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần xé rách quần áo của cô gái, thô bạo cởi quần jean của cô ấy, thúc cái đó vào trong người của cô ấy, nhìn cô gái ấy rất đau đớn, không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Ngải Ái che mắt lại:
“Tổng giám đốc, tôi không thích xem phim người lớn, cũng không thích xem clip sex của anh và bạn gái anh, anh đừng biến thái như vậy được không?”.
Cho dù cơ thể anh ta rất đẹp nhưng cô không có lý do gì để ngồi đây xem, nhỡ đau mắt hột hay bị giảm tuổi thọ thì sao?
“Nhìn đi, có bất ngờ”.
Mộc Duệ Thần lạnh nhạt ra lệnh, tựa người vào đầu giường, cầm sách lên tiếp tục đọc, đó là một cuốn sách kinh tế khá dày, dường như không gì có thể quấy rầy được anh, không liên quan tới anh.
Ngải Ái thả tay xuống, hít vào thở ra thật sâu, tiếp tục xem phim người lớn, coi như là xem cơ thể rất tuyệt của một người đàn ông thế nào cho biết vậy.
Cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần nhếch môi cười tàn nhẫn, giữ chặt cô gái nhưng ánh mắt lại rất đau lòng…
“Ngải Ái, đây là do cô chọn… đừng trách tôi”.
Giọng nói của anh lạnh lẽo.
Mắt Ngải Ái tối sầm lại… Vừa rồi… Vừa rồi… Mộc Duệ Thần gọi tên cô.
“Mở to mắt ra!”
Cô nghe thấy tiếng của Mộc Duệ Thần và cũng nhìn rõ được mặt của cô gái ấy.
Cô gái đó rất xinh đẹp, hai má ướt đẫm nước mắt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khóc nức nở, trông rất đáng thương nằm bên dưới Mộc Duệ Thần.
Gương mặt đó… Gương mặt đó… Giống cô y đúc.
Giữa màn hình, cô gái nằm dưới cơ thể của anh ta, tay nắm chặt mép thảm, mắt vô hồn nhìn về phía trước, tay che ngực không ngừng run lẩy bẩy, van xin:
“Mộc Duệ Thần… cầu xin cậu… Thả tôi ra… Xin cậu đấy…”
Máu chảy xuống đùi cô… Nhỏ xuống nhuộm một mảng bên dưới tấm thảm, để lại một vệt máu chói mắt.
Mưa tầm tã, bầu trời lóe chớp, sau đó là tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông…
Ngải Ái chết sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn vào màn hình, từ đầu đến cuối không bỏ sót chi tiết nào, cho đến khi xem hết video clip, cô vẫn còn sững sờ, mở to mắt thì thào:
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Như cô thấy”.
Giọng nói như ma vương vang vang, Mộc Duệ Thần không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, hai tay đỡ vai cô.
“Bé con chính là cô, Ngải Ái”.
“Nhưng…”.
Đôi môi cô run rẩy, hai tay ôm đầu.
“Không thể, điều đó là không thể, tôi chư a bao giờ làm chuyện đó với anh, tôi không quen anh”.
“Đừng ngụy biện”.
Mộc Duệ Thần xoay hai cô lại, bắt cô phải nhìn vào anh.
“Cô là người con gái của tôi, vĩnh viễn không thay đổi được điều đó”.
Ngải Ái ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần như đang tuyên thệ, lắc đầu:
“Không… đó không phải tôi”.
Mộc Duệ Thần không nói gì, cúi đầu nhìn cô.
Ngải Ái gào lên, hai tay ôm đầu.
Cô không thể nhìn thẳng vào mắt Mộc Duệ Thần, cô không có cách gì để phủ nhận người trong clip không phải mình, người giống người đến thế sao, ngay cả vị trí nốt ruồi trên cơ thể tại sao đều giống nhau?
Cứ cho là nốt ruồi cũng là trùng hợp, vậy tại sao khi nhìn vào clip, cứ như đang nhìn bản thân mình.
Cô đau quá, đau lòng quá… Cô tuyệt vọng, cô khổ sở…
“Trợ lý Ngải”.
Anh ôm eo cô.
“Nếu cô xin nghỉ việc, clip này sẽ được phát tán rộng rãi”.
Mộc Duệ Thần hôn vào tai cô:
“Cô phải biết rằng, tôi có thể cho cả thành phố này biết chuyện xấu của cô, thế nào?”
Ngải Ái ngã vào người anh, hai mắt sũng nước.
“Anh đang dọa tôi?”
“Hết cách”.
Giọng nói anh bốc đồng.
“Chơi bẩn như thế này trước đây tôi đều khinh thường, nhưng vì cô đã phản bội tôi trước, sau đó còn quên tôi, cô rất gian xảo”.
Đầu óc hỗn độn khiến Ngải Ái không thể nghĩ được gì, cô để mặc cho Mộc Duệ Thần ôm cô, quay đầu nhìn màn hình đen ngòm…”Tôi…”
Cô muốn nói lại thôi, bây giờ cô biết phải nói gì đây.
“Như cô nói”.
Mộc Duệ Thần ghé tai cô thì thầm.
“Đợi cho đến khi tôi thấy chán cô, có lẽ tôi sẽ buông tha cho cô.
Tuy nhiên, nếu cô thích chơi trò mèo đuổi chuột, tôi vẫn có thể chơi với cô, vì trò đó cô có thể chơi nhiều lần mà không thấy chán”.
Hơi thở anh phả vào má cô nóng hổi, cô hoảng loạn đẩy Mộc Duệ Thần ra, lùi lại đằng sau, lùi tít vào trong góc phòng, trừng mắt nhìn nền nhà trắng xóa.
Ai nói cho cô biết… rốt cuộc… đã có chuyện gì xảy ra…