Đọc truyện Đình Vân FULL – Chương 61: Có Phải Huynh Đã Tha Thứ Cho Đệ Rồi Không
Thẩm Tế Nhật chẳng đáp lời, lòng dạ của anh cực kỳ rối bời, sự việc cần giải quyết ngay trước mắt còn chưa có manh mối, làm sao anh có thể tĩnh tâm để suy xét tiếp vấn đề với Du Thiên Lâm.
May mà Du Thiên Lâm cũng không muốn anh phải lập tức đưa ra một câu trả lời thuyết phục giống trước đây, sau khi để anh hiểu suy nghĩ của mình thì chuyển chủ đề, bắt đầu hỏi anh kỹ lưỡng diễn biến toàn bộ vụ việc.
“Bởi vậy ban nãy là huynh gọi cho ông Tống kia của Cục Cảnh sát à?” Du Thiên Lâm hỏi định hướng của anh.
Thẩm Tế Nhật chả còn lựa chọn nào, nêu ý: “Ta biết hy vọng xa vời, nhưng vẫn muốn tìm ra hai người đó, ít nhất phải hỏi tường tận xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Bình thường đám người ấy chỉ biết thu phí bảo hộ, nhờ vả bọn họ xử lý việc quan trọng có mà chờ đến năm khỉ tháng ngựa* à?” Du Thiên Lâm nói đoạn liền mở cửa ra, sai Tùng Trúc gọi Hồng Dật vào.
*Năm khỉ tháng ngựa: Thành ngữ chỉ một việc khó có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Đợi sau khi Hồng Dật vào đây, Du Thiên Lâm kể khái quát sự tình một lần, ra lệnh Hồng Dật đi dò la trước thời điểm mất tích hai người kia từng tiếp xúc với những ai, lúc thường có lai vãng quanh các địa điểm khả nghi hay không.
Hồng Dật tuân lệnh ngay tức khắc, Du Thiên Lâm lại ngẫm nghĩ nếu đã chẳng còn cách nào tìm nổi cỏ Di La ở Nghi Châu, thì phải chạy vạy qua nơi khác.
Ngày thường hắn không tiếp xúc với ba cái vụ buôn bán dược liệu này, nhưng chắc hẳn có thể tìm được chúng tại Bắc Bình, suy cho cùng hiệu thuốc ở bên Bắc Bình kia nhan nhản như lông bò vậy.
Nghĩ thế, hắn gọi cho Phương Cảnh Nguyên liền, bảo Phương Cảnh Nguyên đi nghe ngóng giúp hắn, mua tất cả nếu có ai hồi âm còn hàng.
Thẩm Tế Nhật tựa lưng vào thành ghế, nom dáng vẻ Du Thiên Lâm gọi điện thoại.
Bắt đầu từ khoảnh khắc người này bước vào cửa ấy, rõ ràng mối lo âu của anh đã chuyển dần sang chiều hướng tốt đẹp, cơn nhức đầu cũng chả còn dữ dội giống như lúc rồi.
Anh biết nguyên nhân của chuyện này là gì, chỉ là hiện giờ chẳng còn tâm trí nào đi nghĩ ngợi.
Giống cây thuốc cỏ Di La này đặt ra yêu cầu hết sức ngặt nghèo về điều kiện trồng trọt, hơn nữa vì chỉ được sử dụng để cung ứng cho dịch bệnh, thế nên các nguồn nhập hàng thông thường đều sẽ không dự trữ lưu kho.
Cỏ Di La của Thẩm gia đều được trồng trên ruộng nương của nhà mình, hồi nãy anh từng hỏi ngay cả nhà buôn thuốc ở tỉnh giáp bên, cũng chỉ có hai nhà mỗi nhà còn một tí.
Song một tí này chỉ như cốc nước chả cứu nổi xe củi đang cháy, anh đã bắt đầu suy tính nên giải trình với Trường Xuân quán như thế nào mới có thể hạ số tiền bồi thường xuống mức thấp nhất, ai ngờ Du Thiên Lâm bỗng dưng thì nhúng tay vào.
Thẩm Tế Nhật vỗ trán, không khỏi nảy sinh chút kỳ vọng trong lòng, mong ngóng có thể xoay chuyển việc này thật.
