Dính Vào Hào Môn

Chương 1: Tình Cờ Gặp Lại Và Những Hồi Ức Cũ


Đọc truyện Dính Vào Hào Môn – Chương 1: Tình Cờ Gặp Lại Và Những Hồi Ức Cũ


“Thả ra, tôi nói sẽ trả nợ cho các người mà.” Hải Ninh nói trong đau đớn khi bị một tên bặm trợn vừa túm tóc vừa lôi đi.
“Mày trả nợ? Mày nợ ông chủ của tụi tao 20 tỷ, mà với mấy đồng bạc lẻ của mày thì mày định khi nào mới trả hết? Ngoan ngoãn câm mồm và đi tiếp khách đi, nếu vậy mày sẽ nhanh trả hết nợ hơn đó.” Tên bặm trợn đó vừa nói xong những tên khác liền cười phá lên cợt nhả.
Hải Ninh bị đưa vào một căn phòng toàn mùi dầu gió của mấy lão già, trong khi mấy lão ta một tay ôm hai em nhưng ánh mắt lại phát ra tia thèm thuồng kia Hải Ninh bước vào.
“Giám đốc Trần, đây là cô gái tối hôm nay sẽ phục vụ ông đấy, ông thấy cô ta thế nào?” Tên vừa mới đưa Hải Ninh vào, khom lưng hạ giọng với một gã đầu hói, răng đen bụng lại to, khiến cô không khỏi thấy kinh tởm.
Ông ta bước lại gần, mắt nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét “Còn nguyên chứ?”
“Vâng, nguyên vẹn luôn thưa ông?”
“Hahaha, tốt lắm, 200 triệu đi.”
“Giám đốc Trần à, khó khăn lắm chúng tôi mới tìm thấy một người vừa xinh vừa còn nguyên như vậy, 200 triệu thì có hơi…”
“Chê ít à, vậy thì 500.”
“Được được, giám đốc Trần thật hào phóng, chúng tôi đi đây, ông cứ từ từ thưởng thức cô ta đi.” Tên bặm trợn lùi ra sau đẩy Hải Ninh đi tới.
Cô vừa rồi nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ thì càng khinh bỉ hơn nữa, bọn họ hoàn toàn chỉ coi cô như một món hàng trao đổi.
Cô không muốn bị sỉ nhục như vậy, làm gì cũng được nhưng thứ bán thân hèn mọn này có chết cô cũng không muốn làm.
Nhân lúc tên kia đang mở cửa ra, cô dùng hết sức xô hắn ngã về phía trước, đạp qua thân xác to lớn của hắn cô bỏ chạy.
“Con điếm khốn nạn, mau bắt nó lại!” Tên bặm trợn ôm bụng cau có hét lớn ra lệnh cho đàn em.
Hải Ninh không kịp để ý phía sau, cô chỉ cắm đầu cắm cổ để chạy khỏi nơi bẩn thỉu này.
Nhưng cô đã bị bọn chúng đuổi kịp, lại bị túm tay và túm tóc, nhưng cô vẫn vùng vẫy phản kháng.
Tên cầm đầu mặt giận dữ hùng hổ lại gần, Hải Ninh nhìn hắn thầm nghĩ “Lần này mình chết chắc rồi!”

“Chát!” Tên đó tát cô một cái thật mạnh, khiến cô ngã ra xuống, chưa hết, hắn còn bồi thêm một cú đá vào bụng, làm cô lăn ra xa.
Hải Ninh đau đến choáng váng đầu óc, cô ôm bụng tay mò mò gượng dậy.

