Đình Vân

Chương 48: Huynh Cũng Yêu Đệ


Đọc truyện Đình Vân FULL – Chương 48: Huynh Cũng Yêu Đệ


Thẩm Tế Nhật định lôi cái tay làm loạn ở giữa hai chân anh ra, duỗi tay xuống mới cảm thấy quần đã bị kéo tuột tới chỗ bắp đùi.
Mặc dầu bây giờ trời còn chưa sáng, nhưng họ vẫn đang ở trong bệnh viện, sao có thể làm cái việc đó tại nơi bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị người khác phát giác thế này?
Anh cố kiềm cảm giác không muốn dừng, tóm tay Du Thiên Lâm, xoay người tính quở hai, ba câu.

Còn chưa mở miệng thì phát hiện nụ cười trên mặt Du Thiên Lâm đã biến mất, thay vào đấy, là một loại khát dục hung hăng xâm lược toan nuốt chửng anh.
Du Thiên Lâm chưa từng bộc lộ ham muốn chẳng che giấu chút nào trước anh như thế.

Quả tim run bắn.

Anh bị Du Thiên Lâm kéo ngay cổ tay, chạm vào thứ ngông cuồng ngạo nghễ vẫn đang chịu trói buộc trong lần vải quần tây.
Lúc hai người họ hãy còn đê mê với khúc hôn dạo đầu tối qua, Du Thiên Lâm đã cương trong lòng bàn tay anh rồi.

Sau thì ngại hoàn cảnh xung quanh nên đành sống chết kệ thây, đến giờ lại…
Thẩm Tế Nhật chả biết phải diễn tả từng đợt cảm giác này ra sao, hệt như có ai đó đốt lò sưởi ấm hơ khô đằng sau lưng anh vậy.

Hơi nóng lủi khắp cơ thể không gì cản nổi, não bộ sắp nở phình bởi sức nóng cả trong lẫn ngoài.

Khi Du Thiên Lâm thèm thuồng đòi hỏi bằng ánh nhìn lom lom, anh cũng không hiểu mình nghĩ ngợi cái khỉ gì mà kéo giật xanh-tuya quần Du Thiên Lâm xuống, thò tay vào nắm lấy.
Tới tận lúc cầm nguồn nhiệt kia, Thẩm Tế Nhật vẫn lâng lâng như trong mộng.
Du Thiên Lâm duỗi chân rồi bắt ngang hông anh ngồi lên, kéo chiếc chăn trùm đỉnh đầu cả hai người thành thế giới riêng, tiếp tục cúi mình liếm gặm môi anh.

Anh đáp lại nụ hôn này, động tác tay liền chậm lại.

Du Thiên Lâm cũng chẳng thúc giục mà chủ động ưỡn eo, cụng vào lòng bàn tay anh.
Một phương trời đất chật hẹp này hoàn toàn không dung nổi đôi tình lữ phóng túng như vậy, chiếc giường đơn bắt đầu lung lay.

Thứ gì đó nằm trong bàn tay Thẩm Tế Nhật đã dần ươn ướt.

Anh bị Du Thiên Lâm hôn hơi khó thở, bèn giở mưu chà xát vài lượt trên đỉnh của vật nọ, giơ bụng ngón tay mà nhấn giữa cái miệng nhỏ.

Quả nhiên trông thấy Du Thiên Lâm đầu hàng trước mưu mẹo, nhả môi anh ra, nhỏm dậy thở dốc ồ ồ bên tai anh.
Ở trên giường khi trước, Thẩm Tế Nhật luôn là người bị hắn chế ngự, giờ phút này mới phát hiện hóa ra hắn cũng sẽ có phản ứng y thế, nhất thời ý đồ đánh một ván gỡ hòa lóe lên trong đầu, chẳng những thay đổi tốc độ bao bọc trêu đùa, còn phát động kích thích ồ ạt đầu mút và đoạn đáy cán.
Hai nơi nhạy cảm nhất, mỗi lần bị đụng chạm đều khó mà tự kiềm chế cơn khoan khoái.

