Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 22: Dị biến
Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 22: Dị biến
– —o0o—-
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Ánh mắt Mộc Vị trở nên điên cuồng, y lao thẳng đến chỗ Đoàn Ngọc, dùng tay nắm lấy cổ áo Lý Tiểu Phượng, kéo vọt cô bé ra khỏi lòng của Đoàn Ngọc, đoạn bay thẳng đến chỗ cặp Chân Long Phượng Hoàng kiếm đang treo ở trên cao bức tường bên kia.
– Ngươi định làm gì?
Đoàn Ngọc mặt mày trắng bệch hét lớn. Vệ Đạo đang bị ngàn vạn oan hồn vây công cũng giật mình hoảng sợ.
– Ma đạo! nếu ngươi dám động vào tiểu phượng, chủ nhân nhất định sẽ không tha cho người.
Nhưng lúc này Mộc Vị đâu còn để ý tới lời của Đoàn Ngọc cùng Vệ Đạo, ý nghĩ duy nhất lúc này của y chỉ là đoạt được hai thanh thần kiếm.
– Thả ta ra, thả ta ra!
Mặc cho Lý Tiểu Phượng vùng vậy, Mộc Vị nắm lấy cô bé bay đến chỗ Chân Long Phượng Hoàng kiếm, sau đó thân hình lơ lửng giữa không trung, đối diện hai thanh kiếm này.
Sắc mặt y dần trở nên âm trầm, ban đầu y đưa tay nắm lấy chuôi của Chân Long kiếm, nhưng không ngờ quả như truyền thuyết, y có dùng bao nhiêu thành công lực vẫn không thể nào lấy được nó ra.
– Chân Long là bậc chí tôn, một trên vạn người! Phượng hoàng là vạn điểu chi mẫu, phận do thiên sinh!
Mộc Vị chợt lẩm bẩm mấy câu khó hiểu. Đây là một đoạn cổ văn mà y đọc được từ hơn mấy chục năm trước. Theo y là nó có liên quan đến phương pháp lấy được cặp song kiếm này. Theo như câu văn trên thì chỉ có kẻ chí tôn trong thiên hạ, đứng trên vạn người, không ai sánh bằng, giống như hoàng đế chốn nhân gian mới có thể lấy được Chân Long kiếm.
Điều này vô cùng khó hiểu, như thế nào mới là chí tôn, trong tu chân giới trước giờ chả có ai dám tự xưng là chí tôn cả, cảnh giới này cao thì còn cảnh giới khác cao hơn, gần như không bao giờ tồn tại cực hạn, thế nên nếu theo điều kiện này thì sẽ không ai rút được Chân Long kiếm.
Còn người rút được Phượng Hoàng kiếm theo cổ văn giải thích,”phận do thiên sinh”, tức là số phận chú định sẵn người này từ trước. Khả năng cao nhất nằm ở những người mang Phượng Hoàng chi thể, tuy nhiên, năm xưa Thông Thiên kiếm phái cũng đã từng có vô số nữ nhi hào kiệt mang trong mình Phượng Hoàng chi thể, nhưng thuỷ chung vẫn không ai rút được thanh Phượng Hoàng kiếm này.
Vậy thì Mộc Vị có biện pháp gì? Hiện tại Chân Long kiếm đã không cách nào rút ra thì y đành chọn Phượng Hoàng kiếm. Y đã nghĩ ra một phương thức rất mới lạ, tuy tà ác nhưng mà có lẽ sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ.
Mộc Vị ném Lý Tiểu Phượng lên không, sau đó dùng chân khí bao phủ khắp thân thể cô bé, để cô bé lơ lửng trước mặt mình.
Dưới kia, Vệ Đạo khi nhìn thấy cảnh tượng này thì mặt liền đổi sắc, kinh hoàng nói:
– Không xong! Y định huyết tế, biến Tiểu Phượng trở thành kiếm linh của Phượng Hoàng kiếm!
