Bạn đang đọc Dịu Dàng Tận Xương FULL – Chương 22
Thay đồ xong, Lê Tinh Thành đi xuống lầu, vừa bước đến khúc ngoặt cầu thang thì nhìn thấy Quý Tranh và Khương Cách.
Dáng người cao lớn của Quý Tranh hơi cúi xuống để ngang tầm mắt với Khương Cách.
Bóng dáng mảnh mai của Khương Cách như được ôm trọn trong lòng anh.
Cô vẫn nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bậc thang.
Sau một thời gian đóng phim cùng Khương Cách, Lê Tinh Thành cảm thấy Khương Cách rất thích hợp với câu ‘ỷ đẹp mà làm càn’.
Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, lạnh lùng mà sắc sảo, tài năng cũng có thừa.
Vẻ đẹp của cô hoàn toàn có thể trở thành tượng đài nhan sắc trong giới giải trí.
Cô xinh đẹp là thế, diễn xuất cũng không chỉ ở mức bình hoa, tuy không qua đào tạo chuyên nghiệp, nhưng diễn xuất của cô có thể được xếp vào hàng tiểu hoa đại hoa danh tiếng.
Khương Cách không hề khiêm tốn, mà với vẻ đẹp của mình, cô muốn khiêm tốn cũng không được.
Cô có thực lực nhưng lại không khoe khoang, chỉ lặng lẽ đóng phim, lặng lẽ đi trên con đường của mình, xem việc diễn xuất như một công việc.
Cô bình tĩnh, hòa nhã, không xốc nổi, không dùng thủ đoạn dơ bẩn, tính tình trong sạch mà phóng khoáng, vô cùng có sức quyến rũ.
Chỉ là tính cách cô quá sắc sảo, tựa như đoá hoa đồng xinh đẹp mà lạnh lùng.
Cô rất hiếm khi gần gũi với người khác, khi không quay phim, cô sẽ ngồi trên ghế đọc kịch bản.
Khuôn mặt hiện rõ vẻ ‘người sống chớ lại gần’, hệt như Tiểu Diêm Vương của đoàn làm phim.
Tiểu Diêm Vương càng lúc càng nhíu chặt mày, cô lạnh lùng phản bác lại Quý Tranh.
Đợi cô phản bác xong, Quý Tranh lại nói tiếp một câu, lúc này Tiểu Diêm Vương sững sờ, vẻ lạnh lùng trong mắt dần dần tan rã.
Đến lúc Quý Tranh hỏi thêm một câu nữa, cô mấp máy môi, thấp giọng trả lời: “Biết rồi.”
Nghe cô đáp, Quý Tranh đưa tay khẽ vuốt tóc cô.
Tiểu Diêm Vương được xoa đầu, vẻ mặt dịu lại.
Cuối cùng, hai người đi xuống lầu.
Khúc ngoặt cầu thang đã không còn ai, nhưng dường như sự dịu dàng giữa hai người vẫn còn lưu lại nơi đây.
Bình thường Khương Cách cáu gắt mà bướng bỉnh đến như vậy, nhưng khi ở riêng với vệ sĩ của mình, cô lại trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn hẳn.
Quan hệ giữa hai người là chủ và vệ sĩ, nhưng dường như không chỉ đơn giản là vậy.
Với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của Lê Tinh Thành, vệ sĩ của Khương Cách tuyệt đối không phải là người tầm thường*.
Tuổi tác anh ta không lớn, nhưng suy nghĩ lại chính chắn, tác phong quả quyết mà nhanh nhẹn, đôi mắt đen ẩn chứa sự bình tĩnh mà sắc bén như chim ưng.
*Từ gốc là “trì trung vật/vật trong ao”, một điển cố xuất phát từ Tam Quốc Chí, dùng để chỉ những người không ôm chí lớn.
Khương Cách không thích giao du với người khác, nhưng thỉnh thoảng Lê Tinh Thành cũng trò chuyện với Quý Tranh mấy câu.
