Đình Vân

Chương 8: Huynh Có Thể Chuyển Đến Đây Không


Đọc truyện Đình Vân FULL – Chương 8: Huynh Có Thể Chuyển Đến Đây Không


Tối đó sau khi ăn cơm xong Du Thiên Lâm liền đi ngay trong đêm.

Thẩm Tế Nhật mân mê chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, tâm trí khó mà bình tĩnh nổi.
Mặc dù hai người họ quen biết nhau từ trước, chung quy vẫn bao nhiêu năm biệt tăm không gặp.

Hiện thời gặp lại chẳng qua mới hai ngày ngắn ngủi, Du Thiên Lâm đã đặt sự tín nhiệm đối với anh đến độ này.

Ngay cả chuyện quan trọng như trang hoàng phòng ốc đều giao cho anh quản lí.

Đây chả phải có phần quá mức?
Nhưng anh tự khắc hiểu là bây giờ chưa thích hợp để bàn loại chuyện này.

May thay việc buôn bán tại cửa hiệu chẳng đòi hỏi anh quá nhọc lòng lo nghĩ.

Sự vụ ở thương hội bên ấy cũng có khả năng trì hoãn được vài ngày.

Anh dành hơn phân nửa thời gian để trang trí tòa nhà kia, tự mình giám sát quá trình sửa sang, còn xác nhận bản vẽ thiết kế sân vườn.
Một góc sân vườn ban đầu có cái ao nuôi cá.

Anh gợi ý kiến trúc sư chuyển cái ao thành ao sen, trồng thêm các gốc hải đường* ở bốn phía, góc đối diện thì nên xây đình nghỉ chân uống trà.

Như vậy xuân về có thể thưởng lãm hương thơm hoa hải đường, đêm hè có thể uống trà hóng mát, thật là thích ý.
*Hoa hải đường
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Nhưng anh ngăn thợ thuyền khởi công ngay, thầm nghĩ chờ Du Thiên Lâm quay về xem qua một lượt, nếu nói chưa ưng còn sửa chữa kịp.

Có điều, mất chừng gần hai tuần mới thấy người trở về từ chuyến đi này.
Buổi đêm hôm đó Thẩm Tế Nhật đang kiểm tra sổ sách tại thư phòng.

Bỗng nhiên Tùng Trúc gõ cửa tiến vào, thông báo Vương Ngọc ở bên ngoài muốn gặp anh gấp.
Vương Ngọc là phụ tá bên cạnh Du Thiên Lâm, lần này được giữ lại hỗ trợ chuyện bài trí nhà cửa, qua mấy ngày nay đã rất quen thân với Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật ngó đồng hồ điểm mười hai giờ.

Giờ này còn tìm mình đích thực là có chuyện gấp.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, mới bước đến sân thì gặp một người.
Người tới là Tam muội, thiên kim tiểu thư duy nhất của Thẩm gia Thẩm Kim Linh.
Thấy em gái còn mặc đồng phục, ôm hai quyển sách trong tay, Thẩm Tế Nhật hỏi em lí do: “Làm sao mà đêm tối vậy muội còn chưa đi ngủ?”
Gần đây Thẩm Kim Linh đang chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học, thường xuyên ôn thi đến tối muộn.

Cô đáp: “Muội sang phòng Nhị ca tìm hai cuốn sách lý luận.

Đại ca huynh cũng chưa ngủ mà.”
“Huynh chưa xem xong sổ sách của cửa hiệu.


Muội cũng nên ngủ sớm một tý, đừng mỗi ngày đều nấu sử sôi kinh tới khuya vậy.

Mẹ biết được lại mắng cho.” Thẩm Tế Nhật nhắc nhở.
Thẩm Kim Linh gật đầu: “Muội đi ngủ ngay.

Đại ca huynh cũng nghỉ ngơi sớm hơn đi.

So với trước đây, dạo này huynh ngày càng bận rộn.

