Bạn đang đọc Dịu Dàng Dành Riêng Anh FULL – Chương 32
Editor: Mộ
Bé cửu.
Biệt danh này lướt qua trong đầu cô rồi dừng lại.
Thần kinh đột nhiên bị kích thích.
Cô vừa mở miệng, cổ họng cũng đã nghẹn lại
“Anh Hành?”
Cô thầm cầu nguyện trong lòng và hy vọng không biết bao nhiêu lần, hy vọng anh có thể nhớ lại mọi chuyện.
Những chuyện cô có thể làm, cô cũng đã làm rồi.
Hoắc Hành Niên vươn tay về phía cô.
Đỗ Cửu Trăn bước nhanh hai bước, đến thẳng mép giường, chậm rãi vươn tay về phía anh.
Khi ngón tay vừa chạm phải nhau, anh đột nhiên siết chặt, nắm lấy tay cô và kéo cô vào lòng.
Đỗ Cửu Trăn bị anh kéo ngã xuống, cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, anh đã dùng một tay ôm cô an toàn.
Đỗ Cửu Trăn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc.
Anh ấy giống hệt như người mà cô đã nhìn thấy trong những ngày qua, cảm giác gần gũi thân thuộc nhưng ánh mắt đã không còn ác liệt như trước.
Đây là dũng khí và sự bất cần mà chỉ Hoắc Hành Niên mới có.
Người nắm giữ quyền lực suốt bao nhiêu năm.
Hoắc Hành Niên không nói chuyện.
Anh dịu dàng hôn lên môi cô, tìm kiếm đôi môi mềm mại nếm thử một chút.
Một nụ hôn dịu dàng nhưng chứa đầy tính chiếm hữu.
Hoắc Hành Niên muốn giữ Đỗ Cữu Trăn lại làm của riêng.
Người phụ này, từ đầu cho tới cuối chỉ có thể thuộc về anh.
Một lúc lâu sau, khi anh đã nếm đủ mùi vị từ bờ môi kia, anh mới buông lỏng cánh tay đang siết chặt eo cô.
“Bé cửu, là anh khiến em chịu khổ.” Hoắc Hành Niên buông cô ra, giọng nói cực kỳ áy náy.
Anh thấy rất khó chịu.
Anh đã rời xa cô, không thể ở cạnh cô trong suốt ba năm.
Trong ba năm đó, một mình cô phải gánh vác tất cả mọi chuyện.
Trong hoàn cảnh như thế, cô còn phải giúp anh bảo vệ Hoắc Thị.
Bé Cửu của anh là do một tay anh dạy dỗ.
Sau khi anh rời đi, cô đã làm rất tốt những gì anh đã dạy.
Nhưng anh không muốn nhìn thấy cô như thế này.
Cô ấy trở nên giỏi giang và mạnh mẽ nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô phải luôn ở bên cạnh anh và để anh ấy bảo vệ cô ấy.
“Anh nhớ ra rồi…” Đỗ Cửu Trăn nhìn anh, vẻ mặt ngưng trọng trong chốc lát, khóe môi cong lên và dần dần xuất hiện ý cười.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt chợt đỏ hoe, cô hơi muốn khóc.
Hoắc Hành Niên sờ lên khóe mắt cô, ngón tay run rẩy.
Anh đau lòng nói: “Đừng khóc.”
Anh đã nhớ được tất cả mọi chuyện.
Suốt mấy ngày chìm trong giấc ngủ, dường như anh đã trải qua một giấc mơ rất dài, tất cả kí ức đã biến mất đều được tái hiện lại.
Đó là một giấc mơ dài đằng đẵng, anh gần như đã bị mắc kẹt trong đó.
Nhưng lúc ấy, dường như anh nghe thấy giọng nói của Đỗ Cửu Trăn.
Cô cứ liên tục nói chuyện với anh.
Bởi vì nghe được giọng nói của cô, hết lần này đến lần khác anh đã nói với bản thân rằng anh phải tỉnh lại.
“Bé Cửu rất nhớ anh.” Đỗ Cửu Trăn nghĩ đến anh vẫn đang bị thương.
Cô chống tay lên trên giường không dám đè lên người anh.
Hoắc Hành Niên lăn từ trên núi xuống, toàn thân có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Đỗ Cửu Trăn đè lên vết thương của anh nhưng anh không nói gì cả, ngay cả lông mày cũng không cau lại.
