Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 10: Cuộc sống hôn nhân


Đọc truyện Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị – Chương 10: Cuộc sống hôn nhân

Rất nhiều người quan tâm chúng ta với những góc độ khác nhau. Cho nên tiêu đề chương này hơi có chút phụ họa cho chương một, nhưng đây thực sự là hai vấn đề khác nhau, sự lung túng hoặc khó xử của tôi dượng nhiên cũng có một mức độ nhất định.

Bên thay mặt giám hộ ở Hongkong là một viện phúc lợi cực kỳ chính quy. Cái gọi là cực kỳ chính quy, đương nhiên không giống chuyện nhà nước góp vốn cho tư nhân mở trung tâm ― đầu tiên là phải đối mặt với việc phỏng vấn của người khảo hạch để có quyền giám hộ.

Giữa tuần tháng tư, Triệu lão tiên sinh còn chưa bước sang thế giới khác, bọn họ liền liên hệ với tôi, muốn một số thông tin. Lâu lâu còn gọi điện qua yêu cầu bổ sung tài liệu.

Bây giờ họ lại tới nhà tôi để hỏi.

Tôi thừa dịp bưng trà lại quét mắt nhìn toàn bộ phòng khách. Hẳn là không có gì bất ổn. Thông tin của tôi cũng không cần soi mói dữ vậy ― mặc dù có bằng cấp bác sĩ về chứng cô độc của trẻ em ở nước ngoài tương đương với bằng bác sĩ tâm lý, nhưng đây là Trung Quốc Đại Lục thì chức cố vấn thì không phải không thể nhận.

Sau sẽ bàn tiếp, bộ dạng Tần Lộ rất bình tĩnh, giống như không hề mắc chứng cô độc ở trẻ con.

“Mời dùng trà.” Tôi mỉm cười, một tình nguyện viên có vẻ như thư ký nhanh tay đón nhận ly trà với giọng phổ thông không được tự nhiên lắm “Cám ơn”.

“. . . . . . Lâm tiểu thư thoạt nhìn rất trẻ a. . . . . . Không nghĩ tới đã là tiến sĩ . . . . . .” Hoàng tiên sinh chủ tọa cười hì hì. Nếu không phải trước biết cơ cấu nhân viên làm ở viện phúc lợi đó chủ yếu là tình nguyện viên hoặc là nhân viên với một mức lương rất thấp, tôi chắc chắn sẽ không vui vẻ khi bị một đàn ông trung niên vừa đen vừa lùn lùn nhìn mình cười hì hì, càng sẽ không liên tưởng ông ấy với bác sĩ tâm lý.

“Không có. . . . . . Tôi còn đang chuẩn bị luận văn.” Tôi ngồi xuống kế bên Tần lộ.

“Nha? Như vậy luận văn của Lâm tiểu thư tính lấy tình trạng của Tần tiên sinh làm đối tượng nghiên cứu sao?”

“Uh, đại cương của tôi cũng được thông qua rồi. Đang viết sơ thảo. Cần một bản không?”

“Nha. . . . . . Không không, tạm thời còn không cần, lần này chúng tôi tới đây với mục đích chủ yếu là tìm hiểu thêm về tình trạng của Tần tiên sinh và phu nhân.”

Tôi mỉm cười. Tôi biết khảo nghiệm của bọn họ đã bắt đầu từ 15 phút sau khi bước vào cửa. Nhìn người thư ký cức như chỉ phụ trách ghi chép nhưng thực chất thì luôn quan sát nhất cử nhất động của Tần Lộ. Tập hợp mọi tình huống để tổng kết dùng để phân tích Tần lộ hiện tại có được chiếu cố và hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh không.


Khảo nghiệm như vậy lúc trước tôi đã từng cùng thử với Tần Lộ. Đó là chuyện sáu năm trước. Tôi nhờ giáo sư Tô xin dùm với một người bạn là giáo viên Bắc Đại nổi tiếng về lĩnh vực chứng cô độc giúp Tần Lộ một chút, sau đó lấy nguyên nhân từ nghiên cức ở trường đại học F đề cử để xin một chỗ ngồi dự thính ở đại học TJ gần đó.