Mẹ đã phàn nàn bên tai muội đến mấy lần rồi là thường xuyên không thể gặp được mặt huynh.”
Thẩm Tế Nhật cười thông báo: “Mẹ vừa tới tìm huynh.”
“Uầy, mẹ có đề cập với huynh chuyện Vương tiểu thư không?” Thẩm Kim Linh nghiêng đầu tò mò.
“Vương tiểu thư hả?” Thẩm Tế Nhật khó hiểu nhìn em gái.
“Chính là đối tượng xem mắt tiếp theo của huynh đó.

Mẹ bảo tiểu thư này do bạn bè giới thiệu, đều là láng giềng ngay đây.

Qua vài ngày nữa người ta sẽ hẹn gặp huynh đấy.” Thẩm Kim Linh chớp chớp mắt ngó anh.
Cứ bàn đến đề tài này là Thẩm Tế Nhật chỉ còn cách thở dài bất lực.

Anh không muốn kết hôn.

Mẹ từng bày vẽ cạn mọi chiêu thức hối thúc anh.

Những năm gần đây chỉ tính số các cô gái từng xem mặt đã đếm không xuể.

Dẫu chẳng có lần nào là thành công, mẹ vẫn không biết mệt mỏi như cũ, thăm dò sàng lọc khắp chốn chọn ra người có vẻ phù hợp nhét vào trước mặt anh.
“Được rồi, thôi đừng nói nữa.

Muội nên nhanh trở về phòng đi.” Nhớ tới Vương Ngọc còn chờ ở ngoài, Thẩm Tế Nhật không muốn chậm trễ thêm.

Thẩm Kim Linh về rồi.

Anh rảo bước về phía cửa sau, vừa mở cửa đã thấy Vương Ngọc vội vàng chào hỏi: Thẩm tiên sinh, trưởng ty của chúng tôi mời ngài ghé qua một chuyến.”
Thẩm Tế Nhật thắc mắc: “Đệ ấy đã trở lại? Vì sao khuya khoắt như vậy cần ta ghé qua, là có việc gấp à?”
Vương Ngọc khẽ giọng thuật lại: “Trưởng ty bị thương ạ.”
Thẩm Tế Nhật sững sờ cả người: “Thương thế của đệ ấy như thế nào? Có nặng lắm không?”
Vương Ngọc mở cửa xe mời anh lên: “Ngài hãy đến khắc biết.

Mau lên thôi.”
Thẩm Tế Nhật quay mình nhắc nhở gia đinh gác cửa ban đêm vài câu rồi lên xe.

Xe hơi phóng tuốt một mạch đến khu thành mới, chạy ngang qua đường cái phủ ánh đèn màu rực rỡ về đêm ở trung tâm, cuối cùng quẹo vào một con đường yên tĩnh.

Trên con đường này trồng rất nhiều cây ngô đồng giống Pháp*.

Hai bên đều là biệt thự nhà vườn tư nhân, có không gian sân vườn rộng lớn tạo khoảng cách đảm bảo hoàn hảo tính tư mật.

Vương Ngọc đánh xe vào cánh cổng số 206, đỗ trước một tòa nhà ba tầng còn mới cóng.

Thẩm Tế Nhật xuống xe, bước lên tầng ba cùng cậu ta.
*Cây ngô đồng giống Pháp
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thời điểm đi vào Thẩm Tế Nhật liền phát hiện nơi này có thêm vài người thanh niên.

Tuy rằng họ đều mặc thường phục, nhưng hiển hiện trên mặt mỗi người là vẻ cảnh giác cao độ.
Đợi đến khi lên tầng ba, Vương Ngọc dẫn anh tới căn phòng của chủ nhân ngôi nhà, gõ nhẹ cánh cửa: “Trưởng ty, Thẩm tiên sinh đến đây.”
“Mời vào.” Âm giọng khàn khàn truyền ra từ bên trong.
Vương Ngọc giữ cửa mở.

