Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 61: Lựa chọn


Đọc truyện Dịu Dàng Dành Riêng Em – Chương 61: Lựa chọn

“Phóng viên đi rồi sao?”, bốn bề vắng lặng, Hạ Dĩ Hàm mới hỏi.

“Đi rồi. Em đọc tin hôm nay rồi à?”, Hoắc Thiệu Hàng hỏi.

Hạ Dĩ Hàm gật đầu, “Sáng nay em mới biết. Hôm qua chị ấy ở cùng Nam Dịch, không ngờ bị chụp được.”

“Phóng viên đều nhắm vào đề tài này, em định thế nào?”

Hạ Dĩ Hàm mím môi, “Chị gái em rất thích Nam Dịch, nếu họ thật sự ở bên nhau, họ muốn công khai là “Nghê Hạ” và Nam Dịch hay không… Vẫn nên để chị ấy tự quyết định đi.”

“Gọi điện cho Dĩ San, tìm cô ấy nói chuyện.”

“Chắc là giờ không gọi được đâu, tối qua uống say, đang ngủ ở nhà Nam Dịch.”

“…”

Kết thúc buổi quay, Hạ Dĩ Hàm và Hoắc Thiệu Hàng một trước một sau ra về, đích đến là nhà của Nam Dịch.

Hai người tới nơi, ấn chuông, là Nam Dịch ra mở cửa. Còn Hạ Dĩ San thì mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, chắc chắn là của Nam Dịch, đang đứng ở phòng khách với vẻ mặt còn ngái ngủ.

“Hai người đến nhanh thế, chị còn chưa kịp thay quần áo.”, Hạ Dĩ San ngáp một cái, hoàn toàn coi nơi này thành nhà của mình, “Ngồi đi, ngồi đi.”

Hạ Dĩ Hàm cau mày đến gần cô nàng, “Tối qua uống say khướt, bị chụp trộm mà còn không biết, chị muốn thế nào?”

Hạ Dĩ San bĩu môi, “Nhìn thấy Nam Dịch bảo bảo chị vui quá, ai ngờ paparazzi lại nhanh nhạy thế cơ chứ.”

“Biết tửu lượng không cao mà còn uống nhiều như thế.”

“Hứ, chó chê mèo lắm lông, em uống say thì hẳn hoi hơn chắc.”, Hạ Dĩ San phản bác, sau đó nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng, “Em rể nói xem, có phải nó uống say xong cũng cực kỳ ầm ĩ không?”

Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, nhớ đến dáng vẻ say rượu của Hạ Dĩ Hàm thì khẽ mỉm cười.

Hạ Dĩ Hàm nghẹn họng, “Tự lo cái thân chị đi!”


“Hừ ~”

Hai cô nàng đấu võ mồm đến ồn ào, còn hai người đàn ông thì liếc nhau, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều với người nào đó.

Hoắc Thiệu Hàng và Nam Dịch bị quẳng lại ở phòng khách, Hạ Dĩ San kéo Hạ Dĩ Phàm vào phòng sách, thuận tay đóng cửa lại để nói chuyện riêng hai chị em.

Hạ Dĩ Hàm nói trước, “Chuyện hôm qua xử lý thế nào đây? Chị muốn nói trực tiếp với phóng viên hay là để mặc phóng viên thích viết gì thì viết?”

“Chị muốn nói thật với phóng viên.”

Hạ Dĩ Hàm gật đầu, “Ừ, cho chị quyết định đấy.”

Hạ Dĩ San tiếp tục nói, “Nhưng chị định sẽ nói là, người ở cạnh Nam Dịch, tên là Hạ Dĩ San.”

Hạ Dĩ Hàm sửng sốt, “Gì cơ?”

“Ý chị là, người tối hôm qua không phải là diễn viên Nghê Hạ, mà là Hạ Dĩ San, chị gái song sinh của Nghê Hạ.”

“Chị điên ư?”, Hạ Dĩ Hàm mở to mắt nhìn chị, “Nghê Hạ chính là Hạ Dĩ San!”

