Đình Vân

Chương 50: Không Bằng Chúng Ta Kết Thúc Đi


Đọc truyện Đình Vân FULL – Chương 50: Không Bằng Chúng Ta Kết Thúc Đi


Làm thế nào Thẩm Tế Nhật cũng không ngờ nổi sẽ bắt gặp Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh tại chốn này.
Thẩm Quan Lan thì thôi đi.

Từ Yến Thanh là mẹ Tư của các anh, từ sau khi xuất giá vào nhà họ Thẩm luôn bị mợ Cả cấm túc, đã hơn một năm nay đến một lần cũng chả ra khỏi cửa, sao lại ở trong bệnh viện này?
Thế nhưng còn chưa đợi Thẩm Tế Nhật mở miệng, hộ sĩ đã đi qua đuổi họ ngay, kéo tấm rèm quây.
Thẩm Tế Nhật vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực* trong bụng, lúc này Hồng Dật và Vương Ngọc sóng bước vào, anh bèn giao cho họ trông nom Du Thiên Lâm, mình thì ra ngoài gọi hai người kia lại.
*Nguyên văn “惊疑不定” (Kinh nghi bất định): Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
Từ Yến Thanh ăn vận y phục của hạ nhân Thẩm gia, lúc anh vén rèm, thứ anh trông thấy là bóng dáng hai người họ nắm tay nhau.
Trong thâm tâm Thẩm Tế Nhật đã có đoán định, vẫn cứ chẳng muốn tin, rồi chờ sau khi anh và Thẩm Quan Lan nói chuyện xong xuôi mới vỡ lẽ, hoá ra từ lâu Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh đã…
Anh phát giận choáng váng cả đầu, tị nữa không đứng vững.

Mà Thẩm Quan Lan vì xin anh che giấu bí mật này, lại quỳ gối trước mặt anh.
Từ bé tới lớn đứa em trai này của anh toàn được cha mẹ chiều chuộng, đòi cái gì là có cái đó, tính khí cậu ấm cô chiêu cũng theo năm tuổi mà dần ngấm sâu vào máu.

Về sau bằng lòng đến trường học thạc sĩ hai năm mới bắt đầu hiểu chuyện, kế tiếp ra nước ngoài học y.

Những tưởng rằng sau khi trở về sẽ có trách nhiệm chín chắn hơn, chẳng ngờ lại dính líu tới mẹ Tư.
Thẩm Tế Nhật vẫn chả biết phải mắng mỏ em trai ra sao mới hợp lẽ nữa.

Riêng Từ Yến Thanh chứng kiến Thẩm Quan Lan quỳ xuống cũng tiến đến gần đấy nhận sai, cầu xin anh đừng trách cứ Thẩm Quan Lan, nói tất cả đều là lỗi của mình, tự nguyện chịu phạt.
Anh có thể rầy la Thẩm Quan Lan, song chẳng cách nào vô lễ xấc láo với Từ Yến Thanh.

Coi bộ dạng rõ ràng sợ sệt nhưng rồi vẫn không thể không thừa nhận của Từ Yến Thanh, anh lại nhớ tới đủ loại ức hiếp sỉ nhục Từ Yến Thanh gánh chịu từ sau khi gả vào.
Phận con cái trong nhà, chả phải anh không hay biết mẹ anh chẳng ưa nhìn mẹ Tư nhận được sự thiên vị ưu ái của cha, mẹ Hai mẹ Ba sểnh ra là viện cớ đánh phạt mẹ Tư.

Anh là Đại thiếu gia, tuy rằng có thể thường xuyên giúp gấp một tay, nhưng mà không có biện pháp nào ngăn chặn triệt để kiểu bắt nạt đó.

Dẫu sao đến cả cha anh cũng mở một mắt nhắm một mắt đối với loại sự tình này, thì anh sở hữu quyền hành gì để quản lý cấm cản mấy vị bậc cha chú.
Và khiến anh càng không ngờ tới chính là Thẩm Quan Lan kể nhằm đề phòng Từ Yến Thanh bậy bạ với phụ nữ con gái trong nhà, cha anh lại ép Từ Yến Thanh uống “canh hạ hỏa” suốt ngày.
Mặc dù Thẩm Quan Lan kể bóng gió khó hiểu, song anh có thể nghe ra hàm ý gì.