Đây chính là cách mà Mộc Vị đã nghĩ ra. Theo như y suy đoán thì sở dĩ Phượng Hoàng kiếm không chấp nhận ai cả chính vì kiếm linh trong đó không chọn ai, vậy thì tại sao không thay thế kiếm linh đó bằng một kiếm linh khác? Ý nghĩ này tuy có phần hợp lý, nhưng lại mang tính điên cuồng, bởi Phượng Hoàng chi thể là một thể chất rất hiếm, thường là thiên tài trong tông, ai lại dám hy sinh chỉ vì một ý tưởng không chắc có thực hiện được hay không chứ?
Mộc Vị đưa đôi song chỉ vạch ngang lên cổ tay cô bé Lý Tiểu Phượng một cái khiến máu từ đó không ngừng tuôn ra. Sau đó, miệng y lầm bầm đọc chú ngữ, dùng pháp lực tạo thành một vầng sáng vàng liên kết Phượng Hoàng kiếm cùng thân thể Lý Tiểu Phượng lại.
Đây chính là Tạo Linh thuật, pháp thuật dùng để tạo ra kiếm linh của kiếm, hay pháp linh của pháp bảo mà trong tu chân giới rất thường dùng.
Quả nhiên cách này có hiệu quả, máu từ cổ tay Lý Tiểu Phượng sau khi theo luồng sáng vàng thấm vào Phượng Hoàng kiếm liền khiến thanh thần kiếm này phát sinh dị biến. Thanh kiếm run lên bần bật, lưỡi kiếm hoen rỉ bấy lâu nay đột ngột toả ra ánh sáng đỏ hồng, như muốn phản kháng lại ánh sáng vàng kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này cặp mắt Mộc Vị liền sáng rực, vẻ điên cuồng trong mắt càng nhiều. Quả nhiên y đã đoán đúng! Lúc này chỉ cần toàn lực cưỡng ép nữa là được!
Chợt từ phía sau lưng có tiếng gió. Mộc Vị sắc mặt âm trầm quay lại, liền thấy Đoàn Ngọc đang cầm Lưu Tinh kiếm đâm thẳng vào lưng mình.
Đoàn Ngọc không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy cảnh Lý Tiểu Phượng sắp chết trước mặt mình. Vốn hắn tưởng Mộc Vị chỉ mượn một ít máu huyết của cô bé thôi, nhưng nào ngờ y lại độc ác như vậy, muốn lấy luôn cả tính mạng của cô bé.
Đến lúc này hắn không thể ngồi yên nữa rồi. Cái gì mà tu chân giới vốn phải lạnh lùng tàn nhẫn… Hắn không tâm nữa, hắn chỉ biết mình phải cứu cô bé sắp chết kia thôi!
– Họ Đoàn kia, chớ nên xen vào chuyện này! Tuy sư phụ ngươi Hư Không tử tu vi cao cường, nhưng đừng nghĩ là ta sợ hắn! Ngươi ngồi yên một chỗ đi, xong việc, ta sẽ tặng cho ngươi vô số đan dược cùng pháp bảo quý giá, giúp cho tu vi ngươi tăng vọt, dù là trực tiếp nhảy lên Tiên Thiên cảnh cũng có thể.
Mộc Vị âm trầm nói. Y vẫn còn vô cùng ái ngại về tên “Hư Không tử” tu sĩ sắp đột phá lên cảnh giới Hoá Thần kia. Mặc dù nói là có được Phượng Hoàng kiếm, hợp nhất với nó sẽ khiến tu vi Mộc Vị tăng vọt, nhưng ai dám đảm bảo là trong quá trình hợp nhất với thanh kiếm cổ quái này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Cho nên tốt nhất vẫn là thêm một người bạn, bớt một kẻ thù. Trừ phi bọn Đoàn Ngọc bức y, nếu không y sẽ chẳng ngu gì mà phá vỡ mối quan hệ này.
Ầm! Cánh cửa tầng mười chợt bị một đạo lực mạnh bắn vào khiến cho mở toang ra.
Năm thân ảnh sau đó cùng lúc xuất hiện. Dẫn đầu chính là Thanh Thuỷ chân nhân cùng Đại đệ tử Thiên Kiếm tông Lục Hàm Hư, ba người còn lại chính là ba trưởng lão trong tông, đồng thời là sư đệ của Thanh Thuỷ.
