Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 22


Đọc truyện Dịu Dàng Đến Vô Cùng – Chương 22

– MẸ
ĐANG NÓI GÌ VẬY? Con làm sao yêu được một người đã có vợ chứ?- Carol nói cứng.-
Mới đến vài hôm, còn chưa biết ai với ai, làm gì có chuyện yêu đương?


Con nói vậy thì mẹ yên tâm.- Mẹ nói.- Đừng nên gặp người đã có gia đình, nhưng
với người chưa có vợ, hợp tính nết thì cũng nên suy nghĩ, con gái ở tuổi con
nếu không khẩn trương, sau này cũng khó gặp được người hợp với mình lắm. Con
trai ở độ tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám đều là những anh còn lại sau khi
người khác đã lựa chọn chán chê, nếu không phải đã ly hôn. Cái anh Giang Thành
thì thế nào? Mẹ thấy anh ấy được đấy, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đang học
ngành gì?

Carol
nghĩ, mẹ đang nói chuyện nọ lại xọ sang chuyện kia, cũng chỉ nghe mình nói lại
những gì đã nghe về anh ấy qua điện thoại, vậy mà đã “được đấy”, làm cha mẹ như
thế cũng dễ tính nhỉ?

– Đừng
nói đến anh ta nữa, anh ta đã có con học trung học rồi.- Carol tỏ ra không bằng
lòng.

– Vậy
à.- Một lúc sau mẹ mới nói.- Con ơi, đối với những người như thế cần phải cảnh
giác tránh xa, cách tốt nhất là không có bất cứ một tiếp xúc nào. Tục ngữ có
câu, mắt không thấy thì lòng không nóng, chỉ cần không thấy người đó một thời
gian là quên ngay thôi mà.

Carol
nổi cáu:

– Con
đâu có nói thích anh ấy, có gì mà quên với không quên, nghe mẹ nói cứ như con
không dứt ra nổi ấy.

Mẹ
rất từ tốn:

– Không
phải mẹ bảo con không dứt ra nổi, ấy là nhắc nhở con. Con là đứa trẻ thông
minh, có cái nhìn riêng, con sẽ không giống với mẹ hồi xưa bị mê hoặc bởi hình
thức của bố. Mẹ muốn nói, lúc này rất quan trọng, đi đúng hay đi sai đều từ
bước này đây.

Carol
nghĩ, mẹ căn cứ vào đâu để bình luận, để so sánh Jason với ông

ấy? Jason không phải là người chỉ có cái đẹp bề ngoài,
nội tâm anh ta cũng rất đẹp, anh ấy sẵn sàng giúp đỡ mọi người, chăm lo cho mọi
người, chiều chuộng con cái, không phải là chàng công tử con nhà giàu như ông
ấy. Nhưng nghĩ anh không phải là công tử con nhà giàu
lại cảm thấy tuyệt vọng. Nếu anh là công tử con nhà giàu thì còn chút hy vọng,
anh không phải là công tử con nhà giàu vậy anh sẽ vĩnh viễn là hoàng tử của
người khác rồi.

Hai mẹ
con im lặng trong giây lát, Carol hỏi:

– Mẹ
bảo ông ấy hồi xưa
kiềm chế bản thân, vậy làm sao mẹ biết được ông ấy có tình
cảm với mẹ?

– Thành
ơi, con…con đang…- Mẹ lo lắng hỏi.- Con bảo không sa vào, nhưng lại…

– Thôi,
con chỉ tiện thể hỏi, mẹ không thích nói thì thôi.

Gọi
điện cho mẹ nhưng lòng Carol cũng không nhẹ nhàng chút nào, ngược lại cô cứ
phải suy nghĩ, lúc bấy giờ làm sao mẹ biết ông ấy có tình
cảm với mẹ? Mẹ đã nhận ra bằng cách nào? Làm sao mẹ biết để rồi ôm ông
ấy từ sau lưng, ông ấycó nhất
định rung động trước tình cảm của mẹ không? Mình không biết được Jason, anh như
thế cho dù ôm anh ấy từ phía sau, anh cũng chỉ nói vài câu vui vẻ, sau đấy rất
khéo léo thoát ra, mình không thể dùng sức mạnh để vật anh xuống.

