Đình Vân

Chương 37: Tên Khốn


Đọc truyện Đình Vân FULL – Chương 37: Tên Khốn


Mất một hồi, Du Thiên Lâm thong thả trở về trạng thái bình thường, cúi đầu nhìn xuống cảnh xuân trước mắt, không khỏi nuốt nước bọt nghẹn cổ họng khát khô.
Thẩm Tế Nhật khom khom tấm lưng, vịn đầu giường thở chẳng nên hơi.

Trường sam đang mặc bị hắn vén tà sau sang bên hông, phơi bày nửa mình dưới.

Một mảng ở hai cánh mông bị chà xát ửng đỏ, còn mướt chất dịch hắn bắn ra, hoàn hảo thay có chút ít vừa khéo chảy giữa khe.

Chỉ cái liếc mắt này là hắn cương liền, to gan ôm vào, bụng nghĩ thử tiến thêm bước nữa xem sao.
Thế nhưng làm gì có chuyện Thẩm Tế Nhật cho hắn cơ hội.

Thấy hắn lại bắt đầu nhích gần, hạ bộ còn áp sát sạt khe mông mình cọ xát, anh tức thì đẩy hắn ra.
“Vân Thâm.” Du Thiên Lâm không cam tâm, trơ mặt dày chơi xấu với anh: “Đệ còn muốn huynh, huynh để cho đệ thêm một lần nữa được không?”
=====
Thẩm Tế Nhật mắng vốn trong lòng tên quỷ này được lắm, ngoài miệng kiên quyết không đáp, dịch người một tẹo thì phát hiện đầu gối quỳ lâu vừa đau vừa tê bại.

Nom nét mặt anh nhăn mày khó chịu, Du Thiên Lâm đỡ anh vội bảo: “Huynh đừng di chuyển, mau nằm xuống.”
Thẩm Tế Nhật thật sự chả ngó ngoáy gì hết.

Anh nằm nghiêng, cũng không nhắm mắt, cứ như vậy ngó bức tường đăm đăm.

Mãi đến khi Du Thiên Lâm vắt sạch khăn mặt nhẹ bước qua, tính rửa sạch giúp, anh mới gàn: “Ta tự làm được.”
Nói là nói thế, anh cầm lấy khăn lại thừ người, vẫn nguyên trạng ngó vách tường đăm đăm.

Du Thiên Lâm chẳng rõ anh nghĩ gì, đành đi tới bên anh: “Huynh còn giận đệ à?”
Đúng thực là Thẩm Tế Nhật muốn giận, nhưng mà giờ đây lý trí trở lại, điều không nên làm đều đã làm.

Anh giận nữa thì có ích chi? Huống hồ lần nào anh giận cũng chỉ tạo thêm nhiều cơ hội tiếp cận cho Du Thiên Lâm.

Nghĩ vậy, anh thở dài, ngồi dậy nhỏ nhẻ nói: “Đệ gọi cuộc điện thoại cho bạn đệ hỏi xem tình hình thế nào rồi.”
Người anh nhắc đến là Hồ Tuyết Duy.

Du Thiên Lâm trộm coi sắc mặt anh, chả xác định được có phải anh kiếm cớ trốn tránh mình không.

Tuy nhiên việc này cũng là việc cấp bách, hắn bèn xuống giường gọi điện thoại.
Thẩm Tế Nhật ngồi trên giường.

Cái giường này bị chất một đống hỗn độn tựa tâm tình anh hiện giờ, quả không biết đối mặt như thế nào.


Trong mình nhớp nháp, anh định đi tắm một cái cho sạch, vừa tới cửa phòng tắm thì thấy Du Thiên Lâm chạy vào: “Cô gái đó khai báo tất cả.

Tuyết Duy bảo việc còn lại không khó xử lý.

Cậu ấy sẽ sai người dò theo, trình bằng chứng lên tòa lần nữa.”
Thẩm Tế Nhật bám lấy cửa.

Gánh nặng treo ở trong lòng mấy bữa nay rốt cuộc được tháo xuống hoàn toàn, anh hồ hởi gật đầu: “Thật tốt quá.