Quý Tranh đối xử nhã nhặn với mọi người, nhưng lại rất có chừng mực, anh rất hiếm khi nói về bản thân, thế nên mọi người cũng không rõ thân phận của anh, chỉ biết anh là vệ sĩ của công ty nào đó, vừa được điều đến làm vệ sĩ của Khương Cách vào trước Tết.
Nhạc Bách Thanh bước ra khỏi phòng trang điểm, thấy Lê Tinh Thành đang đứng đó, cô ta liếc mắt, khoanh tay hờ hững nói: “Hâm mộ à?”
Lê Tinh Thành quay đầu, nhìn vẻ mặt của Nhạc Bách Thanh, anh ta khẽ nhíu mày hỏi: “Hâm mộ cái gì?”
“Hâm mộ Khương Cách chỉ thân thiết với vệ sĩ của cô ta, còn anh chỉ có thể chạm vào cô ta lúc đóng phim.” Nhạc Bách Thanh mỉa mai.
Chẳng biết từ lúc nào, giữa hai người đã không còn sự thân mật và dịu dàng như một cặp tình nhân, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng và châm chọc.
Mỗi khi anh ta đóng phim, Nhạc Bách Thanh sẽ cho rằng anh ta thích nữ diễn viên trong đoàn phim, cô ta thường xuyên đến nhắc nhở và dọa nạt những nữ diễn viên ấy.
Khương Cách là người đầu tiên chặn miệng cô ta, kể từ lúc đó, cứ động một chút là Nhạc Bách Thanh lại khiêu khích Lê Tinh Thành.
Ban đầu Lê Tinh Thành còn bình tĩnh giải thích với cô ta, nhưng hiện tại anh ta càng lúc càng mệt mỏi với cuộc sống thế này.
Anh ta lười giải thích, đi thẳng xuống lầu.
Nhạc Bách Thanh bị anh ta ngó lơ, trái tim đau nhói, cô ta thà rằng Lê Tinh Thành tranh cãi với cô ta, còn hơn là hoàn toàn bị anh ta phớt lờ.
“Bị tôi nói trúng tim đen nên không thèm trả lời phải không.” Nhạc Bách Thanh lớn giọng khiêu khích anh ta.
Tổ quay phim ở lầu một nghe thấy thì đổ mắt nhìn sang.
Lê Tinh Thành nghiến chặt quai hàm, quay người lên lầu.
Anh ta kiềm chế cơn giận, thấp giọng gằn từng chữ: “Cô muốn chia tay phải không?”
Cằm Nhạc Bách Thanh run lên, ánh mắt lụi tàn.
…
Tin Bạch Tông Quân và Lý Tư Tân đi hát karaoke cùng nhau đã chiếm giữ trang đầu của tất cả tạp chí lớn, tên Lý Tư Tân và Bạch Tông Quân lên hot search cả một ngày.
Là một người có quan hệ phức tạp với cả hai người bọn họ, Khương Cách cũng bị lên hot search theo.
Trong đoàn làm phim ít nhiều gì cũng sẽ có lời bàn tán, đa phần là tiếc nuối cho Khương Cách.
Dù gì thì Bạch Tông Quân cũng là mỏ vàng, sau này Khương Cách không có anh ta, chẳng bao lâu nữa Lý Tư Tân sẽ leo lên đầu Khương Cách cho mà xem.
Tiếng xì xào bàn tán cũng truyền đến tai Khương Cách.
Sau khi nói chuyện với Quý Tranh sáng nay, mỗi khi nghe thấy có người bàn tán, nếu không nói xấu cô, cô sẽ không hậm hực.
Khương Cách cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện hot search, cô vẫn đóng phim như mọi ngày.
Buổi chiều trong lúc đang quay phim, Khương Cách nhận được điện thoại của Thái Kỷ.
“Tại sao Tiểu Bạch tổng lại đi cùng với Lý Tư Tân?
Khương Cách đứng trên mỏm đá.
