Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 47: Hắc Thủ!


Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 47: Hắc Thủ!

Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 47: Hắc Thủ!

– —o0o—-

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Tất cả mọi người tản ra ngay sau khi Kiêu Lục ước định ngày giao chiến với Đoàn ngọc.

Lúc này Đoàn Ngọc đang ngồi trong phòng của mình, bên cạnh hắn chính là gã mập Tiểu Bàn. Vì Ngô Khiếu Thiên có việc phải cấp tốc trở về gia tộc trước, nên đành để gã mập ở lại trò chuyện với Đoàn Ngọc, lát nữa sẽ quay lại đón gã sau.

Đoàn Ngọc nâng tách lên, miệng khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi:

– Việc của đại ca ta, ngươi đã nghe ngóng được gì chưa?

Tiểu Bàn xấu hổ lắc đầu:

– Chưa. Bạch gia che dấu tin tức kỹ quá, ta vẫn chưa điều tra ra được đầu mối nào. Mấy ngày hôm nay bên Bạch gia cũng đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm kiếm tung tích Bạch Phong và nhị công chúa. May mà chỗ ta chỉ cho bọn Trần Lạc, Thiết Trụ rất kín đáo, cho nên tạm thời họ vẫn an toàn.

– Đã phiền ngươi rồi Tiểu Bàn!

Đoàn Ngọc tuy trong lòng có chút thất vọng, nhưng đành mỉm cười vỗ vai cảm tạ gã mập.

– Không sao. Chúng ta đã là anh em, ngươi còn khách khí làm gì. Nhưng mà chẳng lẽ ngươi định liều mạng với gã họ Kiêu kia thực ư? Ngươi không phải là đối thủ của y đâu!

Tiểu Bàn nhìn Đoàn Ngọc với ánh mắt lo lắng. Chỉ thấy hắn khẽ thở dài, quay mặt đi, lắc đầu nói:


– Ta chẳng còn cách nào khác. Là do bọn họ ép ta.

Khi nói ra câu này, trong đầu hắn lại nhớ đến hình ảnh cô gái xấu xí Thục Trân. Đoàn Ngọc cũng chẳng hiểu nổi vì cái gì mà lúc thấy Kiêu Thất làm nhục cô ta thì bản thân lại mất kiểm soát đến như vậy. Nói cho cùng thì Thục Trân cũng chỉ là một cô gái bình thường, đâu có gì để khiến cho hắn phải hy sinh vì cô ta chứ?

– Còn một tuần nữa sẽ tới ngày quyết chiến. Trong một tuần này ngươi định làm gì?

– Ta sẽ rời khỏi Bạch Đạo một thời gian để thu xếp ổn thỏa mọi chuyện. Tiểu Bàn, ta có việc muốn làm phiền ngươi tiếp.

Tiểu Bàn nghe vậy thì cười hì hì, thần thái rất phóng khoáng nói:

– Ngươi cần gì cứ nói đi. Đã là anh em với nhau, ngươi cần gì ta sẽ đều đáp ứng hết.

Thứ Đoàn Ngọc muốn xin Tiểu Bàn chính là một ít đan dược dùng để đột phá cảnh giới Tiên Thiên cho bọn Thiết Trụ, Trần Lạc. Bọn họ cách đây hai mươi năm đã vốn là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong. Tuy bị giam cầm trong môi trường không linh khí, nhưng đạo tâm vốn đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên từ lâu. Nay chỉ cần tích lũy được đủ lượng linh khí vào người thì vách ngăn giữa hai cảnh giới sẽ tự động được đả thông, khiến bọn họ thuận lợi trở thành Tiên Thiên tu sĩ. Có được ba Tiên Thiên tu sĩ trợ giúp, Đoàn Ngọc về sau sẽ đỡ vất vã hơn rất nhiều.

Tiểu Bàn quả nhiên rất nhanh đã đáp ứng hắn. Gã mập lôi trong người ra một cái túi trữ vật đại, bên trong đựng đầy linh đan, pháp bảo đưa cho Đoàn Ngọc làm hắn sửng sốt không thôi. Xem ra lần này khi quay lại Ngô gia thì gia tộc này đã trang bị cho gã mập rất kỹ lưỡng, sợ gã mập một lần nữa không bảo vệ được bản thân mà tiếp tục bị bắt nạt.

……………………………….

Nhờ có Ngô Khiếu Thiên lấy danh dự ra bảo đảm mà đám người Bạch Đạo mới cho phép Đoàn Ngọc tạm thời rời khỏi nơi đây, tự do đi đến nơi hắn muốn.

Đoàn Ngọc quay lại Phi Vân sơn mạch sau ba tháng xa cách. Đầu tiên, hắn lân la tới chỗ tông môn Yêu Linh Thánh Tông nhưng bị người của Bạch gia ngăn lại ngay từ khoảng cách mười dặm bên ngoài. Từ sau khi Bạch Phong và nhị công chúa bị bọn Đoàn Ngọc bắt giữ, thì người Bạch gia đã phong tỏa chặt chẽ nơi đây, ắt hẳn là muốn bảo vệ cho cái bí mật mờ ám kia.

