Đọc truyện Đỉnh Phong Chí Tôn – Chương 468: Minh vương? đại giới chủ?
Trước đó Phượng Hoàng lão tổ đoạt xá Nhân Giới ngay lập tức bị Lâm Phong tìm đến, vì sao bây giờ Thần Đế, Hồn Đế cũng đoạt xá thế giới Lâm Phong lại không nghĩ cách ngăn cản đâu?
Do quá xa không nhúng tay được sao?
Không, Lâm Phong không phải không ngăn được, mà là không thèm ngăn.
Trong mắt Lâm Phong, việc Thần Đế và Hồn Đế đang làm so với Phượng Hoàng lão tổ kém quá xa, nói trắng ra Phượng Hoàng lão tổ mới là chân chính đoạt xá còn song Đế chỉ là bước thêm một bước ở Hợp Giới, hai người sau chưa đủ điều kiện để đoạt xá Thế Giới Chi Linh.
Mà không ảnh hưởng đến Thế Giới Chi Linh liền không ảnh hưởng đến Vũ Ngưng, ngăn cản hay không ngăn cản đều không khác gì nhau lắm.
Nửa canh giờ… rất nhanh đã qua.
Không có gì ngoài ý muốn, ba người nắm giữ Hỗn Độn Bảo Vật giờ đây đã trở thành Chưởng Khống Giả ba phương thế giới.
Thần Đế chưởng khống Đệ Nhất Thiên, Hồn Đế chưởng khống Âm Giới, Lâm Phong chưởng khống Nhân Giới.
Nếu nói ai là người có lợi thế nhất người đó hẳn là Thần Đế, bởi vì trong ba giới chỉ có quy tắc Thiên Giới hoàn chỉnh nhất, kể cả chỉ “hợp” được một Thiên thì phần thế giới chi lực Thần Đế nắm trong tay cũng nhỉnh hơn so với Hồn Đế và Lâm Phong.
Tam giới đồng căn đồng nguyên, thế giới chi lực dễ dàng đi qua đi lại, nói cách khác ba người có thể thông qua thế giới chi lực gây sát thương trực tiếp lên bất kì ai ở bất kì giới nào, chỉ cần không lạm sát quá nhiều dẫn tới Thiên Đạo chú ý là được.
Dù vậy, do tính chất khắc chế lẫn nhau giữa các Hỗn Độn Bảo Vật, không ai vội vàng tấn công trước.
Sau một lúc thăm dò, Thần Đế không thấy Lâm Phong có dấu hiệu muốn tham chiến liền nhắm vào Âm Giới nói:
– Hồn Đế, hôm nay ngươi trốn không thoát.
– Thế Giới Chi Thủ, phá cho bản Đế.
Thần Đế vươn tay, thế giới chi lực điên cuồng tràn ra tạo thành một bàn tay khổng lồ hướng đến Hồn Đế nhấn xuống.
Một kích này, so với Nhân Giới phản kích còn mạnh hơn mấy phần.
May mắn là ở Âm Giới không có vật sống, bằng không chỉ cần một chiêu Thế Giới Chi Thủ đã đủ để xóa sổ vô số sinh linh.
Phía bên Âm Giới, giống như đã đoán được tình huống này, Hồn Đế dứt khoát tách ra một phần Hỗn Độn Chi Hồn lôi kéo Thế Giới Chi Thủ, hắn không muốn dây dưa với Thần Đế, dù sao Hỗn Độn Chi Hồn bị Hỗn Độn Chi Thân khắc chế, cứng đấu cứng chỉ có ăn thua thiệt.
Đây cũng là lí do Hồn Đế không bao giờ xuất hiện trước mặt Thần Đế.
Cho đến hôm nay, Hồn Đế tính toán hợp với Âm Giới sẽ phản công Thần Đế, ai ngờ Thần Đế cũng thành công hợp với một Thiên khiến cho Hồn Đế tiếp tục rơi vào thế yếu, thậm chí không thể trốn chiến được nữa, để thoát khỏi tình huống này hắn buộc phải “mượn” sức Lâm Phong tạo ra thế chân vạc.
Hoặc Hồn Đế phải chém giết được Lâm Phong chiếm đoạt Hỗn Độn Chi Tâm trước khi bị Thần Đế trảm sát.
Hồn Đế vươn tay chỉ đến Nhân Giới, đầu ngón tay ngưng tụ Thế Giới Chi Lực bắn ra một đạo chỉ mang xuyên qua hai giới trực chỉ Lâm Phong.