Carol
nghĩ, cuối cùng Jason có tình cảm gì đối với mình không nhỉ? Con người anh quá
sâu sắc, không thể nhìn ra được. Anh giúp đỡ người khác rất ân cần, chu đáo,
rất dịu dàng, nhưng giúp xong rồi đi ngay, rất quyết đoán, không giống nhưng
nam sinh viên cô đã từng gặp, không có tình cảm không giúp, người giúp, thế nào
cũng có ý nghĩ, suy tư gì đó. Carol có thế thoáng cái đã nhìn ra một anh nào đó
có tình cảm với mình, chỉ qua biểu hiện lúc anh ta gặp cô, cô có thể đoán biết
được tám, chín phần mười. Một người có ý gì đó, ánh mắt thể nào cũng có lửa,
cho dù chỉ trong nháy mắt,, Carol cũng có thể nhận biết
được. Người có tình ý, lúc bỏ đi thể nào cũng tỏ ra lưu luyến, hoặc để lại vài
chữ hẹn gặp lại, như thế Carol cũng cảm nhận được. Người có tình ý với cô, hoặc
sớm hoặc muộn đều để lộ,
chứng thực sự phỏng đoán lúc bấy giờ của cô.

Nhưng ở

con người Jason có tình ý hay không cũng không để lộ cho cô biết. Anh có ý gì
cũng vờ như không, không có ý gì cũng tỏ ra như có. Tóm lại, anh ta đoán ra tâm
tư tình cảm của người khác, còn người khác không thể đoán ra tâm tư tình cảm
của anh.

Carol
không biết có nên bỏ cái môn học của Jason không? Có thể mẹ nói đúng, cách tốt
nhất là từ này không gặp anh ta nữa, nhưng thật lòng cô lại không nỡ bỏ. Từ nay
về sau không gặp anh nữa ư? Vậy sống sao nổi? Anh dễ sợ thế ư? Dự giờ học của
anh, mình không thể dứt ra nổi? Còn nhiều người dự giờ của anh cơ mà? Lẽ nào họ
cũng không dứt ra nổi? Mình không tin cái điều quái dị ấy, không phải không có
người say mê anh, có phải ai cũng bị lừa cả đâu? Mình nhất định vẫn dự giờ của
anh, mình tin có đủ nghị lực để dứt được ra. Trốn tránh cái sự mê đắm không có
tác dụng gì, càng trốn tránh càng chìm sâu, chỉ có thể đụng độ, giao chiến trực
diện mới có lối thoát, không ở dưới thì cũng ở trên anh ta, tất cả đều là lối
thoát.

Carol
nghĩ, phải uống nước giải ước, để mình yêu Siêu. Anh ấy đối với mình cũng rất
tốt, người không đến nỗi nào, một khi đã yêu Siêu thì Jason cũng dễ giải quyết.
Nói là làm, Carol bắt đầu chú ý đến Siêu, có phản ứng đối với sự ân cần của
anh. Siêu có phần vui, không rõ sợi thần kinh nào sẽ rung lên hoặc nhánh rẽ nào
sẽ đúng, tại sao bất ngờ anh được để ý. Nhưng anh nắm ngay lấy cơ hội, đề nghị
hai người thổi cơm chung, chia nhau mỗi tuần thổi cơm một lần, như thế có thể
trao đổi kỹ thuật, mỗi người ít vào bếp mấy hôm.

Carol
đồng ý, kết quả phát triển trình độ thổi nấu của Siêu rất kém. Carol từ nhỏ đã
được mẹ dạy, còn Siêu thì từ ngày ra nước ngoài mới học thổi nấu. Siêu chỉ biết
làm bốn món: trứng xốt cà chua, cà chua xốt trứng, trứng nấu canh cà chua, canh
cà chua nấu với trứng.

