Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 26


Đọc truyện Dịu Dàng Đến Vô Cùng – Chương 26

Carol
đặt vé máy bay về nước. còn mười ngày nữa thì bay, cô tìm người có thể đưa cô
ra sân bay. Cô mong người đó là Jason, có thể đó là một trong những lí do chính
để cô về nước. cô nghĩ, nếu đề nghị anh giúp, anh sẽ không từ chối, vì anh là
Lôi Phong sống. Mình mời anh vào uống cà phê, anh từ chối, Lôi Phong sống luôn
luôn từ chối mọi sự lợi dụng, không bao giờ dính tham nhũng. Nhưng nhờ anh đưa
ra sân bay, anh không tiện từ chối, lẽ nào Lôi Phong sống lại không giúp đỡ
người khác những lúc gặp khó khăn?

Siêu đã
mua xe, Jason dạy anh lái xe vài lần rồi đưa anh đi thi lấy bằng. Nhưng Siêu
chỉ mới lái loanh quanh trong phố, chưa ra sân bay vì sợ, Siêu bảo nếu có ai
biết lái ngồi bên cạnh, Siêu sẽ lái ra sân bay.

Siêu
nói, bạn gọi điện cho Jason, xem anh ấy có chịu ngồi bên tôi, nếu anh ấy đồng ý
thì tôi sẽ đưa bạn ra sân bay. Chỉ cần đi một lần, lần sau tôi sẽ tự đi một
mình, nếu phải đưa đón bạn tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Carol
nghe vậy, thoạt đầu nghĩ siêu như trẻ con, đi sân bay mà cũng không dám nói gì
là đàn ông. Thôi đi, thôi đi, anh không cần học lái ra sân bay, cứ để tôi nhờ
anh Jason. Cô gọi điện cho Jason, hỏi có thể đưa đi được không. Jason hỏi thời
gian, rồi xin lỗi:

– Ồ,
đúng mấy hôm anh bận họp ở CA, không thể đưa cô đi được. nhưng anh nghĩ, cô Thu
có thể đưa cô đi, có thể mấy hôm đó cô ấy đã thi xong. Lát nữa anh nói với cô
Thu, chắc không có vấn đề gì đâu.

Carol
nghe Jason không thể đưa đi thì rất buồn, cảm thấy như anh cố tình né tránh
mình. Anh ấy bảo vợ đưa đi, Carol như muốn khóc, như vậy nói làm gì? Anh không
đưa tôi đi chẳng nhẽ chưa đủ khiến tôi đau lòng sao? Lại còn bảo vợ đưa đi, như
muốn để tôi biết anh là người có vợ rồi à? Định khoe vợ chứ gì?

Carol
cảm ơn anh:

– Thôi
anh ạ, để em nhờ anh Siêu. – Cô cố gắng thật bình tĩnh.

– Cậu
ấy mới mua xe. – Jason tỏ ra không yên tâm. – Cũng chưa đi sân bay lần nào, tốt

nhất đừng nhờ cậu ấy, ra sân bay phải chuyển mấy đoạn cao tốc, cậu ấy chưa
thuộc đường, nếu đi nhầm đường sẽ bị trễ giờ máy bay. Cậu ấy chưa chạy xe trên
đường cao tốc bao giờ, lại càng nguy hiểm. Cô biết đấy, ở đây thì lấy bằng dễ
lắm, chỉ chạy mấy vòng trong bãi tập, rồi ra đường cao tốc trong nội hạt chạy
thử, coi như xong, trên thực tế có mấy người có bằng rồi vẫn không dám chạy ra
sân bay. Cô Thu thường xuyên ra sân bay đón đưa người, quen đường, lái cũng
tốt, để cô ấy đưa cô đi.

Carol
biết anh nói đúng, nhưng cô không muốn Tĩnh Thu đưa cô đi, cảm thấy bối rối khi
phải ngồi cùng xe với Tĩnh Thu. Về sau Tĩnh Thu gọi điện đến, đúng là Tĩnh Thu
có tài ăn nói, cuối cùng cũng thuyết phục được Carol. Tĩnh Thu bảo có thể nhờ
Siêu đưa đi, như vậy để anh ta biết đường, Siêu cầm lái, còn Tĩnh Thu chỉ
đường, Siêu đồng ý ngay, khuyên Carol nên như thế, Carol không còn cách nào
khác đành chấp nhận.

Sau
đấy, Tĩnh Thu đến nhờ Carol đem quà về cho bạn ở trong nước. Tĩnh Thu gửi một
gói nhỏ và một máy ảnh nhỏ, nói:

– Cái
máy ảnh này em có thể để trong túi sách của mình, hải quan hỏi thì nói máy này
đang dùng, nghe nói thứ này không bị thuế. Gói nhỏ này là cái bàn
cạo râu chạy bằng điện, một cái bật lửa và một sợi dây lưng, nhờ em chuyển cho
bạn chị, ngày mười sáu tháng Mười hai là sinh nhật anh ấy, đây là quà sinh nhật
của chị. Chị cho em số điện thoại, em về gọi điện cho anh ấy đến lấy nhé. Nếu
em thấy không tiện thì để chị gửi qua bưu điện cũng được.