Lục Hàm Hư chỉ mũi Hạo Nhiên kiếm về phía Mộc Vị, quát:
– Yêu nghiệt to gan, đến bây giờ mà vẫn chưa buông tay chịu trói!
Thanh Thuỷ cũng bước lên, nhẹ nhàng nói:
– Mộc Vị huynh, đã lâu không gặp.
– Không ngờ Thanh Thuỷ huynh lại trở nên khách sáo như vậy!
– Mộc Vị huynh tu vi uy chấn Âm Ma điện, cũng là hào kiệt một phương. Ta sao dám không khách sáo cho được!
Thanh Thuỷ cười thân thiện:
– Chẳng qua không biết huynh giữ Tiểu Phượng làm gì? Nó chỉ là một đứa bé gái mười ba tuổi đầu thôi mà, tu vi thấp kém, chẳng có điểm gì đáng để Mộc Vị huynh coi trọng đâu.
Quả nhiên là thế! Mộc Vị trong lòng cười nhạt. Y biết năm người này thực lực tuy hơn xa mình, nhưng chắc chắn sẽ không dám vọng động. Bởi vì trong tay y lúc này có giữ một lá át chủ bài rất quan trọng, chỉ cần vẫn giữ nó trong tay thì cho dù toàn bộ người trong Thiên Kiếm tông đến cũng chưa chắc dám ra tay với y!
Lý Tiểu Phượng! Cô bé đang giãy dụa trước mặt Mộc Vị chính là tấm bùa bảo mệnh tốt nhất mà y có hiện giờ!
Nhưng điều làm Mộc Vị đau đầu nhất vẫn là làm sao để biến cô bé này thành kiếm linh, mà vẫn không bị sự tấn công từ phía đám Thanh Thuỷ.
Thanh Thuỷ vốn đã là Quy Nguyên cảnh trung kỳ, tu vi ngang với bản thể của y. Ba sư đệ của Thanh Thuỷ cảnh giới Quy Nguyên sơ kỳ. Riêng Lục Hàm Hư thì Mộc Vị hoàn toàn không phán đoán được cảnh giới chính xác của gã. Bởi lẽ ban nãy ngoài cửa Tàng Kiếm các Mộc Vị đã dùng pháp thuật mà cảnh giới Tiên Thiên không cách nào giải được để điểm huyệt Lục Hàm Hư, vậy mà gã lại có thể thoát ra, đúng là một điều vô cùng kỳ quái.
Mộc Vị ánh mắt loé lên, chợt đảo qua phía kiếm linh Vệ Đạo đang bị hơn vạn oan hồn cắn xé.
Trông Vệ Đạo lúc này đã yếu lắm rồi, xem ra cho dù có thoát khỏi oan hồn thì cũng không cách nào có thể gây hại cho y nữa.
Một ý nghĩ xẹt qua đầu Mộc Vị, y vung tay lên, song chỉ chỉ về phía bọn Thanh Thuỷ quát:
– Hồn, sát!
Ngay lập tức vạn oan hồn đang từ cắn xé Vệ Đạo chuyển hướng sang tấn công bọn Thanh Thuỷ. Từng tiếng kêu khóc, la hét của bọn chúng giống từng móng tay bén nhọn cào vào lòng họ, khiến ai nấy sởn gai ốc.
– Vạn Hồn Phiên?
Thanh Thuỷ sắc mặt tuy không biểu lộ vẻ gì, nhưng thực chất trong nội tâm dậy sóng.
Vạn Hồn Phiên là một trong những chí bảo ma đạo có ghi lại trong điển tịch của Âm Ma điện. Pháp bảo này tuy vô cùng âm tàn độc ác, cực khó để luyện ra nhưng lại mang uy lực rất lớn. Trong suốt hơn hai trăm năm nay chưa hề có một ma đạo nào luyện thành công, không ngờ Mộc Vị tuy tu vi không phải là cao nhất trong Âm Ma điện, mà lại có thể luyện thành.
Mắt thấy vạn hồn phách đang như thú điên lao đến gần mình, trong tay Thanh Thuỷ chợt xuất hiện một thanh kiếm chuôi đen, đây chính là Quân Tử kiếm nổi danh tu chân giới Việt quốc của y.
