Đọc truyện Dịu Dàng Đến Vô Cùng – Chương 17
LÚC Ở
NHÀ HÀNG “VUI GẶP GỠ” của thành phố B, Carol rất muốn được trả tiền ăn. Cô
nghĩ, Jason chờ lâu, phải đi xa, bữa ăn này mình nên thanh toán. Cô trông thấy
các bàn khác ăn đã gần xong, nhân viên phục vụ đưa cái khay đen hình chữ nhật
ra, trên đó để tờ hóa đơn , khách đặt tiền hoặc thẻ thanh toán lên đấy, chờ
nhân viên phục vụ đến lấy. Cô nghĩ , có thể đây là phương thức thanh toán, vì
vậy cô cứ chờ nhân viên phục vụ đưa khay ra.
Nhưng
đến khi ăn xong, Jason đứng dậy nói chúng ta đi thôi, Carol vẫn không thấy nhân
viên đưa cái khay đen ra.
– Chúng
ta chưa thanh toán. – Carol nói.
– Anh
vừa thanh toán ở quầy rồi.
Carol
nhớ ra, vừa rồi anh đứng dậy, đến bên quầy một lúc, quay về đem theo mấy cái
tăm, cô cứ nghĩ anh đi lấy tăm.
– Anh
thanh toán tất cả rồi à? – Carol hiếu kỳ hỏi. – Nghe nói người Mỹ A – A cơ mà?
Jason
cười:
Cô là
người Mỹ à? Hay là anh là người Mỹ? – Nói xong anh đưa Carol ra cửa – Người Mỹ
cũng không phải lúc nào cũng A – A . Anh là người Trung Quốc cổ hủ, không thích
kiểu Đức, thà rằng mấy người tranh nhau thanh toán, anh vẫn thích không khí anh
em hơn. Nhưng anh không tranh nhau với con gái đâu.
Lúc đi
qua quầy hàng, cô nhân viên thu ngân nói chuyện với Jason, hai người nói với
nhau vài câu,hình như chỉ là mấy lời giới thiệu, cô nghe nhưng không hiểu. Cô
nhớ, vừa rồi anh cũng nói tiếng Quảng Đông với nhân viên phục vụ, cho rằng anh
có điều gì đó bí mật. Nếu có ai đó trước mặt nói chuyện bằng thứ tiếng cô không
hiểu, cô cảm thấy người đó đang bình phẩm về mình hoặc đang âm mưu gì đó với
mình.
– Anh
là người Quảng Đông à? – Carol hỏi.
– Không
phải, hồi làm công cho nhà hàng anh có học được vài câu. – Anh mở cánh cửa có
lò xo tự động khép lại, nói đùa vài tiếng Quảng Đông:
– Cô ra
trước đi.
Ngoài
đường không có người qua lại, chỉ có xe chạy. Carol sực nhớ một tin đồn, hỏi:
– Nghe
nói thành phố B này tỉ lệ phạm tội cao lắm, là kinh đô tội phạm phải không anh?
– Người
ta nói vậy đấy, nhưng anh chưa phạm tội mà cũng chưa gặp tội phạm bao giờ.
Giống như tỷ lệ li hôn, nghe nói 50%, nhưng bên cạnh mình không thấy ai li hôn
cả. – Anh mở cửa xe,thấy vẻ lo lắng của anh, anh an ủi. – Không lo, chạy xe nói
chung không có vấn đề gì.
Jason
khởi động xe. Carol nghĩ lại cử chỉ và lời nói của anh vừa rồi, bỗng cảm thấy
nghi ngờ, bất ngờ hỏi:
– Tại
sao anh biết em đi chuyến bay 7674?
– Hỏi ở
bàn phục vụ. Nói chung các hãng máy bay không tiết lộ với người ngoài về hành
khách, nhưng anh cho họ xem thẻ sinh viên, lại cho họ một chút khổ nhục kế, bảo
lần đầu tiên cô ra nước ngoài, không quen biết ai, rất sợ hãi, không có người
đón cô ấy sẽ khóc. Nếu một mình cô ấy ra ngoài, xảy ra chuyện gì thì ai chịu
trách nhiệm? Anh bảo với họ, nếu không cho tôi biết chuyến bay nào, thì hãy tìm
cách thông báo cho cô ấy biết có người đón, bảo cô ấy hãy chở ở nơi lấy hành
lý, không nên đi lung tung, họ cũng rất thể tình, không những thông báo, lại
còn cho anh biết số hiệu chuyến bay. Dọc đường cô có lo lắng, suy nghĩ nhiều
lắm không?