Thẩm Tế Nhật nhớ lại hồi trước Du Thiên Lâm đã khơi dậy khối thân thể mình như thế nào, dầu rằng trí nhớ gián đoạn, song anh cũng là con trai, bắt chước đúng khuôn đúng dạng chả hề khó.
Nếu như ban đầu Du Thiên Lâm bị sự chủ động đột xuất của anh xáo động tâm trí, thì khi ngẩng mặt lên nhìn thấy ánh hưng phấn đang rạng ngời trong cặp mắt mãi ẩn nhẫn khép mình ấy, lại cười toe: “Muốn làm đệ sướng hửm?”
Lời kia vừa ra khỏi miệng, Thẩm Tế Nhật chợt tỉnh ngộ bản thân mình đang làm trò gì đây, bất giác nắm tay một tẹo.

Du Thiên Lâm khàn giọng kêu một tiếng “Hừ”, nhíu mày xáp tới: “Nhẹ chút, huynh tính chơi đệ hỏng thiệt đấy hở?”
Hắn thốt ra toàn lời không mặt không da*, cho dù chui rúc ở trong chăn, vẫn có thể thấy rõ quầng đỏ phơi phới xuân tình lan trên mặt Thẩm Tế Nhật bằng mắt thường.


Nhưng chùn tay thu binh vào thời khắc này thì làm sao mà quản chồng nghiêm được? Thẩm Tế Nhật chẳng muốn ngay cả ở trên giường cũng bị Du Thiên Lâm lấn lướt, bởi thế hạ quyết tâm dẹp quách cảm giác mắc cỡ, cứ giữ vững sự tự tin.
*没脸没皮: Không mặt không da là một thành ngữ được dùng như vị ngữ hoặc tính từ, chỉ sự vô liêm sỉ.

Nó xuất phát từ cuốn tiểu thuyết “Tứ đại đồng đường” của văn sĩ Trung Quốc Lão Xá (1899 -1966).
Anh không nói gì, nắm eo Du Thiên Lâm, đè người vào giữa hông mình.
Anh vẫn chưa chạm vào vật nọ sau khi bị Du Thiên Lâm lần mò đến nỗi cương cứng dựng đứng, vừa nãy khiến Du Thiên Lâm nổi hứng một lúc nhưng cũng không cố làm mình, hiện giờ nhớ ra thì cảm thấy trướng tới phát sợ, vội vàng định xoa xát tiếp.
Thậm chí dây xanh-tuya cài chắc quanh eo Du Thiên Lâm, Thẩm Tế Nhật cứ để nguyên như thế áp sát vào đũng quần anh.

Hắn sửng sốt, còn chưa bảo ngừng kịp đã bị Thẩm Tế Nhật húc vài lượt.
Nhận thấy biểu cảm chưa thỏa trên gương mặt người nằm dưới thân, Du Thiên Lâm hiểu ra anh định làm đây mà.

Một ý chòng ghẹo chợt nảy sinh trong đầu hắn, hắn bèn chống cạnh hai mạn sườn anh, cố tình thở gấp dụ: “Vân Thâm ca, huynh muốn nằm trên đệ à?”
Vào đúng lúc này hắn gọi cái tên đó, dùng cách xưng hô đó.

Hầu như là phản xạ có điều kiện, Thẩm Tế Nhật nhớ về những ngày tháng xưa, nhớ về dáng hình Du Thiên Lâm thời niên thiếu.
Có điều từ lâu ngũ quan của người trước mắt đã trút bỏ vẻ trẻ con năm ấy, giống như một con sói đội lốt cừu, không ngừng giăng lưới hạ tròng anh, liên tục tiếp cận dụ dỗ anh phải thần phục.
Nếu dạng hành vi này thuộc về kẻ khác, Thẩm Tế Nhật tất chống trả đến cùng.

Cũng chả biết rốt cuộc tên này có cái bùa mê thuốc lú gì, thế mà làm bản thân mình lầm đường lạc lối thành vầy.
Ý nghĩ về bao biến thiên xảy ra giữa họ từ ngày tương phùng tới nay rối bời trong trí óc, mấy chuyện có thể nhớ đều liên quan đến giường chiếu.

