Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 6: Cuộc tàn sát đẫm máu


Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 6: Cuộc tàn sát đẫm máu

Quyển một: Việt quốc phong vân

Chương 6: Cuộc tàn sát đẫm máu

– —o0o—-

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Ở trong căn nhà của Đoàn Ngọc, Hắc Phong vẫn đang không ngừng vận công trị thương. Y chính là ma tộc trong lời nói của Vạn Nhật Quang, ở ma giới biệt hiệu Huyễn Ảnh ma tôn, tu vi cực cao.

Lần này sau hơn trăm vạn năm dốc sức, ma giới cuối cùng đã tạo ra được một tuyệt thế ma chủng, sau này nhiều khả năng sẽ trở thành Chân Ma, ma vật mạnh nhất trong truyền thuyết của ma giới.

Ở thời kỳ lục giới phân tranh, kẻ đứng đầu ma tộc chính là một Chân Ma, còn kẻ đứng đầu năm giới còn lại lần lượt là Tiên Đế, Nhân Vương, Yêu Hoàng, Quỷ Chủ, Chiến Thần.

Nhiêu đó đủ hiểu Chân Ma mạnh và nguy hiểm đến mức độ nào, nhưng điều kỳ quái là ma chủng – nguồn gốc của Chân Ma lại chỉ có thể phát triển trên cơ thể một người phàm, mà khả năng để ma chủng tiến hoá thành Chân Ma cũng chỉ là bốn thành. Sáu thành còn lại, khi việc tiến hoá thành Chân Ma thất bại, thì Ma chủng sẽ tiến hoá thành dạng khác, tuy cũng là một ma vật lợi hại, nhưng không bằng Chân Ma, cũng không hề có linh trí, nó chỉ có một ý niệm huyết sát, gặp bất cứ sinh mạng nào cũng đều không phân biệt mà triển khai giết chóc đẫm máu.

Bởi thế nên việc chọn mục tiêu để cấy ma chủng cũng rất quan trọng, tuyệt đối không thể sơ sài được. Chợt Hắc Phong thu công, y mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng dùng tay kết thành một thủ ấn, lập tức trước mặt y xuất hiện một tấm gương vô hình mờ ảo.

Trong tấm gương này xuất hiện một nhân vật chừng mười lăm mười sau tuổi, không ngờ lại chính là cậu bé Đoàn Ngọc.

Lúc này trong thôn Vĩnh Lạc đang tụ tập hơn trăm người, trong số đó có Trần Minh, Mộc Uyển Nhi, Mộc Tố Tâm, và cả thầy giáo Lý Vân. Khuôn mặt mỗi người một vẻ, có khó hiểu, mà cũng có suy tư phẫn nộ.

Thầy Lý Vân sắc mặt âm trầm nhìn Đoàn Ngọc nói:

– Hài tử, con tới đây la lối om sòm cái gì vậy?

Vốn dĩ Lý Vân chính là muốn lợi dụng người dân thôn Vĩnh Lạc làm tường chắn khi “cường đạo” đánh tới. Bây giờ chợt bị đệ tử cưng của mình là Đoàn Ngọc phá hoại, lão làm sao không bực mình cho được.

Mấy người trong thôn cũng tỏ vẻ không vui, làu bàu:

– Tiểu Ngọc, ngươi ban đêm khuya khoắt la lối om sòm, có biết đã khiến bao nhiêu người mất ngủ không hả?

Đoàn Ngọc thở hỗn hển, vội xua tay phân bua:


– Không, không, mọi người hãy nghe tôi nói. Ở bên ngoài thôn có cường đạo đang sắp tới gần, bọn chúng rất hung hãn, mọi người mau mau chạy trốn.

– Cái gì? Có thật không?

– Đương nhiên là thật, mọi người phải nhanh lên, nếu không sẽ không còn kịp nữa!

Thầy Lý Vân nghe Đoàn Ngọc nói vậy thì không nhịn được mà nghiến răng, chửi thầm một câu:

– Đồ lòng dạ đàn bà!

Tất nhiên, lão chửi rất nhỏ nên chẳng ai nghe thấy được.