Mãi đến khi Du Thiên Lâm gỡ tay anh, bấm huyệt thái dương giúp anh, anh mới mở mắt ra.
“Đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách giải quyết.” Du Thiên Lâm nửa quỳ trước mặt anh, nhìn anh dịu dàng, chẳng buông lời thừa thãi nào.
Anh thở dài: “Chỉ mong vậy.”
Hồng Dật theo Du Thiên Lâm nhiều năm, có thể ví thực hiện loại nhiệm vụ này như cưỡi xe nhẹ chạy đường quen, chưa quá bốn ngày đã có tin tốt báo về, báo cáo đã tra được hành tung của hai tên kia.
Hóa ra hai tên đó chạy trốn cả đêm, ngồi thuyền đi Tùng Giang*.
Lúc Hồng Dật tìm thấy, bọn họ đang nằm ễnh trong quán thuốc phiện, đều hút không biết ngày đêm.
*Khá nhiều địa danh thuộc các cấp hành chính khác nhau ở Trung Quốc có tên là Tùng Giang.
Song dựa vào mốc thời gian, cũng như mô tả sự sầm uất trong truyện thì khả năng cao đây là quận Tùng Giang, nơi được xem như cội nguồn của lịch sử và văn hóa Thượng Hải.
Du Thiên Lâm sai cậu ta lặng lẽ lôi người về, dùng một vài hình phạt liền moi được chân tướng.
Thì ra đúng thực là Trần Nghĩa Đức mua chuộc hai người bọn họ, ra tay với lô cỏ Di La kia.
Thẩm Tế Nhật biết mọi việc, nổi giận định đi tới Trần gia chất vấn việc này.
Du Thiên Lâm lại cản chẳng cần phiền phức như vậy, đợi trời tối rồi, ra lệnh Hồng Dật trói Trần Nghĩa Đức áp giải sang đây.
Tuy cách làm này thô bạo vô văn hóa, nhưng không thể không nói vô cùng hiệu quả.
Hồng Dật lột bao trùm lên đầu hắn ta.
Hắn ta liếc mắt một lượt thì trông thấy Thẩm Tế Nhật với gương mặt điềm tĩnh ngồi trên ghế tràng kỷ, cùng Du Thiên Lâm quan sát mình bằng nửa con mắt, gác một chân lên bàn trà, vụt roi ngựa xuống đất.
Tức thời hiểu rằng sự việc bại lộ rồi, thậm chí chưa cần Du Thiên Lâm tiếp tục lấy roi dọa, hắn ta đã khai sạch sành sanh đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ là hắn ta càng nói, ngược lại sắc mặt Du Thiên Lâm càng khó coi, Thẩm Tế Nhật cũng nhìn sang Du Thiên Lâm bằng ánh mắt phức tạp.
Trần Nghĩa Đức khai báo xong thì bị Hồng Dật xách đi.
Thẩm Tế Nhật ngắm Du Thiên Lâm ngồi trên trường kỷ sát vách chả ừ chả hữ, không hiểu đang ngẫm ngợi điều gì.
Suy đi tính lại, vẫn đến bên người hắn ngồi xuống: “Còn nhớ không? Hồi đệ vừa mới tới Nghi Châu, ta đã từng nhắc nhở đệ phải cẩn thận với Triệu Văn Tuyên.”
Du Thiên Lâm quăng phứt roi ngựa đi, đưa hai tay lên mặt vuốt mạnh mấy nhát: “Đệ nhớ, nhưng hai năm nay y đều rất yên phận.
Nếu như đệ là người mà y muốn đối phó, vậy tại sao y cần phải xuống tay với huynh?”
“Việc này thì hỏi y mới biết được.” Thẩm Tế Nhật thầm loại bỏ giả thiết.
Quan hệ của hai người họ chưa từng được công khai, lúc ở bên ngoài vẫn hết sức chú ý.
Bởi vậy trừ người thân cận nhất, người khác ắt hẳn là không nhìn ra.
“Thế nhưng ngoại trừ đối phó với đệ, y cũng chả có lý do nào làm như vậy.