Bất ngờ, tay cô mò trúng một thứ gì đó nhẵn bóng, thấy mình đang sờ trúng chân một người nào đó, cô nhanh chóng thu tay lại, nhưng bụng cô đau quá cô không ngồi dậy nổi.
“Mày là thằng nào, khôn hồn thì đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không ông đây xử luôn mày.” Tên bặm trợn hung hăng chỉ tay cảnh cáo người đàn ông mà Hải Ninh đụng phải.
Đáp lại anh ta chỉ cười nhếch mép, giọng nói trầm pha lẫn sự uy quyền “Ồ, mày muốn xử tao sao?”
“Giọng nói này…” Hải Ninh thẫn thờ, từ từ đưa mắt ngước lên nhìn, nhưng chỉ một giây sao khi nhìn thấy khuôn mặt đó, cô liền gục mặt xuống tránh né “Là Đình Dương… anh ấy… về nước rồi…”
Bỗng nhiên có một đám người áo đen từ phía sau Đình Dương bước lên, ai nấy thân hình đều cao to vạm vỡ, tên bặm trợn kia hiểu ý liền nhướng mắt tự cao, bẻ tay kêu rốp rốp “Muốn đấu với ông, đồ không biết trời cao đất dày, anh em đâu lên hết, đánh cho lũ chuột nhắt biến về cống hết đi.”
Sau đó là một trận ẩu đả giữa hai bên, tên mạnh miệng vừa rồi bị đánh tơi tả nhất, hắn ta bị mất cả một cái răng quỳ xuống trước mặt Đình Dương cầu xin “Tha cho tôi đi, là tôi… tôi mới có mắt như mù, vốn con ả này làm tôi bị thương nên tôi mới tức giận mà mạo phạm phải cậu, xin cậu kêu bọn họ dừng tay đi.”
Đình Dương lúc này mới để ý đến Hải Ninh đang ngồi dưới đất, vừa nãy cũng chỉ vì tên kia quá láo xược nên anh muốn dạy cho hắn ta một bài học, không ngờ lại vô tình ra tay giúp đỡ người quen cũ.
Đình Dương nhướng mắt nhìn Hải Ninh nhưng lại nói với tên kia “Cô ta đã làm gì mày?”
“Nó nợ ông chủ của tôi 20 tỷ nhưng nhà nó không còn gì cả nên hôm nay chúng tôi bắt nó đi làm trả nợ, vậy mà nó dám bỏ trốn.”
Đình Dương khá bất ngờ khi nghe hắn nói như vậy, nhưng nhanh chóng anh khôi phục sắc mặt, nhìn cô nói lời châm biếm “Một cái máy đào mỏ mà cũng có lúc thiếu tiền ư?!”
Hải Ninh nắm chặt tay, rất uất ức nhưng cô không nói được gì “Anh ấy nói mình đào mỏ, bấy lâu nay anh ấy vẫn nghĩ mình là con người như vậy sao, thì ra… đó là lý do anh ấy cắt đứt liên lạc với mình sau khi đi du học?!”
Đang bần thần suy nghĩ, Hải Ninh nghe được một câu nói bất ngờ thốt ra từ miệng Đình Dương “Tôi trả nợ thay cô ta!”
Hải Ninh vì bất ngờ, cô ngẩng đầu lên nhìn Đình Dương.
Tên bặm trợn nghe vậy liền đưa mắt nhìn Đình Dương một lượt, nhận thấy trên người anh chỗ nào cũng toàn đồ hiệu mắc tiền, hắn ta không nghi ngờ nữa liền mừng rỡ, buông lời xu nịnh “Cậu đúng là tốt thật đó, phải như tôi gặp cậu sớm hơn là đỡ phải lằng nhằng như vậy rồi, mau mau đem giấy nợ của nó ra đây.”

Hải Ninh chống tay vào tường, để có điểm tự đứng dậy, cô quả quyết nói với tên đòi nợ kia “Không, tôi không đồng ý, nợ của tôi, tôi tự trả.”
Tên đó trợn mắt nhìn cô, nhanh chóng đã tiến lại gần tát cô thêm lần nữa “Con điếm, đã có người thay mặt trả nợ còn sĩ diện.

Tiền đã dâng đến miệng rồi mà còn dám bảo ông đây không lấy à?!”
Hải Ninh lần này bị tát đến nỗi gục xuống, tóc tai rũ rượi.

Đình Dương đen mặt lại, trong lòng rất khó chịu nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh.
Cuộc giao dịch kết thúc, Đình Dương giao tiền, cầm tờ giấy nợ trên tay, anh lạnh lùng nhìn cô nói “Từ giờ tôi đã là chủ nợ của cô, mỗi ngày cô phải đến nhà tôi làm giúp việc để trả nợ, phải làm liên tục không được nghỉ ngày nào hết, mỗi tháng tôi sẽ xoá cho cô 10 triệu.

Còn… nhà tôi ở đâu thì cô… cần tôi nói chứ?!”
Hải Ninh biết mọi chuyện đã rồi, nên không cố phản đối nữa, cô ngồi gục gật đầu nhẹ, sau đó nhìn thấy bước chân Đình Dương ngày càng xa dần.
“Tại sao lại để cho mình gặp anh ấy trong hoàn cảnh này.

Đã bảy năm mình cố gắng liên lạc với anh ấy nhưng không được, sao bây giờ anh ấy lại thay đổi như vậy.

Liệu anh có còn là Dương thiếu mà em biết hay không?”

Hải Ninh cũng từ từ đứng dậy, đi chậm từ bước một.
Đi trên con đường tối mịch, vắng hoe, cô ôm bụng vẫn còn đau nhức, sau cú đá của tên kia, một bên má cũng bị sưng lên.