Lúc này người dân trong thôn Vĩnh Lạc mới quýnh quáng lên, những đàn ông trong thôn vội vã đi kiếm vũ khí để phòng thủ, bắt đầu sơ tán đàn bà con gái vào những nơi an toàn.

Ở tại căn nhà của Đoàn Ngọc, nhìn thấy hành động của cậu trong tấm gương trong suốt trước mặt, Hắc Phong bộ dáng trầm tư, đưa tay lên vân vê nhúm râu dưới cằm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

…………………………………………� �..

Người dân thôn Vĩnh Lạc còn đang bắt đầu chuẩn bị tiến hành phòng thủ, thì chợt bầu trời gió lớn gào thét, từng tiếng rít ghê rợn vang lên trong không khí, như muốn xé toang linh hồn mỗi người trong thôn.

Tất cả không hẹn mà nhìn lên đầu mình, thì thấy có mười một người đang lơ lửng trên bầu trời, bộ dáng hư thoát, trông cực giống tiên nhân hạ phàm. Trong số những người này có một người mà họ vô cùng quen thuộc, đó chính là lão hoà thượng Vô Hoa.

– Vô Hoa, hãy nhìn xem, thì ra hoà thượng Vô Hoa của chúng ta chính là thần tiên hạ phàm.

– Ông ấy là thần tiên đến đây giải cứu chúng ta, ha ha!

– Không ngờ Vô Hoa lão tăng lại là thần tiên!

Đoàn Ngọc ánh mắt mờ mịt nhìn vào những người đang lơ lửng trên không kia, miệng thì thào:

– Thì ra trên đời này quả thật tồn tại tiên nhân sao?

Người dân trong thôn sắc mặt kích động, không ngừng la hét. Đối với họ việc trong thôn xuất hiện một thần tiên là điều không tưởng. Nhưng trái ngược lại với họ, khuôn mặt Vô Hoa lúc này vô cùng u ám, lão lộ rõ vẻ buồn rầu, thậm chí trong khoé mắt dường như có ánh lệ.


Vạn Nhật Quang thấy Vô Hoa như vậy thì cười nhạt:

– Ai bảo Phật gia vô tình? Ta thấy điều đó dường như không đúng!

Nghe Vạn Nhật Quang nói, Vô Hoa thần tình trở nên dần lãnh đạm, lão lạnh lùng đáp lại:

– Nếu không biết tình là gì, làm sao có thể trở nên vô tình. Ngươi mau ra tay đi, trái tim của Đông Lâm tinh chính là nằm ở dưới thôn Vĩnh Lạc, lão hoà thượng ta vì thế cũng đã trấn thủ ở đây hơn ba trăm năm.

Tử Liên đảo mắt nhìn xuống người dân thôn Vĩnh Lạc phía dưới:

– Vậy còn những phàm nhân này phải làm sao đây?

Vạn Nhật Quang lạnh lùng trả lời:

– Giết hết! Bọn họ sớm muộn gì cũng phải chết! Chết sớm đôi khi còn hạnh phúc hơn là chết sau cùng.

Khuôn mặt diễm lệ của Tử Liên trở nên hơi trắng, cánh tay phải run rẩy khẽ đưa lên, chợt nàng nghe Vạn Nhật Quang nói:

– Khoan, ta vừa dùng thần thức đảo qua, ở phía dưới có bốn người trên mình mang tư chất tu đạo cực tốt. Hãy để lại mạng sống cho họ.

Đoạn Vạn Nhật Quang vung tay lên thật nhanh, theo đó ba đạo ánh sáng vàng xuất hiện, chia làm ba hướng lần lượt bắn vào mi tâm Trần Minh, Mộc Tố Tâm, Mộc Uyển Nhi và thầy giáo Lý Vân.

Cả bốn người đồng loạt gục xuống. Vạn Nhật Quang sở dĩ đánh họ ngất xỉu là vì không muốn để họ nhìn thấy khung cảnh đẫm máu sắp xảy ra ở thôn Vĩnh Lạc, về sau sẽ không mang lòng oán hận hắn.

