Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 51: Thiên tại tụ hội (2)
Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
Chương 51: Thiên tài tụ hội (2)
—-o0o—-
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Người trung niên thều thào đưa mắt nhìn về hướng Nam, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người trong khu rừng cũng đều tập trung về hướng ấy.
Lá cây rơi lả tả mất hết sinh khí.
Từng đoàn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua mà khiến lòng người như cũng muốn đóng băng.
Một gã thiếu niên áo xám đang từ từ bước tới trong khung cảnh đầy chết chóc thê lương ấy, trên tay phải y cầm một thanh kiếm. Kiếm tuy đã được tra vào vỏ nhưng vẫn phát ra sát khí lăng lệ đến kinh người.
Thiếu niên cứ chầm chậm bước, ánh mắt lạnh lẽo chú mục về phía trước, thần sắc y hờ hững, giống như cả thế gian này không có ai xứng được y để trong mắt.
Dáng vẻ này trước đây Đoàn Ngọc cũng đã từng gặp một lần, kẻ có dáng vẻ kiêu ngạo ấy chính là Bạch Vô Thiên. Nhưng ánh mắt Bạch Vô Thiên vẫn còn chứa đựng chút tình cảm, chứ chưa đến mức tuyệt tình tuyệt nghĩa như gã thiếu niên này.
Thấy gã thiếu niên bước tới, mọi người không hẹn mà cùng tự động tách ra làm hai bên, nhường đường cho y đi tới chỗ hồ nước.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của người trung niên, Đoàn Ngọc quay sang hỏi gã:
– Người đó là ai? Tại sao thiên tài các môn phái lại sợ y vậy?
Người trung niên nuốt nước miếng ừng ực, đáp:
– Đó chính là đệ nhất siêu cấp biến thái, đệ nhất thiếu niên thiên tài của Thiên Kiếm tông, không…của cả Việt quốc. Y tên gọi Vô Thập Tam!
Trần Tư Tư cũng lộ vẻ nghiêm giọng, nói thêm:
– Vô Thập Tam có nghĩa là vô danh tính, vô huynh đệ, vô phụ mẫu, vô tỉ muội, vô tử nữ, vô bằng hữu và…
– Và vô địch. Y quả thực là vô địch trong thế hệ thiếu niên thiên tài hiện giờ.
(Vô Thập Tam lấy hình tượng một nhân vật cùng tên trong Bích Huyết Tẩy Ngân Thương, các bạn đừng nghĩ mình bắt chước. Chỉ vì mình thấy đây là một hình tượng nhân vật rất hay, nên không nỡ bỏ qua nó như vậy. Mong các bạn thông cảm)
Người trung niên kết thúc câu nói của Trần Tư Tư bằng một tiếng thở dài:
– Vô Thập Tam nghe đồn là một đứa trẻ mồ côi do Lý Đạo Tông nhặt được bên đường mười bảy năm về trước. Nhưng chẳng ai có thể ngờ tư chất của Vô Thập Tam lại kinh hãi thế tục đến vậy, bốn tuổi đã luyện xong một vòng Thai Tức công, đạt đến đỉnh phong. Sau đó y tự mình áp súc công lực trở về cảnh giới tầng một Thai Tức ban đầu. Cứ như thế, đến nay, nghe nói năm ngoái khi y vừa tròn mười bảy thì đã thành công áp súc linh lực xuống mười lần! Hiện tại, tu vi y đang dừng ở đỉnh phong Thai Tức, có lẽ y lại muốn cố gắng trùng tu một lần nữa!
– Ặc, biến thái như vậy sao? Y thậm chí còn trẻ hơn ta đến hai tuổi!
Lúc trước Đoàn Ngọc có nghe Mộc Vị nói Lục Hàm Hư là đệ tam thiên tài ở Thiên Kiếm tông, cô bé áo đỏ Lý Tiểu Phượng xếp hàng thứ hai. Khi đó trong lòng hắn thắc mắc mãi thôi, không ngờ bây giờ lại có dịp được gặp vị thiếu niên trong truyền thuyết này.
Người trung niên nói tiếp:
– Chỉ đáng tiếc. Vô Thập Tam tính tình cổ quái, không hề hợp với Lý Đạo Tông, ba phen chín bận từ chối làm đệ tử của ông, suốt ngày một mình một kiếm ngao du thiên hạ.
