Đọc truyện Đỉnh Thiên Truyền Thuyết – Chương 17: Phượng Hoàng Chân Long kiếm
Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 17: Phượng Hoàng Chân Long kiếm!
– —o0o—-
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Bên kia, Lục Hàm Hư sau khi nhận được chén máu của Lý Tiểu Phượng thì hướng cánh cửa Tàng Kiếm các vung tay lên, một đạo ánh sáng vàng xuất hiện, hút toàn bộ máu đỏ trong bát bay lên không trung.
Cùng lúc hình điêu khắc chim phượng trên cánh cửa loé sáng, phát ra lực hút mãnh liệt thu toàn bộ máu của Lý Tiểu Phượng vào nó. Hình điêu khắc sau khi được máu tràn vào thì biến thành hình dáng một con chim phượng màu đỏ sẫm, ngay khoảnh khắc ấy cánh cửa cũng rung lên bần bật.
Mộc Vị hưng phấn thúc dục:
– Nhanh mở ra, nhanh mở ra nào!
Mộc Vị đã nghiên cứu về Tàng Kiếm các này suốt một trăm năm. Y đã từng đi khắp đông tây nam bắc tu chân giới lâm thời, vượt qua cả Đại Tấn để tới những tu chân quốc mạnh hơn để tìm cách phá giải phong ấn Long Phượng trên Tàng Kiếm các. Nay bỗng dưng dễ dàng thành công như vậy thì quả không còn gì đáng mừng hơn.
Nhưng nào ngờ cánh cửa kia chỉ cứ run lên bần bật chứ không hề mở ra. Lục Hàm Hư cau mày, thần sắc hoang mang lắc đầu:
– Không thể nào! Rõ ràng ta nghe chưởng môn nói cách đây là phương pháp duy nhất để tiến vào Tàng Kiếm các mà!
Thấy cảnh tượng này, Mộc Vị sắc mặt âm trầm, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, dường như đã biết trước chuyện này. Y thở dài nói:
– Hừm. Vốn tưởng không cần giết ngươi, nhưng cuối cùng đành phải ra tay rồi!
Lục Hàm Hư nghe Mộc Vị nói vậy thì biến sắc, vội hướng về y quát lớn:
– Không được động đến Tiểu Phượng muội muội!
Nhưng Mộc Vị nào có thèm nghe lời Lục Hàm Hư, một luồng khí đen thoát ra khỏi thân thể Trần Vũ Sinh, biến ảo thành một khuôn mặt dữ tợn giữa không trung. Cùng lúc Trần Vũ Sinh co giật liên hồi, cuối cùng tỉnh lại. Gã nhìn lên khuôn mặt giữa không trung kia, rồi lại nhìn sang Tàng Kiếm các, quỳ xuống vui mừng nói:
– Chúc mừng sư phụ đại công cáo thành!
Thì ra khuôn mặt bầu trời chính là của Mộc Vị hoá thành. Chỉ nghe Mộc Vị ồm ồm nói:
– Hừm. Đừng chúc mừng vội, nếu không lấy mạng của ngươi thì đại công này vĩnh viễn sẽ không cáo thành được đâu!
Trần Vũ Sinh giật mình, đang định phản ứng thì từ đan điền mình gã liền cảm thấy một luồng khí nóng bừng xuất hiện, như muốn xé tan bụng gã mà chui ra. Trần Vũ Sinh ngẩng mặt lên trời không ngừng đau đớn la hét.
Không để mọi người bị tra tấn bởi tiếng hét quá lâu, toàn thân Trần Vũ Sinh đã nổ tung ra, xương cốt da thịt đồng thời nát vụn, chỉ để lại một vũng máu dài bắn tung toé trên mặt đất.
Đoàn Ngọc nhắm mắt, lắc đầu than:
– Thật là quá độc ác! Thủ đoạn của ma đạo thật khiến người ta kinh tởm!
Tu chân giới quả nhiên giống với những gì Trương Cuồng nói. Đây vốn là nơi cha con tương tàn, anh em tính kế hãm hại lẫn nhau. Trần Vũ Sinh vốn là đệ tử của Mộc Vị nhưng cũng không thoát khỏi bàn tay của y.
Lục Hàm Hư khuôn mặt không chút biểu tình. Lý Tiểu Phượng đang bị tên đệ tử của Mộc Vị kẹp trong nách nhìn thấy cảnh tượng này thì ngay lập tức bất tỉnh ngất đi.