“Không phải.”, khó có lúc Hạ Dĩ San điềm tĩnh nói chuyện như thế này, cô nhẹ giọng nói, “Tiểu Hàm, em nên rõ là, Nghê Hạ là em, Nghê Hạ mà mọi người biết, hâm mộ, yêu thích, là em.”

“Nhưng chị biết em chỉ là…”

“Chị biết từ đầu là em vì chị, chị vừa về là em đã muốn trả lại chỗ cho chị. Nhưng mà Tiểu Hàm à, chị thấy rõ ràng là, chị không lấy lại được, Nghê Hạ không còn thích hợp với chị nữa rồi.”, Hạ Sĩ San giữ chặt tay cô, “Em cũng biết đấy, từ nhỏ đến lớn chị luôn muốn trở thành một ngôi sao được mọi người yêu quý, chị cho rằng nên đi theo con đường của bố thì sẽ được mọi người chào đón như bố vậy. Nhưng mà sự thật đã chứng minh là công việc này không hề hợp với chị. Ngày hôm qua, em nói chuyện với Hoắc Thiệu Hàng, chị nghe thấy hết, em thích hợp với vị trí này, còn chị đến phim trường thì chỉ làm mọi thứ rối tung lên thôi…”

Hạ Dĩ Hàm hoảng hốt nhìn chị gái, không biết nên nói gì nữa.

Hạ Dĩ San nhận ra sự bất ngờ của cô, cô nàng thu lại vẻ nghiêm túc, hì hì cười, “Sau đấy, ở chỗ Nam Dịch, chị tìm được con đường phù hợp với chị hơn rồi, em không phải lo cho chị đâu. Chị quyết định rồi, chị sẽ đi hát. À phải rồi, bộ phim của Quý Thư Bạch, cũng là phim của em ấy, chị sẽ hát ca khúc chủ đề.”

“Từ từ đã!”, Hạ Dĩ Hàm chặn lời cô nàng, chỉnh lại dòng suy nghĩ một lúc rồi mới nói, “Chị muốn hát cũng được… nhưng chị định lấy danh nghĩa Hạ Dĩ San để bắt đầu chứ không lấy thân phận Nghê Hạ sao?”

“Phải, Nghê Hạ là em.”


“Chị, chị biết thừa là em còn phải quay về mà, mẹ sẽ không đồng ý chuyện này đâu, em làm Nghê Hạ thế nào được.”

Hạ Dĩ San thu nụ cười lại, “Ngày trước em vì mẹ nên mới giấu đi ước mơ, nhưng mà Tiểu Hàm à, em tự hỏi mình xem, em thật sự muốn làm một nhà nghiên cứu khoa học chứ không phải làm một diễn viên sao? Em sống vì mình đi được không? Mẹ đánh giá phiến diện, cho rằng giới giải trí chẳng phải chốn tốt đẹp gì, nhưng em biết là không phải thế mà.”

Cổ họng Hạ Dĩ Hàm như bị mắc nghẹn thứ gì đó. Sống vì mình, đây là câu Hạ Dĩ San hay nói nhất, cũng là thái độ sống của cô nàng. Trước đây, cô luôn hâm mộ Hạ Dĩ San vì có thể sống một cách vô tư, có thể nói cười dù cho bố mẹ ly hôn, nói đi là đi, cô thì lại không làm được như vậy. Hiện giờ, cô có cơ hội lựa chọn một lần nữa, cô muốn làm thế nào, nên làm thế nào?…

Hạ Dĩ San nhìn ra sự do dự của cô nên nghiêm túc nói, “Nếu em thật sự không cần công việc diễn viên này, em hoàn toàn có thể diễn xong Kiếp Huyền Cơ rồi tuyên bố rời khỏi giới nghệ sĩ, không ai cản em cả. Nhưng em phải xác định cho rõ, đâu là lựa chọn của em.”

Hạ Dĩ Hàm ngước mắt nhìn về phía Hạ Dĩ San, trầm mặc một lúc lâu, “… Để em nghĩ đã.”

“Được.”