Trong mớ nọ, điều khiến anh xấu hổ bất an nhất, đấy là đêm Du Thiên Lâm cứu anh, anh được Du Thiên Lâm…
Tuy rằng hồi đó trúng thuốc, chẳng cầm nổi lòng, nhưng mỗi khi nghĩ tới lúc ấy bản thân bất chấp liêm sỉ cầu xin Du Thiên Lâm thì anh lại cảm thấy khô nóng cùng mình, tình dục chưa phát tiết ẩn tàng dưới hông trở nên càng ngày càng khó nhịn.
Anh vội vã hy vọng tìm kiếm biện pháp hóa giải từ trên người Du Thiên Lâm, anh cũng biết đàn ông muốn giao hoan chỉ có dựa vào nơi phía sau kia, vì vậy mà tháo xanh-tuya của Du Thiên Lâm gần như không hề trù trừ.
Du Thiên Lâm chỉ đang đùa giỡn anh, nào ngờ anh cởi quần mình thật, định ngăn cản ngay.

Thế nhưng trông sự thôi thúc và khát khao chưa từng thấy trên mặt anh, lại có phần tiếc nuối.

Nghĩ bụng dẫu sao anh cũng chả có cách nào cho vào thực sự, không bằng qua loa chiều lòng anh một tý.
Do đó liền chủ động phối hợp, nâng thắt lưng khi Thẩm Tế Nhật kéo quần với quần lót hắn xuống, thuận tiện cho Thẩm Tế Nhật hành sự.
Thẩm Tế Nhật mò đến khe mông hắn mà chẳng chút trở ngại, hơi thở nhanh chóng nặng nề, vụng về tách khe mông hắn đặt vật kia của mình vào, nhấc eo rồi cọ loạt xoạt.
Du Thiên Lâm bị anh bám lên ngực, kiểu tư thế điên loan đảo phượng này vừa mới lạ vừa khiêu khích khó có thể chịu đựng.

Bên này Du Thiên Lâm còn thuyết phục mình cố nén, thả cho anh vui một chốc rồi thôi, toàn bộ tâm trí bên kia lại khẩn cấp chống cự ma sát của anh.

Đợi thứ trêu ngươi ấy của Thẩm Tế Nhật mài ướt rượt mông hắn, cuối cùng hắn chả nhẫn nại nổi nữa, thò tay về sau cầm vật nọ, để ngay trước cái miệng nhỏ.
Thẩm Tế Nhật đang nửa đắm trong mê man bị hắn ngắt ngang, liền mở mắt nhìn hắn bất mãn.

Du Thiên Lâm cười nói: “Không phải làm như vậy.


Nào, giạng chân ra, đệ dạy huynh.”
Nói đoạn thì đổi tư thế ngồi khóa lên hông thành quỳ gối giữa cặp chân thon thon, lôi chiếc quần đang mắc trên đùi anh xuống chỗ mắt cá, cởi một lèo tiếp.
Du Thiên Lâm mò mẫm ngót hai lượt trên mông mình, mò xong xuôi cái vật của Thẩm Tế Nhật đang cọ mài lên người hắn, sờ soạng giữa đùi non Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật thấy bất thường, đang tính ngăn hắn, đã bị hắn chớp trước cúi đầu ngậm mút.
Dục vọng chưa được thỏa mãn bỗng đâu xâm nhập vào khuôn miệng nong nóng thật mềm và ướt át.