Nói cho cùng huynh và y không có quan hệ về lợi ích trực tiếp, huynh cũng chưa từng làm mất lòng y.” Thẩm Tế Nhật tiếp lời.
Du Thiên Lâm ngước nhìn trần nhà, trầm lặng một lát mới kết luận: “Bất kể mục đích của y là gì, bây giờ có người làm chứng, y chẳng thoát tội nổi vụ này.
Hồi nãy trước khi huynh đến Cảnh Nguyên gọi cho đệ, bảo đã xoay sở gần ổn, huynh không cần lo nghĩ về mối làm ăn này nữa.”
Thẩm Tế Nhật gật đầu: “Lần này cần cảm ơn đệ, bằng không sẽ chả tra ra sự thật nhanh như thế.”
Du Thiên Lâm ngồi thẳng lưng, theo thói quen tính nắm tay anh, duỗi tay rồi khựng lại, đặt lên đầu gối mình mất tự nhiên, cười gượng: “Huynh khách sáo với đệ như này, quả thực đệ cũng chẳng biết nên đáp lại huynh thế nào.”
Thẩm Tế Nhật cũng nhận thấy động tác cứng nhắc đó, chả kìm nổi nhớ ra mấy hôm nay hắn thật sự không chạm vào người mình, ngay cả bình thường ngồi bàn công việc với nhau cũng ra sức giữ khoảng cách.
Từ sau khi hai người họ xác định tình cảm, anh chưa từng chứng kiến Du Thiên Lâm kiềm chế như vậy.
Vài lần anh toan hỏi tóm lại là Du Thiên Lâm thảo luận sự vụ gì với Lâm Thế Niên, nhưng vẫn chưa có dịp nói ra miệng.
Hiện tại cuối cùng đám việc kia đã được thu xếp quá nửa, cũng nên bàn tới vấn đề của họ rồi.
Nghĩ thế, Thẩm Tế Nhật mở lời: “Rốt cuộc đệ nói chuyện gì với Lâm Thế Niên vậy?”
Anh đột nhiên chuyển qua đề tài này, Du Thiên Lâm lớ ngớ, hỏi ngược lại: “Huynh chưa từng hỏi ảnh à? Đệ tưởng ảnh sẽ nói với huynh.”
Thẩm Tế Nhật lắc đầu: “Mấy ngày nay đều lo chuyện cỏ Di La, ta còn chưa liên lạc với cậu ấy.”
Du Thiên Lâm mượn cơ hội ngỏ luôn: “Cũng chẳng có gì, anh ấy giảng giải vấn đề giữa đệ và huynh.
Đệ cảm thấy anh ấy phân tích cực kỳ đúng đắn.
Quả thật sự kiên nhẫn của đệ dành cho huynh chưa đủ, vẫn không giúp huynh lo toan nhiều đứng trên lập trường của huynh, mỗi lần xảy ra vấn đề toàn chăm chăm nghĩ rằng làm hòa ngay tức thì quan trọng hơn.”
Thẩm Tế Nhật cúi đầu: “Thực ra bản thân đệ đã tốt lắm rồi.”
“Đệ biết, huynh cũng đã nói với anh ấy như vậy.” Du Thiên Lâm thoáng mỉm cười.
Thẩm Tế Nhật ngẩng đầu nhìn hắn, dường như có chuyện muốn nói.
Du Thiên Lâm đợi một chốc, anh lại quay đầu rời mắt, định cầm lấy cốc nước.
“Vân Thâm.” Du Thiên Lâm gọi tên anh.
Thẩm Tế Nhật dừng lại đôi chút, đã ngừng động tác rồi, song chả ngoảnh đầu lại.
“Đệ biết huynh còn giận đệ, nhưng mà đừng giận đệ lâu quá được không?” Du Thiên Lâm xin.
=====
Hai ngày sau, mọi sự trở nên suôn sẻ thuận lợi hơn.
Phương Cảnh Nguyên báo đã trù liệu đủ rồi, hỏi Du Thiên Lâm có phải giao thẳng đến Nam kinh hay không.