Nếu cứ đau yếu như vậy tiếp mãi, chắc chắn Từ Yến Thanh sẽ chẳng sống được lâu đâu.
Anh lúng ta lúng túng trông hai người họ quỳ gối trước mặt, trong chốc lát mọi cảm xúc đều tuôn trào trong dạ.

Nhưng điều làm anh khó xử và băn khoăn nhất là Du Thiên Lâm phải thất vọng.
Anh nói với Thẩm Quan Lan để anh ngẫm kỹ, về tới phòng bệnh cùng mớ suy nghĩ rối như bòng bong.
Nom Du Thiên Lâm còn đang mê mệt, anh lại có cảm giác cả tâm tư và sức lực bị vắt kiệt một lần nữa.
======
Thẩm Tế Nhật chăm sóc Du Thiên Lâm tại bệnh viện một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa tỏ anh đã tỉnh giấc, phát hiện Du Thiên Lâm đã tựa lưng lên đầu giường xem báo rồi.
Trước lúc chợp mắt anh nhoài người vào bên mé giường, hiện giờ lại nằm cạnh Du Thiên Lâm.

Thấy anh tỉnh, Du Thiên Lâm bỏ tờ báo, cúi đầu ghé sát gần hôn anh.
Thời gian họ chia xa non nửa năm, khoan bàn Du Thiên Lâm có bao nhớ nhung anh, chính anh cũng trải nỗi khổ bởi tương tư luyến nhớ.

Vì vậy mà khoảnh khắc đôi môi đệ ấy kề vào, anh chủ động mở miệng liền, biến nụ hôn này thành quấn quýt triền miên khó tách.
Vết thương trên vai Du Thiên Lâm còn vướng vải băng chằng chịt, hắn cúi khom khom như vậy sẽ kéo đến miệng vết thương.

Thẩm Tế Nhật tự động ngồi dậy, ôm hắn ngả xuống đầu giường, hôn lên một lần nữa.
Một lần này đây, mãi tới khi đôi bên đều cần lấy hơi mới dứt.
Du Thiên Lâm trợn tròn mắt đỏ ửng ngó anh, sóng tình mênh mông tung trào trong mắt tựa như đang vỗ dạt dào về phía anh.

Anh cũng vượn lòng ngựa ý* vì được hôn, nhưng vẫn cố nén ý niệm nhộn nhạo trong đầu, hỏi Du Thiên Lâm cảm thấy thế nào, vết thương còn đau hay không.
*Nguyên văn “心猿意馬” (Tâm viên ý mã): Khỉ hay tương cận với nó là vượn, theo Phật giáo và Lão giáo, tượng trưng cho Tâm con người, tâm điều khiển ý muốn và hành động của con người.

Các loài thuộc họ khỉ hầu vốn hiếu động, láu táu, nhảy nhót, chuyền leo, không chịu ngồi yên.

Cái tâm con người cũng lao xao, ưa tơ tưởng chuyện này, hay nhớ nhung việc nọ.

Phật giáo ví tâm người như loài Khỉ vượn nên gọi là Tâm viên (tâm/lòng của con vượn).

Tương đồng với Tâm viên là Ý mã (ý thích của con ngựa).

Tâm ý theo nhau, tâm chạy rong, ý cũng chạy rong nên giữ cho tâm ý ở yên, tập trung tư tưởng vào một chỗ là chuyện không dễ.

Du Thiên Lâm đặt tay anh lên chỗ bị thương, nhìn dán vào anh bằng ánh mắt hệt muốn nuốt chửng nuốt chạo anh nãy giờ: “Nhìn thấy huynh sẽ hết đau.”
Thẩm Tế Nhật nhếch môi thành nét cười nhạt, chả đối đáp mồm mép láu lỉnh của Du Thiên Lâm, xuống giường đi rửa mặt.
Từ sau bận hai người xác định tình cảm, trình vụng chèo khéo chống của Du Thiên Lâm càng bạo so với trước đây.

Dạo đầu anh còn cảm thấy ngại ngùng, mắc cỡ.

