Đình Vân

Chương 56: Một Kẻ Không Quen Không Biết Gọi Là Bằng Hữu


Đọc truyện Đình Vân FULL – Chương 56: Một Kẻ Không Quen Không Biết Gọi Là Bằng Hữu


Trong suốt một năm nay hai người họ ở bên nhau chưa từng xảy ra xung đột, càng chưa từng lời qua tiếng lại một lần nào nữa.

Bởi thế khi nghe Thẩm Tế Nhật bỗng dưng gọi mình là “Du trưởng ty”, Du Thiên Lâm cũng chẳng biết nên bàn tiếp ra làm sao.
Hôm nay hắn vốn nôn nóng, coi Hồ Tuyết Duy đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, không khỏi lo nghĩ Thẩm Tế Nhật sảy tay lần này sẽ làm mích lòng ông cụ rất khó nói chuyện kia của nhà họ Hồ.

Suy cho cùng chuyện của hắn và Thẩm Tế Nhật còn chưa công khai với hai bên gia đình, nếu cuốn vào việc Hồ Tuyết Duy bị thương, chỉ e tới lúc đấy cha hắn sẽ càng không ưa gặp mặt Thẩm Tế Nhật.
“Trước hết huynh đừng tức giận, đệ đến cũng là muốn hỏi một chút tình hình khi đó.

Dù sao hiện giờ Tuyết Duy còn chưa qua khỏi cơn hôn mê, nhân viên phục vụ kia cũng chỉ là tình cờ chứng kiến hai người đánh nhau, cậu ta chả hề biết hai người đã từng nói những chuyện gì.” Du Thiên Lâm thanh minh.
Thẩm Tế Nhật ôm nỗi giận ngực đau đầu cũng đau, thấy hắn còn bắt bẻ việc này đuổi cũng chẳng chịu ra ngoài, bèn kéo cao chăn nằm xuống, trở mình trùm lên mặt.
Du Thiên Lâm gãi đầu bó tay, đang suy nghĩ nên phân tích mối quan hệ giữa thiệt và hơn trong chuyện này như thế nào mới xuôi tai, thì trông thấy bát cháo hoa ăn dở mấy miếng được đặt trên tủ đầu giường.
Hắn tức khắc nhớ tới lúc vào nhà nghe người hầu phụ trách quét dọn kể Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh ra ngoài mua thuốc, rồi nghĩ đến bây giờ mới buổi chiều Thẩm Tế Nhật đã nằm nghỉ ở trên giường.

Hắn phản ứng lại, liền ngồi lên mép giường lôi chăn của Thẩm Tế Nhật: “Có phải huynh bị ốm rồi không? Mau cho đệ xem nào.”
Cơn sốt nhẹ của Thẩm Tế Nhật đã hạ, nhưng anh ngủ không tròn giấc, nội tâm lại buồn bã bức bối.

Giờ đây thấy Du Thiên Lâm thay đổi thái độ quan tâm mình, cảm giác bị oan ức ấy giống như dịch chua trong dạ dày xộc thẳng lên.

Anh lột phăng chăn, không nén nổi bực tức quát: “Khỏi cần đệ hỏi han, cút ra ngoài đi!”
Cánh tay kéo chăn của Du Thiên Lâm hơi khựng lại, dẫu thế nào hắn cũng chả dám tin anh sẽ dùng từ “cút” với mình.
Thẩm Tế Nhật quát dứt thì cảm thấy Du Thiên Lâm thả tay.

Đệ ấy ngồi bên mé giường, một lúc lâu sau chẳng hề động đậy, cũng chẳng bàn việc gì nữa.

Song anh có thể cảm giác được đệ ấy đang nhìn đăm đăm vào bóng lưng mình, ánh mắt chưa từng rời đi.
Anh hiểu câu mắng đó quá trớn, thế nhưng cứ nghĩ tới chuyện phiền lòng này, là anh không có cách nào bắt bản thân giữ vững lý trí.
“Vân Thâm, huynh chắc chắn mình muốn như vậy à?” Chả biết trôi qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Du Thiên Lâm cũng mở miệng.