Thẩm Tế Nhật vừa bước chân vào đã thấy, trong phòng có ba người.

Du Thiên Lâm nằm trên giường, cùng với bác sĩ đang băng bó cái chân bị thương cho hắn và cả Hồng Dật mang khuôn mặt bình tĩnh đứng ở một bên.
Nhác thấy anh đến, gương mặt căng thẳng tái nhợt của Du Thiên Lâm rốt cuộc cũng xuất hiện nét tươi cười.

Hắn chìa tay về phía anh nói: “Huynh đến rồi.” Thẩm Tế Nhật lập tức tới mép giường, cầm tay hắn, quýnh lên: “Đây là có chuyện gì? Làm sao mà bị thương nghiêm trọng vậy?”
Du Thiên Lâm để trần thân trên.

Những miệng vết thương rải rác trên vòm ngực rắn chắc.

Chân phải đang bị bó bởi băng gạc.

Vải băng dày cộp cũng cuộn chi chít quanh cánh tay phải bắt chéo tại ngực.
Trên trán rịn mồ hôi lạnh, biểu cảm của hắn lại hết sức ung dung.

Bắt gặp Thẩm Tế Nhật lo lắng cho mình, hắn còn cười xòa: “Không có gì, chỉ là vài vết thương ngoài da.”
“Không có gì mà kêu huynh đến gặp lúc nửa đêm? Đệ còn có thể nói được cũng đừng gạt huynh.” Thẩm Tế Nhật cau mày trách.
Biểu cảm của Du Thiên Lâm vẫn là dáng vẻ không sao cả như thế, cặp mắt lại bởi vì câu nói này mà ánh lên tia dịu dàng như nét thu.

Hắn hơi vỗ mạn giường, ý mời Thẩm Tế Nhật ngồi, chuyển hướng câu chuyện: “Trễ như vậy vẫn gọi huynh tới đây chắc là phiền hà huynh nghỉ ngơi rồi?”
“Không sao, huynh còn chưa ngủ.”
“Kỳ thực đệ gọi huynh đến đây cũng chả có chuyện gì, chỉ là lâu ngày không gặp nên nhớ huynh thôi.” Du Thiên Lâm nửa đùa nửa thật.
Thẩm Tế Nhật lườm hắn: “Đệ vẫn còn tâm trạng mà đùa giỡn à?”
“Là thật đấy.


Đệ dự kiến tầm một tuần có thể trở lại, cuối cùng kéo thành nhiều ngày như vậy.

Vân Thâm ca, đêm nay huynh đừng về, ở lại đây giúp đệ đi.”
Du Thiên Lâm nói xong thì ngước nhìn Thẩm Tế Nhật đầy chờ mong.

Chẳng biết có phải tại duyên cớ bị thương hay không, Thẩm Tế Nhật cảm giác so với trước đây hắn càng dính người.

Niệm tình hắn thương tích đầy mình như vậy, anh buộc lòng đồng ý: “Ừ, đêm nay huynh không về.”
Du Thiên Lâm ngập ngừng còn muốn cà kê thêm.

Lúc này bác sĩ xuống tay hơi nặng, hắn nhíu mày liên tục, suýt nữa kêu ra tiếng.
Thẩm Tế Nhật vội xem tình hình bác sĩ băng bó.

Một vòng băng gạc quấn quanh khoảng giữa cẳng chân, chỗ băng đã tương đối ổn thỏa.

Bác sĩ lưu ý: “Trưởng ty, với thương thế của ngài cần nằm giường tĩnh dưỡng ít nhất nửa tháng, hơn nữa mỗi ngày đều phải thay băng, kiêng dính nước.”
Thẩm Tế Nhật hỏi bác sĩ đây là loại vết thương gì, có khả năng lưu lại di chứng hay không.

Bác sĩ nhìn thoáng qua Du Thiên Lâm, tựa hồ xin chỉ thị.

