Đọc truyện Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị – Chương 27: chân to
“To.” Anh cúi đầu nói một câu. Tôi nghe không rõ, hỏi anh, anh lại đặng ra một câu: “To.”
Tôi còn chưa hiểu, nhưng anh không để ý tới tôi nữa mà chuyên tâm cắt bỏ móng chân giùm tôi.
Mang thai tới tháng thứ tám, tôi trước tiên là nghỉ sản. Bụng quá lớn, cúi đầu cũng không thấy chân mình, mọi việc đều dựa vào anh hết. Mới đầu Thiên Ngữ lo anh không thể chăm sóc tôi, ngày nào cũng chạy tới thăm, lại thấy Tần Lộ giúp tôi mang giày mang tất. Sau đó ngay cả việc chải đầu, Tần Lộ cũng làm luôn, cô thấy tụi tôi thân mật như vậy sợ quá chạy luôn.
Cắt xong, anh cất kìm cắt móng. Rồi ngồi cạnh nhìn chân tôi, nhìn nhìn, lấy tay xoa bóp, sờ sờ, rất ngứa. . . . . .
“Sao vậy. . . . . . Cắt bỏ xong rồi, cám ơn Tiểu Lộ. . . . . .” Tôi cúi đầu nhìn anh, đột nhiên hơi xúc động sờ sờ lỗ tai anh. Nhìn từ trên xuống, lỗ tai anh thật đúng là đáng yêu.
“Chân. . . . . . to. . . . . .” anh giơ tay giữ lấy ngón tay tôi, kéo ra khỏi lỗ tai anh, rồi kéo tay tôi sờ sao chân.
Nha. . . . . .Sau khi mang thai tôi liều mạng ăn, không biết mập thêm bao nhiêu thịt rồi nhưng nhờ mặt tôi hơi tròn nên cũng không thấy béo lên bao nhiêu. Nhưng chân này là chứng minh tốt nhất rồi, to gấp ba lần lúc trước. Bây giờ còn mang vừa giày anh luôn.
Anh còn chưa hiếu kỳ xong, vẫn xoa ngón chân tôi.
“Tiểu Lộ. . . . . .”
Đợi nửa ngày, anh mới chú ý. Lập tức tránh ra đi vào bếp luộc trứng, người thông minh chính là thông minh, ngay cả việc luộc trứng anh cũng làm được. Chỉ còn mẹ tôi gọi điện thoại qua từng bước một chỉ anh, nói thì cũng rất đơn giản, chính là làm gì trước, mấy phút sau tồi làm gì gì, chỉ cần làm theo trình tự là ổn. Anh nhất định kém hơn mẹ nhưng nuôi tôi ăn no ngủ yên.
Gần đến kỳ sinh, mẹ có đề cập qua muốn tới Thượng Hải chăm sóc tôi. Nhưng gần đây trong nhà có chút thay đổi, cũng không ổn lắm. Đương nhiên tôi cũng không tiện nói ra chuyện anh cần làm thêm giờ cho ba mẹ biết, chỉ kêu bà yên tâm mọi chuyện đều tốt.
Quả thật, ngoại trừ việc cần làm thêm giờ ở công ty thì mọi việc trong nhà cũng không có chuyện gì cần tôi để tâm.
Hải Dương cũng mở miệng nói nếu không ổn thì kêu Tình Thiên tới ở hai tháng.
Tiể Thụ còn nhỏ nên tôi cũng cự tuyệt.
Bụng càng lớn thì lúc lên cuầ thang cũng không tiện lắm. Khi ra cửa mua chút gì cũng không tiện, lúc đầu chỉ cần đi 10 phút là tới bây giờ đi nửa tiếng còn chưa xong.
Tuy rằng anh học không ít tồi nhưng những dieu29 chưa học còn rất nhiều.
Chỉ là, nếu một bước cũng phải nhờ người khác giúp thì sau này phải làm sao đây? Đường còn rất dài. Chân tôi sưng lên, đi lâu sẽ đau, nhưng vẫn muốn tự mình đi.
Chỉ cần sắp xuống tới nơi anh tới đỡ tôi là được. Có khi anh có thể quên tôi đang ở phòng khách, còn mình thì lên lầu tắm, khi nhớ tới muốn cùng tôi đọc sách mới xuống dưới. Tôi thường ngồi trên sô pha chờ anh. Nửa tiếng hoặc một tiếng, anh cũng xuống thôi, lúc xuống tới nơi mặt anh như trẻ con làm sai vậy, hơi uể oải còn có chút hổ thẹn, cúi xuống đỡ tôi.
Có đôi khi anh mới lên có mấy phút liền chạy xuống. Còn hầu hết thời gian thì anh không hề quên tôi. Đôi khi anh sẽ lên trước mở nước ấm và chuyển bị hết quần áo giùm tôi.
~~~
Tôi dạy anh dẫn mình tới bệnh viện làm này nọ. Không ngừng chỉ anh tất cả các khả năng có thể xảy ra như là: tôi có thể nửa đêm đau bụng phải đi bệnh viện, có thể tới mười giờ còn chưa sinh em bé, có thể sinh xong em bé mệt quá rồi ngủ; có thể em bé phải ở bệnh viện suốt một tuần, cũng có thể cơ thể tôi quá mệt phải nằm têm mấy ngày, có thể trên người cắm đầy ống tiêm, có thể bác sỉ không cho anh vào bệnh thăm tôi . . . . .
Tóm lại anh phải nghe lời anh Hải Dương, ngoan ngoãn chờ tôi.
Phụ nữ có thai không nên suy nghĩ bậy bạ. Uh, đúng vậy. Tôi yên tâm nằm cạnh anh. Sau khi bụng to quá nên buổi tối tôi ngủ cạnh anh rồi, có khi nửa đêm rời giường, còn khiến anh bị thức giật đỡ tôi.
Kết quả bất hạnh bị tôi đoán trúng, nửa đêm đau bụng, vào phòng sinh suốt tám giờ, mặt trời cũng ló dạng rồi, còn chưa ra. Tôi dùng sức muốn sinh tự nhiên nhưng hình như không còn sứa nữa, nghĩ tới sinh xong nhất định phải bắt anh làm một to mì xào thật lớn cho mình. . . . . .
Cuối cùng nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Âm, tôi mệt chết đi được đến mắt cũng không mở nổi.