Lúc ấy tình trạng của Tần Lộ đạt được cũng không lý tưởng lắm. May mắn đại học TJ từ trước đến nay có nhận học sinh khuyết tật theo truyền thống đạo đức. Nếu anh ấy sinh ra ở nơi bảo thủ như phương Bắc thì tôi phỏng chừng làm thế nào đi nữa cũng không giúp được gì cả.

(Tác giả xen vào: không phải tôi muốn mượn cơ hội điểm tô thêm cho trường học của mình, theo tôi thấy, trong trường quả thật có nhiều học sinh khuyết tật, cũng có học sinh mất cả hai chân ― nhưng ở trường khác hơn phân nửa là không nhận. Aizz. )

“Tần tiên sinh bình thường thích làm gì đây?”

Bác sĩ Hoàng chuyển qua hỏi Tần Lộ. Tiếng phổ thông của ông cũng được coi là đủ tiêu chuẩn. Bất quá Tần lộ hiển nhiên nghe không hiểu lời ông. “Bác sĩ Hoàng, Tiểu Lộ có thói quen được người khác gọi anh ấy là ‘ Tiểu Lộ ’, nếu cần thì tôi có thể ‘ phiên dịch ’ thay?”

Bác sĩ Hoàng lắc đầu, nói: “Tôi muốn thử xem trước . . . . . .”

Cứ như vậy, ông bla bala nói chuyện với Tần Lộ gần một giờ, thỉnh thoảng tôi cũng có giúp chút. Khả năng ngôn ngữ của Tần Lộ hơi kém, trước mặt chuyên gia lại thể hiện một lần nữa. Bất quá anh trả lời rất logic, đối mặt người xa lạ hỏi có chút chuyên tâm còn có tính nhẫn nại, đều có thể nhận ra anh giành được phần thắng rồi.

Bất quá lực nhẫn nại cũng có cực hạn. Đến 10 giờ rưỡi, bình thường là thời gian ghép tranh, anh bắt đầu mất bình tĩnh. Đầu tiên là ngón tay cứ vò vò lòng bàn tay của tôi, sau đó liên tiếp xem nhẹ lời bác sĩ Hoàng, nghiêng đầu nhìn tôi, thậm chí bả đầu dựa vào vai tôi còn cắn nhẹ vào áo tôi.

Bác sĩ Hoàng đương nhiên nhìn ra Tần Lộ không còn kiên nhẫn, rốt cục cũng buông anh ra, đem câu chuyện chuyển lên người tôi. Tôi chặn ngang câu hỏi của ông ta, kéo Tần Lộ đến chỗ nghe nhạc.

“Tiểu Lộ hôm nay không chơi ghép hình được không? Trước hết nghe nhạc đi ―” tôi rút một chồng CD mà anh thường nghe nhất, mở ra cho anh lựa, anh rút một đĩa Trà Nhạc. Đem những CD khác sắp ngay ngắn để lên mặt thảm.

Tôi trở lại sô pha, bản tấu Trà Nhạc vang lên.

Bác sĩ Hoàng mỉm cười: “Lâm tiểu thư rất cẩn thận a.”

“Ở chung lâu có chút hiểu thôi.” Tôi khiêm tốn. Cũng là lời nói thật.


“Uh. . . . . . Lâm tiểu thư, xin tha thứ tôi mạo muội, tôi muốn hiểu thêm một chút cuộc sống hôn nhân giữa cô và Tần tiên sinh.”

Lại bla bla hàn huyên một lúc, ông hỏi một câu như vậy.

“Hả?” Thấy tôi không hiểu ông lại bỏ thêm một câu “Ở phương diện này không biết Lâm tiểu thư làm thế nào hướng dẫn Tần tiên sinh đây? Có áp dụng biện pháp tránh thai không?”

Nha. Nguyên lai là chỉ chuyện phòng the. Không phải nói người Hongkong sống cỡi mở lắm mà, sao nói “Cuộc sống hôn nhân” lại hàm súc như vậy.