Dạo quanh vài vòng, khi xác định chắc chắn không bị người khác bám đuôi thì Đoàn Ngọc mới nhanh chóng chạy tới chỗ bọn Trần Lạc đang ẩn thân.

Chỗ đó nằm tại phía sâu trong Phi Vân sơn mạch, nhưng là nằm ngoài rìa một tí, phía nam giáp ranh với một dãy núi gọi Phục Hổ sơn.

Đoàn Ngọc bước tới đúng vị trí, nhìn xung quanh lần cuối rồi chợt khom người xuống, dỡ một nắp hầm dưới mặt đất lên. Nắp hầm này bên trên phủ đầy cỏ xanh, bề mặt lại cấu tạo thành từ đá hoa cương, thần thức của người tu đạo nếu không mạnh mẽ thì cũng khó lòng xuyên thấu xuống phía dưới được.


Nơi đây nghe Tiểu Bàn là một khu hầm cổ của Ngô gia. Mấy trăm năm về trước lúc Ngô gia lão tổ tông còn chưa gây dựng nên sự nghiệp thì đã ẩn thân tại đây, một mực tiềm tu đồng thời xây dựng thế lực riêng cho mình. Khi thế lực đã vững mạnh, căn cơ đã chắc chắn thì Ngô gia lão tổ tông mới rời khỏi chỗ này, tung hoành bốn phương Việt quốc, cuối cùng dựng nên một Ngô gia to lớn như ngày hôm nay.

Khoảnh khắc khi Đoàn Ngọc chui xuống hầm thì liền được bọn Trần Lạc, Thiết Trụ cùng hai anh em Lý Bá Lý Nham, và dường như còn thêm mấy người lạ mặt phía sau lưng nữa chạy ra đón.

– Đoàn Ngọc huynh đệ, ba tháng không gặp phong thái càng lúc càng thêm anh tuấn đó nha.

– Đúng đó. Khoảng thời gian ở Bạch Đạo có cô nương nào chết mê chết mệt vì ngươi không.

Khóe môi Đoàn Ngọc nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng đầy vẻ đều giả đáp:

– Đương nhiên là có rồi. Ngay cả con gái của minh chủ Bạch Đạo cũng mê mệt vì đệ. Đệ còn nghe minh chủ nói, tháng sau sẽ làm đại lễ thành hôn cho cả hai, sau đó truyền lại chức vị minh chủ cho đệ.

Nếu luận về độ mồm mép miệng lưỡi, thì bọn Lý Nham Lý Bá làm sao là đối thủ của Đoàn Ngọc. Cả hai giật nảy mình, trố mắt nhìn hắn:

– Có thật không? Đệ sắp trở thành minh chủ Bạch Đạo ư?

– Đệ đùa thôi. Nhưng mà… mấy người sau lưng các huynh là ai vậy?

Đoàn Ngọc ném cái nhìn đầy ẩn ý về phía mấy gã lạ mặt kia. Lý Nham, Lý Bá thấy vậy cũng hiểu ra chuyện, vội giải thích:

– Trong thời gian đệ đi vắng, chúng ta có chiêu mộ được một số ma nhân rải rác xung quanh Phi Vân sơn mạch, thực lực cũng không tệ. Trong số đó còn có cả môn hạ cũ của Yêu Linh Thánh Tông, hiện nay quy về dưới trướng của Thiết Trụ, tôn gã làm tân chưởng môn.

– Thì ra là thế?

Đoàn Ngọc nghe tin này trong lòng vui mừng không thôi. Thế lực của bọn hắn càng lớn, thì khả năng cứu sống được đại ca hắn Trương Cuồng ra càng nhiều. Dường như biết được suy nghĩ của Đoàn Ngọc, Thiết Trụ nói:


– Đoàn Ngọc, ngươi thực sự chỉ muốn cứu đại ca ngươi ra thôi sao?

– Đúng vậy. Đó là nguyện vọng duy nhất của ta lúc này.

Đoàn Ngọc trả lời chắc như đinh đóng cột, nhưng Thiết Trụ chợt nói thêm một câu làm hắn ngỡ ngàng:

– Nhưng sau khi cứu Trương Cuồng xong thì ngươi sẽ làm gì? Ngươi không nghĩ tới tương lai của bản thân đang vô cùng bất định à?

Câu nói này khiến cho Đoàn Ngọc tỉnh ngộ. Đúng vậy? Cứu Trương Cuồng xong thì hắn sẽ làm gì? Tiếp tục phấn đấu để cứu bọn Trần Minh, Mộc Uyển Nhi, Mộc Tố Tâm cùng thầy Lý Vân thoát khỏi tay Tu Chân Liên Minh ư? Trải qua gần nửa năm lăn lộn tại tu chân giới. Cuối cùng hắn cũng đã ngộ ra được một chân lý: Cho dù bản thân cố gắng đến đâu, nhưng nếu chỉ đơn độc một mình thì cũng không cách nào chiến thắng các thế lực lớn như Bạch gia, Kiêu gia, hay Tu Chân Liên Minh được.