Carol
nhớ lại những điều mình suy nghĩ, thoáng chút bối rối, nói:
– Có
nghĩ, tại sao anh biết?
– Con
gái mà, tâm tư bao giờ cũng hiện lên nét mặt, ai cũng trông thấy, chỉ có con
gái các cô mới cho rằng có thể giấu kín được thôi.
Carol
rất bối rối, phải chăng anh đã nhận biết mình vừa gặp anh đã có cảm tình? Hay
là nói mình đang nghi ngờ anh? Anh ta hình như hiểu tâm tư tình cảm con gái như
hiểu lòng bàn tay, phải chăng đã biết quá nhiều con gái, trải qua vô số người?
Một con người như anh, chắc chắn có cả đống con gái thích.
Ô tô
chạy theo đường cao tốc số 63 về thành phố C. Theo sự sắp xếp của Jason, cô
ngồi ở hàng ghế sau, anh bảo đó là qui định của đại học C, sinh viên mới đến
phải ngồi ở hàng ghế sau. Hai bên đường không có đèn, chỉ có đèn ô tô chiếu
sáng mặt đường. Trong xe đang phát một bản nhạc guitar rất êm dịu.
– Nhạc
hay quá! Bản nhạc gì đấy anh? – Carol hỏi.
– Bản Hồi
tưởng cung điện Alhambracủa Tarrega.
Carol
lập tức nhớ lại cái tên ấy, cô có dự cảm, đấy là bản nhạc quan trọng nhất trong
đời. Tại sao thì không thể nói rõ, chỉ biết có dự cảm ấy thôi. Ngồi trong xe mà
cô bàng hoàng như trong mơ. Đúng vậy không? Ở một đất nước xa lạ, trong cảnh
đêm mênh mang mơ hồ, một con người đẹp trai khiến lòng thảnh thơi, vui vẻ đang
lái xe trong tiếng nhạc mộng ảo dịu dàng, tưởng như không thiếu gì, chỉ thiếu
một chút cảm giác chân thực.
Cảm
giác chân thực rất nhanh chóng đến với Carol. Cô cảm thấy chút đau thầm kín
trong tim, một lúc sau lại có cảm giác như sóng vỗ bờ. Carol nghĩ, thôi hỏng
rồi, đau bụng, muốn đi ngoài. Carol biết mình có chứng bệnh ấy, ăn không đúng
bữa hoặc bụng bị lạnh thể nào cũng đau bụng, hơn nữa còn bị đi ngoài. Cô cũng
không hiểu tại sao mình lại mắc hứng bệnh quái dị ấy. Một người con gái có bệnh
đau bụng, chẳng khác gì Tây Thi, coi như một thứ trang điểm làm cho con người
thêm dịu dàng, thêm đáng yêu. Nhưng ở Carol là chứng đau bụng đi ngoài, chỉ
thêm xấu mặt.
Có thể
đau bụng đi ngoài không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là đau bụng đi
ngoài kéo theo chứng dị ứng da. Bác sĩ bảo có thể vì chứng da dị ứng mới là
nguyên nhân , vì dị ứng da quá nặng dẫn đến phản ứng nội tạng, gây nên đau bụng
đi ngoài. Carol đã từng đi khám nhiều lần nhưng không thể trị tận gốc, chỉ có
thể chữa trị tạm thời. Bác sĩ bảo thể chất cô nhạy cảm, bẩm sinh nhạy cảm hơn
mọi người. Cách chữa trị chỉ có thể tìm căn nguyên nhạy cảm, cố tránh những môi
trường nhạy cảm. Việc đầu tiên cô phải chú ý là ăn uống đúng bữa, thứ hai không
để bụng bị lạnh. Vừa rồi ăn trong tiệm cơm Trung Quốc đã cảm thấy khó chịu,
nhưng không ngờ phản ứng nhanh đến vậy, cứ nghĩ cố vài tiếng đồng hồ sẽ về đến
thành phố C, coi như không có vấn đề gì.
Lúc này
cô khó chịu đến hơn cả chết, kêu đau bụng trước mặt người con trai vừa gặp đã
có cảm tình liệu còn nói gì đến tư cách, còn nói gì đến tao nhã? Có thể chỉ một
lúc nữa là phải đi vệ sinh, phát ban khắp cả người, mắt với miệng sung đỏ,thật
xấu hổ. Carol không tiện nói với Jason những chuyện ấy, phải cố nhịn, cố biến
nguy hiểm thành bình thường. Dọc đường hình như không có nhà vệ sinh, lẽ nào
giải quyết bên gốc cây? Carol lo, vì có lúc quá nhạy cảm sẽ bị vỡ giọng nói
ngọng, khó thở,bác sĩ bảo vì trong cổ họng cũng bị phát ban, sung lên, lưu ý cô
phải đến bác sĩ ngay , nếu không sẽ ảnh
hưởng đến việc nuốt và thở, có thể sẽ chết.