Thẩm Tế Nhật dồn sức bật nảy eo, siết hai thành giường sém nữa kêu vang.
Du Thiên Lâm ngậm của anh dẫn dắt thẳng vào chỗ sâu nhất, đồng thời ban niềm khoái cảm cho anh, cũng vươn ngón tay tới cửa vào đóng chặt dằn mấy cái.
Thẩm Tế Nhật hiểu ý Du Thiên Lâm muốn làm gì, song khoái cảm chạy giữa đôi chân quá dữ dội, so với sự tiếp xúc nhỏ bé không đáng kể kia, cơ hồ như tất cả trong anh chết chìm trên đầu lưỡi Du Thiên Lâm.
Anh sa đọa, giữa khi mất hồn, bị Du Thiên Lâm thâm nhập vào trong thân thể.
Bởi rằng chưa đủ trơn, cho nên mới đưa một đốt ngón tay anh đã nếm mùi đau đớn, kẹp chặt hai chân hòng kháng cự.

Du Thiên Lâm nhả dục vọng của anh ra, lướt một đường dọc theo cán rồi đến đằng sau bằng đầu lưỡi dẻo quẹo, trượt lên nơi miệng động.
Thẩm Tế Nhật chưa từng thể nghiệm chuyến du ngoạn của chiếc lưỡi tới chốn này, trận khoái hoạt bạo liệt tựa kiến cắn nửa mình dưới, sảng khoái đến độ chẳng thể ngưng cơn run chầm chậm tỏa xuống đôi chân, cũng chẳng thể kìm nổi tiếng rên, rên hừ hừ trong chăn.
Du Thiên Lâm bị anh gọi tên dẫn tới tim đập mỗi lúc một nhanh, hạ bộ cũng căng trướng sinh đau, lòng dạ vứt mất tiêu ý trêu ban nãy, rút ngón tay ngay sau đó, nắm hai cánh mông anh tách sang hai bên, càng ra sức liếm nơi kia.
Eo Thẩm Tế Nhật cũng vì cuộc liếm láp mà mềm nhũn, toàn thân tê liệt, cặp giò bắc lả lơi lên vai Du Thiên Lâm, nhịp thở hổn hển chừng sắp ngạt thở.

Anh rất muốn vén chăn xuống một xíu, hít chút dưỡng khí.

Tuy nhiên bản thân mình không kiểm soát tiếng kêu tốt lắm, ngộ nhỡ bị người ngoài cửa nghe được…
Nghĩ đến khả năng Hồng Dật còn canh giữ ở ngoài hành lang, nỗi thẹn thùng tức thời trào dâng bành trướng trong đại não.

Anh cắn mu bàn tay, gắng hết sức, cũng chả biết là thích thú hay là hành hạ.

Mãi tới lúc Du Thiên Lâm liếm chỗ đó của anh vừa ướt lại vừa mềm, luồn ngón tay vào đã bớt đau hơn trước, anh mới chậm chạp hớp lấy không khí.
Du Thiên Lâm nuốt vào nhả ra dục vọng của anh lần nữa, kết hợp với nong rộng dưới mình, thứ cảm giác lạ lùng kì dị này làm cho đầu óc anh đều buông lơi, thoải mái gì đấy triền miên không ngớt.

Thẳng đến khi Du Thiên Lâm tìm được một điểm có vẻ mẫn cảm hơn hẳn, anh chịu cú đánh úp đột ngột này, sung sướng cuộn trào khiến suýt tý nữa là phóng thích, mới nhớ tới đẩy đầu Du Thiên Lâm ra, thở dồn nói: “Đừng!”
Du Thiên Lâm liếc giữa hai cẳng chân anh một lượt, đã khuếch trương được tầm khít ba ngón tay.

Tuy là còn thiếu không ít, nhưng Du Thiên Lâm chẳng kiên nhẫn nổi nữa, vuốt ve dục vọng của anh, quệt hết chất dịch ẩm ướt bôi lên vật của mình, đặt ở lối vào.
Cuống lưỡi khô khốc, Du Thiên Lâm khó khăn nuốt trôi nước bọt qua cổ họng: “Vân Thâm, để đệ vào trong.”
Thẩm Tế Nhật hồi thần, bản năng giục giã anh hãy ngăn trở.

Song chỗ được Du Thiên Lâm mở rộng vừa rồi không có ngón tay lấp đầy, lại có cảm giác trống rỗng.