Tôi cười cười, nói thật: “. . . . . . Tôi và Tiểu Lộ không có hành vi nào về phương diện này. . . . . .”

Bác sĩ Hoàng không hề có phản ứng kinh ngạc, đương nhiên cũng không có biểu tình đặc biệt.

“Xin thứ lỗi tôi brusque, có thể hỏi một chút tại sao không? Căn cứ báo cáo kiểm tra sức khoẻ, tình trạng sức khỏe Tần tiên sinh rất tốt.”

“Đúng vậy. . . . . . Bất quá tôi. . . . . . Ở phương diện này còn có chút kháng cự.”

Nói như vậy thôi, tôi cũng không phải kháng cự anh ấy, chính là còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để “Huấn luyện” hành vi về phương diện này cho anh. Hơn nữa cũng chưa có biện pháp đem vấn đề này vào thực tế ― vừa phải có quy luật, vừa phải phù hợp thực tế. . . . . . lại không làm cho anh ấy thành “Thói quen” lâu dài, tình huống hẳn là tương đối khó khống chế.

Thậm chí nói, tôi không có dũng khí gánh vác nhiều trách nhiệm.

“. . . . . . Nếu như nguyên nhân là về mặt tâm lý, tôi có thể đề nghị Lâm tiểu thư một chuyên gia về vấn đề này ― không biết Lâm tiểu thư. . . . . .”

Cười khổ. Trong nước có nghiên cứu về chứng cô độc, đại khái chính là sở nghiên cức ở Bắc Đại, chỉ là tôi không cần giúp đỡ của tiền bối về vấn đề này. Hơn nữa nguyên nhân cũng không hoàn toàn do đó?


“Không phải nguyên nhân về phương diện này. . . . . .”

Sắc mặt bác sĩ Hoàng dần dần trở nên nghiêm túc. Cuối cùng, lời ông đâm tôi một chút: “Lâm tiểu thư, gặp loại tình huống này, chúng tôi là một trong những người giám hộ của Tần tiên sinh, phải chú ý càng nhiều tình huống của anh ấy. Bao gồm động cơ kết hôn của Lâm tiểu thư và anh ấy, với Lâm tiểu thư có thể không là gì nhưng Tần tiên sinh là cả đời. . . . . .”

Lời ông ấy có lẽ còn không tính gì, nhưng ánh mắt của ông ấy nhìn chằm tôi thật sự làm cho tôi có chút giận. Tài sản cũng thế, nghe cách nói của ông ấy, tựa hồ tôi ở chung với Tần Lộ chỉ vì thu thập tài liệu luận văn của mình vậy ― tuy rằng trước kia tôi từng có động cơ này, nhưng bị người ta trực tiếp nghi ngờ như vậy, tôi thật sự không có biện pháp cười cho qua chuyện.

“Bác sĩ Hoàng ông đang ngờ vực một cách vô căn cứ, tôi thật xin lỗi.” Lo Tần Lộ ở phía sau, tôi cố khống chế giọng mình. Bất quá thể hiện rất rõ sự bất mãn trong lời nói.

Không biết tại sao lúc này âm nhạc vừa vặn dừng lại. Phòng khách nhất thời trở nên yên tĩnh. Tôi giống như nghe thấy mình đang cố gắng khống chế hô hấp. Theo bản năng nhìn đến chỗ Tần Lộ tay đang cầm CD để đổi. Giống như muốn đứng vậy.

Tôi khống chế cảm xúc, đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống ngang vai anh.

“Tiểu Lộ nghe một chút nữa nha? Tiểu Lâm rất nhanh sẽ trò chuyện xong với khách, đợi ― mười hai giờ, Tiểu Lộ cùng Tiểu Lâm cùng nhau đi ‘ Carritt ’ ăn cơm được không?”

Tần Lộ không nhìn tôi mà mắt nhìn chằm chằm chỗ sô pha. Trong lòng tôi sốt ruột, hận không thể kéo mặt anh quay lại. Lại nói một lần nữa, anh gật gật đầu, để CD vào đầu máy.