Giọng khản hơn khi mới đến, chỉ một câu hỏi như thế là đủ khiến Thẩm Tế Nhật nghe ra sự mệt mỏi của hắn.
Lòng Thẩm Tế Nhật đau thắt, rồi lại nhớ tới bộ dạng quần áo xộc xệch nằm trên chiếu tatami của Du Thiên Lâm.

Hồ Tuyết Duy bóc trần chân tướng một cách ung dung như vậy trước mặt anh.

Nếu không có tính xác thực nhất định, thì sao cậu ta dám nói mò lung tung như thế? Nhưng nếu sự thật đúng như những gì Hồ Tuyết Duy nói, thì tại sao Du Thiên Lâm phải năm lần bảy lượt phủ nhận mối quan hệ với Hồ Tuyết Duy cơ chứ? Chẳng nhẽ thực sự là bởi vì Du Thiên Lâm còn chưa chơi chán mình hay sao?
Những hạnh phúc ngọt ngào ấy, những yêu thương nồng nàn bao ngày qua ấy phảng phất như một con dao nhỏ bén ngót cứa mài trong tim anh.

Anh chả dám nghĩ ngợi tiếp nữa, nếu tất thảy đều chỉ là vui thú nhất thời của Du Thiên Lâm, vậy anh…
Anh nhắm hai mắt lại, cho dù Du Thiên Lâm ở ngay phía sau, anh vẫn mất hết dũng khí để hỏi.
Coi bộ anh cứ giữ thái độ thờ ơ không phân rõ phải trái thế này, Du Thiên Lâm cũng nổi giận, vứt câu “Tùy huynh đấy.” rồi đứng phắt dậy ra ngoài.
Đợi đến lúc tiếng đóng cửa rầm rầm sau người chấm dứt, anh mới dám ngoái đầu lại nhìn.
Đằng sau trống vắng, chỉ có chỗ Du Thiên Lâm ngồi vừa nãy còn âm ấm.
Anh đưa tay sờ lên một mảng ấy, cảm nhận độ ấm đang vợi dần trong lòng bàn tay, rốt cuộc con mắt không kìm nổi chua xót, nhỏ xuống hai hàng lệ.
Sau khi bỏ đi Du Thiên Lâm quay về căn nhà nhỏ hiện đại họ đang ở nhờ kia, đầu tiên là tắm gội một lượt để mình tỉnh táo hơn chút, rồi gọi điện thoại tới bệnh viện, hỏi tình trạng của Hồ Tuyết Duy.
Tạm thời họ vẫn giấu kín sự việc này với người nhà họ Hồ, hồi sáng sau khi tỉnh dậy hắn hay tin đã xảy ra chuyện gì từ phía Phương Cảnh Nguyên.

Song Phương Cảnh Nguyên cũng không có mặt ở đó, vì vậy tối hôm qua Hồ Tuyết Duy và Thẩm Tế Nhật đã cãi nhau những gì thì chỉ có hai người họ mới biết rõ.
Hộ sĩ thông báo Hồ Tuyết Duy vừa mới tỉnh lại, hắn lập tức qua xem.

Lúc đến, Hồ Tuyết Duy đã ngồi dậy, khoác áo ba-đơ-xuy dày trên vai, đang dựa vào đầu giường uống nước.

Trông hắn vội vội vàng vàng chạy vào, Hồ Tuyết Duy bỏ cái cốc xuống, còn chưa mở miệng vành mắt đã đỏ.
Ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, dù cho tính cách của mỗi người khác biệt, tình cảm vẫn luôn khăng khít lắm.

Hồ Tuyết Duy nhỏ tuổi nhất, cũng bốc đồng nhất.

Nhưng cậu ta bốc đồng thì bốc đồng, lại chưa từng làm việc khiến bạn bè tổn thương.