Điều này cũng dễ hiểu. Lý Đạo Tông là con người hiền từ đôn hậu, trong khi Vô Thập Tam toàn thân sát khí lờn vờn, cá tính hai người khác nhau như vậy, đời nào có thể trở thành sư đồ?
Vương Thiền sau khi thấy Vô Thập Tam xuất hiện liền bước vội tới chỗ y, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ:
– Vô huynh, đã lâu không gặp. Chẳng biết huynh còn nhớ tiểu đệ không?
Vương Thiền là tuổi tác lớn hơn Vô Thập Tam khá nhiều, nhưng vẫn phải gọi y một tiếng “huynh”. Dù sao trong tu đạo giới cũng không hề có khái niệm “kính lão đắc thọ” như ở trần tục. Ở tu đạo giới nếu muốn “đắc thọ” thì chỉ có nước cung kính với kẻ thực lực cao hơn mình mà thôi.
Nhưng Vô Thập Tam dường như chẳng nghe thấy câu nói của Vương Thiền, vẫn chỉ lặng lẽ khua tay dưới mặt hồ, giống như đang thăm dò gì đó.
Vương Thiền vì bị Vô Thập Tam làm lơ trước đông đảo mọi người nên cảm thấy hơi mất mặt, khẽ gọi lại lần nữa:
– Vô…
Nhưng câu chưa kịp dứt thì bên mang tai gã đã phát ra tiếng gió vù vù, tiếp theo một lọn tóc đen theo gió rơi lả tả xuống đất trong ánh mắt kinh hãi của Vương Thiền.
Vô Thập Tam vẫn ngồi dưới đất, tay vẫn vân vê dưới dòng nước, chẳng hề có vẻ gì vừa cử động. Tuy nhiên nếu ai tinh mắt, thì có thể thấy rõ nơi chuôi kiếm của y hiện tại có một vết nước nhỏ mới bám vào, hiển nhiên là do mới được người ta nắm lấy.
Thân pháp của Vô Thập Tam chỉ có năm từ để hình dung. Đó là năm từ “quá nhanh, quá nguy hiểm”!
Nhưng cách động thủ của Vô Thập Tam dường như không thuộc về các loại đạo thuật hay đấu pháp như tu đạo giả thông thường, mà lại có vẻ giống võ đạo của trần tục đến mười phần.
Thậm chí Đoàn Ngọc còn cảm giác như Vô Thập Tam là đang theo đuổi con đường tu luyện võ đạo của Trương Cuồng. Chỉ có điều Vô Thập Tam dùng linh lực, chứ không thể tạo ra chân khí như Trương Cuồng. Thế cho nên có thể coi Vô Thập Tam bề ngoài tuy là thuần kiếm đạo, nhưng thực chất vẫn là tu chân. Còn Trương Cuồng tuy bề ngoài hình thức công kích hơi nghiêng về tu chân, nhưng bản chất thì lại là thuần tu võ.
Hiện giờ nhìn Vô Thập Tam mà trong lòng Đoàn Ngọc chợt nổi lên một thắc mắc. Không biết tu vi thực sự về tu chân của Trương Cuồng là bao nhiêu, đã áp súc linh lực được bao nhiêu lần. Hắn nhớ lại lúc trước Trương Cuồng nói Bạch Vô Thiên chỉ mạnh hơn mình một chút, mà Bạch Vô Thiên lại đã áp súc đến chín lần linh lực, tu vi hiện tại là đỉnh phong Thai Tức, tùy thời đều có thể đột phá Tiên Thiên. Từ đó suy ra tu vi thực sự của Trương Cuồng cũng rất kinh thế hãi tục!
Nghĩ đến đây Đoàn Ngọc cũng không thể tự kiềm chế mà nuốt nước miếng ừng ực:
– Hóa ra trước giờ mình lại có một vị đại ca biến thái như vậy. Nếu không phải vì gặp những đối thủ quá mạnh, trên cảnh giới quá nhiều như Mạnh Kỳ( Tiên Thiên trung kỳ), Lục Hàm Hư(Quy Nguyên sơ kỳ), thì có lẽ chẳng ai làm khó được hai huynh đệ chúng ta.