Một chỉ này, thanh thế không bằng Thế Giới Chi Thủ nhưng thắng ở chỗ tinh tế khóa chặt Lâm Phong, vô phương tránh né.
Bất quá, Lâm Phong cần tránh né sao?
Không.
Chủ nhân Hỗn Độn Bảo Vật đều biết Hỗn Độn Chi Hồn khắc chế Hỗn Độn Chi Tâm nhưng Hỗn Độn Chi Tâm của Lâm Phong đã sớm không phải Hỗn Độn Chi Tâm nguyên bản mà lột xác trở thành Hư Vô Hỗn Độn Tâm, mức độ bị Hỗn Độn Chi Hồn khắc chế giảm bớt rất nhiều.
Hơn nữa Lâm Phong không giống với song Đế, hai người sau Hợp Giới là biến bản thân thành thế giới, còn Lâm Phong dùng Hỗn Độn Thế Giới của bản thân bao bọc bảo vệ Nhân Giới, hắn càng giống Nhất Giới Chưởng Khống Giả hơn nhiều, quyền hạn vượt xa song Đế.
Nếu chỉ tính riêng Thế Giới Chi Lực, Lâm Phong không sánh bằng Thần Đế, nhưng bù lại hắn còn có thể sử dụng cả lực lượng của sinh linh, ai hơn ai chưa biết được đâu.
Chỉ một ý niệm, Lâm Phong chia sẻ “tầm nhìn” lẫn “cảm nhận” cho toàn bộ sinh linh Nhân Giới, giờ khắc này, cả Nhân Giới giống như đã trở thành một cá thể duy nhất, không cần ai chỉ huy thì tất cả cũng đồng tâm hiệp lực tế ra thêm một phần mười sinh mệnh phá tan công kích từ Hồn Đế.
Một bên bị Thần Đế oanh diệt phân hồn, một bên nhận lấy phản phệ từ Nhân Giới, Hồn Đế lập tức rơi vào nguy hiểm.
Thần Đế đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, hắn giơ tay phát động thêm một đợt công kích.
– Thế Giới Chi Lực, Diệt Hồn Lôi.
Thế Giới Chi Lực biến ảo nghìn vạn, lúc đầu Thần Đế sợ bị Lâm Phong đánh lén mới không ra tay toàn lực, còn lần này Thần Đế trực tiếp dùng đến sát chiêu biến Thế Giới Chi Lực thành một đạo hắc ám thiên lôi, ý nghĩa như tên, đạo hắc ám thiên lôi này chuyên dùng để diệt hồn.
Diệt được Hồn Đế, thu về Hỗn Độn Chi Hồn cũng đồng nghĩa với Thần Đế sẽ đoạt được cả Hỗn Độn Chi Tâm, ánh mắt Thần Đế không che giấu nổi sự kích động, hắn… sắp sửa trở thành người mạnh nhất kỷ nguyên này, đợi đoạt xá cả tam giới thì Siêu Thoát không còn là giấc mộng nữa.
Mắt thấy Diệt Hồn Lôi lao đến, Hồn Đế hoảng sợ thiêu đốt cả Hỗn Độn Chi Hồn để đổi lấy sức mạnh, đáng tiếc tất cả chỉ là vùng vẫy trong tuyệt vọng, sự khắc chế giữa ba món Hỗn Độn Bảo Vật gần như là tuyệt đối, Hồn Đế căn bản không chống đỡ được Thần Đế.
– Không…
– Phốc…
Đột nhiên, biến cố xảy ra, khi Diệt Hồn Lôi gần rơi vào Hồn Đế lại vô thanh vô tức biến mất khiến cả Thần Đế lẫn Hồn Đế đều ngẩn người, trên lí thuyết Thần Đế đã là người mạnh nhất Thái Sơ Giới, không có người nào ngăn cản được hắn mới đúng a?
Có, có một người.
Giờ phút này, nếu đứng trên cao nhìn xuống Thái Sơ Giới sẽ thấy được thương khung biến hóa, ngay tại vị trí vết rách năm xưa bây giờ đã được thay thế bằng một cánh cửa khổng lồ tản mát ra tang thương khí tức, xen lẫn trong đó còn có một loại lực lượng Lâm Phong khá quen thuộc, đó là… Luân Hồi Chi Lực.
Cánh cửa khổng lồ kia, chính là Luân Hồi Chi Môn, pháp bảo của Đại Giới Chủ.
Luân Hồi Chi Môn chậm rãi mở ra, ngay sau đó là một cỗ quan tài màu đen bay vọt ra ngoài từ trong Luân Hồn Chi Môn rơi vào khoảng không giữa tam giới.