Cho nên nom cậu ta ấy thế mà đỏ hoe mắt, Du Thiên Lâm càng cảm thấy có lỗi ở trong lòng, vừa tiến tới gần giường đã hỏi thăm: “Xin lỗi, cậu sao rồi? Bác sĩ bảo thế nào?”
Hồ Tuyết Duy khịt mũi: “Bác sĩ chẩn đoán có khả năng xuất hiện chấn động não nhẹ, cần nằm viện quan sát vài ngày.”
Du Thiên Lâm lo âu hỏi: “Có để lại di chứng gì không?”
Hồ Tuyết Duy đáp: “Hiện tại khó mà nói được, dù sao vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, tránh tiếp tục kích động cảm xúc.”
Du Thiên Lâm thở dài: “Giá thử tối qua tớ không đi có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vầy.

Thật ra tính của Vân Thâm vốn chẳng phải là hấp tấp sỗ sàng, huynh ấy cư xử với ai cũng cực kỳ lễ phép hòa nhã, liệu giữa hai người có hiểu lầm gì không?”
Mấy lời này của hắn rõ ràng là biện bạch thay Thẩm Tế Nhật, Hồ Tuyết Duy lau khóe mắt rưng rưng nước mắt, nức nở nhận sai: “Là tại tớ vô ý, tớ chả biết cậu với huynh ấy là quan hệ đó.

Nếu biết rồi sẽ không gọi cậu ra uống rượu, cũng không nhân lúc huynh ấy hiểu lầm còn chọc huynh ấy giận.”
Du Thiên Lâm hỏi bộp vào: “Cậu nói cái gì?”
Hồ Tuyết Duy ho hai tiếng: “Thực tình cũng chẳng có gì đâu, huynh ấy vừa đến thì trông thấy tớ đang đỡ cậu cho uống trà giải rượu, chả hiểu làm sao mà giận dữ thần, bắt đầu lôi cậu về.

Tớ xem chừng cậu say như thế, tính đăng ký một phòng sát vách của quán rượu để cậu ngủ qua đêm, đỡ phải trở về giữa đêm hôm lạnh lẽo.”
Kể tới đấy Hồ Tuyết Duy dừng một đôi giây, lén đưa khoé mắt về phía Du Thiên Lâm, thấy hắn không sinh nghi bèn tiếp tục vờ tủi thân: “Cậu biết tớ đây ăn nói rất thẳng mà, cũng chẳng hiểu là lỡ miệng câu nào chọc huynh ấy bực mình, huynh ấy một mực muốn đưa cậu về.

Có điều huynh ấy dìu mãi mà cậu vẫn chả nhúc nhích, tớ định qua giúp.

Cuối cùng chắc là huynh ấy không chú ý đẩy tớ một cái, tớ đứng không vững rồi va vào bàn.”
Hồ Tuyết Duy kể lể xong liền ấn nhẹ lòng bàn tay lên vết thương, tỏ vẻ đau đớn.

Một vòng băng gạc trắng quấn quanh trán, tôn thêm khuôn mặt không còn một chút huyết sắc nào, nhìn giống như bộ dạng mang bệnh nặng.
Lời lẽ của cậu ta đúng mực, chẳng những không đổ tội lên người Thẩm Tế Nhật, mà còn giảng giải mọi thứ không phải là cố tình.

Mặc dù còn cảm thấy là lạ, Du Thiên Lâm vẫn chả nghi ngờ gì cậu ta.
“Cậu đừng tự trách mình.


Người sai là tớ mới đúng, đáng lẽ tớ nên nói thật với cậu về mối quan hệ giữa tớ và Vân Thâm sớm hơn một tý.”
Hồ Tuyết Duy thở phào trong bụng, ngoài miệng thừa cơ vun vào: “Cậu thực sự quá đáng lắm đó, việc lớn như vậy chỉ tiết lộ cho một mình Cảnh Nguyên.