Quay lại hiện tại, Vương Thiền sau khi bị Vô Thập Tam đả kích như thế thì sợ hãi vô cùng. Nhưng vẫn nói:
– Vô đại ca, tiểu đệ có tìm được trứng của Băng Tằm cấp hai ở nơi cực bắc của Đại Tấn quốc. Nghe đồn Vô đại ca đối với vật này rất coi trọng nên đệ muốn biếu tặng cho huynh.
Nói đoạn, Vương Thiền rút trong ngực ra một cái vòng tay đưa cho Vô Thập Tam. Đây chính là Khu Thú Quyển, một pháp khí không gian tương tự túi trữ vật, nhưng được dùng để nuôi dương linh thú của người tu đạo. Khu Thú Quyển vì có kích thước rất gọn gàng và dễ mang theo nên cũng được người tu đạo rất yêu thích. Tuy nhiên, không phải tu sĩ nào cũng có khả năng mua được vật đắt giá này.
Khi nghe đến hai chữ Băng Tằm, Vô Thập Tam đã đứng hẳn dậy, nét mặt không xúc cảm quay người lại tiếp lấy vòng tay kia, sau đó hướng Vương Thiền nói:
– Ta chưa bao giờ muốn thiếu nợ ai. Nói đi, ngươi cần gì!
Ánh mắt Vương Thiền lóe sáng, gã chỉ tay về phía Lưu Tĩnh đang lơ lửng trên không trung thốt:
– Đệ chỉ muốn nhờ huynh lấy mạng hắn!
Bên kia, Đoàn Ngọc thấy hành động Vương Thiền thì không nhịn nổi chửi thầm:
– Tên này thật đê tiện, đánh không lại người ta, bây giờ lại chịu xuất bảo vật nhờ người khác đánh hộ. Chẳng hiểu nổi cô nàng Tần Tiên Nhân xinh đẹp kia bị ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại thích hắn.
Lưu Tĩnh khi nghe câu nói của Vương Thiền thì nét mặt thoáng tức giận, nhưng sau đó toàn thân lại run lẩy bẩy, không nói lời nào, thân hình nhanh như cắt vụt bay đi.
Vô Thập Tam nheo mắt nhìn bóng lưng Lưu Tĩnh, tay trái khẽ động, sau đó đột ngột rút mạnh thanh kiếm ra. Chỉ thấy một đạo kiếm khí lăng lệ chứa đầy sát khí kinh thiên chém về phía Lưu Tĩnh.
Khoảnh khắc khi Vô Thập Tam ra đòn thì tất cả mọi người tại khu rừng ai nấy đều thở dài tiếc nuối, thầm nghĩ số phận một đại thiên tài có lẽ phải chấm dứt từ đây.
Nhưng nào ngờ từ phía Lưu Tĩnh xuất hiện một đạo linh lực hùng hậu cứng rắn bắn tới, mục tiêu chính là đạo kiếm khí lăng lệ của Vô Thập Tam. Hai thứ va chạm vào nhau gây nên một làn sóng giao động mạnh tản ra xung quanh, khiến cho bốn phía đất đá nổ ầm ầm, mọi người bị lực xung kích tác động lên người cũng không tự chủ mà lui lại mấy bước.
Vô Thập Tam nhíu mày, ánh mắt lần đầu tiên dường như thoáng biến đổi.
Đám đông mọi người ai nấy đều sửng sờ trước dị biến trên. Đều tự hỏi chẳng lẽ Lưu Tĩnh lại có khả năng chống lại một chiêu kinh khủng vừa rồi của Vô Thập Tam? Nhưng đáp án rất nhanh chóng được hé lộ.
Lưu Tĩnh cùng một người nữa bước ra từ phía bên kia khu rừng.
Người này là một thanh niên mình bận y phục trắng toát, trên khuôn mặt lộ rõ nét cao ngạo. Y hai tay khoanh sau vòng sau lưng, tư thế phiêu diêu tự tại, cặp mắt sâu đầy vẻ trí tuệ nhìn về phía Vô Thập Tam, lạnh lùng thốt:
– Bạch Vô Thiên xin chào đệ nhất thiên tài của Thiên Kiếm tông!