Anh chỉ nắm tay cô.
“Trước khi bất tỉnh, anh đã nghĩ nếu như anh thật sự chết rồi thì em phải trở thành góa phụ.”
Hoắc Hoành Niên trầm giọng nói, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng nhìn cô.
“Sau này, anh sẽ không để em một mình.”
Anh hứa.
Hoắc Hành Niên cúi đầu xuống.
Anh nhìn thấy chiếc nhẫn cô vẫn đang đeo trên cổ.
Anh nhìn theo cái nhẫn, ánh mắt có ẩn ý.
Đây là tín vật đính hôn của bọn họ.
Vốn dĩ, bọn họ sẽ lập tức kết hôn.
Anh đã chuẩn bị xong tất cả thứ.
Không ngờ ba năm sau bọn họ mới có thể gặp lại trong hoàn cảnh thế này.
“Đại hội cổ đông diễn ra như thế nào?” Sau một lúc im lặng Hoắc Hành Niên hỏi.
Mấy ngày trước anh không lo lắng về chuyện này bởi vì lúc đó anh không hiểu chuyện gì cả nhưng hiện tại anh đã nhớ lại hết thảy.
“Em–” Đỗ cửu Trăn sửng sốt mở miệng, cô nhìn anh nhưng không biết nên trả lời thế nào.
Chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy, anh cũng có thể biết được câu trả lời.
Cô ấy đã thất bại trong cuộc bỏ phiếu cuối cùng.
Chưa đến một phần ba trong tổng số người là bỏ phiếu chọn cô, còn lại hầu hết là người ủng hộ Hoắc Kình Việt.
Lúc ấy, ở trước mặt mọi người, Hoắc Kình Việt còn muốn cướp chiếc nhẫn của cô.
Nó là giới hạn cuối cùng của cô, tất nhiên dù có phải liều chết cô ấy cũng không giao nó cho ông ta.
Cô phải vất vả lắm mới giữ được nó.
Hoắc Hành Niên vừa nhìn đã hiểu.
“Chú hai đi quá giới hạn rồi.” Anh chậm rãi nói.
Giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Anh sẽ khiến ông ấy biết kết quả của việc chống đối em.”
“Ông ấy là chú hai của anh.” Đỗ Cửu Trăn do dự nói.
Hoắc Hành Niên vẫn luôn tôn trọng chú hai của mình.
Hơn nữa, bây giờ ông ấy cũng là người thân duy nhất của anh.
Cũng chính vì điều này mà trong ba năm qua, bất kể Hoắc kình Việt có gây ra chuyện gì chỉ cần không quá mức, cô vẫn luôn nhắm mắt cho qua.
Cô chỉ nghĩ rằng ông ấy là bậc cha chú của Hoắc Hành Niên.
Nghĩ đến mối quan hệ huyết thống giữa bọn họ.
“Là chú hai của anh thì sao?” Bờ môi của Hoắc Hành Niên cong lên, anh cười một cách giễu cợt: “Bé Cửu, ông ấy ép buộc em, còn muốn cướp đồ của em khiến em không vui.
Chỉ cần người đó khiến em không hài lòng, anh sẽ không bỏ qua.”
“Ngay từ đầu em không nên cho ông ấy đường lui.”
Ngừng một chút, anh cười khẽ: “Để ông ấy đợi đi.”
Trong các gia tộc lớn như bọn họ, làm gì có những mối quan hệ nào thuần túy.
Quan hệ của bọn họ dựa trên lợi ích mà họ có thể đem lại.
Trước đây anh thực sự kính nể Hoắc Kình Việt.
Dù sao anh tiến xa đến mức này cũng không thiếu công lao của ông ấy.
Nhưng trong khoảng thời gian trở thành Trần Hằng, anh thấy rõ những việc Hoắc Kình Việt đã làm khi không có anh ở đó.
Ít nhất ông ta không nên đẩy Cửu Trăn vào tình cảnh ấy.
Cô là giới hạn cuối cùng của anh.
Nếu Hoắc Kình Việt động vào cô ấy vậy thì ông ta đã xong đời rồi.
Nhắc đến đại hội cổ đông, Đỗ Cửu Trăn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Ngày đó anh cũng không cần em.”
Dù lúc đó anh không nhớ nhưng cô vẫn rất đau lòng khi nghe anh nói lời điều đó.
