Dịu Dàng Yêu Em

Chương 223


Đọc truyện Dịu Dàng Yêu Em – Chương 223


“Đúng lucs tôi đang nghĩ có nên chán cô không thì tôi lại chẳng thấy chán”.

Mộc Duệ Thần nói sau lưng cô.

“Này cô, hãy nghĩ cách khiến tôi chán cô”.
Cả người Ngải Ái Ái cứng ngắc như rô bốt, chậm rãi quay đầu lại, giọng nói nặng nề:
“Ý anh là sao?”
“Cô vẫn ngu ngốc như trước”.

Mộc Duệ Thần vươn tay kéo cô lại.
Ngải Ái nằm trong lòng Mộc Duệ Thần mở to mắt nhìn gương mặt đẹp trai gần sát, thở cũng không dám thở.
Gương mặt đẹp trai này quá đáng sợ, sao lại có người đẹp trai ngời ngời thế này?
“Giờ làm gì nhỉ?”
Ánh mắt Mộc Duệ Thần quét qua người cô, đặt tay lên ngực cô.
“25 tuổi rồi sao? Để tôi kiểm hàng”.
Này!
Ngải Ái quát to, giương nanh múa vuốt túm lấy tay Mộc Duệ Thần, đá đạp để Mộc Duệ Thần không thể lại gần, cố hết sức vũng vẫy khoát khỏi vòng tay như gông xiềng của anh.


Kết quả càng bị Mộc Duệ Thần ôm chặt, còn bị anh đè lên trên, Mộc Duệ Thần chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cô có cảm giác móng vuốt của cô như của con gà con còn trong trứng trong khi Mộc Duệ Thần là một con mãnh thú nguy hiểm với hơi thở hoang dã bao quanh cô.
Hai tay Ngải Ái bị một tay anh kéo lên trên đầu, tay cò lại đang lần cởi từng chiếc nút áo.
“Anh định làm gì?”.

Ngải Ái gào lên.

“Anh mà dám chạm vào người tôi, tôi sẽ tố cáo cho anh tàn đời”.
“Tốt, tôi đã chờ ngày này”.
Mộc Duệ Thần không thèm quan tâm tới cô, cởi áo cô ra nhìn chằm chằm vào làn da trắng mịn và dáng người xinh đẹp, đôi mắt sâu thẳm:
“Bé con!”
“Đừng có gọi tôi là bé con”.

Cô hét.

“Đồ biến thái, buông tôi ra!”
“Buông cô ra?”.

Mặt Mộc Duệ Thần biến sắc.

“Một khi cô đã lựa chọn việc phản bội tôi tức là… cô tự chọn cái chết và tôi rất thích điều này”.
“Anh nói quỷ nói ma gì đấy.

Tôi nói với anh rồi, anh nhầm tôi với ai”.
Ngải Ái có lẽ đã phát điên bởi vì cô sắp bị tên này làm nhục.

Ánh mắt của tên này như muốn ăn thịt cô và tuyệt đối không bao giờ tha cho cô.
Cô hít vào thở ra thật sâu, bình ổn tâm trạng, ngẩng mặt lên nhìn Mộc Duệ Thần, nhỏ nhẹ:
“Tổng giám đốc Mộc, nếu mặt tôi giống người mà anh hận hay người đó gây thù gì với anh thì tôi thay cô ấy lấy làm ân hận vì điều đó.


Cho nên, tôi xin anh hãy mở rộng lòng mình ra, cái gì qua rồi thì hãy cho qua luôn đi, đừng giữ trong lòng, rồi anh cũng sẽ gặp được người con gái tốt hơn cô ấy”.
Gáy Ngải Ái lấm tấm mồ hôi, nuốt ực một cái, khổ sở nói tiếp.
“Ai mà chẳng có quá khứ không muốn nhắc lại, tuy tôi đã biết được bí mật này nhưng tôi sẽ không nói cho ai biết.

