Đọc truyện Dính Vào Hào Môn – Chương 29: Thục An Cũng Mang Thai
Mặc Nghiêm chạy bán sống bán chết chết đến biệt thự, vừa đúng lúc đụng mặt Thục An và Trương Mỹ đang ra về, Trương Mỹ liếc mắt nhìn anh ta, bà ta vẫn cay cú chuyện lần trước anh ta giúp Đình Dương trốn khỏi nhà.
Mặc Nghiêm không để ý sắc mặt bà ta nhiều như vậy, anh ta liền chạy đến cạnh nói nhỏ vào tai anh.
Lúc này Thục An đã lên xe, từ trong xe nhìn ra sắc mặt anh đang dần thay đổi khi Mặc Nghiêm nói gì đó, tay cô ta đang đặt trên túi xách nắm chặt, mím môi lo lắng không biết liệu có phải vì biết chuyện của Hải Ninh nên anh mới có thái độ như vậy hay không.
Cô ta vừa tức tối vì anh vẫn còn tình cảm với cô, càng muốn lần này cả mẹ con cô chết quách hết luôn đi thì càng tốt.
Đình Dương vừa nghe xong tin, anh chẳng nói năng gì mà ngay lập tức chạy như điên đến bệnh viện, Mặc Nghiêm sợ anh đang không bình tĩnh lái xe sẽ gặp nguy hiểm nên chạy theo sau.
Giống như lần nhìn thấy cô đang thoi thóp trên vũng máu vậy, anh lái xe không kiêng nể, bóp còi xe, chân ga nhấn đạp liên tục.
Đêm tối trong bệnh viện lạnh lẽo, mùi thuốc khử trùng bao quanh khiến Hải Ninh rất khó chịu, có lẽ trở về trại giam còn tốt hơn.
Cơ thể đã đỡ hơn một chút, rồi đi chậm từng bước ra khỏi phòng muốn được đưa trở lại trại giam.
Hai cảnh sát đứng hai bên, mỗi người giữ hai cánh tay của cô đi hướng đến bãi đỗ xe.
Chiếc xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ đang chờ sẵn, mấy người đi ngang qua đều nhìn cô với ánh mắt quang ngại, cô cũng mệt mỏi không ngẩng cao đầu nổi.
Đột nhiên một luồng ánh đèn pha xe hơi lại chiếu thẳng vào người cô và hai viên cảnh sát, bọn họ theo quán tính mà đưa tay lên che mắt, những đôi mắt nheo nheo thấy mờ ảo có bóng người trừ trên xe bước xuống.
Anh đi nhanh lại gần, chẳng mấy chốc cái bóng to lớn của anh đã đổ lên hết dáng người nhỏ bé của cô, che đi ánh đèn chói lóa kia.
Anh nhìn cô, cô lại nhìn anh một thoáng rồi thở dài quay mặt đi, tay tự mở cửa xe bước vào, trước khi bước hẳn vào trong, cô có nói với anh một câu.
“Nó còn sống, nhọc lòng anh phải tới rồi.”
Với một người vừa suýt bị mất con như cô, nhưng giọng điệu nói ra không hề giận giữ, cũng không hận thù, nó chỉ còn lại là một sự lạnh buốt đến rét người.
Đình Dương cứ vậy mà đứng khựng người, tay anh đã vươn ra còn chưa kịp chạm vào cô, lời đã tới cửa miệng còn chưa kịp nói, anh cứ vậy mà nhìn cô từ từ rời xa.
Thấy cô an toàn anh vui, thấy cô trở nên vô hồn anh lại đau, thấy cô có ý nghi ngờ anh anh lại hận, hận bản thân đã đẩy cô vào còn đường này, anh đã sai, thật sự đã sai ngay từ đầu.
Bên trong một quán bar đang nhộn nhịp tiếng nhạc, tiếng la hò hét của những dân chơi, lại có một căn phòng yên tĩnh với ánh đèn mờ tối tăm.
Tiếng rót rượu vào ly đá, tiếng uống ực một hơi chất chứa nhiều tâm sự.
Đình Dương lắc lắc nhẹ ly uống tiếp rồi ngã người ra sau ghế, ngồi đối diện là Mặc Nghiêm cũng chỉ biết ngồi nhìn anh.
“Chuyện tài liệu… lúc tôi hỏi tại sao nó lại xuất hiện trong văn phòng của anh, trợ lý San đã nói cô ta vô tình lấy nhầm.