Carol
ăn mấy bữa, thực sự không nuốt nổi thức ăn Siêu làm, cho nên đổi để Siêu làm
những việc phi kỹ thuật, cô chuyên cầm xẻng xào nấu. Carol thấy như thế cũng
hợp lý, vì rửa rau, thái rau, rửa bát đều là những việc không cần đến kỹ thuật.
Cô chỉ huy Siêu chuẩn bị mọi thứ, còn mình chỉ xèo xèo nấu nướng một lúc, ăn
xong bỏ bát đũa đấy cho Siêu dọn rửa.

Siêu
rất tốt tính, Carol bảo anh làm gì anh làm ngay, làm không tốt thì cười hì hì
ngồi nghe Carol chỉ giáo.

Mỗi

tuần ba ngày, Carol cùng Siêu ngồi xe của nhà trường đến dự giờ của Jason. Thời
gian giảng bài tương đối sớm, tám giờ đã bắt đầu, hơn bảy giờ phải xuất phát.
Sinh viên không thích lên lớp quá sớm, có lúc trên xe chỉ có Carol và Siêu.
Nhưng có lần, xe của trường từ khu gia đình đến, Jason và Tĩnh Thu cũng ngồi
trên chuyến xe đó.

Thấy
Carol và Siêu lên xe, Jason nói với Tĩnh Thu:

– Đây
là Carol và Siêu, hôm ấy cùng đi siêu thị với Sara. Tên Trung Quốc của Carol là
Lý Cánh Thành, tên tuyệt vời không?

Không
chờ anh giới thiệu, Tĩnh Thu nói ngay:

– Hay,
hay lắm, nếu dịch ra Hán ngữ hiện đại có nghĩa là “muốn làm ắt thành công”. –
Rồi chị vỗ vai Carol.- Đừng giận nhé, chị rất thích đùa. Chị là mẹ của Sara,
tên là Tĩnh Thu. Họ Tĩnh, yên tính, tên Thu, mùa thu. Rất ít người họ Tĩnh, chị
phải nhấn mạnh, kẻo rồi em lại nghĩ cái nhà chị này không có họ à?

Tĩnh
Thu rất hay chuyện, thoải mái, nói chuyện rất vui. Dọc đường chỉ có Tĩnh Thu
nói, còn Jason chỉ ngồi nghe, hình như anh rất thích cách nói chuyện của Tĩnh
Thu.

Tĩnh
Thu rất đẹp, Sara giống mẹ như đúc. Không thể nhận ra Tĩnh Thu bao nhiêu tuổi,
nhưng trông lớn tuổi hơn Jason, xem ra phụ nữ không bị già.

Đến lớp
học, Siêu ngồi cạnh Carol. Carol luôn lén nhìn Jason, xem ra anh có tỏ ra ghen
khi thấy mình ngồi bên Siêu hay không. Nhưng đôi mắt anh không dễ gì để lộ tâm
tư tình cảm,nên Carol không thể nhận biết.

Trong
lớp mỗi người một máy tính. Để không vướng mọi người nhìn lên bảng, máy tính để
trong bàn có mặt kính, cho nên lúc lên lớp mọi người đều ngồi cúi đầu, người
cúi gập thành hình thước thợ, bò lên mặt bàn giống như đang nhìn xuống chân,
lại giống như đang gặm mắt bàn. Nếu ai không biết, khi đi qua lớp học chỉ trông
thấy Jason đứng trước mặt, còn sinh viên như khom người bái lạy anh.

Để học
tốt môn lập trình mạng cũng không dễ. Kỹ thuật cơ bản để lập trình mạng cũng
chỉ có thể, nhưng làm thì không dễ đẹp, có thiết thực hay không còn cần rất
nhiều hiểu biết, ngoài lập trình còn liên quan đến năng lực thẩm mĩ, năng lực
biểu đạt văn chương và đồ họa của mỗi người. Jason giảng bài rất rõ ràng, nhất
là những ví dụ minh họa. Có những thứ tương đối trừu tượng nhưng qua những ví
dụ của anh trở nên rõ ràng hơn. Anh giảng bài cũng rất dí dỏm, lí thú, thường
cười vui với sinh viên. Carol cảm thấy anh có tính cách một nhà giáo không
những nói tiếng Anh giỏi, hơn nữa tổ chức bài giảng cũng rất khoa học. Anh phân
loại những kiến thức có liên quan đến lập trình mạng thành những mục riêng, mỗi

tuần giảng một nội dung. Ví dụ hiểu biết thị giác, những tương tác giữa con
người và máy tính, trong bài giảng của anh không thể bao trùm toàn bộ, nhưng
với thiết kế trang mạng thì lại rất quan trọng, anh chỉ giới thiệu qua.