Để ta gọi về nhà, phải báo ngay chuyện này cho dì nhỏ.”
Nói xong anh dợm chân về phía phòng khách, bị Du Thiên Lâm kéo lại: “Bây giờ đã nửa đêm, muốn gọi cũng phải chờ ngày mai.

Huynh xem huynh mệt thành cái dạng này, nên vào giấc sớm một chút.”
Anh đánh mắt sang đồng hồ trên tường, quả thật đã quá nửa đêm.

Chẳng biết có phải do giải quyết êm xuôi tai ách hay không, mà tinh thần thả lỏng là lại cảm thấy mền mệt.

Anh dứt khỏi Du Thiên Lâm vào phòng tắm, lúc đóng cửa bỗng nghe Du Thiên Lâm gọi anh: “Vân Thâm.”
Tay Thẩm Tế Nhật hơi dừng một đôi giây.

Cánh cửa nọ vẫn bị anh đóng.
Khách sạn Hậu Cảnh được bài trí theo phong cách phương Tây, phòng tắm có bồn tắm đôi lớn.

Trước tiên anh dùng vòi sen gột sạch người ngợm từ đầu đến chân một lượt, giờ mới ngồi ngâm trong bồn.
Phủ đệ Thẩm gia được xây dựng dựa theo lối truyền thống Trung Hoa, tất nhiên không sở hữu ba thứ nội thất Tây Dương như đây.

Ngày thường thỉnh thoảng anh mệt mỏi quá sẽ ghé nhà tắm ngâm mình.

Song những nơi này toàn thành chốn tụ họp của các lão gia già cả, rất đông người thích trần trùng trục thản nhiên đi ra đi vào.

Quả thực anh không thể hợp với cái kiểu đó, sau cũng chẳng tới nhà tắm công cộng nữa.
Thẳng đến lần trước giúp Du Thiên Lâm chọn đồ dùng trong nhà, bởi vì anh luôn lựa lấy đồ Tây, nên đương nhiên trong đám gia dụng cũng có cả bồn tắm cỡ đại.
Anh nhớ rõ bồn tắm là do Du Thiên Lâm đích thân lựa chọn, to hơn thùng tắm nhỏ thông thường khá nhiều, còn được trang bị chức năng mát xa kiểu mới nhất.
Anh hỏi Du Thiên Lâm sống một mình mà phải mua bồn tắm to như thế làm chi không sợ phí sao.

Ngay khi ấy Du Thiên Lâm chỉ cười chả ừ hữ, lúc sau trả tiền lại giống như bâng quơ hỏi anh một câu rằng anh cảm thấy cái bồn thế nào.
Bồn tắm mắc tiền dĩ nhiên không tồi.


Thấy anh cũng thích, nét cười trong mắt Du Thiên Lâm càng rạng.

Hồi đấy anh chẳng để tâm lắm, trái ngược với hiện tại đã thấm được dáng vẻ tươi cười ấy biểu thị cho cái gì.
Anh trút hơi dài, gối lên thành bồn nhắm mắt.

Anh chỉ tính thư giãn một lát, dè đâu ngâm bồn quá khoan khoái, thiu thiu rồi ngủ gục luôn.

Đợi tới khi có người cố tình lay tỉnh, anh mới lơ mơ nhận ra Du Thiên Lâm nhìn mình với vẻ mặt hoảng sợ.
Anh chống bồn tắm ngồi thẳng, hơi hơi phản ứng hỏi chuyện gì vậy.

Nhưng Du Thiên Lâm đã nổi giận trước: “Huynh có biết đang tắm rửa ngâm mình không được ngủ không! Ban nãy thiếu chút nữa là huynh chìm nghỉm rồi!”
Cứ nghĩ đến tình huống bản thân mới trông thấy lúc đẩy cửa tiến vào, lòng Du Thiên Lâm vẫn còn hãi.
Thẩm Tế Nhật tựa đầu lên thành bồn tắm, nửa khuôn mặt đều chìm trong nước.

Hắn chả biết anh hôn mê hay đang ngủ, ngay tức khắc nâng người dậy xem xét.