Cô mặc áo sơ mi ca rô và quần yếm đen, cổ chân mảnh khảnh lộ ra ngoài.
Vào vai sinh viên, nên cô cũng trang điểm nhẹ hơn.
Nhưng cho dù trang điểm nhẹ thì giữa nền biển trời xanh thẳm, đường nét khuôn mặt cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
Đứng trên mỏm đá, Khương Cách hờ hững trả lời: “Không biết.”
Thái Kỷ nóng nảy: “Sao em lại không biết hả? Công ty chúng ta chắc chắn sẽ đầu tư vào bộ phim của đạo diễn Trần Trình, chỉ cần Tiểu Bạch tổng gật đầu, chúng ta sẽ có cơ hội giành lại được vai diễn!”
Nhắc đến việc này, giọng điệu Khương Cách vẫn không thay đổi, cô đưa mắt nhìn bờ biển, nói: “Vai diễn trong tay Bạch Tông Quân, không liên quan gì đến em.”
Thái Kỷ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép*: “Khương Cách, aiz, Khương Gia.
Gia, ngài nghe tôi đi, ngài nhường Tiểu Bạch tổng một chút có được không?”
*Có nghĩa là có kỳ vọng với một người, mong người đó trở nên tốt hơn nhưng không thành.
Anh ấy nói xong, đầu bên kia vẫn im phăng phắc.
Được lắm, Khương Cách lại ngó lơ anh ấy rồi.
Trước đấy anh ấy từng cầu xin Khương Cách rất nhiều lần, quan hệ giữa cô và Tiểu Bạch tổng tốt đến thế, chỉ cần nũng nịu nhún nhường một chút thì muốn vai diễn nào chẳng được? Nhưng Khương Cách không bao giờ làm vậy, cô chỉ muốn dựa vào chính bản thân mình.
Quan hệ giữa cô và Bạch Tông Quân không phải như thế, cô không muốn mắc nợ Bạch Tông Quân.
Khi thiếu nợ ai đó, người ta sẽ rất dễ dàng bị nắm thóp.
Từ đầu đến cuối Khương Cách vẫn cứ lạnh lùng, Thái Kỷ đành phải đổi chủ đề.
“Sao không nói với anh chuyện đêm 30?” Lúc Khương Cách mua căn hộ ở Hồ Bạch Lộ, cô đăng ký bằng số điện thoại của Thái Kỷ.
Sau khi chuyện đêm đó xảy ra, hôm nay nhân viên cấp cao của tập đoàn Hồ Bạch Lộ mới đích thân gọi điện thoại đến nói muốn đền bù cho chủ nhà.
Vì thế Thái Kỷ mới biết đêm đó Khương Cách gặp chuyện nghiêm trọng đến vậy.
Gió thổi từng gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, Khương Cách nhớ lại chuyện xảy ra đêm ấy, trong đầu chỉ đọng lại bầu trời đầy pháo hoa.
Cô hờ hững nói: “Không sao.”
Thái Kỷ im lặng một lúc lâu, cuối cùng, anh ấy do dự hỏi.
“Là ông ta sao?”
Khương Cách nhìn chằm chằm vào những cơn sóng, gió trên bờ biển khiến cơ thể cô lạnh run, nhưng chỉ có như thế cô mới tỉnh táo lại được.
Khương Cách dõi mắt nhìn biển cả mênh mông, trả lời: “Không phải.”
Thấy Khương Cách chịu nói về chuyện này, Thái Kỷ vội vàng hỏi: “Cả năm nay tâm trạng của em tệ như vậy, là vì sợ năm nay ông ta sẽ ra tù rồi trả thù sao? Nhưng năm đó không phải là em, mà là Khương Đồng…”
Tóc đuôi ngựa cột hơi chặt, da đầu cô bị kéo căng, cơn gió lạnh cuốn lấy sợi tóc dài, khiến cô lạnh đến mức căng thẳng cả lên, từng dây thần kinh đều đau buốt.
