Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 11


Đọc truyện Dịu Dàng Đến Vô Cùng – Chương 11

CAROL LÀM
XONG THỦ TỤC đổi chuyến bay, tính lại thời gian, quyết định gọi điện thoại cho
Jason, báo cho anh biết máy bay đến trễ. Cô dự đoán, nếu năm giờ sáng Jason
không đón được cô sẽ chờ đến mười giờ, để anh ta đón một cô gái rồi về. Nếu anh
đồng ý ra đón lại, cô sẽ cảm kích vô cùng; nếu anh không ra đón thì Carol cũng
không trách anh.

Carol
thử gọi mới biết từ đây gọi điện đến thành phố C là điện thoại đường dài, đành
phải đi đổi tiền xu, theo chỉ dẫn, phải cho vào đấy rất nhiều tiền đường dây
mới thông, đáng tiếc không có người nhận điện. Cô nghĩ, không có người nhận
điện có thể là tốt, cũng có thể là xấu. Có thể Jason vẫn đang ở sân bay chờ
cô,cũng có thể anh đi công chuyện. Lúc này Carol không hy vọng Jason ở sân bay
chờ, vì phiền anh đợi mười tiếng đồng hồ thật không tiện chút nào, làm thế nào
để trả ơn anh? Đúng là không như thường ngày vẫn đùa vui: không có gì đển đáp,
lấy mình ra thay thế nhé?

Với một
người như Jason, Carol vô cùng cảm kích vì anh là người đầu tiên nhiệt tình
nhận lời ra đón.

Quyết
định vào học ở đại học C thành phố C đối với Carol thật ra là một chuyện bất
đắc dĩ. Carol còn nhận được giấy báo của một trường đại học khác cũng nằm trong
top 20 của Mỹ, nhưng ở trường ấy không cấp học bổng mà chỉ miễn một phần học
phí. Mẹ nói, dù có khuynh gia bại sản, vay nợ nặng lãi cũng cho Carol vào học
trường ấy, nhưng Carol nghe nói, không có học bổng xin visa rất khó, tốt nhất
hãy chọn trường cho học bổng,b đến Mỹ rồi tìm cách chuyển trường cũng không
muộn. Tuy như vậy Carol cảm thấy có lỗi với trường C, nhưng hình như không còn
cách nào, đành để lương tâm cắn rứt, lợi dụng trường C trước đã.


Vậy là
Carol quyết định vào trường C,đặt vé, bắt đầu liên hệ với Hội sinh viên Trung
Quốc tại trường C, xem có ai có thể ra sân bay đón, vì Carol tìm hiểu trên mạng
biết thành phố C cách sân bay thành phố B chừng hai tiếng đồng hồ ô tô.

Hội
sinh viên Trung Quốc tại đại học C có trang web riêng, trong đó có mục giúp mọi
người tìm nhà, mua xe, liên hệ đưa đón sân bay, rất hữu ích. Chủ tịch Hội sinh
viên trong mục “Chân trời mới” rất nghiêm túc giới thiệu, trước đây việc đón
sinh viên mới đều do Hội sinh viên chịu trách nhiệm, vậy nhưng thường xảy ra
chuyện gán ghép trai gái, hơn thế gây nên tai tiếng trong anh em, bảo cán bộ
của Hội sinh viên lợi dụng chức quyền, giành đi đón những cô trẻ đẹp.

Chủ
tịch Hội nói, như mọi người biết, cán bộ Hội sinh viên thay đổi hằng năm,cho
nên trước đây có chuyện dùng quyền lực để làm việc riêng tư đều không liên quan
đến chủ tịch Hội. Chủ tịch năm nay tuyên bố thực hiện tự do hôn phối, để hai
bên tự lựa chọn, sinh viên mới tự đăng tin tìm bạn, tự giới thiệu bản thân. Nếu
trong vòng mười ngày vẫn chưa ai nhận đón, chủ tịch sẽ phụ trách sắp xếp.

Carol
thấy dở khóc dở cười cho sự xếp đặt như thế. Chủ tịch Hội coi việc đưa đón sinh
viên mới như chuyện hài hước vậy, nhưng xem ra cũng chỉ có thể liên hệ qua Hội
đồng thời phối hợp với chủ tịch, rồi tự đăng quảng cáo bản thân lên trang web
nội bộ.

Không
rõ vì lý do gì, tin của Carol đăng lấy mấy hôm nhưng chỉ nhận được một email trả
lời của Jason. Anh bảo hôm ấy tiện thể anh ra đón một người, có thể đón luôn
Carol, nhưng người kia mười giờ mới đến, tức là cô phải chờ ở sân bay chừng năm
tiếng đồng hồ,hơn nữa xe của anh nhỏ,có thể không xếp nổi bốn cái vali của hai

người,anh ta sẽ tìm cách, đề nghị Carol có thể nhờ người khác, nếu không tìm
được có thể dùng đến thùng xe của anh.

Carol
nghĩ, mọi người đều phối hợp với công việc của chủ tịch Hội, Jason không coi
mình là hồi môn, lúc đón dâu tiện thể đưa luôn về chăng? Tuy có cảm giác mình
như cái bóng đèn điện, Carol vẫn trả lời email của Jason,cảm ơn anh.

Carol
xem lại tin nhắn của mình,đoán chừng tên mình không giống tên con gái mới bị ít
người để ý. Carol không định chơi ác các bạn nam Trung Quốc ở đại học C, nhưng
thấy quảng cáo của nữ sinh viên mới cũng như mình nhưng trên trang web nội bộ
có ngay ghi chú: “Đã có người đón ở sân bay, xin đừng gửi email”, thấy mình
chưa có ai hỏi han, cho nên cô phải xem xét mọi khả năng.