Anh hé nửa mắt quan sát người nằm trên mình, từ lâu Du Thiên Lâm đã nín nhịn đến nỗi hai mắt đều đỏ ngầu.


Mẩm nghĩ hồi nãy Du Thiên Lâm cho anh dễ chịu, thì anh lại chẳng nỡ tính toán thiệt hơn loại việc này.
Dù sao hai người họ đã ở bên nhau, nếu Thiên Lâm muốn anh bằng được, vậy anh cũng không thể cấm tiệt suốt, không thèm đáp ứng.
Nghĩ tới đây, anh thả lỏng eo mông căng cứng, nhắm hai mắt lại.
Hành động như thế của anh là quá đủ để minh chứng tất thảy.

Du Thiên Lâm mừng lòng, rướn hông một phát phần chóp liền chen hẳn vào.

Tuy nhiên vừa vào đã mắc kẹt, nguyên nhân là do thiếu bôi trơn.

Thẩm Tế Nhật đón nhận cơn đau muốn liệt từng sợi thần kinh, bắp thịt mới lơi lỏng đã co rúm, kẹp Du Thiên Lâm không cho tiến.
Du Thiên Lâm khom người hôn phiến môi anh, vươn tay năn nắn đằng trước, tận khi anh từ từ thư giãn buông lỏng trở lại mới thử cắm tiếp vào trong.
Thực chất Thẩm Tế Nhật vẫn cảm thấy đau y nguyên, là kiểu đau như thể có con dao nhíp cắt lẹm cửa động, đau thốn thoáy kéo theo hai vành mắt đều ngân ngấn nước.

Giả thử Du Thiên Lâm không liên tục rủ rỉ bên tai, thở dồn dập gọi tên anh, thì anh đã đủn người xuống từ sớm rồi.
Tất cả vui thích tích lũy nãy giờ tiêu hao vào phía sau hầu như tan biến, chờ lúc sau cùng Du Thiên Lâm vất vả chọc vào, anh đau tới mức mồ hôi lạnh lã chã trên đầu, dục vọng cũng mềm rũ.
Du Thiên Lâm vốn định di chuyển ngay lập tức, có điều nom anh đau thế này lại chẳng đành, một mặt hôn anh một mặt bao trùm mân mê đùa bỡn dục vọng của anh.

Có lẽ là bởi Du Thiên Lâm không nhúc nhích, anh lại dần dần quen hơi, cảm giác đau chả còn quá rõ rệt, những cảm giác khác nhen nhóm trỗi dậy.
Thí dụ như, cái cảm giác an tâm khi được Du Thiên Lâm lấp đầy này.
Chính anh cũng không ngờ họ sẽ làm thật, còn làm được từng nầy bước.

Cứ nghĩ đến người tưởng như chẳng thể gặp lại đó giờ đây đang khảm vào trong thân mình là Thẩm Tế Nhật không sao nén nổi nỗi xúc động tuôn trào trong lòng.

Anh kìm lòng không đặng khẽ gồng câu lấy cần cổ Du Thiên Lâm, không muốn người mình yêu nhận ra nét mặt ấy của mình.
Du Thiên Lâm hỏi nhỏ bên tai anh: “Đỡ hơn chút nào không?”
Thẩm Tế Nhật có phần bối rối, song vẫn gật đầu.

Mặc dù chả có lời đáp, Du Thiên Lâm vẫn biết anh cho phép, ôm eo anh, dỗ một câu “Kiên nhẫn” rồi khởi động kéo rút đưa đẩy.
Thẩm Tế Nhật cạn mọi ngôn từ để miêu tả thứ cảm giác đang trải qua, lưỡi dao sắc bén nóng bỏng kia nghiền mài trong cơ thể anh, lúc đầu còn vào nông ra nông, lâu dần thì chẳng đủ.

Khi đằng sau thích ứng trọn vẹn thì đâm sâu rút nông, mỗi chặp đều khao khát đâm vào chỗ sâu nhất, như chực xé anh thành hai nửa.