May sao Thẩm Tế Nhật nhanh tỉnh, cũng chưa có biểu hiện đau ốm gì.
Nhận thấy Du Thiên Lâm sốt sắng nhìn mình bằng đôi mắt rõ tràn ngập trách cứ nhưng hành động lại cẩn thận từng tí một, trong lòng có phần lo lắng nên anh chẳng so đo chuyện Du Thiên Lâm xông vào, đuổi người: “Vừa rồi chỉ là mệt quá thôi.

Ta không sao.

Đệ ra ngoài đi.”
“Đệ không đi.” Du Thiên Lâm ngồi xếp bằng: “Hồi nãy vừa bày tỏ hết lòng hết dạ, nếu đi thì sáng mai huynh sẽ chối đây đẩy cho mà xem.”
Du Thiên Lâm cực kỳ rành tính anh.

Người hắn yêu chỉ cần lấy lại tỉnh táo một phát là bắc thang lên hỏi ông giời cũng chả đối phó nổi.

Rõ ràng là đâu có kinh nghiệm gì sất, cứ giả bộ ngốc ngốc rồi nói một đằng làm một nẻo.
Thẩm Tế Nhật vẫn ngâm trong nước rất nông, thực sự không có tâm trạng để mình trần đối mặt với Du Thiên Lâm, buộc phải khất lần: “Đệ ra ngoài trước đi, chờ ta tắm xong rồi bàn sau.”
“Nếu huynh cảm thấy ngại, vậy thì đệ cũng…” Du Thiên Lâm nói tới đây, đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa.

Hắn ngẩn người, Thẩm Tế Nhật cũng ngớ ra.
Đã nửa đêm canh ba còn đến gõ cửa, chẳng lẽ là Tùng Trúc?
Du Thiên Lâm đành đứng dậy, khép cửa phòng tắm rồi mở cửa.

Thẩm Tế Nhật thừa cơ bước khỏi bồn, rút khăn tắm lau khô người, tròng xong bộ áo choàng tắm của khách sạn thì chợt nghe tiếng Du Thiên Lâm từ ngoài truyền vào: “Khuya vậy cậu còn rủ đi chơi hả?”

Anh nhẹ nhàng tới gần, dựa cạnh khe cửa lắng nghe.

Du Thiên Lâm vừa hỏi dứt, một tiếng nói khác liền cất lên: “Đâu có khuya? Hồi trước ở Bắc Bình cậu chả suốt ngày lêu lổng đến ba bốn giờ mới vác mặt về nhà thây, dạo này hồi tâm dưỡng tính rồi à?”
Giọng kia là của Hồ Tuyết Duy, kế tiếp Du Thiên Lâm gấp gáp chặn lời: “Hừ, sao cậu hệt như một lão già càm ràm mấy việc cũ rích này chứ, đều qua thời trẻ ăn chơi rồi mà!”
Hồ Tuyết Duy mỉm cười, khăng khăng mời hắn bữa rượu nữa, còn vin chuyện dàn xếp thỏa đáng lúc nãy kể công.

Du Thiên Lâm cũng hiểu sự tình lần này ít nhiều đều nhờ tay bạn mình giúp đỡ, buộc lòng kêu cậu bạn xuống lầu chờ, bản thân quay về phía phòng tắm.
Chờ sau khi cửa đóng, Thẩm Tế Nhật mới mở cửa phòng tắm bước ra, bắt gặp Du Thiên Lâm đeo khuôn mặt chán nản vào phòng, nhìn mình thông báo: “Đệ lại ra ngoài đây.”
Thẩm Tế Nhật nhặt chăn rơi trên nền nhà, ngồi trở lại giường nói: “Vất vả cho đệ rồi.”
Vẫn là cuộc đối thoại y chang trước khi ra khỏi cửa chiều nay, câu chào thật sự không dễ nghe.

Du Thiên Lâm lẹ chân qua, nắm cằm anh khiến anh ngẩng đầu.
Thẩm Tế Nhật chưa kịp né tránh thì Du Thiên Lâm đã trao nụ hôn tạm biệt, lập tức thân mình bị đặt lên giường thêm một lần nữa.
Anh tưởng Du Thiên Lâm sắp bậy bạ.