Thẩm Tế Nhật lo lắng hàng hóa lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn trong chuyến này, tính đi Bắc Bình coi một lượt, sau đó đích thân chuyển tới Nam Kinh.
Anh muốn đi, Du Thiên Lâm quả quyết đòi đi cùng.
Về phần Triệu Văn Tuyên kia, mặc dù Du Thiên Lâm có người làm chứng hắn giật dây Trần Nghĩa Đức, nhưng chẳng có vật chứng, chỉ có thể án binh bất động.
Hạ lệnh Hồng Dật điều tra tiếp động cơ của Triệu Văn Tuyên, xem xem liệu Triệu Văn Tuyên có hành động bẩn thỉu gì không.
Chờ sau khi đến Bắc Bình, cuối cùng Thẩm Tế Nhật được nhìn tận mắt lô cỏ Di La kia.
Anh nghiệm thu toàn bộ lô hàng, phát hiện chất lượng lô dược liệu này tốt hơn tiêu chuẩn anh vốn phải cung cấp cho Trường Xuân quán.
Anh gửi lời mời Phương Cảnh Nguyên ăn bữa cơm đồng thời nói tiếng cảm ơn, Phương Cảnh Nguyên lại xin chịu lỗi với anh, giải thích rằng tự vì chuyện Hồ Tuyết Duy lần trước mang tới nhiều phiền hà cho anh, mong anh đừng để bụng.
Vẻ mặt của Thẩm Tế Nhật không có gì thay đổi, nhưng nội tâm chẳng bình tĩnh chút nào.
Cứ tưởng lần này đến Bắc Bình sẽ còn phải chạm mặt với Hồ Tuyết Duy, kết quả suốt hành trình đều là Du Thiên Lâm và Phương Cảnh Nguyên đón tiếp, ngay cả bóng dáng của Hồ Tuyết Duy cũng chưa từng bắt gặp.
Anh cười nhè nhẹ chả đáp lời.
Nhân lúc Du Thiên Lâm đi vệ sinh, Phương Cảnh Nguyên lại cố chêm dăm câu: “Kỳ thực Hồ Tuyết Duy không ác, chỉ là cậu ấy nhất thời chọn lầm đường.
Lần này Du Thiên Lâm giận ghê lắm, tôi nghe Hồ Tuyết Duy bảo, sau hôm biết sự thực đó thì Thiên Lâm không trò chuyện gì với cậu ấy nữa, điện thoại cũng không chịu nhận.”
Thẩm Tế Nhật bưng tách trà lên uống, vẫn cứ chẳng nói chẳng rằng.
Phương Cảnh Nguyên hơi ngượng ngập, có điều cậu ta cũng hiểu quả thật vụ này là bọn họ đã gây sứt mẻ tình nghĩa, nên không nhắc lại, đợi sau khi ăn xong, đưa hai người họ đến sân ga.
Phương Cảnh Nguyên cắt đặt vài người cho Du Thiên Lâm, chỉ chuyên canh chừng lô dược liệu trên chuyến tàu này.
Thẩm Tế Nhật liền yên tâm nằm nghỉ trên giường của toa hạng nhất cùng Du Thiên Lâm.
Họ ngồi xe lửa hai đêm từ Nghi Châu tới Bắc Bình, bây giờ lại định ngồi hai đêm nữa đi Nam Kinh y như ngựa không dừng vó.
Ban đầu Thẩm Tế Nhật vẫn chưa có biểu hiện bệnh trạng gì, sáng ngày hôm sau thì bắt đầu sốt nhẹ.
Anh lên cơn sốt đã tập mãi thành quen, nếu Du Thiên Lâm không phát hiện mặt anh đỏ bừng, tinh thần cũng không minh mẫn, thì anh còn chẳng biết mình lại phát sốt.
Độ này họ đi gấp gáp, chả chuẩn bị thuốc đem theo.
Du Thiên Lâm liền tìm nhân viên phục vụ trên tàu nhờ lấy thuốc hạ sốt, còn mang một bát cháo hoa về cho anh, để anh ăn cháo trước rồi uống thuốc.
Sau khi uống thuốc ngồi một tẹo là anh buồn ngủ, Du Thiên Lâm bèn khuyên anh nằm xuống nghỉ.