Anh
giới thiệu cũng rất hay, khiến mọi người say mê, qua giới thiệu của anh, sinh
viên trở nên hứng thú với đề mục đó, có nhiều sinh viên sau đấy đã tự nghiên
cứu. Carol rất hứng thú môn hiểu biết thị giác, tự tìm thêm tài liệu để đọc,
chuẩn bị thuyết trình trong kỳ học này.

Mỗi
tiết học dài năm mươi phút, Carol có thể ngồi ở dưới để nhìn anh năm mươi phút,
kết quả nhận ra nhìn anh không được bao nhiêu thời gian, vì tập trung vào làm
bài, thời lượng cũng có hạn, trừ phi làm rất nhanh, nếu không cũng chỉ có thể
nhìn xuống mặt bàn. Trong thời gian thực hành, Jason và Siêu đi quanh lớp học
xem có ai hỏi gì không. Carol cũng muốn hỏi đôi điều để Jason đến gần giải
thích, nhưng hỏi đơn giản quá sợ anh xem thường, hỏi những câu khó lại không
nghĩ ra, hơn nữa vừa giơ tay thì Siêu đã đến ngay.

Carol
mong Jason giảng lâu hơn, thực hành ít hơn, như vậy cô có thể nhìn được anh
nhiều hơn. Nhìn cặp môi anh chuyển động dưới bộ râu, nhìn yết hầu của anh lên
lên xuống xuống, và nhìn những ngón tay dài của anh sử dụng máy chiếu để giảng
bài, vì anh chiếu bài lên bảng, không phải ghi chép nên cô có thể chuyên tâm
nhìn anh. Carol không biết anh có cảm thấy mình đang nhìn anh hay không, cô
không biết mặt anh có bị đau vì mình nhìn nhiều hay không, dù sao thì qua biểu
hiện của anh cô cũng không thể biết.

Carol
thấy áo quần của anh rất bình thường, nhưng anh mặc trông rất đẹp. Trên thế
giới có mấy loại người, có người hình như là kẻ thù không đội trời chung với áo
quần, mặc gì hỏng nấy, thấy người đó bạn sẽ nghĩ, áo quần đẹp khoác lên người
anh ta thật phí, có người mặc gì cũng không đẹp, mặc đẹp trông không ra dáng
người, mặc kém nom rất tệ; ngược lại có người rất hợp với quần áo, ngựa tốt
đóng yên tốt, áo quần lầm cho người sang hơn, người làm cho áo quần đẹp hơn, ai
trông thấy cũng phải kêu lên:” Bộ đồ này rất hợp với anh”; cũng có người áo
quần có xấu đến đâu mặc lên người cũng trở nên thứ hàng cao cấp, ai trông thấy
cũng không chú ý đến áo quần mà chỉ thấy người, vì áo quần không còn quan
trọng.

Carol
cảm thấy Jason là loại người cuối cùng, anh mặc rất bình thường, hình như chưa
bao giờ hỏi đến thương hiệu áo quần, nhưng anh là loại áo quần theo người. Nói
chung bạn sẽ không để ý anh mặc thế nào, mà chỉ chú ý đến con người anh. Nhưng
nếu chú ý đến áo quần của anh thì bạn sẽ ngạc nhiên: bộ đồ như vậy mà anh mặc
lên người trông lại đẹp đến vậy ử?

Lên lớp
được mấy tuần, Carol phát hiện mình đánh giá quá cao khả năng kiềm chế của bản
thân, hoặc đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của Jason. Lên lớp như nghiện ma túy,
lên càng nhiều nghiệ càng nặng, không thể bỏ nổi, trước đây chỉ háo sắc anh,
tham cái dịu dàng, tinh tế của anh, bây giờ yêu thêm tài năng, ngay nào không
trông thấy anh thấy lòng buồn tê tái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.