Nếu tối qua cậu ấy không khai thật với tớ, thì tớ còn bị lừa bao lâu nữa hả?”
Du Thiên Lâm cười gượng xấu hổ, còn chưa mở miệng chợt nghe Hồ Tuyết Duy hỏi tiếp: “Vậy bây giờ huynh ấy thế nào rồi? Vẫn còn hiểu lầm tớ với cậu à?”
Du Thiên Lâm lại thở dài, kể đôi chút tình hình đi tìm Thẩm Tế Nhật hồi nãy.

Hồ Tuyết Duy bắt đầu tự trách nữa, nhủ rằng chung quy là do bản thân sai sót nên mới gây ra hiểu lầm, đòi Du Thiên Lâm nhất định phải lựa thời gian hẹn Thẩm Tế Nhật ra đây, cậu ta xin thứ lỗi trước mặt Thẩm Tế Nhật.
Cậu ta đường đường là người bị hại, lại tỏ ra khoan dung đến nước này.

Du Thiên Lâm đúng thực là chẳng biết cảm ơn cậu ta ra sao mới phải, đồng ý với cậu ta khi quay lại sẽ làm hòa với Thẩm Tế Nhật, chờ cậu ta bình phục rồi ăn cùng nhau bữa cơm.
Du Thiên Lâm liền tiếp chuyện thêm chốc lát, song hắn lo lắng thấp thỏm trong lòng về Thẩm Tế Nhật, tính trở lại giải thích rõ ràng sớm một chút.

Không ngờ đợi tới lúc bác sĩ đi tua phòng, đầu Hồ Tuyết Duy nổi cơn đau, còn đau nhức hết sức dữ dội, bác sĩ dùng thuốc giảm đau mà vẫn chả có hiệu quả gì.
Hồ Tuyết Duy thế này, hắn cũng không có cách nào yên tâm rời khỏi bệnh viện, bèn dự tính ở lại chăm sóc một đêm.

Hắn gọi điện thoại về nhà, định trò chuyện một lát với Thẩm Tế Nhật, nhưng người hầu báo rằng đêm nay hai vị Thẩm tiên sinh và Từ tiên sinh vẫn chưa trở về, đều qua đêm ở nhà mới bên kia.
Căn nhà mới còn chưa được lắp đặt điện thoại.

Người hầu hỏi hắn có muốn chuyển lời hay không.

Hắn sợ người hầu truyền câu được câu mất ngược lại làm Thẩm Tế Nhật hiểu lầm sâu hơn, liền nghĩ bụng thôi bỏ đi, sáng mai về nhà rồi tiếp tục trình bày rõ sự tình.
Có điều hắn nào ngờ, giữa trưa hôm sau khi về đến nhà, người hầu lại báo cho hắn sáng nay Thẩm Tế Nhật đã thu dọn toàn bộ hành lý, quay về Nghi Châu rồi.
Hắn hỏi thêm Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh đâu, người hầu thưa hai người họ cũng dời đi rồi.

Hắn vội vàng đuổi theo tới sân ga, xem có thể ngăn được người hay không.

Nhưng lòng vòng cả buổi tại ga tàu, chờ tất cả xe lửa đi qua Nghi Châu đều khởi hành mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Thẩm Tế Nhật đâu.
Dù thế nào hắn cũng chả ngờ một hồi hiểu lầm nho nhỏ lại bị Thẩm Tế Nhật làm lớn chuyện như vậy.

Hắn nhớn nhác chạy ra từ sân ga, định sang nhà mới của Thẩm Quan Lan để hỏi cho phải lẽ, kết quả là bị một chiếc xe chắn đường.
Hắn liếc mắt thì nhận ra đó là xe của nhà mình.