Carol
không biết lần này sẽ nghiêm trọng đến mức nào, hình như những nốt ban chưa
nhiều, nhưng bụng thì rất khó chịu. Tại sao ông trời trừng phạt mình như thế?
Tại sao lại để lộ cái xấu khi mà đang muốn tạo ấn tượng tốt đẹp trước một người
khác? Carol ngồi không yên trên ghế, tay bóp bụng, muốn ô tô chỉ một bước đến
ngay thành phố C.
– Cô
khó chịu à? Jason nhìn gương hậu,
hỏi: – Có cần đến bệnh viện không?
Carol
khó xử cực điểm, không biết tại sao anh nhận ra mình đang khó chịu? Cô “ờ” một
tiếng, rồi nói:
– Không
sao, có điều bụng hơi khó chịu.
Nói
xong, cô nghe thấy bụng mình sôi ùng ục, cô nghĩ, chắc chắn Jason có nghe thấy.
Cô không thể nào không chế âm thanh ấy được, bực một nỗi bụng không thể tách ra
để cô chui vào đấy.
– Không
sợ, trước mặt có trạm xăng.
Anh an
ủi, chừng như đang tăng ga.
Carol
không hiểu trạm xăng và đau bụng có liên quan gì với nhau, cô cũng không
hỏi,chỉ đấu tranh với cái bụng của mình, không để nó phát ra những âm thanh
khi61n cô không có lỗ mà chui. Xe dừng lại trước một trạm xăng, anh xuống xe,
mở cửa phía sau, nói:
– Nào,
theo anh .
Carol
không biết anh định làm gì, cứ vậy ôm bụng xuống xe.
Anh đưa
cô vào một gian nhà của trạm xăng, chỉ vào một ô cửa, nói :
– Kia
là nhà vệ sinh, anh chờ ở đây, không việc gì phải sợ.
Carol
hiểu ra, anh đã biết mọi chuyện, anh biết lúc này cô muốn đi vệ sinh. Cô vừa
ngượng vừa bực mình, nhưng rất cảm kích Jason, vì lúc này không đi vệ sinh thì
không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Carol
không biết mình ở trong nhà vệ sinh bao lâu, cho đến khi bụng không còn cảm
giác như nước chảy mới ra. Không thấy anh trước cửa hàng, Carol hoảng lên: Anh
ấy bỏ mình ở đây hay sao?
Carol
không biết tại sao anh làm như thế, có phải vì hai cái vali và cái máy tính
xách tay của mình? Có phải vừa rồi anh bảo nhà hàng ăn bỏ gì đó vào thức ăn cho
nên cô mới đau bụng đi ngoài? Cô hốt hoảng chạy ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy
anh đang đứng hút thuốc. Carol yên tâm, lặng lẽ nhìn anh một lúc, cảm thấy dáng
đứng hút thuốc của anh thật đẹp, lúc rít thuốc cặp mắt lim dim, động tác gẩy
tàn thuốc cũng rất tự nhiên.
Carol
ngồi vào xe, anh lấy cái áo khoác ngoài ở ghế trước, nói:
– Cô
nằm một lúc, cái áo này đắp ngang bụng có thể dễ chịu hơn. – Qua ánh đèn bên
ngoài, anh nhìn Carol một lúc, hỏi: – Không có việc gì chứ? Đừng cố chịu đựng,
thấy khó chịu thì bảo anh, anh đưa cô đến bệnh viện.
-Em
không sao. – Giọng Carol yếu ớt. – Làm phiền anh quá,em …
– Có gì
phiền đâu, trước kia anh cũng thường bị dị ứng da, đau bụng đi ngoài, chẳng
khác gì cô.
Nói
xong, anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
– Có
thể em bị lạnh bụng, hoặc đói quá. – Carol giải thích.
– Chỉ
tại anh, lẽ ra chúng ta ăn McDonald’s ở sân
bay thì hơn.
– Không
nên trách anh vì lúc bấy giờ em không thấy đói. Anh cũng bị đau bụng vì bị dị
ứng da rồi à?
Cô hỏi,
cảm thấy Jason rất hiểu tâm lý mình, biết anh rất khó đối xử với việc ấy, cho
nên đặt mình ngang hàng với anh, như vậy cô mới không thấy ngượng. Mà có điều
gì phải ngượng chứ, anh đau bụng, tôi đau bụng, mọi người đều như thế cả.