Kì lạ thay loại xỏ xuyên mạnh mẽ này gây nên cảm giác thỏa mãn khó mà tưởng tượng, nhất là mỗi khi Du Thiên Lâm tình cờ sượt qua vị trí nhạy cảm ấy, anh đều hứng chịu cơn tê dại tựa như sản sinh dòng điện giật khắp mình mẩy.

Du Thiên Lâm bị anh vô thức kẹp vài lần thì phản ứng lại, dựa vào trí nhớ tìm một điểm kia, mỗi một lần hạ xuống đều không buông tha.
Lơ lửng giữa vô vàn đâm rút trêu đùa dập dìu như vậy, dần dà Thẩm Tế Nhật không khống chế nổi thanh quản.

Anh cắn cổ áo Du Thiên Lâm, nhưng chẳng chặn được tiếng rên rỉ nhè giữa những hơi thở lọt ra.

Hơn nữa chúng cực kỳ có quy luật, Du Thiên Lâm thúc anh một phát, anh lại kêu một tiếng.
Chính anh nghe vô cũng cảm thấy xấu mặt, nhưng mà Du Thiên Lâm cảm thấy chưa đủ, niết cằm anh khiến anh há miệng.
Trong miệng anh không còn một vật gì để cắn, âm thanh đó không có vật cản vọt ra liền.

Tiếng kêu tức thì vang khắp căn phòng bệnh thoáng mát, va đập vào vách tường vọng lại làm người ta đỏ mặt, dọa anh khiếp sợ ráng cắn Du Thiên Lâm một chút, kéo tay Du Thiên Lâm lên miệng cắn.
Trong mắt Du Thiên Lâm vừa có tình dục chưa được no nê, vừa có lạc thú từ trêu ghẹo anh, hòa trộn lẫn nhau rồi hóa thành dục vọng ngày càng hung mãnh hừng hực.

Hắn dứt khoát không đôi co với anh, ôm ghì anh ngồi dậy dốc sức cày cấy với tốc độ quá nhanh khiến anh chả chịu nổi, chỉ có thể níu bả vai mình, lên tiếng cầu xin: “Khoan đã…a!Khoan…a…!”

Anh càng xin tha như thế, Du Thiên Lâm càng không dừng lại.

Coi anh bị mình làm khóe mắt đều ửng đỏ, dáng vẻ chỉ còn sót phấn hứng trong cặp mắt quen giấu kín cảm xúc, Du Thiên Lâm nóng bừng đầu, cúi đầu cắn luôn trái cổ anh.
Thẩm Tế Nhật hít hơi lạnh, trái cổ trơn trượt trong miệng Du Thiên Lâm.

Tên khốn kia liếm anh bằng chiếc lưỡi giảo hoạt, chưa đầy vài lượt đã dễ chịu eo cũng run rẩy, nửa người dưới như là bị cây gậy điện thô to dí vào, mất kiểm soát run bần bật, cứ như vậy rồi phun trào không hề báo trước.
Anh đột nhiên leo đến đỉnh cao, thăng hoa vỡ òa kéo theo cơ thịt phần hạ thân co quắp, đáng nhẽ Du Thiên Lâm tính rút ra cố thêm chốc lát, kết quả là hoàn toàn không nhịn được, thế rồi bị anh kẹp bắn.
Thần hồn Thẩm Tế Nhật chưa trở lại giữa trận thống khoái tột độ kia, đã có thứ gì đó nóng rực bung tỏa trong cơ thể.

Đầu óc còn ngơ ngơ ngác ngác, một lát sau anh mới phản ứng, nhận ra đấy là cái gì.

Song anh mệt rã rời chả nhấc nổi cánh tay, chỉ có thể nghe theo Du Thiên Lâm đè trên người anh, đợi đệ ấy chậm rãi ghé đến bên cạnh, hỏi anh thoải mái không.
Anh cất giọng thều thào, cảm giác Du Thiên Lâm đang chầm chậm rút khỏi, theo vật nọ rời đi, một hồi trống trải lạnh lẽo ùa vào trong thân thể.