Mộc Vị cười lạnh, dường như đối với y giết người cũng giống như là ăn cơm vậy, ngày nào cũng làm cho nên đã thành một việc bình thường rồi. Nhưng hiện tại, sau khi giết xong tên đệ tử Trần Vũ Sinh này thì y còn phải xử lý thêm bốn kẻ khác, đó chính là bốn đệ tử còn lại của y.
Trong mắt chúng hiện giờ Mộc Vị nhìn thấy một sự sợ hãi cùng căm phẫn khôn tả, hiển nhiên là bọn chúng đã nảy sinh dã tâm phản trắc. Sắp tới khi vào Tàng Kiếm các nguy hiểm trùng trùng, Mộc Vị đương nhiên không thể để bốn tên này tạo thành mối hiểm hoạ sau lưng đối với mình được.
Bốn tên đệ tử kia như nhận ra mưu đồ của Mộc Vị, cả bốn cùng hét lớn, buông Lý Tiểu Phượng ra, đồng thời vung vũ khí lao tới Mộc Vị. Nhưng khoảng cách giữa tu sĩ Quy Nguyên cảnh và Thai Tức cảnh là quá lớn, Mộc Vị chẳng cần phí tới nửa giây đã giết gọn cả bốn tên.
Bốn tên này số phận cũng giống như mười chín đệ tử Thiên Kiếm tông, tất cả đều bị hút sạch tinh huyết, bồi bổ cho Mộc Vị. Nhưng Mộc Vị hiện tại lại cần một thân thể cư ngụ nên hắn để lại một tên, sau đó biến thành một luồng khí đen nhập vào thân thể tên này.
Y nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lục Hàm Hư cùng Đoàn Ngọc thì nở nụ cười nhạt. Mọi việc đã xong, giờ tới chuyện chính, y hai tay kết ấn, miệng lầm bầm đọc chú ngữ. Chỉ thấy đám máu của Trần Vũ Sinh bay lên không trung, nhập vào hình điêu khắc con rồng, khiến nó sáng nhẹ lên.
– Tốt lắm. Không ngoài dự đoán của ta, long theo định nghĩa thời cổ xưa thì chính là kẻ tôn quý nhất, đứng đầu thiên hạ. Giờ đây ta dùng một tên có huyết mạch với hoàng đế chốn nhân gian thì cũng miễn cưỡng mở được phong ấn.
Mộc Vị cười lớn, tiếp theo y chỉ cần dùng pháp lực cường hoành phá tan phong ấn, trực tiếp mở cảnh cửa Tàng Kiếm các ra.
Lục Hàm Hư nghiến răng nhìn Mộc Vị nói:
– Ngươi đã vào được Tàng Kiếm các. Bây giờ phải giữ lời để ta đưa Tiểu Phượng muội muội đi!
Nào ngờ Mộc Vị cười lớn hỏi lại:
– Đi? Ta hứa khi nào?
– Ngươi! Chẳng lẽ ngươi không sợ bị trời đất chu diệt sao?
Lục Hàm Hư sắc mặt trắng bệch, đưa tay run rẩy chỉ thẳng về phía Mộc Vị.
– Yên tâm. Ta chỉ đùa thôi, lời hứa ta vẫn giữ, nhưng mà đợi sau khi thoát ra khỏi Tàng Kiếm các đã rồi tính tiếp. Hiện tại, trong đó chưa biết còn xảy ra chuyện gì, không khéo lại phải xin thêm cô ta chút máu cũng nên.
Đoạn Mộc Vị nhìn sang Đoàn Ngọc rồi nói:
– Phiền ngươi đem con bé này vào dùm ta, cứ yên tâm, nó đã được ta khoá chặt tu vi lại rồi, sẽ không gây hại gì cho ngươi đâu. Xin cảm ơn trước!
Với người của “Hư Không tử” tu vi cao cường kia Mộc Vị đương nhiên không dám không khách khí.
Đoàn Ngọc chẳng cần suy nghĩ nhiều, hắn bước lại kẹp Lý Tiểu Phượng đang mê man bất tỉnh lên hông. Đến giờ, hắn mới có thể nhìn rõ khuôn mặt khả ái của cô bé này.
Cô bé này tuy nhỏ tuổi nhưng diện mạo quả nhiên phi phàm, mắt phượng, mày liễu, da trắng hồng hồng, má lún đồng tiền vô cùng dễ thương, tóc đen nhánh như gỗ mun thắt thành hai bím. Nhỏ đã có nét như vậy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một cô nàng quốc sắc thiên hương.