– Trước
đây, hồi còn ở trong nước, có một thời gian anh vô cớ bị chứng dị ứng da, lúc
bị nặng, nội tạng đều phát ban, vậy là bị đi ngoài. Bác sĩ cũng không biết
nguyên nhân, có bác sĩ bảo vì có cảm giác phạm tội.
Carol
không nói gì. Mấy tiếng “cảm giác phạm tội” khiến cô có suy nghĩ xa xôi. Vừa
rồi anh nói “nhưng anh chưa phạm tội bao giờ”, lúc này lại nói “cảm giác phạm
tội” , phải chăng anh ta muốn phạm tội? Nhưng muốn phạm tội gì chứ? Hay là định
phạm tội với mình? Carol nhìn ra ngoài cửa xe thấy trời tối om, nghĩ bụng, nếu
muốn phạm tội, anh ta rất có thể đưa mình đến một nơi nào đấy.
Carol
cố tưởng tượng cái vẻ hung ác tàn bạo của anh, nhưng không thể hình dung ra
nổi. Cô nghĩ, có thể anh ta vừa phạm tội nhưng rất biết dịu dàng, có đôi chút
xấu hổ, chỉ có thể ôm mình, hôn từ cổ xuống, râu anh ta nhất định làm mình ngứa
ngáy phải biết.
Cô cười
thầm, phải nói rằng mình muốn phạm tội thì đúng hơn. Vừa rồi nhìn anh ta có vẻ
sợ hãi, anh ta chỉ dám để mình ngồi ở ghế sau chắc vì sợ mình phạm tội? Cái trò
“quỷ cái háo sắc” phải luyện tập thế nào nhỉ? Luyện thành tài trong sự xấu hổ
của các anh chàng đẹp trai. Nghe nói “đàn ông háo sắc” rất phấn khởi khi bên nữ
cố tình giãy dụa, xem ra “quỷ cái háo sắc” cũng sẽ mạnh bạo khi các chàng đẹp
trai rất thận trọng bảo vệ mình. Đúng là địch yếu ta mạnh, địch lui ta tiến,
địch nghĩ ta tấn công, địch mệt mỏi ta quấy nhiễu.
Carol
tự nhủ, “nữ sắc quỷ” giống như cái lò xo, người yêu thì ta mạnh. Cô không rõ
bây giờ trong phòng có mấy người lấy tên là sắc, tại sao lại bỏ sót tên “nữ sắc
quỷ” , lại cho cô cái tên “sắc đại phu” nghe chẳng ra sao, Carol tưởng tượng
mình là một “nữ sắc quỷ” chuyên tấn công các chàng đẹp trai. Tấn công thế nào?
Bất ngờ? Bóp cổ? Làm cho các chàng đẹp trai phải mê đi, còn làm được việc gì
nữa? Các chàng mà trở thành rắn chết lương ươn thì mất công toi. Chẳng trách gì
sắc quỷ đều là nam, “nam sắc quỷ” dùng vũ lực rất được việc. “Nữ sắc quỷ” phải
phối hợp hại người mới được việc , cho nên xưa nay chỉ có “nam sắc quỷ” , “nữ
yêu tinh” . Nói gì đến nam nữ bình đẳng, trước mặt một “nam sắc quỷ” thì nữ
không thể nào bình đẳng nổi.
Carol
đắp cái áo của Jason, thấy thật ấm áp, bụng đã dễ chịu hơn. Cô nằm, lặng lẽ
nhìn anh,chỉ có thể thấy anh từ một phía, sau gáy anh là một đường cong tuyệt
đẹp, nhìn anh một bên trong trẻ hơn nhìn thẳng, có thể vì nhìn thẳng sẽ thấy
đôi mắt của anh . Biết đâu ánh mắt ấy, không tìm được một tính từ thích hợp,
giống như một nỗi buồn, nhưng lại không giống nỗi buồn của ông
ấy. Từ trong con mắt của ông
ấy hình như đọc được một câu chuyện sinh không gặp thời,
có tài không được trổ tài, nhưng mắt anh ẩn chứa không phải là nỗi buồn ấy.
Carol rất muốn nói mắt anh thoáng chút thê lương, nhưng thê lương thì hơi quá.
Thật khó diễn đạt , tóm lại, ánh mắt làm cho anh già thêm mười tuổi, cho nên
nhìn nghiêng trông anh trẻ hơn, thậm chí giống như một đứa trẻ.