Sau thì phát hiện Du Thiên Lâm luôn thích coi dáng vẻ đấy của anh, thế là bèn nghiêm mặt đến chẳng thể nghiêm hơn.
Rửa mặt xong xuôi, Du Thiên Lâm lại kéo anh quay về giường, hỏi anh trong khoảng thời gian này thân thể thế nào, có chóng mặt hôn mê nữa hay không, có mệt nhọc kiệt sức linh tinh hay không.
Anh trả lời thành thật, mặc dầu cũng mong hỏi thăm tình hình của Du Thiên Lâm, nhưng anh hiểu Du Thiên Lâm khác biệt với anh, dù cho họ đã ở bên nhau, có một số việc đúng là không tiện hỏi.
Hai người tâm tình suốt một hồi thì Hồng Dật vào đây, bê bữa sáng đặt lên bàn lại đi ra ngoài canh.
Thẩm Tế Nhật cầm bát cháo và thìa chuyển qua, Du Thiên Lâm như ông lớn ngồi dí ở đầu giường, nài nỉ vai vẻ bị thương mất sức, cần anh đút.
Vừa rồi lúc Du Thiên Lâm hôn anh, rõ ràng đôi tay ra sức quàng lấy anh.

Anh biết thừa Du Thiên Lâm chơi xấu, nhưng quả thực đợt này xa nhau quá lâu, anh cũng chẳng chấp nhặt vặt vãnh như thế, khuấy cho đều cháo rồi bắt đầu đút.
Du Thiên Lâm vẫn nhìn anh chăm chú mắt cũng chả thèm chớp, ăn nhếu nháo vài miếng là đột nhiên kéo anh vào lòng, nâng cằm anh khiến anh há miệng, mớm cháo qua.
Anh hẵng đang bưng bát trong tay, đã phải cẩn thận kẻo đánh đổ, lại phải nhận trọn một miếng này, dáng điệu liền có phần chật vật.
Du Thiên Lâm mớm nốt thìa cháo là buông anh ra, trông bên môi anh còn dính hạt cơm, lại xáp gần liếm hạt cơm kia vào miệng, xoa xoa khóe môi của anh bằng lóng tay.
Mặt Thẩm Tế Nhật đỏ bừng không sao kìm chế, anh gạt tay Du Thiên Lâm: “Bậy nào, ngoan ngoãn ăn đi.”
Du Thiên Lâm chẳng có ý kiến, còn tựa về gối đầu như ông tướng rút lui.
Đợi anh đút sạch bát cháo, lúc bản thân anh bắt đầu ăn, Du Thiên Lâm đánh tiếng: “Đệ đệ của huynh đã về à?”
Thẩm Tế Nhật vừa nuốt một cái thang bao* đã hút cạn, nghe nói như thế là khỏi muốn ăn, để đôi đũa xuống: “Ừm đã về.”
*Nguyên văn “汤包”: Thang bao là một loại bánh bao lớn, có súp từ Dương Châu, chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.
“Vậy chờ đệ xuất viện chọn thời gian rảnh bàn bạc với đệ ấy.” Du Thiên Lâm cười tươi rói.
Thẩm Tế Nhật luống cuống, anh nhớ tới cuộc đối thoại với Thẩm Quan Lan giữa sân bệnh viện hôm qua, rồi chả biết phải ăn nói với Du Thiên Lâm như thế nào.
“Huynh sao vậy?” Thấy sắc mặt anh hơi bất thường, Du Thiên Lâm hỏi ngay lập tức.
“Không có gì.

Hôm qua vội vàng đi còn nhiều việc chưa giải quyết nốt lắm, huynh phải về thương hội trước một chuyến, tối nay sẽ đến gặp đệ tiếp nhé.” Anh thu dọn bữa sáng, đang định gọi Hồng Dật vào thì Du Thiên Lâm níu tay.
Anh ngoái đầu, ngó Du Thiên Lâm tỏ vẻ khó hiểu.
“Huynh có việc giấu đệ, không nói không cho đi.”Du Thiên Lâm thu hồi bộ dạng lưu manh bắt nạt vừa nãy, bắt đầu nhìn anh bằng nét mặt nghiêm túc.
Thẩm Tế Nhật do dự giây lát, chính anh cũng chưa suy xét thấu đáo sự việc kia, phải bàn với Du Thiên Lâm thế nào chứ? Nghĩ vậy anh liền vờ ung dung nói: “Đừng nghĩ nhiều, không có gì thiệt mà.”