Carol
nói:

– Chị
Thu, có gì mà không tiện, để em mang giúp về. bây giờ chị gửi bưu điện sẽ không
kịp sinh nhật anh ấy. – Carol cất những thứ Tĩnh Thu gửi, rất hiếu kì số điện
thoại và tên người bạn của Tĩnh Thu, hình như là bạn trai, tên là Lộ Vĩ.

Carol
nghi ngờ hỏi:

– Em
gọi điện cho anh ấy có tiện không? Sợ vợ anh ấy hiểu nhầm.

– Không

sao, anh ấy chưa có vợ, ly hôn lâu lắm rồi.

Đợi
Tĩnh Thu ra về, Carol cảm thấy hình như có chuyện gì đó, giống như bảo cô tham
gia vào một vụ buôn ma túy. Thấy cái gói nhỏ để ngỏ, cô tò mò mở ra xem, trong
đó đúng là có ba thứ. Cô nhớ hình như đã nghe ai nói rằng, con gái tặng người
tình, tốt nhất là ba thứ, đó là dao cạo râu, bật lửa và dây lưng. Cô không biết
nói như vậy là dựa vào đâu, nhưng rõ ràng đã được Tĩnh Thu tiếp nhận và vận
dụng vào thức tế.

Tĩnh
Thu có người yêu ở trong nước hay sao? Jason bị lừa dối rồi! Tĩnh Thu tuy đẹp,
nhưng trông lớn tuổi hơn Jason, bây giờ lại có bí mật này, đúng là Jason không
thể như thế được. Carol không biết có nên nói chuyện này cho Jason biết hay
không, cô rất muốn nói, có thể anh biết sẽ không còn yêu vợ nữa. Nhưng cảm thấy
làm như vậy rất nhỏ nhen. Carol phục Tĩnh Thu to gan, dám nhờ cô mang những thứ
này về, chẳng nhẽ không sợ cô mách với Jason sao? Hay là anh đã biết rồi? Như
vậy có thể giải thích tại sao trong anh thỉnh thoảng như có tâm tư gì.

Carol
do dự rất lâu, Tĩnh Thu đưa cô ra sân bay, cô cảm thấy ngượng nếu tố giác
chuyện này với Jason, không phải là lấy oán báo ơn hay sao? Nhưng không nói ra
mà cứ giấu Jason, lại cảm thấy có lỗi với anh.Cuối cùng Carol quyết định
chưa nói vội, là vì có thể anh đã biết, nhưng do có nhiều nguyên nhân không thể
ly hôn với vợ, nếu bây giờ nói với anh, coi như nói “Em biết anh bị cắm sừng”.
Chuyện xấu trong nhà đem phô bày ở ngoài, anh ấy sẽ thế nào? Nếu anh chưa biết,
mình nói với anh chẳng hóa ra làm anh đau khổ? Cứ giấu không cho anh biết,
không biết coi như không tồn tại.

Hôm đưa
Carol ra sân bay, Siêu cầm lái, Tĩnh Thu ngồi bên cạnh, chỉ đường cho anh đến
đâu thì rẽ, đến đâu thì thoát khỏi đường cao tốc, đến sân bay rất thuận lợi.
Cho xe vào bãi đỗ xong Siêu mới lau mồ hôi, ngượng ngùng mới nói trên lưng cũng
đẫm mồ hôi.

Tĩnh
Thu ngồi chờ trong xe, để Siêu đưa Carol vào. Carol biết Tĩnh Thu muốn để Siêu
có cơ hội đi riêng với mình, nhưng cảm thấy làm như thế rất trẻ con, liệu có
tác dụng gì? Đưa Carol ra sân bay lẽ nào Carol sẽ yêu anh ta?

Vào nhà

ga sân bay, Carol nhớ cảnh hôm mới đến,
Jason đón cô ngay trên băng chuyền trả hành lý. Carol nhớ anh đứng kia, mỉm
cười nói “Tôi là Jason!” Đó là những lời dịu dàng
đẹp đẽ mà Carol được nghe trong đời.

Nhưng
lúc này anh ở đâu, đang họp cuộc họp của anh. Bên cô là Siêu, tất cả đều thay
đổi, sân bay không còn đẹp, đưa đón không còn vui, cuộc sống thay đổi đến nao
lòng, chỉ có vậy thôi.

Về đến
Trung Quốc, Carol gọi điện cho Lộ Vĩ, báo cho anh biết địa chỉ của mình để anh
đến lấy quà. Có thể Lộ Vĩ đã được Tĩnh Thu thông báo từ trước qua điện thoại
hoặc qua email, cho nên chỉ hôm sau là anh đến lấy.