Nhất là ngày hôm ấy, cô thật sự đã tìm anh rất lâu.
Cô đã gọi cho anh rất nhiều cuộc nhưng anh đều không trả lời.
Một mình cô đứng trước mặt đám người nhà họ Hoắc, bị bọn họ vu khống là “ Kẻ phản bội”, khi bị người khác mắng là “Cút”, cô chỉ hy vọng anh có thể ở bên cạnh cô.
Ngay cả khi anh không nhớ bất cứ điều gì, anh cũng không thể giúp cô nhưng chỉ cần anh đứng ở đó, cô thấy rất an tâm.
Hết lần này đến lần khác, cứ đến thời điểm quan trọng, anh ấy lại không ở đó, còn nói những lời như vậy.
“Anh sai rồi.” Hoắc Hành Niên ôm lấy cô, cánh tay siết chặt lại: “Đều tại anh đã làm mấy chuyện khốn nạn.”
Đỗ Cửu Trăn gật đầu, đồng ý: “Thật sự khốn nạn.”
Nhiều năm như vậy, anh mới làm tổn thương cô một lần.
Mặc dù không anh cố ý.
“Nhưng lúc đó anh không nhớ gì cả.” Ánh mắt của Hoắc Hành Niên ngưng đọng, anh trầm giọng nói: “Anh thực sự cho rằng em đang đùa giỡn anh.”
“Còn có một số việc, sau này em phải giải thích hết cho anh.” Bàn tay của Hoắc Hành Niên vuốt ve eo cô, ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy phần thịt mềm mại của cô, động tác cực kỳ chậm rãi.
“Nhân lúc anh mất trí nhớ, em còn dám chạy đến dụ dỗ anh.” Động tác của Hoắc Hành Niên đột nhiên nặng nề hơn, giống như đang đùa nhưng cũng là một lời trách móc.
“Đã ba năm không gặp, bé Cửu bây giờ càng ngày càng giỏi.”
“Nếu em chạy thẳng tới trước mặt anh và bảo chúng ta đang hẹn hò, sợ rằng anh sẽ ném thẳng em ra ngoài.” Đỗ Cửu Trăn khẽ cau mày.
Cô vặn vẹo eo, cố gắng tránh động tác của anh.
Nhưng trước mặt anh, sức lực của cô hoàn toàn không đáng kể.
“Hoắc Hành Niên, vết thương của anh còn chưa lành.” Đỗ Cửu Trăn thấp giọng nhắc nhở.
Chưa kể đến những vết thương lớn nhỏ trên người, đầu của anh thiếu chút nữa thì bị va đến hỏng, bây giờ dù anh đã tỉnh lại rồi nhưng thân thể vẫn còn rất yếu.
Anh còn phải nằm viện thêm một thời gian nữa.
“Anh biết.” Hoắc Hành Niên gật đầu, anh dịu dàng nói: “Cho nên anh không định làm gì cả.”
Anh dửng dưng thu tay về.
Đỗ Cửu Trăn vẫn ngồi ở trên người anh, cô rất sợ mình sẽ đụng phải vết thương của anh, cắn môi định đứng lên.
Hoắc Hành Niên vẫn không chịu buông tay.
“Bé Cửu, em đừng nhúc nhích.” Hoắc Hành Niên nói: “Để anh ôm em thêm một lát.”
Trí nhớ đột nhiên quay trở lại, cơn đau đầu của anh lại càng nhức nhối, đầu anh giống như sắp nổ tung vậy.
Anh cần thời gian để xoa dịu nó.
Có bé Cửu ở bên cạnh, anh cảm thấy an tâm hơn.
Ôm cô ấy, cho dù đau đớn thế nào anh vẫn phải ôm.
Ngay sau khi Trình Yến đi khuyên Đỗ Cửu Trăn.
Anh cũng trở về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi một lát, chưa kịp nhắm mắt thì nhận được tin tức từ bệnh viện.
Họ nói rằng Hoắc Hành Niên đã tỉnh lại.
Trình Yến bật dậy khỏi giường và vội vàng đến bệnh viện.
Khi anh đến bệnh viện, Đỗ Cửu Trăn và Hoắc Hành Niên đang ăn cơm.
Trình yến tận mắt thấy anh đã tỉnh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu bỗng nhiên mất tích cũng chẳng sao cả nhưng sao cậu lại chạy tới đánh nhau với người ta.