Hai chị em ra khỏi phòng sách, liếc mắt một cái đã thấy hai người nào đó đang nói chuyện có vẻ rất vui. Hai người đàn ông anh tuấn ngồi cùng nhau, không thể không nói quả là một cảnh đẹp vui mắt.

Hai mắt Hạ Dĩ San sáng rực, cô nàng lập tức sán tới gần Nam Dịch, “Hai người đang nói chuyện gì đấy?”

Nam Dịch nhìn cô nàng một cái, “Em không hiểu đâu.”

“Anh không nói cho em làm sao biết em không hiểu chứ.”, Hạ Dĩ San không phục.

Nam Dịch lắc đầu, đơn giản là không để ý đến cô nàng.

Hoắc Thiệu Hàng thấy Hạ Dĩ Hàm ra thì đứng dậy đi về phía cô, “Nói chuyện xong rồi à?”

“Vâng.”

Thấy mặt cô vẫn hơi tái, Hoắc Thiệu Hàng đặt tay lên trán cô kiểm tra, thấy không nóng anh mới yên tâm, “Tối đến chỗ anh đi.”

Hạ Dĩ Hàm còn chưa đáp thì Hạ Dĩ San đã cười nói, “Đến chỗ cậu, vậy là không thể ở cùng chị rồi.”

Hoắc Thiệu Hàng liếc cô nàng một cái rồi thủng thẳng nói, “Cho em cơ hội ở lại đây, không phải càng tốt hơn ư?”


Hạ Dĩ San nhướng mày, “Đúng đấy ~”, dứt lời, cô nàng giang tay về phía Nam Dịch, “Nam Dịch bảo bảo, vậy thì anh cho em ở lại đi.”

Nam Dịch, “…”

Hạ Dĩ Hàm thấy Hạ Dĩ San bày ra dáng vẻ vô lại với Nam Dịch thì cong môi cười, “Bọn em đi trước đây.”

“Ok, nếu về nhà mình thì gọi chị, chị sẽ về với em ngay lập tức.”

Hạ Dĩ Hàm lừ mắt khinh bỉ với Hạ Dĩ San. Chị chắc là chị về được sao?

Hạ Dĩ Hàm xoay người đi ra phía huyền quan. Hoắc Thiệu Hàng thấy cô quên túi xách nên thuận tay nhấc lên rồi đi ra theo.

Thấy hai người kia đi khuất, Hạ Dĩ San mới tấm tắc khen, “Trước đây em vẫn nghe người ta nói Hoắc ảnh đế không gần nữ sắc, đến giờ thì có thể hiểu, thì ra là do chưa gặp Tiểu Hàm nhà em thôi. Nam Dịch bảo bảo, anh ấy rất để tâm đến em gái em, dịu dàng chết người, anh phải học tập đấy, không thể lạnh nhạt với em như thế này được.”

Nam Dịch nhìn cô nàng với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó im lặng đứng dậy đi vào phòng.

Hạ Dĩ San tung tăng đuổi theo, “Được không? Được không? Hả? Được không?”

Nam Dịch mở tủ lấy cà vạt, sợ Hạ Dĩ San quá ồn ào, anh ấn cô vào tủ, “Yên lặng chút được không?”

“Không!”

Trong mắt Nam Dịch hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ngay sau đó, anh nhoài tới hôn một cái lên môi cô, “Giờ có thể yên lặng được chưa?”

Hạ Dĩ San, “…”

Trở lại nhà Hoắc Thiệu Hàng đã là tối muộn.

“Có đói không? Ăn chút gì nhé?”

“Không đói, không cần ăn.”

Hoắc Thiệu Hàng khẽ búng một cái lên trán cô, “Đã ốm rồi còn không biết tự chăm sóc mình, chắc là trong bếp còn đồ ăn được đấy, để anh đi nấu.”

Nói xong, anh đi thẳng vào trong bếp. Hạ Dĩ Hàm thấy anh mở tủ lạnh lấy ra một túi sủi cảo đông lạnh. Cô cũng không hiểu tại sao, khi định thần lại thì cô đã chạy tới sau anh, duỗi tay ôm lấy eo anh rồi.

Hoắc Thiệu Hàng dừng lại, giơ tay cầm lấy tay cô, “Sao thế?”