Du Thiên Lâm quan sát anh, thậm chí thấy anh đã chột dạ mới thả tay ra: “Được rồi, vậy huynh quay lại đây sớm một tý nhé.”
Thẩm Tế Nhật thầm thở phào nhẹ nhõm, nhắc Du Thiên Lâm nghỉ ngơi cho khỏe mới dợm bước đi.

Nhưng chân trước anh vừa bước khỏi cổng bệnh viện, đằng sau Vương Ngọc đã lặng lẽ theo dấu anh.
Anh không tới thương hội, mà trước tiên về nhà một chuyến.
Từ sau khi phát hiện Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh có tình cảm với nhau hôm qua, trong lòng anh vẫn rối lắm, dù sao nếu như mối quan hệ này bị người trong nhà phát giác nhất định sẽ ầm ĩ long trời lở đất.

Thẩm Quan Lan lại hành xử dễ kích động, hiện tại chưa xác định được tình hình tiếp theo nên anh quyết định phải thăm dò ý tứ cha trước nhất.
Chỉ là anh vừa về đến nhà thì nghe Tùng Trúc kể lão gia lại yêu cầu mợ Tư đi xướng khúc một đêm.
Theo thường lệ anh sai Tùng Trúc mang thuốc bảo vệ thanh quản sang phòng Từ Yến Thanh, nhác bước vào sân viện Thẩm Chính Hoành, là nhìn thấy Từ Yến Thanh được nha hoàn Ly Nhi dìu ra.
Từ Yến Thanh dặm phấn đậm trên mặt, đầu đội mũ phượng, mặc hí phục đỏ thẫm – một lớp hóa trang hoa đán chỉnh tề.

Anh biết cha anh có sở thích kỳ cục này, thích bắt Từ Yến Thanh diện hí phục ca xướng, bèn tiến tới chào hỏi: “Chào buổi sáng mẹ Tư.”
Từ Yến Thanh liếc anh một cái, quay đầu đi xấu hổ, chào bằng giọng khản đặc: “Chào buổi sáng Đại thiếu gia.”
Thẩm Tế Nhật khuyên y mau về phòng uống thuốc nằm nghỉ.

Từ Yến Thanh cảm ơn anh, được Ly Nhi đỡ về, bóng hai người khuất dạng.

Anh đang tính vào trong, rút cuộc trông thấy Thẩm Quan Lan chạy hồng hộc ra.
Anh nhanh chóng cản đường, chất vấn Thẩm Quan Lan tại sao lại ở đây.

Thẩm Quan Lan hất tay anh, nói tối nay bàn sau đang phải đuổi theo Từ Yến Thanh.
Anh phỏng đoán ắt hẳn Thẩm Quan Lan đã canh tại sân viện của cha suốt đêm, càng cho rằng đây là Nhị đệ tự tung tự tác quá mức, vậy mà còn không sợ bị cha phát hiện.

Cũng may lúc anh đi vào hỏi thăm vẻ mặt cha chẳng có gì khác lạ, anh báo cáo tình hình làm ăn từ nửa tháng gần đây nhất đến giờ.

Tùng Trúc nhìn thần sắc anh khó coi, bèn hỏi anh có phải lại xảy ra chuyện gì hay không, anh cắt lời bắt Tùng Trúc im lặng theo dõi Thẩm Quan Lan, thuật lại chuyện Thẩm Quan Lan đã làm cho anh.
Tùng Trúc luôn luôn hiểu nặng nhẹ, chưa hỏi thừa thãi đã đi.

Thẩm Tế Nhật trở lại thương hội bận cả buổi, rồi tạt qua bệnh viện chăm DuThiên Lâm một chút giữa trưa, lúc tối về tới nhà Tùng Trúc giải thích tình hình theo dõi hôm nay cho anh, anh hiểu rõ trong lòng, xoay người tìm Từ Yến Thanh ngay tức khắc.
Từ Yến Thanh ăn mặc nghiêm chỉnh, đang ngồi bên bàn chờ đợi trong lo âu, không ngờ Thẩm Quan Lan còn chưa đến, ngược lại Thẩm Tế Nhật đã gõ cửa phòng.
Bỗng nhiên nhìn thấy Đại thiếu gia nhà họ Thẩm, nội tâm Từ Yến Thanh hoảng sợ, y chẳng biết nên nói điều gì.