Nhưng Hải Ninh vẫn kiên cường không khóc, cô đang trên đường đến cô nhi viện gặp em trai nên nếu khóc sẽ bị nó nhận ra mất.
Trong một chiếc xe màu đen sang trọng, Đình Dương đang quan sát cô, anh nhíu mày lấy điện thoại ra giọng không mấy vui vẻ gọi cho ai đó “Xử lý tên đó đi.”
Đáp lại đầu dây bên kia là một tiếng “Vâng!”
Anh lạnh lùng cúp máy, tiếp tục quan sát cô.
“Cậu chủ, chúng ta cứ đi theo cô ấy như vậy sao, sao không trực tiếp xuống hỏi cô ấy, trông cô ấy khá mệt.” Trợ lý kiêm tài xế Mặc Nghiêm thấy Đình Dương có vẻ quan tâm Hải Ninh nên lên tiếng.
Nói xong anh ta mới nhận ra mình vừa lắm lời khi nhìn vẻ mặt khó chịu của Đình Dương qua chiếc gương.
“Về nhà.” Đình Dương nói xong Mặc Nghiêm liền im lặng không nói gì thêm, tăng ga một hơi đi thẳng.
Đình Dương mệt mỏi, lấy tay xoa thái dương, ngã đầu ra ghế thở dài.
Nhắm mắt lại, anh lại nghĩ về những chuyện trước kia.
Anh và Hải Ninh yêu nhau khi học cấp ba, cô nhỏ hơn anh một tuổi nên anh lúc nào cũng muốn che chở bảo vệ cho cô.

Cô cũng vậy, đúng chuẩn là một người yêu, cô quan tâm anh từng li từng tí một.
“Dương thiếu, hôm nay mấy giờ anh tan học? Em có làm cơm cho anh đây.”
“Dương thiếu, anh bệnh rồi.

Đi, em đưa anh đi bệnh viện.”
“Dương thiếu, em tặng anh đôi găng tay len này, anh nhớ giữ cho cẩn thận nhé.”

“Dương thiếu, anh đi qua đó du học nhớ ăn uống đúng bữa, phải thường xuyên rèn luyện thân thể để tránh bị bệnh anh nhớ chưa, bên đó nghe nói lạnh lắm đó.

Nhưng tất cả đều đổ vỡ chỉ sau một ngày “Ninh Ninh ngày mai em phải ra sân bay đúng giờ đấy, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.” Nhưng tin nhắn đó Đình Dương gửi đi mà Hải Ninh không trả lời.
Nhưng tới sát giờ bay, Hải Ninh vẫn không thấy tăm hơi.

Đình Dương bồn chồn lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gì, vừa lấy điện thoại ra muốn gọi cho cô thì một tin nhắn kèm hình ảnh được gửi tới.
“Đình Dương, chúng ta chia tay đi.

Anh đi du học tới bảy năm, em không đợi được.

Em cần một người có thể cho em mọi thứ em muốn, đây là bạn trai mới của em, xin anh đừng có liên lạc với em nữa, em sợ anh ấy ghen.”
Đình Dương không tin vào mắt mình, anh kiểm tra kỹ càng lại số điện thoại một lần nữa, thì đúng là số của Hải Ninh và chỉ một mình Hải Ninh mới có được số điện thoại này của anh.
Đình Dương nghe thông báo chuyến bay sắp cất cánh vừa nhìn tấm ảnh thân mật của Hải Ninh cùng người đàn ông khác mà tức giận cùng cực.
Anh ném ngay chiếc điện thoại vào sọt rác sau đó đi qua cửa hải quan mà không một lần ngoái đầu nhìn lại.
Đình Dương chỉ nhắm mắt nhưng những hình ảnh của Hải Ninh cứ xuất hiện trong đầu.
“Ninh Ninh đừng đi, tại sao phản bội anh Ninh Ninh, Ninh Ninh.”
“Cậu chủ, tới nhà rồi.”
Đình Dương nghe tiếng gọi của Mặc Nghiêm thì giật mình tỉnh dậy, anh mệt mỏi lấy tay xoa đầu mình “Vừa rồi mình lại mơ thấy những chuyện đó nữa.”
Mặc Nghiêm nhìn Đình Dương bước vào trong, rồi lắc đầu không hiểu nổi, suy cho cùng cũng trên dưới ba lần anh nghe thấy Đình Dương nói mơ sảng trong lúc ngủ như vậy “Thừa nhận vẫn còn yêu người đó sao lại khó khăn đến vậy chứ?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.