Trong mắt Khương Cách giăng một lớp sương mù lạnh lẽo, đáy lòng lại khô nóng một cách lạ thường, nóng lạnh va chạm, cơ thể cô dần trở nên cứng đờ.
“Thái Kỷ, đừng nói lời này với Khương Đồng.”
“Cách Cách…” Thái Kỷ vội vàng kêu lên, nhưng điện thoại đã bị cúp.
Là vì sợ năm nay ông ta sẽ ra tù rồi trả thù sao?
Lời Thái Kỷ vang vọng bên tai Khương Cách, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng cũng giống như vừa rơi vào ác mộng.
Sóng biển vồ vập vỗ trên mỏm đá, bọt biển trắng xóa bám lại trên phiến đá.
Nước bắn lên cổ chân Khương Cách tựa như kim đâm vào mạch máu và xương cốt cô.
“Khương Gia, cảnh nhảy xuống biển có phải dùng diễn viên đóng thế không?”
Giọng Lý Nam vang lên từ phía sau, đoạn ký ức trong đầu Khương Cách bị cắt đứt.
Khương Cách cựa mình chuyển động cơ thể cứng ngắc, cô quay người nói: “Không cần.”
“Nhưng đoàn phim nói có thể dùng, mà thầy Lê cũng dùng.”
Khương Cách lặp lại: “Không cần.”
“Khương Gia, hôm nay lạnh lắm, hay là chúng ta dùng…” Lần thứ ba Lý Nam định khuyên nhủ, vừa nói được nửa câu, ánh mắt sắc như dao của Khương Cách đã phóng tới.
Khoảng thời gian này, cảm xúc của Khương Cách đã dịu đi, thế nên Lý Nam mới bất giác trở nên can đảm hơn, vừa bị Khương Cách nhìn như thế, Lý Nam đã sợ đến mức ngậm chặt miệng.
Quý Tranh đi lấy áo khoác cho Khương Cách, lúc trở lại đã thấy Khương Cách nhìn Lý Nam với vẻ mặt lạnh như băng.
Lý Nam không dám mở miệng, chỉ nhìn anh cầu cứu.
Quý Tranh khoác áo lên cho Khương Cách, rồi đưa tay chỉnh lại cổ áo, sau đó dịu giọng nói: “Lý Nam chỉ đang lo lắng cho em thôi.”
Khương Cách nhíu mày, rồi đột ngột lên giọng.
“Tôi nói không dùng là không dùng!”
Gần đây Khương Cách rất ít khi nổi giận đến mức này, Lý Nam nơm nớp lo sợ đứng một bên.
Quý Tranh nhìn Khương Cách, vẻ mặt bình tĩnh mà dịu dàng.
Tâm trạng của Khương Cách có gì đó không đúng, cơ thể của cô đang run rẩy.
Quý Tranh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt đen chỉ có ánh sáng dìu dịu, anh hỏi: “Khương Cách, có chuyện gì? Nói với tôi được không?”
Lời Quý Tranh nói khiến cơn run rẩy của Khương Cách dịu đi, nhưng người cô vẫn cứng đờ.
Cô ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt thoáng vụt lên sự tuyệt vọng.
“Không có gì.” Giọng Khương Cách lại trở nên lạnh lùng, cô nói rồi thì cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng Khương Cách xa dần, Quý Tranh khẽ mím môi.
Lý Nam ở bên cạnh gọi “anh Tranh”, Quý Tranh mỉm cười đáp: “Anh đừng để trong lòng, cô ấy chỉ không kiểm soát được tâm trạng thôi.”
Giọng điệu cứ như đang thay cho bé con nhà mình xin lỗi người khác.
Lý Nam vội vàng gật đầu: “Vâng vâng.”
Bốn giờ chiều, Khương Cách và Lê Tinh Thành chuẩn bị diễn, vì Khương Cách không dùng diễn viên đóng thế, Lê Tinh Thành cũng không dùng.
Đạo diễn hô “action” Khương Cách rơi xuống biển.