– Đúng vậy! HIện tại chúng ta đang có một khởi điểm vô cùng tốt. Nếu hợp tác gây dựng thành một thế lực, cộng thêm một chút yếu tố may mắn, không biết chừng về sau còn có thể tranh phong cùng Lục Tông và Ngũ Đại gia tộc.

Trần Lạc đưa mắt quét một vòng lên phía trên đầu, trong ánh mắt dường như chứa đầy hoài bão lớn lao. Lý Nham Lý Bá cũng vỗ vai Đoàn Ngọc, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn hắn:

– Đoàn Ngọc, đệ suy nghĩ cho kỹ đi. Nếu thế lực được lập ra, thì hai anh em chúng ta ủng hộ đệ làm minh chủ!

– Ta cũng đồng ý để Đoàn Ngọc làm minh chủ. Hắn thực lực tuy yếu, tuổi cũng còn nhỏ nhưng đầu óc lại mưu trí nghị lực hơn người, mai sau ắt thành đại nhân vật.

– Ta nghe theo số đông.

Lần lượt Thiết Trụ, Trần Lạc cũng tán thành lập Đoàn Ngọc làm minh chủ của tổ chức mới được tạo dựng này.

Đoàn Ngọc khi nghe thấy những lời hào hùng của bọn họ thì trong lòng hùng tâm tráng chí, nhiệt huyết máu lửa cũng nổi lên. Hắn không hề nói những lời sáo rỗng mà khẳng khái gật đầu, chìa mu bàn tay phải ra quát to một tiếng:

– Được! Vậy thì đệ nghe lời các huynh! Chúng ta cùng nhau gây dựng nghiệp lớn!

– Được, Thiết Trụ ta thề chết đi theo Đoàn Ngọc!

– Lý Nham Lý Bá ta ủng hộ Đoàn Ngọc huynh đệ!

– Ta tuy không nói trước điều gì, nhưng hiện tại, Đoàn Ngọc chính là minh chủ duy nhất của ta!


Sau hai anh em Lý Nham Lý Bá, thì gã mặt lạnh Trần Lạc cũng khẳng khái đặt tay mình lên trên tay Đoàn Ngọc phát thệ. Việc thành lập thế lực cũng chỉ vừa mới bắt đầu, Đoàn Ngọc hiểu rõ tạm thời khó lòng cưỡng ép Trẩn Lạc và hai anh em Lý Bá Lý Nham phải mười phần trung thành với mình. Tương lai, chỉ có kết quả của tổ chức mới là thứ thuyết phục được họ!

Trần Lạc hỏi:

– Chúng ta nên đặt tên tổ chức là gì đây?

Lý Bá cười hắc hắc đáp:

– Đặt là Hắc Đạo đi, chống lại cái Bạch Đạo chó má kia!

Đoàn Ngọc mỉm cười, đưa ra chủ ý của mình:

– Hãy đặt là Hắc Thủ. Hắc Thủ chính là một bàn tay đen, xuất hiện và thao túng mọi thứ từ sau lưng. HIện tại tổ chức còn yếu, đó cũng sẽ là đường lối và phương pháp hoạt động tạm thời của chúng ta.

Thiết Trụ suy tư, miệng lẩm bẩm hai từ “Hắc Thủ”, lát sau gật gù đồng ý:

– Đúng, hãy đặt là Hắc Thủ đi. Cái tên này nghe thập phần thần bí tà dị, rất hợp với cánh ma nhân yêu đạo chúng ta.

Lý Nham Lý Bá đồng thời giơ tay lên hoan hô:

– Được! Vậy kể từ hôm nay, Hắc Thủ chính thức được thành lập!

……………………………….

Tổ chức vừa được thành lập, cần có thời gian để chỉnh đốn và xây dựng. Nhưng hiện tại chỉ còn bảy ngày nữa là tới ngày quyết chiến, cho nên Đoàn Ngọc không thể ở lâu bên cạnh mọi người được. Hắn chỉ có thể dành ra ba ngày để sắp xếp sơ lược mọi việc trong Hắc Thủ.

Tạm thời, Hắc Thủ sẽ phân ra làm Vạn Yêu đường cho Thiết Trụ làm đường chủ. Vạn Yêu đường chính là tập hợp các anh em, đệ tử của Yêu Linh Thánh Tông thoát khỏi kiếp nạn diệt môn kia quy tụ lại. Vì Thiết Trụ là người tỏ rõ ý chí trung thành với Đoàn Ngọc nhất cho nên hắn sẽ lấy Vạn Yêu đường làm chính để phát triển Hắc Thủ.

Còn phe của Lý Nham Lý Bá là Nghịch Thiên đường do Lý Nham làm chủ. Nghịch Thiên tức là chống lại thiên địa, không phục tùng pháp tắc thế gian. Đây rất giống với tiêu chí của những người tu ma trong thiên hạ, cho nên đặt cái tên Nghịch Thiên đường không những vô cùng phù hợp, mà lại ngập tràn khí thế nữa.

Còn Trần Lạc, tạm thời gã tự kỷ này sẽ được giao nhiệm vụ huấn luyện và giám sát các thành viên từ mới gia nhập cho tới đã gia nhập lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.