Nhìn thầy Lý Vân, Tử Liên giật mình kinh ngạc:

– Người này căn cơ cực tốt, quả nhiên thuộc loại thiên tư tu đạo hảo hạng.

Vạn Nhật Quang gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng:

– Đáng tiếc chúng ta phát hiện ra hắn quá trễ, năm nay hắn sáu mươi tuổi, khi về ta sẽ cho hắn uống đan dược nâng cao tuổi thọ hắn lên một trăm. Bốn mươi năm, khoảng thời gian này chắc là đủ để hắn đạt tới cảnh giới Vấn Đỉnh rồi!


Tám người của Tu Chân Liên Minh đứng phía sau lưng Vạn Nhật Quang đồng thời kinh hãi, riêng Vô Hoa vẫn thần tình lạnh nhạt, dường như không hề quan tâm.

Phải biết rằng Vạn Nhật Quang là đệ tử tinh anh trong Vạn Kiếm môn, tu luyện từ năm bảy tuổi, cũng phải gần ba trăm năm mới đạt tới được cảnh giới Vấn Đỉnh. Vậy mà Lý Vân năm nay sáu mươi tuổi, tu đạo trễ năm mươi ba năm, vậy mà Vạn Nhật Quang nói hắn chỉ cần chừng bốn mươi năm sẽ đạt tới Vấn Đỉnh, điều này ai mà không kinh hãi cho được.

Tử Liên nét mặt kỳ quái quay sang nhìn Vô Hoa hỏi:

– Ngươi chắc chắn phải biết Đông Lâm tinh xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài như thế này, tại sao lại không giúp đỡ hắn tu luyện.

Vô Hoa lắc đầu, thở dài đáp:

– Con người này tuy thiên tư tuyệt đỉnh, nhưng ta quan sát hắn suốt sáu mươi năm, tính cách hắn như thế nào ta biết rất rõ. Lý Vân ngoài mặt tuy nhân từ hiền lành, nhưng trong tâm lại ác độc vô cùng, nếu hắn có tu vi cao cường, chẳng biết sẽ làm ra chuyện tày trời gì nữa.

Vạn Nhật Quang cười lạnh:

– Tu đạo giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu diệt vong. Ai ở trong tu đạo giới nhắc đến hai chữ nhân từ thì tức là kẻ ngu ngốc. Vô Hoa ngươi đúng là chỉ quanh quẩn trong Đông Lâm tinh, không hề ngộ ra được chân lý này.

Đoạn Vạn Nhật Quang thần tình lạnh lẽo đưa mắt nhìn xuống đám người Đoàn Ngọc đang mơ màng ở dưới, y phất tay một cái, cuồng phong xung quanh cành nổi lên dữ dội hơn.

Đột nhiên trong không trung máu tươi văng tung toé, từng hàng người gục xuống trước mặt Đoàn Ngọc. Cậu kinh hoảng thét lên:

– Trần thúc, Mộc thúc, mọi người làm sao vậy!!!

Cánh tay Đoàn Ngọc chợt đau buốt, thì ra những cơn gió lạnh lẽo kia chính là những lưỡi đao sắc bén, những lưỡi đao vô hình vô ảnh này đã cướp đi sinh mạng của từng người trong thôn.

Vô Hoa ánh mắt càng lúc càng trở nên mờ mịt bi thương, lão nhìn Đoàn Ngọc đang ở dưới mặt đất, rồi chậm rãi nói với Vạn Nhật Quang:

– Xin ngươi hãy để cậu bé kia sống sót tới phút cuối cùng, ta thật không nỡ nhìn nó ngã xuống trước mắt ta.

Vạn Nhật Quang không đáp, chỉ thấy gió lạnh càng lúc càng nhiều, nhưng tiếng gào thét của người dân thôn Vĩnh Lạc lại dần ít đi.

Cuối cùng bầu không khí trở nên im bặt.