Tổng giám đốc, đêm đã khuya rồi, ngài muốn nghỉ ngơi thư giãn đúng không, vì ngài đã bận rộn suốt cả ngày, chắc tinh thần của ngài…”
Để mặc cho cô thao thao bất tuyệt, Mộc Duệ Thần không nói câu nào chỉ nằm đè lên người cô, mắt híp lại, nhìn cô không chớp mắt.
Hai hăm không gặp, trông cô thông minh hơn, vẫn xinh đẹp mê người như trước, tỏa ra mùi hương quen thuộc, ngay cả cái cách kiếm cớ bỏ trốn, nói lý lẽ đều không thay đổi.
Nếu cô vẫn như trước đây ôm choàng lấy anh, cuộn tròn trong lòng anh, làm nũng và nói với anh rằng em yêu anh, em thật sự rất yêu anh thì anh vẫn sẽ như trước… cưng chiều cô như trước đây.
Nếu… cô không phản bội anh… Nếu cô không lợi dụng việc được anh yêu chiều mà lừa anh, ngủ với những tên đàn ông khác…
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh trầm xuống, nắm chặt eo cô, lẳng lặng ra lệnh:
“Từ nay trở đi, tôi là người đàn ông duy nhất của cô.

Nghe rõ chưa?”
“Hả?”.

Miệng lưỡi Ngải Ái khô khốc, sững sờ nhìn Mộc Duệ Thần, lòng bực bội, tiếc thay cho việc nãy giờ cô thao thao bất tuyệt cảm thông với hắn vậy mà hắn chỉ nói một câu đơn giản như vậy…
Cô thầm phân tích câu nói này, điều đó có nghĩa là Bé con của hắn là người đã chụp cái mũ xanh lên đầu tên đại biến thái họ Mộc này.

[Ngoại tình]
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô không giấu được sự thương cảm, tặc lưỡi, anh này vừa đẹp trai vừa giàu có lại có một cô vợ ngoại tình, thảo nào trái đất này đang “xanh hóa”.

“Anh thành ra thế này là do trước kia anh bị thất tình, người con gái đã phản bội anh không còn ở bên cạnh anh nữa thì việc gì anh phải đau khog? Chắc hiện giờ cô ấy đang rất hạnh phúc, chỉ có mình anh vẫn không quên được tình cũ và ngày đêm đau khổ”.

Ngải Ái cố nhớ lại mấy câu đọc trong cuốn sách tâm lý, có chương đại khái thế này, người thất tình có thể sẽ tìm cách chữa bệnh thất tình bằng những hành vi biến thái? À, đúng rồi, cần phải đồng cảm với sự đau khổ của anh ta để anh ta thấy bản thân được an ủi rồi sau đó từ từ khuyên nhủ…
“Ừ… Ặc ặc… Tổng giám đốc có một ngoại hình siêu sao, một thân phận cao quý mà khối đàn ông ước ao nhưng không được, tôi nghĩ cái cô gái mà rời xa anh rồi đấy chắc bây giờ hối hận lắm.

Ngài đừng sống vì quá khứ, nên tìm một cô bạn gái thích hợp hơn với ngài rồi cô ấy sẽ làm cho ngài được hạnh phúc, tốt nhất ngài nên quên mối tình đã qua thì hơn”.
Ngải Ái giương mắt chờ đợi, trong lòng hò hét, thả tôi ra đi, bà đây sắp chết đói rồi đây.
“Nói hay lắm!”.

Mộc Duệ Thần giật mình rồi gật đầu, thả Ngải Ái ra ngồi dậy chống cằm đăm chiêu.
Có tác dụng.
Ngải Ái mừng rỡ ngồi dậy nhanh chóng mặc lại áo, trịnh trọng nói:
“Hãy cứ để quá khứ u ám đó qua đi, anh hãy nhìn về tương lai, rồi anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình.

Cho nên, Tổng giám đốc, cố lên nhé”.
Dứt lời, cô chạy như bay tới cửa, và rồi hoàn toàn bị chấn động khi thấy cửa phòng khóa chặt, mặt hoảng hốt như đang đứng ngay ranh giới giữa sống và chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.