Phía bên kia, Mộc Vị đột nhiên đưa song chỉ điểm một đạo khí đen về Lục Hàm Hư, khiến gã không kịp trở tay, thân thể trở nên cứng ngắc bất động, chỉ còn miệng là có thể cử động được, gã phẫn nộ hét lớn:
– Ma đạo khốn khiếp! Nếu như Tiểu Phượng có xảy ra chuyện gì, sau này ta sẽ đến Âm Ma điện chém giết một trận, cho dù có hồn phi phách tán cũng tuyệt đối không tha cho ngươi!
Mộc Vị hừ lạnh đáp:
– Để lại mạng chó cho ngươi là may phước lắm rồi. Cứ yên tâm đứng đây, sau khi thoát ra ta sẽ giữ lời trao cô bé lại cho ngươi.
Đoạn y cùng Đoàn Ngọc, Lý Tiểu Phượng bước vào bên trong Tàng Kiếm các. Sau khi ba người bước vào, cánh cửa Tàng Kiếm các cũng liền đóng ầm lại, ngăn cách bên trong các với thế giới bên ngoài…
…………………………………………� �.
“Tàng Kiếm các, vạn kiếm quy tông, vạn đạo thành nhất, niệm niệm đều thông!”
Đó là mười lăm chữ đỏ chót lơ lửng trên không trung trong tầng một Tàng Kiếm các, khoảnh khắc bọn người Mộc Vị, Đoàn Ngọc bước vào thì dòng chữ đỏ này chợt hiện ra, như muốn nhắc nhở bọn họ điều gì.
Mộc Vị nhìn mười lăm chữ đỏ này miệng nở nụ cười tươi. Cuối cùng giấc mộng sau gần trăm năm của y đã hoàn thành, bản thân y đã đặt được chân vào Tàng Kiếm các. Còn bây giờ, với mớ kiến thức y thu thập về ngôi kiếm các trăm năm trước sẽ giúp y vượt qua mọi trở ngại, để thu hoạch được lợi ích từ nó.
Ngược lại với Mộc Vị, khi vừa nhìn thấy mười lăm chữ này thì Đoàn Ngọc liền giật bắn mình. Những chữ trên khiến hắn liên tưởng đến những chữ ở trang đầu tiên trong cuốn Như Ý Tâm Kinh mà hắn mới mua được.
Xét về ý nghĩa thì cả hai bên đều tương tự nhau, một là “vạn kiếm quy tông, vạn đạo thành nhất, niệm niệm đều thông”, còn cái kia là “nhất tâm bất loạn, niệm niệm thành thiên”. Dường như cả hai đều ám chỉ đến một cảnh giới mà vạn pháp đều quy nhất, lòng sáng như gương, tâm không tạp niệm. Và một khi đạt tới cảnh giới này thì mỗi một ý niệm đều có thể biến hoá ra một thế giới.
Nếu hai thứ đã liên quan với nhau thì lẽ nào những trang sau của Như Ý Tâm Kinh vẫn còn ẩn chứa huyền cơ, có thể giúp hắn thu được lợi ích trong Tàng Kiếm các này. Nhưng mà hiện tại bên cạnh vẫn đang có Mộc Vị theo sát, hắn không tiện giở cuốn Như Ý Tâm Kinh ra xem.
Nhìn nét mặt trầm tư của Đoàn Ngọc, Mộc Vị nhíu mày hỏi:
– Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Đoàn Ngọc cười một cách rất tự nhiên, nhún vai đáp:
– Có gì đâu. Ta chỉ không hiểu Tàng Kiếm các này có gì đặc biệt khiến ngươi phải thèm thuồng đến nổi mạo hiểm xông vào tận Thiên Kiếm tông.
Mộc Vị gật đầu, dù sao Đoàn Ngọc cũng chỉ có cảnh giới Thai Tức, trong bảo tháp chẳng thể gây ra điều gì bất lợi với y, thế nên Mộc Vị cũng không sợ Đoàn Ngọc hiểu được huyền cơ gì. Mộc Vị bắt đầu kể:
– Theo ta thu thập từ sử sách của các đại tông môn khắp nơi ở trong tu chân giới, thì vào hơn ba mươi vạn năm trước, tại Việt quốc này, có tồn tại một môn phái tu đạo lừng danh, thực lực kinh thế hãi tục. Môn phái này tên gọi là Thông Thiên kiếm phái!