Ai ngờ tên này chỉ hôn một cái rồi thôi, giữ nguyên tư thế, ánh mắt ngắm chăm chú, dặn dò: “Ở yên trong phòng ngoan ngoãn đợi đệ về, không được rời đi.”
Lời dặn nhuốm đầy mùi khao khát độc chiếm, thật tương xứng với vẻ mặt ghen tuông vô lại của Du Thiên Lâm.

Thẩm Tế Nhật hẵng còn giận lẫy, bỗng dưng nhớ tới việc Hồ Tuyết Duy tiết lộ khi nãy, liền mỉa mai hắn: “Ta nhọc lắm, nào có thừa hơi để lêu lổng đến ba bốn giờ.”
“Huynh mới chỉ nghe cậu ấy nhắc trước kia, là chuyện trước khi yêu huynh.” Du Thiên Lâm vui vẻ giải thích, nói đoạn còn không quên hôn cái nữa lên môi anh: “Từ sau khi yêu huynh thì đệ luôn luôn giữ đời sống hòa thượng, ngoại trừ huynh trong mắt tuyệt đối chả có ai hết á.”
Nom ý Du Thiên Lâm thành khẩn khai báo, mà cõi lòng Thẩm Tế Nhật cứ nổi thứ tâm tình chua chua ức ức.

Anh muốn giải nghĩa thứ cảm xúc kia rốt cuộc là gì, lại không muốn bị Du Thiên Lâm phát giác, bèn đẩy người đang ôm mình: “Đừng để bạn của đệ chờ lâu.”
Đêm nay thái độ anh hãy còn lạnh nhạt, có điều so với trước đây mà nói thì đã hòa hợp hơn nhiều lắm.

Căn bản Du Thiên Lâm không thích ra ngoài tí nào, chỉ mong kéo dài thời gian ôm anh trò chuyện.

Thế nhưng Hồ Tuyết Duy cũng thuộc dạng nóng tính, cậu bạn này chờ hơn mười phút mà hắn chưa xuống dưới, là tới gõ cửa ngay.
Du Thiên Lâm đành chịu vậy, chỉ vào phòng tắm giội ào ào chút chút, chưa kịp lau khô tóc đã vội vàng chạy đi.
Đợi đến lúc cả phòng chỉ còn mỗi mình Thẩm Tế Nhật, anh gọi phục vụ phòng, đặt một chai rượu ngoại đem lên.
Hôm nay anh uống hai lần nhưng chưa từng say.

Loại cảm giác dở tỉnh dở say thật không dễ chịu.

Hiện trong phòng còn lại một mình anh.

Vắng lặng tĩnh tại vốn phải là cảnh anh ưa nhất, song chỗ nào trong căn phòng này cũng chứa dấu vết từ Thiên Lâm.

Thậm chí ngay chiếc giường anh đang nằm cũng…
Cứ nghĩ về việc vừa xảy đến là anh bàng hoàng, anh thực sự chẳng rõ nên làm cái gì bây giờ.

Nếu vẫn không chịu đồng ý, với cá tính của Thiên Lâm, dám chừng ngày nào đó đệ ấy sẽ gây chuyện càng khác người hơn.


Mà nếu cương quyết chấp nhận rồi…
Cứ nghĩ về thân phận của mỗi người là Thẩm Tế Nhật liền cảm thấy phiền não và hoảng sợ kéo ùn ùn trong đầu như có tường thành chắn lối.
Anh là con cả, Thiên Lâm là con độc đinh.

Làm thế nào hai người họ có thể ở bên nhau đây? Khoan bàn tới cha mẹ anh biết sẽ ra sao, chỉ nội bên nhà Thiên Lâm đã đủ nan giải.

Dù sao cha của Thiên Lâm nhất định sẽ không bằng lòng để đứa con trai duy nhất yêu đàn ông.
Cũng chả biết Thiên Lâm đã từng suy xét vấn đề này chưa.

Thẩm Tế Nhật thực sự buồn phiền.