“Chị ấy muốn để em tiếp tục làm Nghê Hạ.”, Hạ Dĩ Hàm cất giọng rầu rĩ, “Hình như em… rất động lòng.”

Hoắc Thiệu Hàng xoay người nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.

“Nhưng em không biết em có nên đồng ý hay không nữa. Trước đây, mẹ em vì giới này nên mất đi rất nhiều thứ, bà ấy vẫn luôn bài xích kinh khủng. Em chọn ngành học không liên quan gì đến giới nghệ sĩ, cũng muốn cùng mẹ rời xa chốn này, nhưng em không ngờ duyên số run rủi thế nào mà em lại về đây đóng phim… Thiệu Hàng, hiện giờ em có chút mâu thuẫn.”. Một bên là mẹ, một bên là công việc mình yêu…

“Có khi em nói với mẹ thì mẹ sẽ hiểu cho em thôi.”

“Từ sau khi chia tay bố, mẹ cực kỳ ghét giới giải trí và cả những người trong giới nữa. Anh cảm thấy nếu em nói với mẹ thì mẹ sẽ đồng ý sao?”

“Không thử thì sao biết được, em muốn phải hối hận ư?”, Hoắc Thiệu Hàng nâng cằm cô lên, giọng nói thoáng trầm xuống, “Với lại, sau này chắc chắn mẹ phải biết là em có quan hệ với người trong giới, trừ phi, em không muốn ở bên anh nữa.”

Hạ Dĩ Hàm khựng lại, nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của anh đến thất thần, “Em…”

“Hả? Thật sự cho rằng sẽ có một ngày em không ở bên anh nữa sao?”, Hoắc Thiệu Hàng khom người, ánh mắt thoáng vẻ nguy hiểm…

Hạ Dĩ Hàm chớp chớp mắt, hình như, cô quên luôn chuyện này rồi. Bạn trai cô, ngài Hoắc, chính là một nhân vật đình đám trong giới giải trí…

Hoắc Thiệu Hàng tóm eo cô, kéo cô vào lòng, rồi trầm giọng nói bên tai cô, “Muốn nghĩ cũng đừng hòng, biết chưa?”

Vành tai ửng đỏ vì hơi nóng anh thổi ra, Hạ Dĩ Hàm rụt cổ, thấp giọng nói, “Em đâu có nghĩ thế đâu.”

Hoắc Thiệu Hàng híp mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đã vài ngày không chạm vào cô rồi, ngay tức khắc, ánh mắt anh tối lại, không nói lời nào đã hôn lên môi cô.

Hạ Dĩ Hàm bị anh khóa trong lồng ngực, căn bản là không thể động đậy nổi mà chỉ có thể đón nhận. Cho đến khi anh nhấc cô ngồi lên bệ đá cẩm thạch, cô vẫn lớ ngớ, “Đã bảo làm sủi cảo cho em ăn cơ mà…”, giờ đang làm gì đây?!

Hoắc Thiệu Hàng tì vào trán cô, hương thơm thoang thoảng trên người cô thật sự khiến anh say mê, đôi môi lướt từ trên má xuống cần cổ trắng nõn, “Nhưng mà hình như bây giờ anh còn đói hơn em cơ, làm sao bây giờ?”

Mặt Hạ Dĩ Hàm đỏ thẫm, “Vậy, vậy anh đổi chỗ đi!”

“Hả? Quá phiền phức…”, dứt lời, anh hôn ghì lấy môi cô.

Thủ pháp của anh quá tinh quái, cảm giác tê dại như điện truyền tới từng góc cơ thể, Hạ Dĩ Hàm cắn môi, khó chịu ngửa đầu ra sau.

Đường cong mềm mại quyến rũ lướt trên nền đá cẩm thạch, tiếng hít thở dồn dập thật khiến người ta điên cuồng. Lăn lộn mấy trận, rốt cuộc anh mới chịu buông tha cho cô.

Đến nỗi túi sủi cảo đông lạnh kia đã tan đá, sủi cảo chảy nhão nhoẹt, có lẽ cũng chẳng ăn được nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.