Đoàn Ngọc sững sờ, nhìn những thi thể mình thấm đầy máu tươi dưới đất mà cậu không thể cầm nỗi nước mắt.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mới sáng nay thôi Đoàn Ngọc còn nhìn thấy họ, thậm chí nói chuyện đùa vui cùng họ, vậy mà giờ họ đã trở thành những cái xác không hồn, hai mắt trợn trừng đầy vẻ không cam tâm. Đến tận lúc trút ra hơi cùng họ vẫn không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì, tại sao lại bị những tiên nhân kia giết chết.

Nhưng họ quả thật đã sai, cái sai của họ chính là đã sinh ra trên Đông Lâm tinh, hơn nữa còn là phàm nhân. Giả như họ có thực lực ngang bằng Vô Hoa thì đương nhiên đã không bị Vạn Nhật Quang giết chết.

Đoàn Ngọc toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt cậu nhìn lên Vô Hoa đầy trách móc:


– Lão là thần tiên, tại sao lại không chịu cứu giúp chúng ta? Tại sao?

Nhưng đáp lại Đoàn Ngọc chỉ là sự im lặng.

– Thần tiên các người vốn ác độc như thế sao?

Đoàn Ngọc nước mắt ràn tụa gục người xuống, hai tay cậu nắm lại, mười đầu móng tay cắm sâu vào trong da thịt, khiến máu chảy ra đầm đìa.

Vạn Nhật Quang thấy Đoàn Ngọc như vậy nhưng khuôn mặt vẫn lãnh đạm, chẳng hề biểu lộ một tí cảm xúc nào:

– Chúng ta không phải thần tiên. Chúng ta cũng giống như ngươi, chỉ là những con người bình thường. Chẳng qua chúng ta tu đạo, hiểu rõ tự nhiên cho nên mới có sức mạnh như thế này.

Y nói tiếp:

– Ngươi là người phàm, có rất nhiều chuyện không hiểu! Ngươi có thể trách bọn ta, mắng chửi bọn ta, bọn ta cũng không trách ngươi. Nhưng hôm nay nếu ngươi và tất cả mọi người trên Đông Lâm tinh này không chết, thì tương lai số người chết sẽ còn nhiều hơn gấp ngàn ức lần.

– Nói như vậy các ngươi giết chúng ta vốn là việc thiên kinh địa nghĩa à? Nực cười!

Đoàn Ngọc cười lớn, cười đến nỗi nước mắt chảy ra ràn rụa. Chợt Đoàn Ngọc thần tình lạnh lẽo, hai mắt long lên sòng sọc, bên trong mắt nổi đầy gân máu, bộ dáng trông cực kỳ kinh khủng. Cậu chỉ tay lên đám người Vạn Nhật Quang nói:

– Ta thề có trời, nếu hôm nay Đoàn Ngọc ta sống sót, nhất định sẽ tu đạo, trở nên thật mạnh, sau đó sẽ tìm đến giết chết ngươi!!!

– Dũng khí của ngươi thật sự khiến ta rất khâm phục. Nếu ngươi có một ít tư chất tu đạo thì ta có thể mang ngươi theo, đáng tiếc…

Vạn Nhật Quang thở dài, chuẩn bị vung tay lên kết liễu tính mạng Đoàn Ngọc.

Đúng lúc này dị biến xảy ra, từ trong bốn phương tám hướng xung quanh xuất hiện hàng trăm bóng đen ùa về phía đám người Tu Chân Liên Minh cùng Vô Hoa. Vạn Nhật Quang kinh hãi quát:

– Là Huyễn Ảnh đại pháp! Ma tộc kia đã xuất hiện, mọi người nhanh chóng cảnh giác đề phòng.

Lời vừa dứt ba thanh kiếm vàng sau lưng Vạn Nhật Quang cũng bắn thẳng lên trời, từ thân kiếm toát ra ánh sáng vàng rực, khiến cả một vùng trời ở thôn Vĩnh Lạc như toả sáng theo.

Ánh sáng lan tới đâu lập tức khiến những bóng đen đang di chuyển bị huỷ diệt tới đó, chỉ còn sót lại một thân ảnh duy nhất.

Thân ảnh của Hắc Phong.

…………………….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.