Khui nút bần chai rượu ngoại kia mà chưa rót, anh bèn há miệng dốc thẳng.

Tới khi hơn lưng chai vào bụng thì cuối cùng cũng có tí men say, anh nằm thẳng cẳng trên giường, ngó ánh đèn lờ mờ trên đỉnh đầu, mí mắt càng lúc càng nặng, bất tri bất giác thiếp đi.
Anh lạc vào một giấc mơ.
Trong mơ anh còn khoác lên người bộ đồng phục của ngôi trường Học viện Thiếu niên Nam Kinh, áo sơ mi trắng mùa hè sơ vin trong chiếc quần Tây tía, trên gương mặt ngây ngô mang đậm tinh thần hăng hái mà ngày đó bản thân mình cũng chưa nhận thấy.
Anh ôm một chồng tài liệu từ phòng làm việc của giáo viên chậm rãi đi ra, vừa quẹo qua cánh cửa cuối dãy hành lang dài miên man, thì nhìn thấy bạn cùng phòng của anh – Du Thiên Dương dẫn theo một thiếu niên đang lại gần.
Anh không cố ý bước lên coi cậu thiếu niên ấy, vô cùng hào hứng chạy tới trước Du Thiên Dương thảo luận chuyện tài liệu.
Nhằm thực hiện nhiệm vụ chính trị nhà trường bố trí, kì nghỉ hè năm nay anh và Du Thiên Dương cùng một vài bạn học đều không về nhà, ở ký túc xá trong trường.
Chồng tài liệu này là sau khi xin với thầy hiệu trưởng anh mới mượn được, đi đi lại lại hoàn thành thủ tục giải thích, đợi khoảng mấy ngày mới đến tay.
Du Thiên Dương nghe anh kể xong cũng rất mừng, tám chuyện đôi ba câu thì chợt nhớ ra em họ bên cạnh, bởi thế đẩy người tới trước mặt Thẩm Tế Nhật, giới thiệu: “Đây là em họ ngoại của mình.

Đệ ấy sang Nam Kinh chơi.

Vì họ hàng nhà mình tạm thời có việc không thể chăm nom, nên thằng bé nội trú cùng mình ở trường.

Mình đang định tìm thầy cô báo chuẩn bị nè.”
Vào giây phút ấy, Thẩm Tế Nhật mới để mắt quan sát thiếu niên đằng trước.
Coi vóc dáng chắc cậu bé tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng dấp thật khôi ngô sáng láng, nhưng không biết là có tâm sự gì khiến ánh mắt lạnh lùng quá, cho dù anh chủ động chào hỏi mà vẫn giữ một thái độ thờ ơ hờ hững.
Du Thiên Dương vội vã tìm thầy cô, nên dẫn Du Thiên Lâm đi rồi.

Sau đấy buổi tối lúc quay về kí túc xá, Thẩm Tế Nhật chủ động mua bánh ngọt tặng Du Thiên Lâm.

Hắn lại tỏ vẻ ngại phiền hà, đẩy đĩa bánh ngọt rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Thấy hắn vô lễ như vậy, Thẩm Tế Nhật còn chưa tức giận, Du Thiên Dương đã ái ngại trước.

Cậu bạn chỉ xin Thẩm Tế Nhật thứ lỗi một chút, kể rằng mẹ của Thiên Lâm vừa mất, cha đệ ấy cho đến Nam Kinh chính là để giải sầu.
Khi đó tính khí Du Thiên Lâm thật tệ, gặp ai cũng một bộ sưng mặt.

Mặc dầu về sau dần dần thấu hiểu lẫn nhau, thái độ đối với anh không ác liệt giống thế nữa, nhưng cũng chẳng nhiệt tình hơn tẹo nào.
Thẩm Tế Nhật trở mình, miệng lầm bầm lời mà chính bản thân còn không hay.

Trái lại làm Du Thiên Lâm nở nụ cười hài lòng, cúi người hôn môi anh, tại mỗi lần anh mắng câu “Tên khốn” lại gắn tiếp một nụ hôn: “Vân Thâm ca, huynh đang mơ thấy đệ hồi xưa đúng không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.