Đọc truyện Dịu Dàng Yêu Em – Chương 13
61. KHÔNG LIÊN QUAN TỚI CHỊ Cô há hốc miệng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị tiếng đập cửa bên ngoài cắt ngang. Mộc Duệ Thần đứng dậy mở cửa, vừa vặn thấy Thang Tiểu Y. Cô nàng nhảy tót vào trong nhà, hai má lúng liếng đồng tiền nhìn Ngải Ái vẫy tay, sau đó ôm chầm lấy Mộc Duệ Thần. Ngải Ái nhìn mặt Mộc Duệ Thần bị vùi cả vào trong ngực Thang Tiểu Y, lại nhìn bản thân, gió thổi tốc váy cô đơn… “Ôi, Mộc Duệ Thần. Mới mấy ngày không gặp mà chị nhớ em chết mất. Sao mới có mấy ngày mà cao thế này”. Mộc Duệ Thần lùi lại phía sau mấy bước không nói gì chỉ mỉm cười. Ngải Ái nháy mắt với Thang Tiểu Y ra hiệu, Thang Tiểu Y lại nói: Cậu không nhớ hôm nay phải tới nhà tớ à? Mẹ bảo tớ tới đón cậu nè”. “À… biết rồi… Tớ đi bây giờ đây”. Ngải Ái cởi tạp dề ra, đi vào trong phòng. “Cậu chờ tớ chút nhé!”. Né ánh mắt của Mộc Duệ Thần, cô chạy tót vào trong phòng. “Mộc Tiểu Thần, em ở nhà chờ Ngải Ái nhé. Đây là tiền ăn trưa, em ra ngoài mua gì đó ăn hoặc fastfood cũng được. Tối chị sẽ đưa Tiểu Ái về. Ngoan ngoãn ở nhà nhé!”. “Ừ!”. Ngải Ái lắng tai nghe tiếng nói chuyện giữa Thang Tiểu Y và Mộc Duệ Thần. “Ngoan lắm!” Thang Tiểu Y nhìn Mộc Duệ Thần cười đến là vui. Mộc Duệ Thần cũng cười rồi nói với cô: “Để em vào giục chị ấy!” Ngải Ái đang đứng trước cửa muốn đi ra thì lại bị Mộc Duệ Thần giữ lại. “Đây là lần cuối cùng tôi cho chị đi!”. Cậu nhìn cô, nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe. “Lúc về nhớ xin nghỉ”. Vậy là cậu ta biết cô đi làm thêm. Cho dù cô có nói thế nào thằng nhóc cũng không đồng ý thế mà Thang Tiểu Y chỉ mới nói có một câu nó đã đồng ý ngay. Ngải Ái thấy chán nản, không hiểu vì sao mình lại tức giận. “Mộc Duệ Thần!”. Giọng nói của cô có chút giận hờn. “Cậu nói đi, cậu thích cúp C đúng không?”. [Tớ sẽ nghiên cứu ba * bá trong bản convert là gì. Sorry cả nhà, đang cấp tốc edit để đọc cho hoành tráng nên không được kỹ lưỡng đâu]. Cậu nhìn lướt qua ngực cô. “Không liên quan tới chị!” “Vậy là đã rõ cậu thích Thang Thang!” Cô nắm chặt bàn tay lại: “À mà thôi, dù sao cũng chẳng liên quan tới tôi và tôi cũng không có hứng thú. Ở nhà ngoan, gặp lại sau”. Cậu đi tới giường ngồi phịch xuống, ôm đầu không nói gì. Ngải Ái đóng sầm cửa lại, kéo Thang Tiểu Y đi ra ngoài. 62. NỤ CƯỜI QUÁI DỊ “Cậu nói gì mà thằng nhóc không cho hả. Rõ ràng cậu ngược đãi thằng nhóc thì có. Này Tiểu Ái, cậu chăm sóc nó tốt vào, đừng để người khác phải thương tiếc thế này”. Thang Tiểu Y liếc mắt nhìn Ngải Ái. “Cậu có thể tự đi ra ngoài mà, việc gì phải nhờ tớ giúp. Cậu thật là… cậu khiến tớ chẳng hiểu nổi cậu nữa”. Ngải Ái không muốn giải thích với cô bạn, cũng bởi vì cô lười giải thích. Hai người đi tới đầu đường, Ngải Ái quay lại mỉm cười: “Thang Thang, cảm ơn cậu đã giúp tớ đi ra ngoài. Giờ tớ đi làm đây. Bye!” “Cậu bị sao thế? Sắc mặt cậu kém lắm”. Thang Tiểu Y kinh ngạc nói. “Hay tớ đưa cậu đi gặp bác sĩ nhé. Cậu không khỏe ở đâu?” “Tớ không sao!”. Cô cười cười, quay người đi thẳng. “Hôm nay cậu làm ở đâu? Mấy giờ thì xong?”. Thang Tiểu Y gọi với đằng sau. “Quán cà phê, 6h xong!”