Dù sao ngày mai mới đến Nam Kinh, lô hàng kia đã có người trông coi rồi, anh liền thả lỏng, rất nhanh chóng đã vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc này khá sâu, mãi tới nửa đêm mới tỉnh dậy.
Anh vừa mở mắt thì cảm thấy toàn thân ấm áp, phản ứng hơi chậm mới nhận ra đằng sau lưng có người.
Anh len lén quay đầu sang, quả nhiên nhìn thấy Du Thiên Lâm ôm anh từ phía sau, còn anh gối đầu lên cánh tay Du Thiên Lâm.
Đã lâu lắm rồi không trải qua tư thế vô cùng thân mật như vậy, anh chẳng nén nổi cố kìm hơi thở chậm lại, ngắm gương mặt Du Thiên Lâm.
Từ sau đợt cơ thể trở bệnh suy nhược, cứ vào mùa đông là chân tay anh lạnh ngắt, lúc ngủ Tùng Trúc sẽ luôn rót túi nước ấm đặt ở gan bàn chân cho anh.
Sau khi yêu Du Thiên Lâm, chỉ cần họ ngủ cùng nhau, lần nào Du Thiên Lâm cũng nhớ rót cho anh một túi.
Đi chuyến này xa nhà qua đêm trên tàu, không có điều kiện tốt như thế, nhưng rõ ràng hiện tại gan bàn chân anh đang có một túi chườm nóng tỏa ra hơi ấm.
Khỏi cần suy nghĩ cũng biết đây là Du Thiên Lâm bỏ vào.
Anh hơi dịch chân, đang muốn nhấc chiếc túi chườm kia lên, thì thấy Du Thiên Lâm mở mắt.
“Tỉnh rồi à? Còn khó chịu không?” Du Thiên Lâm vừa trông thấy anh thức, lập tức thò tay sờ trán anh, anh nhẹ nhàng lắc đầu, tính cất lời mới phát hiện cổ họng khản đặc, đành ho hai tiếng: “Đỡ hơn rồi.”
Du Thiên Lâm đứng dậy ngay rót cho anh cốc nước ấm, đồng thời lấy cặp nhiệt độ nhét vào nách anh, đợi vài phút, xem nhiệt độ đúng thật đã khôi phục bình thường mới yên lòng.
“Giờ còn đang nửa đêm, ngủ thêm một tý nữa đi.” Du Thiên Lâm dém gọn góc chăn, nói xong rồi đứng lên.
Thẩm Tế Nhật vươn tay níu hắn lại: “Đệ định đi đâu?”
“Giường đơn chật quá, đệ sang giường đối diện ngủ.” Du Thiên Lâm trả lời.
“Vậy vừa rồi đệ nằm cùng ta để làm gì?” Thẩm Tế Nhật hỏi tiếp.
Du Thiên Lâm cho là anh bận tâm việc mình chưa xin phép đã lên giường nằm chung, ánh mắt không khỏi tối sầm: “Đệ chẳng hề nghĩ ngợi gì khác, chỉ sợ huynh lạnh.”
Thẩm Tế Nhật chăm chú nhìn hắn giây lát, mãi mới thấy anh cúi đầu nói khẽ: “Nhưng bây giờ huynh vẫn còn lạnh.”
Du Thiên Lâm sững sờ: “Vân Thâm, huynh…”
Thẩm Tế Nhật thu tay về, càng khiến lớp chăn bao sau lưng tuột xuống: “Thật là lạnh quá.”
Du Thiên Lâm tức khắc nở nụ cười, trèo lên giường ôm anh vào lòng, xúc động hỏi dò: “Có phải huynh tha thứ cho đệ rồi không?”
Thẩm Tế Nhật không mở miệng câu nào, trước mắt anh là trái cổ đang trượt theo niềm phấn khích của Du Thiên Lâm.
Nỗi buồn hiu hắt khắc khoải trong lòng suốt thời gian dài cuối cùng cũng bị một cái ôm này xua tan.
Anh giữ gáy Du Thiên Lâm, trước khi đệ ấy có phản ứng, ngẩng đầu cắn lên môi Du Thiên Lâm.