Tôi cũng thử liên hệ lại với tên thám tử đó nhưng anh ta lặn mất tăm… chuyện này rõ ràng không phải là ngẫu nhiên.”
Yết hầu của Đình Dương chuyển động lên xuống, anh lại uống cạn một ly nữa, anh không nói gì.
Mặc Nghiêm lại tiếp tục “Trợ lý San là người do phu nhân tiến cử, nếu chuyện Hải Ninh mang thai do cô ta nghe lén rồi báo cáo lại với bà ấy thì… cậu chủ định… xử lý thế nào đây.”
Mắt anh nhìn vào ly rượu đang cầm trên tay, anh nói.
“Ba tôi mất năm tôi 15 tuổi, để lại tập đoàn này lại cho một đứa trẻ chưa thành niên như tôi, lúc đó một mình bà ấy phải đối phó với mấy người họ hàng muốn chiếm đoạt tài sản cũng không dễ dàng gì, vì vậy tôi đã rất ngưỡng mộ, rất tôn trọng, rất yêu thương bà ấy dù bà ấy đôi lúc khó tính hay nghiêm khắc.
Nhưng giờ tôi không chắc tôi đã thật sự hiểu bà ấy hay chưa nữa?”
Giọng Đình Dương vừa bị thương vừa chua chát khi nhắc lại chuyện cũ, nói xong anh lại nở ra một nụ cười mỉa mai.
“Vậy giờ cậu định như thế nào đây, có thể hại cô Hải Ninh một lần thì không đảm bảo sẽ không có lần thứ hai.
Đó là hai mạng người, không phải chuyện nhỏ.
Đã vậy cô ấy còn là người cậu…” Đến đây thì Mặc Nghiêm không dám nói tiếp nữa.
“Trước đây tôi nghĩ mình không cần phải có nhiều quyền lực vì tôi cũng không cần, nhưng giờ đã đến lúc tôi nên đến vị trí cao hơn rồi, muốn bảo vệ được cho cô ấy thì tốt nhất nên là vị trí cao nhất.”
Ánh mắt của Đình Dương sắt lên, màu mắt hòa vào màu sắc u tối của căn phòng càng khiến nó trong u ám hơn hẳn.
…..
Hải Ninh trở lại căn phòng giam, kỳ lạ thay ngay lúc đó lại chẳng có ai trong phòng, những chiếc giường tầng cũng biến mất thay vào đó là một chiếc giường cỡ lớn có đệm dày và chăn ấm.
Những việc như thế này ngoài anh ra thì còn ai làm nữa.
Nhưng cô không hiểu nổi, những việc anh làm thật sự đang rất mâu thuẫn, cô bật cười lạnh lẽo “Đây là vừa đấm vừa xoa sao?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi cô lại nghĩ mình đã trở thành một con rối trên người toàn dấu vết chắp vá sau những lần bị đem ra làm trò tiêu khiển mà thôi.
Chuyện Hải Ninh bình an trở lại Như Ý cũng không thể ngờ được, cho đến khi Trưởng quản ngục kiểm tra camera bắt toàn bộ quản ngục và nhân viên khác phải có mặt chứng kiến.
Ngay cả người đưa thức ăn và đầu bếp đều bị đưa đi thẩm vấn rồi.
Trước khi bị gọi vào Như Ý đã gọi cho Thục An cầu cứu, nhưng đáp lại cô ta lại tức giận, quát mắng vào điện thoại “Con nó vẫn còn sống? Đồ cái thứ vô dụng nhà cô làm chút chuyện cũng không xong mà muốn tôi cứu sao?”
Như Ý tay chân run lẩy bẩy, cô ta sợ đến mức vứt bỏ cả lòng tự trọng để cầu xin cô ta “Tôi xin cô cứu tôi với, sau này có làm chó sủa ba tiếng cho cô vui tôi cũng bằng lòng, Đình tổng đích thân ra tay rồi, nếu cô không cứu tôi thì không ai làm được, tôi sẽ bị bỏ tù mất, xin cô đó mau nghĩ cách cứu tôi đi.”
Tiếng đập cửa nhà vệ sinh hối thúc Như Ý mau tập hợp càng làm cô ta thêm run rẩy, mồ hôi chảy thành dòng.