Cầu Thông Thiên? Thông Thiên kiếm phái? Thiên Kiếm tông? Những cái tên này quả thật có liên hệ với nhau. Trong đầu Đoàn Ngọc tự dưng có sự liên tưởng.
– Thông Thiên kiếm phái! Nhất niệm thông thiên! Hơn ba mươi vạn năm trước môn phái này uy chấn Đông Tây Nam Bắc tu chân giới, trong môn phái lúc đỉnh cao có hơn ba trăm tu sĩ Vấn Đỉnh hậu kỳ, thậm chí có hơn chục cường giả vượt qua Vấn Đỉnh, thành tựu một cảnh giới tối cao trong truyền thuyết!
Đến đây ánh mắt Mộc Vị chuyển sang mơ màng.
– Đó có phải là cảnh giới Đạo Sơ không?
Đoàn Ngọc chợt buộc miệng hỏi. Nào ngờ Mộc Vị như mới nghe được từ này, kỳ quái hỏi lại:
– Đạo Sơ là cái gì?
Hoá ra tên này mặc dù tu vi cao cường, nhưng cũng không biết về những thứ tồn tại sau Vấn Đỉnh. Nhiêu đó đủ thấy đối với những tu sĩ ở Đông Lâm tinh thì những cảnh giới cao như Hoàn Hư, Vấn Đỉnh là những thứ xa vời đến cỡ nào.
Đoàn Ngọc biết mình lỡ mồm nên vội xua tay:
– À không ta nói nhầm ấy mà.
Mộc Vị gật đầu, giải thích tiếp:
– Thông Thiên kiếm phái khi thực lực mạnh nhất đã dồn hết sức đúc nên một toà bảo tháp. Đồng thời, tập hợp những thanh kiếm quý khắp nơi thiên hạ tụ lại, đặt vào trong bảo tháp này. Toà tháp này chính là Tàng Kiếm các mà ngươi đang đứng.
– Những đệ tử của Thông Thiên kiếm phái mỗi khi tu vi gia tăng tới một trình độ nhất định đều được đưa tới Tàng Kinh các, để bảo kiếm trong các tự chọn chủ.
Ở trong tu chân giới thì các loại binh khí, hoặc linh bảo sau khi xuất thế đa phần đều sẽ tự sản sinh linh trí, chỉ là linh trí ít hay nhiều mà thôi.
Trước nay mỗi kiện binh khí hay linh bảo khi ra khỏi lò, thì uy lực và sức mạnh đều là do ông trời ban cho, chẳng ai có thể phân biệt nổi cái nào tốt, cái nào không tốt. Huống hồ, binh khí lại có linh trí riêng của nó, trừ phi dùng tu vi cao thâm cưỡng ép sử dụng, nếu không binh khí sẽ luôn tự chọn chủ nhân cho nó.
– Trong Tàng Kiếm các có hai thanh thần binh thời thượng cổ gọi là Chân Long Phượng Hoàng kiếm. Cặp binh khí này không rõ xuất thân, là do lão tổ của Thông Thiên kiếm phái sau một lần lịch lãm bên ngoài thu thập về được. Hai thanh bảo kiếm như trong sách vở ghi lại thì chưa một lần toả sáng, cũng chưa hề tự chọn ra chủ nhân cho nó, giống như hai thanh sắt vụn phế thải vậy. Tuy nhiên, vị lão tổ của Thông Thiên kiếm phái đã có lời dặn, bắt buộc hậu nhân phải treo hai thanh kiếm này lên nơi cao nhất của Tàng Kiếm các, chờ người hữu duyên đến lấy. Nếu có ai lấy được cặp song kiếm này thì sẽ trở thành chưởng môn của Thông Thiên kiếm phái, tiếp nhận mọi truyền thừa.
Mộc Vị thở dài:
– Nhưng cho tới lúc Thông Thiên kiếm phái bị diệt vong vào mười ngàn năm trước cũng chẳng có ai được hai thanh binh khí kia chọn lựa, cho dù có dùng sức mạnh cưỡng ép cũng không sử dụng được dù chỉ một phần nhỏ sức mạnh. Thông Thiên kiếm phái từ đó cũng bị chôn vùi trong đống phế tích. Về sau có một tên tu sĩ nhãi nhép, nhờ vào cơ duyên lọt vào được sơn môn năm xưa của Thông Thiên kiếm phái, tiếp nhận được một ít truyền thừa từ Tàng Kiếm các, sau đó sáng lập ra Thiên Kiếm tông, trở thành một vị tổ sư gia oai danh lừng lẫy khắp Việt quốc.