Quân Tử vừa xuất, một luồng chính khí mãnh liệt có phần tương đương Vệ Đạo cũng xuất hiện. Tuy nhiên nếu có người tu vi cao dùng tâm cảm ngộ, sẽ thấy rằng luồng chính khí này không ngờ lại ẩn chứa vài phần tà khí, khiến người khác vô cùng khó đoán.
Cùng lúc bốn người Lục Hàm Hư và ba trưởng lão kia cũng tế ra kiếm của mình, vung lên tạo thành một màn kiếm quang chống chọi lại hơn vạn hồn phách.
– Hừm, cần phải nhanh thôi. Vạn Hồn Phiên tuy là chí bảo, nhưng cũng không có khả năng cầm chân bọn chúng được lâu.
Mộc Vị trong lòng thầm quyết, vội vã tiếp tục thực hiện nghi lễ biến Lý Tiểu Phượng thành kiếm linh Phượng Hoàng kiếm.
Máu từ tay cô bé chảy về Phượng Hoàng kiếm càng nhiều thì kiếm càng phát ra ánh sáng đỏ mãnh liệt hơn. Nhưng dưới toàn lực đè ép của Mộc Vị, Phượng Hoàng kiếm dường như có dấu hiệu khuất phục.
Đoàn Ngọc nãy giờ bị Mộc Vị coi như người vô hình, y thậm chí không thèm quan tâm tới là hắn vẫn còn đang đứng sau lưng y.
Đoàn Ngọc nhìn cô bé Lý Tiểu Phượng đang giãy dụa, miệng nghiếng răng ken két. Hiện tại phải quyết định thật nhanh, bây giờ điều quan trọng nhất là phải cản trở Mộc Vị hoàn thành nghi thức huyết tế này. Đoàn Ngọc cũng không hề lo sợ Mộc Vị sẽ gây bất lợi gì cho mình, bởi vì còn có Hắc Phong luôn đứng sau lưng âm thầm quan sát, bảo vệ an toàn tính mạng cho hắn.
……………………………………….
Đoàn Ngọc nghĩ là làm.
Thân hình hắn như một mũi tên bắn về phía Phượng Hoàng kiếm. Vì khoảng cách quá gần nên Mộc Vị cũng không hề kịp trở tay. Y giận dữ tung một chưởng đánh về phía lưng Đoàn Ngọc, thế chưởng nặng ngàn cân mang theo một lượng ma khí hùng hậu điên cuồng xâm nhập vào trong xương tuỷ hắn.
Đoàn Ngọc cắn răng, cố nén đau, Lưu Tinh kiếm chợt vung lên, tạo thành một đạo kiếm quang màu bạc chém mạnh xuống luồng sáng đỏ liên kết giữa Lý Tiểu Phượng và Phượng Hoàng kiếm.
– Hừm! Tưởng pháp thuật do Quy Nguyên kỳ tu sĩ tạo ra dễ bị phá vỡ vậy sao?
Mộc Vị hừ nhẹ một tiếng, ma lực từ chưởng tâm vẫn điên cuồng vận chuyển, mạnh mẽ xông thẳng vào người Đoàn Ngọc, tàn phá kinh mạch hắn. Đoàn Ngọc thống khổ không sao kể siết, cảm giác với tử vong càng lúc càng gần, nhưng điều hắn khó hiểu là tại sao Hắc Phong vẫn không xuất hiện.
Cơn đau đớn lên tới đỉnh điểm, máu từ ngực trào lên cổ họng, hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm.
Máu tươi như những cánh hoa đỏ đẹp tuyệt trần bắn lên không trung, tưới lên mặt của Lý Tiểu Phượng trong ánh mắt ngơ ngác của cô bé, thấm ướt đẫm cả cặp Chân Long Phượng Hoàng kiếm.
Thân thể Đoàn Ngọc bị bắn ra xa như diều dứt dây, đập mạnh vào tường. Đầu óc hắn choáng váng nặng nề, sau một đòn vừa rồi, hắn không dám tin tưởng là mình vẫn còn sống.
Mộc Vị đang định nói gì đó, thì đột nhiên trong tầng mười ba có dị biến phát sinh!