Thục An nghe đến Đình Dương thì nghiến răng, bậm môi bình tĩnh nói ra những lời hoa mỹ nhất thuyết phục cô ta “Như Ý à, thật lòng tôi cũng muốn giúp nhưng tôi… tôi bị ba tôi cấm túc rồi.
Nếu như bị phát hiện ra cô cứ nhận hết tội đi, tôi sẽ thuê luật sư bào chữa cho cô, rồi… ừm tôi sẽ chu cấp cho gia đình cô hàng tháng.
Cô thấy có được không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng này thật không hợp với cô ta chút nào, cô ta sợ Như Ý khai tên cô ra Đình Dương lại tức giận rồi thì chuyện cưới anh càng không thuận lợi.
Tuy nhiên cô ta chỉ nhất thời nghĩ ra, và chắc chắn cô ta chẳng để tâm đến mấy giờ nói dối đó mà làm như đã hứa.
Tiếng đập cửa nhà vệ sinh lại lớn hơn, Như Ý ở bên trong chỉ biết cắn răng, cô ta gật đầu “Được, vậy cô cũng hứa nhé!”
Cúp máy Thục An tức giận quơ đổ hết thức ăn được bày ra trên bàn, mắt xô ta trợn trắng “Coi như lần này mày may mắn Hải Ninh, hừ đúng toàn là một lũ phế vật mà.”
Vừa nghĩ tới cái bụng của cô ngày càng lớn ra Đình Dương lại bỏ cô ta để quay lại với Hải Ninh cô ta lại tức điên tiết lên được, cô ta tự vò đầu mình nhưng chợt điều đó lại nảy sinh cô cô ta một ý nghĩ xấu xa.
Buổi chiều Thục An hùng hổ xông vào văn phòng của Đình Dương.
Một tiếng đập xuống bàn, tờ giấy siêu âm ngay ở trước mặt anh, anh lạnh lùng nhìn nó rồi tiếp tục làm việc, không nhìn cô ta lạnh nhạt nói “Chuyện gì?”
“Em có thai rồi, hơn hai tháng, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Anh vẫn thờ ơ như vậy nói tiếp “Dựa vào đâu để tôi biết nó là con của tôi?”
Thục An cười nửa môi, từ tốn đi sang sofa ngồi bắt chéo chân “Vào cái đêm gần ba tháng trước là giữa đêm anh nhắn tin gọi em đến, hôm đó là lần đầu tiên của em anh có thể quên nhưng em thì không quên được đâu.”
Nói đến đây, tự dưng cô ta lại rưng rưng, những ngón tay run rẩy đan xen vào nhau “Anh mà không chịu trách nhiệm, em sẽ bị người ta đồn là loại con gái hư thân, như vậy… làm sao em có mặt mũi nhìn ai nữa đây.”
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, không biết đầu dây bên kia đã nói gì nhưng có vẻ tâm trạng của anh không tốt lắm, rồi cuối cùng anh nói ra một câu, không phải nói với Thục An nhưng cô ta nghe thấy mà xanh mặt, nước mắt sắp tuông ra cũng hèn nhát mà muốn chảy ngược lại vào trong.
Anh nói “Cái tay nào bỏ thuốc thì phế cái tay đó đi, đảm bảo cả đời cũng không hồi phục được, nếu cô ta mãi không khai thì làm theo ý cô ta cho cô ta câm vĩnh viễn.”
Anh cúp máy dứt khoát, sau đó anh đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác, khẽ liếc nhẹ qua làm cô ta giật mình, anh nói “Nếu là con của tôi, tôi sẽ không chối.
Bây giờ tôi phải đi gặp đối tác, cô về đi.”
Nói rồi anh nhanh chóng rời khỏi văn phòng, để lại Thục An mặt vẫn tái mét “Không lẽ cái người vừa rồi anh ấy bảo… là Như Ý, liệu cô ta có khai mình ra không chứ?”
Thục An cứ thấp thỏm không yên, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn vào tờ giấy siêu âm, mắt cô ta lại xếch lên độc ác “Sẽ không có chuyện gì xảy ra với mình đâu, cái thai giả này chắc chắn sẽ là một cái bùa hộ mệnh tốt cho mình.”
Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Cậu chủ, đi đâu đây?”
Mặc Nghiêm ngồi ở ghế trước quay mặt ra sau hỏi.
“Đến sở cảnh sát.”