Vậy là
Carol viết lại cái tên trung tính của mình trên tin nhắn: “ Lý Cánh Thành, đại
học B, thạc sĩ chuyên ngành…” sửa thành:” Lý Cánh Thành, nữ, 25, đại học B,
thạc sĩ chuyên ngành…”,chỉ thêm hai chữ, lập tức nhận được rất nhiều hồi âm.
Dưới tin nhắn của cô có thêm nhiều đoạn nhắn tin, vì không cần dùng ID, mọi
người cố nói hết những điều muốn nói:

“Bạn là
khủng long cấp mấy?”.

“ Vẫn
có thể vào đại học B, hì…hì…”.

“ Rất

cần một tấm ảnh”.

“ Thạc
sĩ đại học B, tại sao lại chịu đến trường rách của chúng tôi?”.

“Mỹ
nhân đại học B, không xài đặng”.

“Khủng
long đại học B, kinh hồn lúc nửa đêm”.

Carol
đọc xong cảm thấy rất buồn cười. Xem ra hình ảnh nữ sinh viên đại học B trong
lòng mọi người là khủng long. Nói năng gì lạ vậy? Lẽ nào tài sắc không song
song tồn tại? Mỹ nữ cái đầu nhất định phải to ư? Tài nữ dung nhân phải xấu hay
sao? Carol bực lắm, đưa ngay một tấm ảnh của mình lên trang web nội bộ.

Đưa tấm
ảnh lên thì không sao, vừa mới bắt đầu giống như trái lựu đạn ném ra không nổ,
yên tĩnh một lúc không có phản ứng gì. Một lúc sau chừng như lựu đạn nổ, mọi
người lập tức có phản ứng. Trang ảnh cứ kéo dài mãi, không thể không sang trang
khác. Tin rằng ảnh Carol, người thì kinh ngạc,người thì chê bai, người không
tin thì kêu lên: “Đừng mắc lừa,cô em như vậy chỉ có thể học các trường địa phuong”,
“ Đáng ghét cho kẻ nói dối”…

Một
thời gian sau, cuộc thảo luận chuyển sang nghi ngờ trường địa phương hay trường
trọng điểm, lại nghi ngờ là người Đông Bắc liệu có phải Lôi Phong sống hay
không…

Email
cũng nhiều dần lên, người thì bảo sẽ ra đón ở sân bay,người thì xin làm bạn,
hỏi thăm đại học B, nhờ đem giúp quà từ Trung Quốc sang, đủ thứ chuyện.

Carol
dọc email, đọc tin nhắn, cảm thấy mình tự hạ thấp bản thân, tại sao lại phải

dựa vào tấm ảnh để giới thiệu mình? Thật đáng trách cái thông minh của chủ tịch
Hội sinh viên biến chuyện liên hệ người đón của sân bay giống như cầu hôn.
Không ai muốn ra đón giống như không ai muốn lấy mình, đâm ra ghen cả với những
người trước đó nhận ra đón. Carol tự cười mình, con người đúng là nô lệ của
hoàn cảnh, đến với núi nào thì ca ngợi núi đó. Tính cách hiếu thẳng của mình
cuối cùng làm hại mình.

Carol
chọn từ trong danh sách “cầu hôn”, vào mạng đại học C,tìm ra nhiều cái tên. Thì
ra trong web của đại học C có trang hướng dẫn, từ đó có thể tìm thấy các web sinh
viên, nếu người ấy có web riêng. Có người có ảnh phóng to,có người không có
ảnh. Carol xem, không thấy ai lọt mắt. Tuy không xấu, nhưng cũng không coi là
đẹp trai. Carol nghĩ, những người đã thấy ảnh của cô mới liên hệ với cô khiến
cô vừa vui vừa bực mình. Vui vì tấm ảnh của mình làm khuynh đảo nhiều người,
bực vì những người coi việc đi đón sinh viên mới như đi xem mặt.

Nghe
nói phần đông nam sinh viên rất thực tế, trước khi xuất kích đều cân nhắc hai
bên địch ta, biết mình biết người, nếu không phải về tay không ư? Những anh kia
thấy ảnh của mình quyết định xuất kích, có tin chắc giành phần thắng hay không?
Hay chỉ là làm chuyện ăn may? Carol quyết định nhờ Jason ra đón, vì anh không
phải là người thấy ảnh rồi mới đồng ý đón. Carol đăng ảnh rồi anh cũng không
gửi mail để thỉnh cầu nâng cấp thân phận. Carol cảm thấy Jason về căn bản không
lên mạng nội bộ, không thấy ảnh của mình, cô không muốn tin Jason thấy ảnh của
mình rồi mà không có phản ứng gì.

Cô gửi
email cho Jason, một lần nữa cảm ơn anh,nói rằng mong anh ra sân bay, không
ngại phải chờ năm tiếng đồng hồ, chỉ sợ anh phải đi mượn xe, rất phiền. Cô báo
cho Jason biết thời gian cụ thể, đồng thời nói rõ đặc điểm bản thân,để anh dễ
nhận biết: “Em cao 1,64 mét,tóc dài. Anh cho em biết đặc điểm của anh để có thể
nhận ra khi đến sân bay”.

Thư trả
lời của Jason gọn lỏn: “ Hói đầu…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.