Những thứ này, chỉ có ba người Thần Đế, Hồn Đế và Lâm Phong nhìn thấy.
Nhưng trong ba người chỉ có Lâm Phong biết chính xác chuyện gì đang diễn ra.
Lâm Phong đứng dậy, ánh mắt khóa chặt cỗ quan tài hờ hững nói:
– Minh Vương, đã lâu không gặp.
Giống như chứng minh lời Lâm Phong nói là đúng, cái nắp cỗ quan tài màu đen dịch ra, một người uể oải ngồi dậy như vừa mới thức giấc sau giấc ngủ dài, rõ ràng trên người hắn không bộc lộ ra khí thế gì nhưng lại cho Thần Đế, Hồn Đế cảm giác kẻ này là chúa tể thế giới.
So sánh hai bên, Thần Đế cùng Hồn Đế bày trò Hợp Giới không khác gì tiểu vu đứng trước mặt đại vu.
Người nọ… không phải Minh Vương thì là ai.
Minh Vương không để ý tới Thần Đế, Hồn Đế mà quay sang nhìn Lâm Phong hỏi:
– Lâm Phong, có đúng không?
Lâm Phong hỏi lại:
– Ta phải gọi ngươi là Minh Vương hay Đại Giới Chủ đây?
Đại… Đại Giới Chủ?
Câu nói của Lâm Phong giống như một đòn trọng kích giáng thẳng vào song Đế, chẳng trách khi hai người nhìn thấy Minh Vương lại có cảm giác kia, hóa ra người ta không phải Vương của Ám Minh Giới mà thật sự là chúa tể Thái Sơ Giới – Đại Giới Chủ.
Chẳng trách, dù hai người có làm thế nào đi nữa Hỗn Độn Chi Thân và Hỗn Độn Chi Hồn cũng không chịu nhận chủ, tiền nhiệm chủ nhân vẫn còn ở đây làm sao chúng nó nhận chủ được.
Chỉ cần người ta muốn, hai người sẽ mất đi Hỗn Độn Bảo Vật ngay.
Nhưng Minh Vương là Đại Giới Chủ, cái này có chút mông lung a?
Minh Vương tùy ý nói:
– Ngươi thích gọi cái gì đều được, bất quá ta không thích cái danh xưng Đại Giới Chủ, ta không giống hắn.
Lâm Phong gật gù tỏ vẻ hiểu, không, là xác nhận suy đoán.
Khi hóa Ma, Lâm Phong đã đoán được sơ bộ, nếu nói Đại Giới Chủ vội vàng chạy khỏi Thái Sơ Giới nên không có thời gian giết Minh Vương mà chỉ phong ấn còn có thể hiểu được nhưng vì cái gì Đại Giới Chủ lại để cho Ma Thần nhất tộc tồn tại đâu?
Đây chẳng khác nào tự tay đặt xuống biến số nguy hiểm, như vậy chắc chắn Đại Giới Chủ phải có một mục đích khác.
Xâu chuỗi nhiều sự kiện, Ma rút ra một kết luận, đó là Đại Giới Chủ dòm ngó sức mạnh của Ma Thần nhất tộc, ngoài việc phá toái hư không hắn còn để lại một tia thần niệm hòng đoạt xá Minh Vương, sau đó sẽ đi thôn phệ tộc nhân Ma Thần để lần thứ hai phá toái hư không hội họp với bản thể.
Kết quả bây giờ đã rõ, Đại Giới Chủ đoạt xá thất bại.
Nói đúng hơn, một tia thần niệm của Đại Giới Chủ đã dung hợp với Minh Vương tạo ra một cá nhân mới vừa là Minh Vương vừa là Đại Giới Chủ, xét trên một khía cạnh nào đó tình huống này khá giống với Niệm Vũ từ phân thân trở mình thành tồn tại độc lập.
Lâm Phong nói:
– Chớ đụng đến Không Linh Chi Hồn.
Minh Vương cười như không cười nói:
– Yên tâm, chúng ta có chung một kẻ địch.
Kẻ địch chung ở đây, chính là Thiên.
Lâm Phong muốn thắng Thiên cứu ra Vũ Ngưng, còn Minh Vương muốn thắng Thiên để phá toái hư không đi thôn phệ Đại Giới Chủ.
Biết đâu hai người còn phải hợp tác một phen đây?
Minh Vương đưa tay ra nói:
– Hỗn Độn Quy Vị.