Du Thiên Lâm cho phép: “Không việc gì, huynh ấy là người mà ta có lòng tin tưởng nhất.”
Bác sĩ tóm tắt tình trạng: “Miệng vết thương khá sâu, tuy nhiên đã được xử lý tốt, chỉ cần dưỡng thương tử tế sẽ không phát sinh vấn đề gì đâu.”
Tới giờ Thẩm Tế Nhật mới yên lòng, hỏi tiếp điều cần chú ý.

Bác sĩ dặn dò kỹ càng.

Sau khi ông căn dặn xong xuôi, Du Thiên Lâm sai Hồng Dật tiễn bác sĩ về.
Đợi đến tận lúc trong phòng chỉ còn hai người họ, Du Thiên Lâm chống tay xuống giường định ngồi dậy, bị Thẩm Tế Nhật ngăn trở: “Đệ đừng lộn xộn, muốn làm gì thì gọi một tiếng.

Huynh giúp đệ được.”
Du Thiên Lâm trợn tròn mắt, ngạc nhiên: “Huynh giúp đệ á?”
Thẩm Tế Nhật giảng giải: “Bác sĩ đã khuyên đệ phải nằm giường nghỉ ngơi thây? Muốn uống nước đúng không? Để huynh rót cho đệ.”
Đồ nội thất của phòng này đã được chuyển đến sắp đặt tươm tất.

Thẩm Tế Nhật sắm đủ hết toàn bộ đồ dùng cá nhân.

Bởi thế nên anh nắm rất rõ vật gì ở chỗ nào.

Kết quả là Du Thiên Lâm cười nhe răng, nhờ cậy: “Vậy huynh lấy đồ ở dưới giường lên giúp đệ nha.”
Thẩm Tế Nhật khom lưng.

Dưới giường để vật gì đó màu trắng.

Anh vừa cầm lên thì phát hiện, trễ nửa nhịp mới phản ứng trước công dụng của cái này, tức khắc thấy xấu hổ.
Du Thiên Lâm dường như tảng lờ sắc mặt mất tự nhiên của anh, chỉ xuống giữa hai chân đôi chút: “Đệ chỉ có thể sử dụng một bàn tay.

Huynh giúp đệ kéo khóa với.”
Thẩm Tế Nhật đơ người đứng cạnh giường.

Tuy Du Thiên Lâm bị thương lại là đàn ông con trai, chẳng có điều gì cần kiêng kị, nhưng dẫu sao loại việc nọ cũng hơi riêng tư.


Anh phân vân đổi ý: “Huynh gọi người vào phụ đệ nhé.”
Dứt lời liền xoay người ra ngoài, mới bước tới cửa chợt nghe Du Thiên Lâm ủ rũ buông xuôi: “Đệ ghét bị người khác nhìn thấy.

Quên đi.

Huynh kệ đấy, đệ không sao.”
Căn bản hắn chẳng có ý định đi vệ sinh, chỉ mong ngóng được ngồi trò chuyện với Thẩm Tế Nhật.

Nào ngờ Thẩm Tế Nhật chủ động đề nghị như thế, vậy là hắn dễ dàng chớp lấy cơ hội này mà chiếm món hời.
Thẩm Tế Nhật quay đầu, thẹn thùng ngó hắn: “Đệ vướng tay vướng chân nằm nửa tháng, rất cần tìm người trông nom riêng.”
“Đệ biết.

Nhưng đệ thật sự không muốn kẻ khác thấy người mình, vẫn cứ nên chầm chậm tự thân vận động thôi.” Hắn chống giường rướn người lần nữa.

Thẩm Tế Nhật tiến tới dìu ngay lập tức, đỡ hắn tựa vào gối mềm đầu giường.