. Ngải Ái quay đầu nhìn Thang Tiểu Y cười nụ cười khó hiểu. Mà nụ cười đó Ngải Ái nghĩ mãi vẫn không ra là cô nàng đang ám chỉ điều gì. Làm việc cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, Ngải Ái đi ra cửa và rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu nụ cười của Thang Tiểu Y. Ánh chiều tà bao phủ khắp phố xá, dưới tán cây trước quán cà phê, Chu Thế Dương đang đứng đợi đằng trước, bóng người cậu thật dài dưới nền xi măng, gương mặt rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn tươi cười như ánh nắng mùa đông. Lòng Ngải Ái rung rinh: “Lớp trưởng…” Cậu giơ tay lên chào cô, nụ cười ôn hòa điểm trên môi: “Tiểu Ái!” “Sao cậu…”. Cô giật mình, vội vàng chạy tới trước mặt cậu. “Sao cậu lại ở đây?” “Tiểu Y nhờ tớ đưa thứ này cho cậu nên tớ mới tới đây”. Cậu giơ một chiếc túi giấy lên. “Cô ấy nói trong này có một thứ rất quan trọng ngay mai nhất định phải sử dụng cứ gọi điện thoại giục tớ đem tới cho cậu”. Ngải Ái cười gượng cầm lấy cái túi: “Cảm ơn cậu!” 63. ĐẦU DY BÊN KIA ĐIỆN THOẠI “Không có chi! Tập thể dục thôi mà”. Chu Thế Dương nhìn cô. “Tớ có thắc mắc không biết bên trong là thứ gì quan trọng đến vậy, tại sao Tiểu Y cứ giục tớ phải mang tới cho cậu”. Ngải Ái lắc đầu rồi mở túi ra. Nháy mắt, cả người cô từ trên đầu đổ xuống đỏ bừng như bị lửa thiêu. Đây là một bộ nội y màu đen đính ren. Cô ngẩng đầu cứng họng không biết nói gì. Cô nhìn thấy mặt Chu Thế Dương cũng đỏ lên. Cậu ta cũng nhìn thấy rồi. Cậu lui về phía sau mấy bước: “Ngày mai… ngày mai… muốn dùng… Tớ…tớ…” Ngải Ái xấu hổ cầm túi chạy đi: “Tớ về nhà trước đây. Tạm biệt cậu. Gặp lại sau nhé!” Cô bực mình, hối hận không thôi. Ngày mai là cuối tuần, chỉ muốn đi chơi vui vẻ thôi, vậy mà lại nói thứ quan trọng mà cô muốn dùng… Cô bị Thang Tiểu Y làm cho mất mặt… Trời ơi! Cô rất muốn nổi cáu. Di động phát nhạc. Là hình chú thỏ ngạo nghễ. Ngải Ái cầm lên nghe, gào lên: “Thang Tiểu Y. Tớ và lớp trưởng rất trong sáng. Cậu dưng không lại đi đưa đồ lót sếch xì làm gì. Thang Thang đáng chết, cậu làm mất hình tượng của tớ. Hu hu. Nếu cậu ấy ghét tớ thì tớ phải làm sao đây. Tớ nhất định sẽ không để cho cậu được yên thân. Cả đời này tớ sẽ không để cho cậu được yên”. Đầu dây bên kia im lặng, không có tiếng trả lời. “Này, cậu nói gì đi chứ!”. Ngải Ái thấy lồng ngực mình nóng bừng bừng. “Bây giờ… Về nhà ngay!”. Giọng nói lạnh băng, nam tính vô cùng quen thuộc. Lạnh lùng xen lẫn tức giận… Cả người cô như bị dội một gáo nước lạnh. Đúng là Mộc Duệ Thần rồi! 64. HƠI ẤM QUEN THUỘC Ngải Ái sải chân đi về phía nhà mình, trong đầu nghĩ ra vô số lý do, ví dụ như gọi nhầm số chẳng hạn, hay là cô và Thang Thang chỉ đang đùa với nhau, hay là hay là… Ôi ôi, đầu óc cô loạn xì ngầu. Cô chắc chắn mình không thể nói dối trước một Mộc Duệ Thần quá lợi hại. Đứng trước cửa nhà trọ khoảng mấy bước chân, Ngải Ái quyết định tối nay sẽ tới nhà Thang Tiểu Y tá túc, chỉ một đêm thôi. Chân còn chưa bước đi được đã bị ai đó túm lấy. Hơi ấm quen thuộc… Vòng tay siết chặt… Được Mộc Duệ Thần ôm vào người, cho dù là xuân, hạ hay thu đông đều rất ấm áp, rất thoải mái, ngay cả mùa hè nóng nực cũng vô cùng dễ chịu. Với cơ thể ấm này này, cô chắc chắn là Mộc Duệ Thần rồi. Cô không quay đầu lại nói: “Tôi… tôi tới nhà Thang Thang đây. Tôi đi nhầm đường!”. “Ừ!” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng khiến cả người Ngải Ái căng lên, vội quay đầu lại. Đây là một người con trai hoàn toàn xa lạ. Cậu ta có dáng người cao gầy, gương mặt đẹp trai như được điêu khắc ra. Mái tóc đen nhánh bồng bềnh dưới bầu trời đêm sáng bóng, một đôi mắt đẹp hiện ra. Bên dưới chiếc mũi cao là một nụ cười nhẹ, hơi giống nụ cười của Mộc Duệ Thần. Mỗi khi thằng nhóc Mộc Duệ Thần cười luôn rất khó đoán được ẩn ý bên trong nụ cười ấy, còn gã con trai này cười có thể nói chất lãng tử còn nhiều hơn. Ngải Ái nhận ra ngoài gương mặt rất giống ra thì những thứ khác đều không giống với Mộc Duệ Thần. “Anh là ai?”. Cô giơ cánh tay lên gạc tay cậu ta ra. “Bắt tôi làm gì, buông tôi ra!”. “Mộc Duệ Thần ở với cô à? Thật sao?”. Cậu ta cầm tay cô nhìn chằm chằm. “Đừng nói dối. Tôi biết hết đấy”. 65. ĐÊM TĨNH LẶNG Cổ tay cô bị cậu ta nắm lấy, siết chặt. “Á!” Ngải Ái thét lên, vì đau quá nên khuỵu xuống đất. Đau đớn này so với những lần Mộc Duệ Thần bắt nạt còn đau gấp mười, à không gấp trăm lần. Cảm giác đau đớn từ cổ tay trong bỗng chốc lan tỏa khắp cơ thể, đau đến tận xương tủy, đầu óc cô hoa lên choáng váng. “Bé con, mới nãy còn kiêu ngạo lắm sao giờ lại quỳ rạp xuống thế này, anh mới hỏi bé có mấy câu thôi mà. Đứng dậy đi”. Giọng nói khá ôn tồn, người khác nghe thấy lại tưởng như lời quan tâm. Cổ tay nàng vẫn không hề được thả lỏng, đau đớn như bị gông cùm xiềng xích… Ngải Ái sợ đau ngẩng đầu lên. “Thả tay tôi ra… Á, đau… Anh là ai… Thả tôi ra rồi muốn hỏi gì cũng được”. “Nên nhớ là anh hỏi bé không phải là bé hỏi anh”. Cậu ta lắc đầu, kéo cô đứng dậy. “Bé con, bé mới mười mấy tuổi, nhìn cũng không tệ chỉ hơi giản dị, bé con muốn chết sao?” “Hả?”. Ngải Ái cảm thấy như mình sắp bị ngất, cô nghe loáng thoáng được chữ “tử”… “Đây là động mạch chủ”. Ngón tay cậu ta sờ sờ trên cổ tay cô, miệng cười gian ác. “Bé con có muốn nhìn thấy thượng đế không? Ý bé con thế nào?” Mặt cậu ta từ trước tới giờ đều tươi cười nhưng không nhìn ra bất kỳ ý tốt nào. Tên này. Quá nguy hiểm. Nhớ lại cảnh Mộc Duệ Thần cả người đầy máu ngã gục trước cửa nhà, Ngải Ái hoảng hốt. Liệu có phải chính tên này làm cho Mộc Duệ Thần bị thương nặng như thế? Cô nghĩ thế và rất muốn bảo vệ cậu. Bởi vì thế nên cô tuyệt đối không thể để tên này tiếp cận được Mộc Duệ Thần. Ngải Ái cau mày, cố chịu đau, kiên cường nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì hết. Đồ điên! Tôi sẽ báo cảnh sát”. “Ba”. Cậu ta không để ý đến tiếng kêu gào của cô, từ tốn nói. “Hai” Cô nhếch môi không nói gì. Cậu ta lẳng lặng nhìn cô trong màn đêm tĩnh lặng. Một lúc lâu. Cậu ta buông cô ra, cười lạnh một tiếng. Trong giây phút được giải thoát ấy, Ngải Ái ngã quỵ xuống đất, ngất đi. “Hóa ra cậu ta chỉ đang dạy dỗ một đứa nô tì, không có gì là chân thành”. Nếu không phải con nhỏ này Mộc Duệ Thần cũng sẽ không đến cứu nó. Huống hồ, sự xuất hiện của cậu ta ở đây Mộc Duệ Thần cũng biết. Nhìn Ngải Ái nằm ngất trên mặt đất, Mộc Dịch Triệt lạnh lùng mỉm cười rồi bỏ đi vào trong đêm tối. Một màn đêm không trăng không sao, sương mù xuống dày đặt, mọi vật thoắt ẩn thoắt hiện. Một màn đêm yên tĩnh… Chỉ còn lại một màn đêm yên tĩnh… Lời tác giả: Cuối cùng thì cậu ta cũng xuất hiện rồi, sau này có khá nhiều “đất diễn” đấy nhé!