Thẩm Tế Nhật cũng không quanh co, đóng cửa lại bảo thẳng: “Mẹ Tư, hôm nay Quan Lan đi mua vé tàu hỏa, rồi nói lời từ biệt với Giang Phong.

Hai người định bỏ trốn à?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Từ Yến Thanh trắng bệch chả còn chút máu.


Thấy có vẻ như y sắp phủ nhận, Thẩm Tế Nhật tiếp tục trấn an: “Người đừng sợ.

Nếu ta đã tới tìm người thì ta sẽ không nói chuyện này cho người trong nhà.

Ta chỉ muốn hỏi người hai vấn đề, nhưng người phải trả lời thật với ta.”
Từ Yến Thanh lưỡng lự một lúc lâu sau mới gật đầu, Thẩm Tế Nhật chẳng kiêng dè: “Người yêu Quan Lan thật lòng ư?”
Anh hỏi trực tiếp, Từ Yến Thanh cảm thấy cực kỳ gượng gạo, song vẫn trả lời anh thẳng thắn thành khẩn.
Thẩm Tế Nhật vốn hiểu tường tận tính nết hai người họ, biết dám chắc là Thẩm Quan Lan chủ động trong chuyện y và Thẩm Quan Lan, bèn hạ giọng thư thả: “Thế hai người có từng lo về tính nghiêm trọng của chuyện xảy ra sau đấy hay không? Cha đã gần đất xa trời, làm sao cha có thể chịu đựng cú sốc như vậy? Sáng nay lúc ta hỏi thăm cha, cha nói chuyện với ta được một nửa thì ho ra máu.”
Từ Yến Thanh căng tròn mắt: “Sao lại thế? Vậy bây giờ ngài ấy thế nào rồi?”
Thẩm Tế Nhật lấy lý lấy tình mà khuyên: “Cha không cho ta hỏi, cha nói đây là bệnh cũ, trị không hết.

Ngày mai ta lo liệu đưa cha đi bệnh viện khám.

Mẹ Tư, ta biết đôi khi cha đối xử chưa phải với người, nhưng mà ta vẫn hy vọng người có thể suy nghĩ toàn diện, đừng nhân lúc đã rét vì tuyết lại giá vì sương này.

Nếu không về sau người và Quan Lan đều sẽ hối hận.”
Từ Yến Thanh lặng im rất lâu, mãi một hồi sau mới cất tiếng bằng giọng khan: “Tôi đồng ý với anh.

Nhưng Đại thiếu gia, xin anh đừng trách tội Nhị thiếu gia quá nhiều.

Chuyện này tôi cũng có lỗi, nếu tôi có thể giữ mình một chút sẽ chẳng…”
“Người khỏi phải nói, tính Quan Lan ta rõ nhất, đệ ấy muốn làm gì chín trâu hai hổ cũng không kéo được.

Cho nên ta mới tìm đến người, đại ý mong người có thể cùng ta khuyên đệ ấy, bảo đệ ấy đừng nóng nảy như vậy mà hỏng việc.” Thẩm Tế Nhật đỡ lời.
Nán lại thu xếp ở bên Từ Yến Thanh, anh liền trở về phòng tắm táp một lượt, đợi chưa bao lâu tại thư phòng thì Thẩm Quan Lan tìm anh.

Anh giảng giải từng chuyện hệ trọng thiệt hơn cho Thẩm Quan Lan.

May mà Thẩm Quan Lan mặc dù tức giận, vẫn hiểu thông lý lẽ, được anh khuyên ngăn.
Một đêm đó làm cách nào anh cũng chẳng nhắm nổi mắt, trắng đêm nghĩ ngợi nên ăn nói với Du Thiên Lâm ra sao.
Dù cho tình yêu của Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh là hậu thế không dung, anh vẫn chả thể ích kỷ dùng tình yêu của mình ép uổng Thẩm Quan Lan từ bỏ.

Anh cứ trằn trọc trên giường như vậy tới hửng sáng, cuối cùng vẫn chẳng biết nên làm gì trước cơn sóng ngầm trong gia đình.
Ráng chiều rải vạt nắng vàng ươm lên nền gạch, rốt cuộc Du Thiên Lâm chờ được anh đến bệnh viện, còn chưa mở miệng chợt nghe anh buông câu: “Không bằng chúng ta kết thúc đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.