Anh bỗng run run một cách vô thức, vậy mà không giống chính mình, lại ngâm giọng mềm mại lên từ mũi.
Du Thiên Lâm hôn miệng của anh, rờ tay tới nơi vừa rút ra xoa xoa mấy cái.

Nơi ấy của Thẩm Tế Nhật bị làm mềm, cái miệng nhỏ không thể khép lúc bị hắn chạm vào còn rụt vài lần.

Du Thiên Lâm vẫn chưa thỏa lòng, mong làm lần nữa, có điều xem chừng Thẩm Tế Nhật nhọc chẳng mở nổi mí mắt, lại nhớ ra anh ốm nặng mới dậy khó tiếp thu giày vò thế này.
Du Thiên Lâm đành bỏ cuộc, đứng dậy lấy giấy và khăn đặt trên bàn, rửa ráy sạch sẽ nửa thân dưới cho cả hai, rồi thay giúp anh bộ quần áo.

Lúc này mới quay về nằm sát cạnh anh, kéo chăn lên, thơm thơm má anh.
Thẩm Tế Nhật mau chóng thiêm thiếp, bỗng dưng nghe Du Thiên Lâm nói chuyện kề bên tai, tạm thời chưa có phản xạ, buộc lòng phải mở đôi mắt díp lại: “Gì vậy…”
“Đệ nói đệ yêu huynh, rất yêu, cực kỳ yêu, vô cùng yêu huynh.

Thế còn huynh?” Du Thiên Lâm quàng tay qua eo ôm anh, gác cằm lên vai anh, nhìn anh tha thiết.
Lắng nghe Du Thiên Lâm bày tỏ tình ý không giấu diếm chút nào, ấm áp lan tràn trong lòng Thẩm Tế Nhật.

Họ vừa mới làm chuyện thân mật nhất, giây phút này sự dựa dẫm vào Du Thiên Lâm trong lòng anh càng nhân gấp bội so với trước đây.

Anh không khỏi thò tay ra sau đầu Du Thiên Lâm, vò đầu tóc hơi xù của đệ ấy, mỉm cười bảo: “Huynh cũng yêu.”
Anh ngái ngủ nói yếu ớt, nghe có vẻ mơ màng.

Lần đầu tiên Du Thiên Lâm nghe anh thổ lộ, đương nhiên chưa nghe đủ, quấn rịt lấy anh vòi vài lần nữa.

Anh phớt lờ tên chuyên gia được voi đòi tiên này, trở mình đưa lưng trốn: “Buồn ngủ lắm rồi, cho huynh ngủ tiếp một tý.”
Du Thiên Lâm gối đầu lên vai anh, nói nũng: “Huynh nói xong rồi ngủ tiếp cũng chưa muộn mà, nào, nói lại lần nữa nha.”
Giọng Thẩm Tế Nhật càng mềm dính hơn vừa rồi: “Nói gì cơ…”
“Nói huynh yêu đệ, mau lên, đừng ăn gian!” Trông thấy ý cười hiện rõ trên môi anh như vậy, Du Thiên Lâm biết anh lại đánh trống lảng, dẫu thương anh kiệt sức cũng chẳng chịu thả cho anh đi ngủ.
Thẩm Tế Nhật bị ôm không tha, nghe Du Thiên Lâm liên tục nài nỉ làm rộn quanh tai, rốt cuộc vẫn là chả còn cách nào cứng đầu bơ hắn giống xưa giờ, bèn xoay người lại: “Huynh cũng yêu đệ.

Đồ ngốc, hài lòng chưa?”
Du Thiên Lâm nở nụ cười, cười một lúc lâu y chang đồ ngốc thật: “Hài lòng, huynh ngủ đi.” nói dứt thì vùi mặt vào ngực Thẩm Tế Nhật, cọ cọ vui vô cùng.

Thẩm Tế Nhật thở dài, từ chối hiểu hành động như con nít này của hắn, lại chẳng hay trong mắt mình không hề biểu hiện chút bất đắc dĩ khi bị bắt ép nào, mà là nuông chiều chưa từng có.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.