Lộ Vĩ
tầm tuổi Tĩnh Thu, rất có phong độ, thời trẻ nhất định rất đẹp trai. Nhưng so
với Jason thì kém xa, hoặc nói là hai loại hình khác nhau. Lộ Vĩ đẹp trai theo
kiểu học giả, còn Jason thì sao? Khó nói quá! Dù sao thì Jason hợp với yêu cầu
đẹp trai của con gái thời nay, cũng cao hơn Lộ Vĩ. Lộ Vĩ cao chừng một mét bảy
mươi lăm, Jason cao một mét bảy mươi tám, hơn nữa Lộ Vĩ gầy, chứng tỏ anh không
khỏe cho lắm.

Carol
không hiểu tại sao Tĩnh Thu lại không yêu một người vừa đẹp trai vừa trẻ như
Jason mà lại vượt rào yêu một người ở tận chân trời xa xôi này? Có thể cỏ nhà
không bằng cỏ hoang chăng? Hay là cỏ gần không ngon bằng cỏ xa?

Lộ Vĩ
không hỏi han nhiểu về Tĩnh Thu, nhưng có thể thấy tình cảm triều mến hiện lên
khuôn mặt anh khi cô nói đến Tĩnh Thu và Sara. Anh cười dịu dàng đắm say làm
Carol bất giác kể nhiều hơn về Tĩnh Thu và Sara để con người si tình này càng
thêm say đắm.

Thật ra
cũng không có gì nhiều để nói, Carol hỏi:

– Đã
bao lâu anh và chị Thu chưa gặp nhau?

– Ồ,
cũng gần chục năm rồi. – Chừng như anh bừng tỉnh từ trong suy tư, nói như mộng
ảo. – Chúng tôi chia tay nhau từ thế kỉ trước, đến nay đã một thế kỉ không gặp
nhau rồi đấy.

Carol
cảm thấy Lộ Vĩ phải là một nhà thơ vì suy nghĩ của anh, cái nhìn của anh thậm
chí cách nói năng của anh rất giống một nhà thơ, nhưng anh nói anh là một nhà
kinh tế, hiện đang làm việc cho một công ty.


Carol
có phần ngạc nhiên, một người đàn ông trung niên, làm việc cho một công ty lại
có thể sống độc thân mười năm trời, thật khó tin. Sức mạnh nào khiến anh si
tình với người yêu anh như thế? Nhất là người yêu anh đang sống bên một người
chồng? Carol không thể hiểu nổi, chỉ có thể nói đấy là tình yêu.

Cho dù
là nguyên nhân khách quan hay chủ quan cũng không thể giải thích nổi, chỉ có
thể dùng tình yêu để giải thích, nếu tình yêu cũng không thể giải thích nổi,
vậy chỉ có thể là điên khùng. Trên thực tế, tình yêu và điên khùng có gì khác
nhau? Khi trong cuộc cho là
tình yêu thì người ngoài cuộc lại bảo đó là điên khùng.

Lộ Vĩ
nhờ Carol chuyển cho Tĩnh Thu một cuốn sách, sách về kinh tế học của anh mới
được xuất bản. Anh cười cười, nói với Carol:

– Chắc
chắn chị Thu không thích đọc những loại sách này đâu, có điều trước đây đã hứa
bất kì cuốn sách nào có in tên tôi đều sẽ biếu chị ấy một cuốn.

Khi anh
nói “ trước đây đã hứa”, bất ngờ Carol nhớ đến câu anh nói “ một thế kỉ không
gặp nhau” khiến cô cảm giác đó là một tình yêu với lời nguyện ước trung trinh
dù trải qua trăm năm biển cạn đá mòn.

Lộ Vĩ
nhất định không ở lại ăn cơm, ngược lại anh mời Carol và mẹ cô đi ăn tiệm, cuối
cùng không thể từ chối thịnh tình của anh, ba người cùng đi ăn. Lúc về, trước
mặt Carol, mẹ hết lời khen Lộ Vĩ chín chắn, là con người có khí chất. Carol
quyết định gửi email cho Jason, thông báo để anh biết sự việc vì cô cảm thấy Lộ
Vĩ và Tĩnh Thu thật lòng yêu nhau. Cô tin rằng nếu Jason biết chuyện, cô sẽ tự
động rút lui, để hai người đến với nhau. Cả ba người kia cho cô ấn tượng rất
chân thành vì người khác, có thể hiện tại Jason chưa biết, mà Tĩnh Thu không
,muốn làm tổn thương anh mới tạo nên mối tình tay ba như thế này.

Carol
suy nghĩ thật kĩ, cảm thấy mình không vì mưu đồ cá nhân, tuyệt đối không phải
vì Jason và Tĩnh Thu tan rã để mình
có cơ hội chen chân, cho nên không tự hổ thẹn với lương tâm.

Jason
nhận được email của Carol liền hồi âm, anh nói cảm ơn cô đã quan tâm, chuyện
của hai người anh đã biết cô bé ngốc nghếch ạ, cô đừng quan tâm đến những
chuyện vặt ấy, hãy tranh thủ cùng mẹ đi chơi và có một mùa Giáng sinh vui vẻ.

Carol
cảm thấy không còn gì để nói, anh quá trung thực, trung thực là biệt danh của
vô dụng. Carol bực mình nghĩ, anh là người bị cắm sừng mà không sợ, vậy tôi đây
sợ gì chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.