Một đám người như vậy, cậu có ba đầu sáu tay cũng không thể đánh lại bọn họ.”
Sự lo lắng ban đầu của Trình Yến đã chuyển thành tức giận, anh ta cứ cằn nhằn mãi, trước hết phải để anh ta ngừng nói đã.
“Cậu nghĩ cậu là thần tiên chắc.”
Trước kia Hoắc Hành Niên không mất trí nhớ, anh ta không dám làm chuyện này.
Hiện tại anh ta vẫn nghĩ là Hoắc hành Niên đang mất trí nhớ, nên mới dám mắng anh.
“Cậu khiến Cửu trăn của chúng tôi đau lòng đến phát khóc.”
Hoắc Hành Niên cúi đầu yên lặng ăn cơm, không thèm để ý tới Trình yến.
Đáng lẽ mới nãy anh nên kêu người ngăn không cho anh ta vào.
Anh ta nói nhiều và ồn ào đến chết đi được.
Bây giờ đầu anh không thoải mái, nghe anh ta nói cũng thấy rất khó chịu.
“Não của cậu không bị va đến hỏng, đúng không?” Trình Yến nhìn Đỗ Cửu Trăn ngập ngừng hỏi.
Ban đầu Đỗ Cửu Trăn không muốn để ý tới anh ta, cô sợ anh ta làm phiền Hoắc Hành Niên, cho nên cô chỉ lắc đầu.
Trình Yến vỗ ngực.
“Cậu ta không bị va đến hỏng là được rồi.”
Trình Yến đang suy nghĩ, vốn dĩ Hoắc Hành Niên đã không thể nhớ những chuyện trước đây, nếu lần này ngã mà xảy ra vấn đề gì thì càng rắc rối hơn.
Đỗ Cửu Trăn bưng một cái bát nhỏ, múc đầy một bát canh, đưa tới trước mặt Hoắc Hành Niên.
“Canh này rất ngon, anh uống thử đi.”
Hoắc Hành Niên cầm bát lên uống một ngụm lớn.
Anh mím môi gật đầu.
Trình Yến ở bên cạnh nhìn bọn họ.
Anh ta giống như người vô hình đang nóng lòng tìm cảm giác tồn tại.
“Cho anh uống thử với.” Trình Yến vừa nói vừa nhắm đến cái bát Đỗ Cửu Trăn đang cầm trong tay.
Anh vươn tay ra, vừa hay chạm vào ngón tay của Đỗ Cửu Trăn.
Hoắc Hành Niên ngẩng đầu, ánh mắt thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Buông tay ra.”
Trình Yến sợ đến mức hai tay run lẩy bẩy.
Thế quái nào anh ta lại cảm thấy một chút khác với trước đây?
Nhưng anh ta không thể nói chính xác nó khác ở chỗ nào.
“Trình Yến, nếu cậu chạm vào cô ấy thêm một giây nữa, công việc làm ăn của gia đình cậu sẽ bay mất đấy.”
Hoắc Hành Niên nhìn anh ta nói: “Gia cảnh của cậu bây giờ còn không bằng nhà họ Dịch đâu.”
“Cậu muốn chết như thế nào?”
Trái tim Trình Yến run lên một chút.
Đây chính xác là những gì Hoắc Hành Niên sẽ nói, một khi anh khó chịu, anh có thể dễ dàng vứt bỏ đơn hàng cả chục triệu.
Dù là anh em thì cũng không thèm nể mặt cũng chẳng cho Trình Yến cái phúc lợi gì cả.
Chẳng lẽ?
Trình Yến đột nhiên trừng mắt nhìn người vẫn mặc áo bệnh nhân ở trước mặt.
Bờ môi run rẩy, lời nói nghẹn lại ở cổ, không thốt nên lời.
Hoắc Hành Niên nhớ ra rồi sao?
Vậy không phải anh ta cũng xong đời rồi sao?
Lúc mới vào cửa, anh ta còn mắng …
“Cậu, cậu có phải là Hoắc Hành Niên không?” Trình Yến khẽ hỏi.
Hoắc Hành Niên không trả lời.
Trình Yến quan sát ánh mắt của anh và những lưỡi dao sắc bén phóng ra từ con ngươi kia, có lẽ Trình Yến cũng hiểu ra suy đoán của mình không sai.
Lần này thì xong đời thật rồi.
– —–oOo——.