Lê Thành giữa tháng hai, nước biển bị mùa đông nhuốm lạnh, dòng nước giá rét đến thấu xương.
Cơ thể vừa rơi xuống nước, dòng nước biển lạnh lẽo đã cuốn lấy Khương Cách.
Nước biển đập vào màn nhĩ tạo nên từng tiếng trầm đục, tóc Khương Cách nổi lênh đênh bên mặt, trông như một đôi tay chực chờ bóp lấy cổ cô.
Khương Cách đã quen với cảm giác lạnh lẽo đến mức không thể hít thở này.
Mùa đông ấy ở Bắc Thành, mặt hồ đóng băng, cô bị bóp cổ ném xuống hầm băng ấy hết lần này đến lần khác, cơn lạnh thấu xương thấm vào da thịt, rút đi chút không khí ít ỏi còn lại trong lồng ngực cô, bên bờ hồ là tiếng chửi rủa đay nghiến.
Cô vùng vẫy muốn ngoi lên mặt nước, muốn sống sót, nhưng tất cả đều vô dụng, trừ phi có đến người cứu cô.
Ai sẽ đến cứu cô?
Âm thanh trên mặt biển càng lúc càng xa, cô nghe thấy tiếng Lê Tinh Thành, tiếng Nhạc Bách Thanh, tiếng Tiểu Bàng, tiếng Lý Nam… Cuối cùng, cơ thể cô bị một vòng tay ôm lấy, kéo cô ra khỏi nước.
Khương Cách mở mắt, giữa dòng suy nghĩ hỗn độn bỗng có một thoáng thanh tỉnh.
Quý Tranh bế ngang Khương Cách lên, cơ thể cô đã lạnh buốt, cô nhìn anh với đôi mắt đỏ bừng, cơ thể cứng đờ co quắp lại, giống như một con mèo nhỏ vừa chui ra khỏi đống tuyết.
Hai tay Khương Cách túm chặt ngực áo anh, hơi lạnh thấm qua da thịt, đóng băng trái tim anh.
“A Tranh.” Không khí lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, giọng nói Khương Cách run run.
Yết hầu Quý Tranh khẽ động, anh ôm chặt cô vào lòng, sải bước vào phòng nghỉ.
“Ngoan, tôi ở đây.”
Mang Khương Cách vào phòng thay đồ xong, Quý Tranh đứng bên ngoài cùng Lý Nam, Tiểu Bàng đi vào giúp Khương Cách thay quần áo.
Sau cảnh quay rơi xuống biển, Khương Cách có nửa tiếng nghỉ ngơi để sưởi ấm và điều chỉnh trạng thái.
Thay quần áo xong, Tiểu Bàng cầm quần áo ướt ra ngoài.
“Để em đi pha trà gừng đường đỏ.” Chỉ thay quần áo giúp Khương Cách thôi mà Tiểu Bàng đã cảm thấy mình sắp bị đông cứng bởi khí lạnh trên người Khương Cách.
Lý Nam nhìn Quý Tranh, sau đó đứng dậy nói: “Tôi cũng đi đây.”
Hai người nói rồi thì rời khỏi phòng nghỉ, Quý Tranh đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Khương Cách đã thay quần áo xong, cô ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng, trên người trùm chiếc chăn màu trắng.
Phòng thay đồ không lớn, nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng, chiếu lên cơ thể gầy gò mà cô độc của cô, trông như một bức tranh thật tĩnh lặng.
Quý Tranh vừa bước vào, Khương Cách đã xoay đầu lại nhìn, cơn lạnh khiến mặt cô tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch, khuôn mặt nhỏ gác trên đầu gối, mái tóc đen ướt sũng xõa dài một bên, đôi mắt nâu nhạt nhìn anh chăm chú.
Trong phòng thay đồ có bật máy sưởi, nhưng dường như không mấy hiệu quả, Quý Tranh nhìn thấy cơ thể của cô vẫn đang phát run, Khương Cách rất sợ lạnh.