Lại trở lại sô pha, tôi có chút suy sụp. Vừa rồi ánh mắt của Tần Lộ có chút tức giận giống với cái ngày chén bể. Nếu anh mà tức giận ― nhất định sẽ nháo nửa ngày, tôi thật sự không có biện pháp cứu chữa.

Mà trước mắt vị chuyên gia có trách nhiệm này cũng khiến tôi mệt rồi.

Tôi đang muốn mở miệng nói cái gì để làm dịu không khí, ông ấy mở miệng trước .

“Lâm tiểu thư, hôm nay rất vui được gặp cô.”

Hình như ý là muốn tạm biệt, phỏng vấn của hôm nay chấm dứt như vậy, không phải chuyện tốt, bất quá tôi cũng không còn khí lực cứu gì nữa.

“Tôi cũng vậy. Tôi cũng rất vui khi được gặp ngài. Về sau còn có nhiều chỗ cần ngài chỉ giáo.”


Mệt mỏi ơi là mệt mỏi, lời khách sáo cũng nói xong. Mặt tôi mỉm cười, tận lực khách khí một chút.

“Đề tài vừa rồi chắc làm cho Lâm tiểu thư không thoải mái lắm? Thật là có lỗi, đây cũng là một phần trong khảo hạch.” Bác sĩ Hoàng nói rõ.

Tôi gật gật đầu: “Tôi có thể hiểu.”

“Bất quá biểu hiện của Lâm tiểu thư thật sự khiến tôi rất giật mình. Một người chưa từng trải qua huấn luyện chính quy có thể cẩn thận như vậy lại có thể năng lực khống chế, thật sự không dễ dàng.”

Tôi cơ hồ muốn cười lạnh. Tuy rằng chế độ trong nước không hoàn chỉnh, nhưng tôi dù sao cũng là đồng nghiệp, ông ấy nói như vậy thật sự không lễ phép.

“Thật, “ Ông nhìn ra sự bất mãn của tôi, “Cùng là giáo viên huấn luyện, tôi khảo hạch không ít lần, Lâm tiểu thư đạt kết quả có thể coi như là rất cao, còn không tính tình cảm sau đậm giữa Lâm tiểu thư và Tần tiên sinh. . . . . .”

Hả?

“Về sau có cơ hội, tôi thật hy vọng có thể cùng Lâm tiểu thư tiến thêm một bước trao đổi. Nếu Lâm tiểu thư có hứng thú, có thể mời cô tới công xã của chúng tôi làm cuộc tư vấn.”

Tôi đột nhiên muốn cười, ôm lấy Tần Lộ thoải mái cười to.

Nguyên lai vẫn luôn là khảo hạch, bao gồm tính tình của tôi.

Tiễn họ ra cửa vừa vặn mười hai giờ. Tần Lộ tự động đi tới cửa, mang gìay chờ tôi. Tôi còn muốn tạm biệt bác sĩ Hoàng, lại bị Tần Lộ kéo tay đi ra ngoài. Bước nhanh ôm lấy tay anh, vừa dùng tay vỗ vỗ lưng anh.

Bác sĩ Hoàng mỉm cười nhìn chúng tôi, nhắc lại cái đề nghị vừa rồi: “Lâm tiểu thư, nếu cô nguyện ý, tôi sẽ rất vui khi có thể cung cấp một chút thông tin cho cô. Tư liệu của Tần tiên sinh rất hoàn chỉnh, mà tình trạng sức khỏe, trí lực, năng lực hành vi đều rất tốt, nếu anh và cô sinh con, nhất định có thể giúp anh từng bước phát triễn nhận thức.”

“Những người có chứng cô độc như Tần tiên sinh có cuộc sống hôn nhân là không nhiều,hai người nhất định sẽ hạnh phúc .”

Phi thường vui khi nhận được lời chúc phúc của ông ấy. Ta nhìn Tần Lộ chuyên tâm ăn cơm, đang suy nghĩ có nên cho anh quen với “Tính phúc” không.

Trước mắt còn chưa có dũng khí này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.