Quả nhiên, phần rèm quây ghế sau của xe bị vén lên, gương mặt nghiêm nghị mà vô cùng thân thuộc hiện ra trước mặt hắn.
Du Thiên Lâm ngần ngừ giây lát, khó khăn gọi một tiếng: “Cha ạ.”
Du Trường Nho nhếch mép cười khẩy: “Không tồi, còn nhận ra tôi là cha anh cơ đấy.”
Du Thiên Lâm đang ngẫm nghĩ nên giải thích ra sao chuyện mình xuất hiện ở Bắc Bình, đã thấy một người thanh niên ngồi ghế phụ lái xuống xe, mở cửa sau của xe ra thưa với hắn: “Du thiếu gia, Tổng trưởng* đặc biệt đến đón ngài, mời ngài lên xe ạ.”
*Nguyên văn “总长”:
Chính phủ Quốc dân Trung Hoa Dân Quốc được triệu tập tại Vũ Xương vào năm 1911, về sau trải qua nhiều lần thay đổi cơ cấu chính quyền như Chính phủ Lâm thời Nam Kinh, Chính phủ Lâm thời Bắc Kinh, Chính phủ Bắc Dương, Chính phủ Quốc dân.
Chính phủ Bắc Kinh Trung Hoa Dân Quốc (1912-1928) là chính phủ trung ương đặt thủ đô tại Bắc Kinh trong thời kỳ đầu kiến quốc Trung Hoa Dân Quốc, do nhân sĩ phái Bắc Dương nắm quyền nên được gọi là Chính phủ Bắc Dương.
Trong thời kỳ của Chính phủ Bắc Dương, tên gọi chính thức của các bộ trưởng trong chính quyền trung ương là Tổng trưởng và của các thứ trưởng là Phó trưởng.

Trong Chính phủ Quốc dân đảng, vị trí Tổng trưởng này được đổi tên thành Bộ trưởng.
Hắn còn lo ngay ngáy trong lòng những mong tìm Thẩm Quan Lan hỏi cho ra môn ra khoai, nhưng trước mắt cha hắn dẫn người tới cản hắn, chắc hẳn đã biết việc hắn trở lại Bắc Bình mà không về nhà.

Hắn không thể gây chuyện tiếp khiến cha hắn mất hứng trong khoảng thời gian then chốt này, thoạt tiên đành phải lên xe.
Chờ sau khi xe nổ máy, đúng là Du Trường Nho bắt đầu gặng hỏi về việc vì sao đã quay lại nhiều ngày như thế mà không về nhà.
Du Thiên Lâm buộc lòng khai rằng giúp em trai của bằng hữu tìm mua nhà, tính giải quyết xong trước rồi mới trở về.

Hắn thưa coi như cũng có lý, Du Trường Nho liếc hắn một lượt rồi không hỏi chủ đề này nữa, mà truy vấn nguyên nhân Hồ Tuyết Duy bị thương.
Du Thiên Lâm ngạc nhiên thốt lên: “Sao cha biết chuyện này ạ?”
Du Trường Nho trợn trắng mắt lườm đứa con trai: “Tuyết Duy là cháu trai cưng của ông cụ Hồ.

Làm sao có thể giấu nổi chuyện lớn như thằng bé bị thương phải nhập viện? Ông cụ Hồ cực kỳ tức giận, Tuyết Duy vẫn còn muốn gánh hộ con.

Con tưởng là ta đến rước con về nhà hử? Đợi chốc nữa tới nhà họ Hồ nhận lỗi tử tế cho ta! Cũng chẳng hiểu con đi Nghi Châu giao du với cái thể loại bạn bè gì, lại vừa đến đã giơ tay đánh người.

Có phải ta thả con tự do quá rồi hay không?”
Du Thiên Lâm rối rít chữa lời cha: “Việc này chả liên quan tí gì tới bạn của con, chỉ là một chút hiểu lầm.

Họ đều thấy con uống say định dìu con, với lại tự Tuyết Duy đứng không vững nên mới té ngã.”
Sắc mặt của Du Trường Nho càng khó coi hơn ban nãy, ông quát mắng: “Bất kể điều con nói có đúng thực hay không, Tuyết Duy bị thương là sự thật.

Con phải nhận lỗi tử tế cho ta, đừng vì một kẻ không quen không biết gọi là bằng hữu mà cắt đứt mối giao tình mấy chục năm trời của hai nhà chúng ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.