Dõi theo hắn thực hiện động tác đơn giản vậy mà tốn sức chật vật, anh cảm thấy không đành lòng, gợi ý: “Huynh giúp đệ cởi, tự đệ có thể đi chứ?”
Du Thiên Lâm sáng rỡ mắt, mém nữa gãy cành hông vì nén cười, gật đầu ngay tắp lự: “Được mà.”
Thẩm Tế Nhật kiên nhẫn cởi xanh-tuya cho hắn, rồi kéo khóa quần hắn xuống, tuyệt nhiên chưa trông thấy quần lót của hắn là cái hình thù gì đã vội chuồn thẳng ra ngoài.
Ngắm anh đỏ lựng vành tai giúp mình cởi quần, trong lòng Du Thiên Lâm cực kỳ khoái chí, có điều không thể xằng bậy vì quá kích động, đành làm kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ thở dài thườn thượt nhìn thứ tràn đầy tinh thần đến nỗi dựng đứng kia.
Vài phút sau, Thẩm Tế Nhật nghe thấy Du Thiên Lâm nói vọng từ trong phòng: “Có thể vào”, lúc đó mới đẩy cửa vào.
Du Thiên Lâm đã đặt bô xuống gầm giường, đắp tấm chăn mỏng ngang hông.

Thẩm Tế Nhật cũng tránh động chạm đến chuyện mặc quần, mà hỏi nguyên nhân khiến hắn bị thương nghiêm trọng như thế này.
Du Thiên Lâm sợ anh lo lắng, không kể tình huống thực tế cho anh, chỉ bảo lúc trở về gặp tai nạn xe cộ.
“Tại sao lại xảy ra va chạm thế? Đệ đi một mình à?” Thẩm Tế Nhật tò mò đặt câu hỏi.
“Phải.

Đệ nôn nóng quay về, hơn nữa mệt mỏi ít quan sát, xô vào cây.” Du Thiên Lâm lại giở ngón nói hươu nói vượn: “Huynh không biết đâu.

Cả xe đều bị đụng hư.

Nếu chẳng có người đi ngang qua, phỏng chừng đệ sẽ phải nằm tại đấy tới hừng đông á.”
Nom hắn kể lại với bộ dạng chả hề hấn gì, Thẩm Tế Nhật không giấu nổi âu lo: “Vậy đệ có qua bệnh viện không? Đã kiểm tra chưa?”
“Chưa, hơn nửa đêm đệ không muốn náo loạn ồn ào.

Vừa nãy bác sĩ đã khám cho đệ rồi, không có gì đáng ngại đâu.” Du Thiên Lâm trấn an anh.

Thẩm Tế Nhật vẫn cảm thấy chẳng yên lòng: “Mai huynh theo đệ đi bệnh viện kiểm tra một chút, ít nhiều cũng yên tâm hơn.”
Biết anh lưu tâm sức khoẻ của mình đến nhường nào, Du Thiên Lâm được sưởi ấm cả cõi lòng, nhìn bằng ánh mắt thâm tình, nắm tay anh: “Vân Thâm ca, cảm ơn huynh đã quan tâm đệ như vậy.

Có huynh ở bên làm đệ thấy an tâm.”
Thẩm Tế Nhật vẫn không phát giác lời này có chỗ nào sai, ngược lại an ủi hắn: “Nói cái gì ngốc vậy.

Đệ một thân một mình ở Nghi Châu, bên cạnh cũng chẳng có bậc trưởng bối để dựa vào.

Đệ gọi huynh một tiếng ca ca, huynh đây tất lẽ dĩ ngẫu phải chiếu cố đệ rồi.”
“Vậy huynh phải bằng lòng với đệ một chuyện đó?” Du Thiên Lâm lập tức leo lên cái thang này, nhìn tha thiết về phía anh.
Thẩm Tế Nhật tiếp lời: “Đệ nói đi.”
“Huynh có thể chuyển đến đây, rồi ở tới khi đệ khỏi hẳn mới về không? Đệ không ưa để người lạ chăm sóc mình.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.