Quý Tranh hỏi: “Còn lạnh sao?”
Khương Cách động đậy ngón chân: “Lạnh.”
Quý Tranh cụp mắt, anh bước đến bên ghế rồi ôm cả người Khương Cách vào lòng.
Cơ thể anh nóng rực, Khương Cách cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ anh.
Ánh nắng hắt lên sườn mặt tuấn tú của anh, khiến anh trông càng dịu dàng ấm áp.
Khương Cách ngoan ngoãn để anh ôm, dần dần đón nhận độ ấm trên người anh như bông hoa nhỏ đón ánh mặt trời.
Hai người không nói gì nữa, phòng thay đồ yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Ánh nắng bao trùm lấy hai người họ, cơ thể lạnh lẽo dựa sát vào lồng ngực ấm áp, trong không khí tràn ngập hương vị ấm áp mà mập mờ.
Nhiệt độ cơ thể của Quý Tranh khiến cơ thể Khương Cách dần trở nên mềm mại, đầu óc đang căng thẳng của cô cũng dần được thả lỏng.
Mọi giác quan trên người cô chỉ cảm nhận được sự tồn tại của Quý Tranh, Khương Cách thoát khỏi cơn sợ hãi và những hồi ức lạnh lẽo đen tối ấy.
Khương Cách quấn lấy Quý Tranh, cô như một khối băng dần dần tan chảy thành nước.
Quý Tranh nhận ra sự thay đổi thì cúi đầu nhìn cô, Khương Cách cũng đang nhìn anh, trong đôi mắt hoa đào hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt Quý Tranh trở nên dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên, anh hỏi: “Còn dỗi nữa không?”
Dưới rèm mi dài, đôi mắt nâu bình tĩnh nhìn anh, cô trả lời: “Không dỗi nữa.”
Vô cùng ngoan ngoãn.
Dường như cô đã ấm lên, bàn tay đang đặt trên lồng ngực anh như xuyên qua da thịt, thiêu đốt trái tim đang đập loạn của anh.
Quý Tranh siết chặt vòng tay, thấp giọng nói: “Trong lòng em có chuyện gì thì có thể nói với tôi.
Nếu không muốn nói cho tôi, tôi cũng không ép em.
Nhưng mà đừng cáu gắt với người khác.”
Sau đó, Quý Tranh dịu dàng nói: “Cáu gắt với tôi thì không sao.”
Cô không trả lời, nhưng đã chấp nhận.
Lúc cô ngước mắt nhìn anh, hai mắt đều sáng lấp lánh.
Bị cô nhìn, cổ họng anh thít chặt.
Quý Tranh khẽ cười hỏi: “Không chịu à?”
Tóc Khương Cách ướt sũng, cô lắc lắc đầu làm nước bắn tung tóe.
Giọt nước lạnh lẽo bắn lên vùng cổ và hai bên mặt anh, anh nhìn Khương Cách đang lắc đầu nguầy nguậy trong lòng mình, trong mắt hiện rõ nét cười.
“Em là cún à?”
Khương Cách ngừng lắc đầu, cô giương mắt nhìn Quý Tranh, đôi mắt cũng long lanh như nước.
Cô khoác hai tay lên vai anh, chậm rãi đến gần bên tai anh.
Quý Tranh cảm nhận được hơi thở thanh mát của cô đang gần kề.
Cô kề sát vào tai anh, cất giọng nỉ non như cún.
“Gâu!”
Siêu hung dữ.
Khí lạnh trên người cô hòa lẫn với hơi thở nóng rực, khẽ lướt qua tai anh, cả người Quý Tranh cứng đờ.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh của cô cũng đang nhìn về phía anh.
Trái tim Quý Tranh như bị lửa thiêu đốt.
Quý Tranh bắt lấy cánh tay đang làm loạn của cô rồi kéo sát vào ngực mình, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng anh khàn khàn: “Sau này không được kêu như thế cho người khác nghe, biết không?”.