Đọc truyện Đinh Nam Ti Vũ – Chương 29
Trịnh tiểu thư bước vào từ sau lưng nhân viên phục vụ, An Tầm chưa
nhìn người, thứ đầu tiên mà cô chú ý tới chính là đôi giày kia, hay lắm, đụng hàng. Sau đó nhân viên làm việc giới thiệu hai người với nhau, lúc này An Tầm mới nhận ra, Trịnh tiểu thư này chính là cô gái ngày hôm qua mình gặp được khi đi mua giày.
“Đây là An Tầm tiểu thư, An tiểu thư, đây là Trịnh Hi Thụy tiểu thư”.
Trịnh Hi Thụy có hơi kinh ngạc: “Cô là An Tầm”.
An Tầm đứng lên: “Xin chào, tôi là An Tầm”.
Trịnh Hi Thụy lịch sự đưa tay ra: “Xin lỗi quá, tôi vẫn tưởng cô… là một chị lớn tuổi”.
Cô cũng biết có rất ít cô gái trẻ tuổi đạt được thành tựu lớn như
thế. An Tầm bắt tay cô: “Không sao đâu, bình thường cũng nhiều người
nghĩ thế”.
Nhân viên bưng trà nước vào phòng cho hai người rồi nhanh chóng đi
ra. Trịnh Hi Thụy hỏi An Tầm có còn tranh vẽ không, cô muốn xem.
“Trợ lý của tôi vẫn còn mấy bức tranh, cô có thể trực tiếp liên hệ
với cô ấy”. Bình thường An Tầm rất ít khi bàn mấy chuyện thế này, nhưng
mà cô cũng thấy tò mò: “Cô mua giúp Thẩm Tư Nam sao?”
Trịnh Hi Thụy nghe cô nói vậy, mặt cũng ửng hồng lên: “Thật ra là tôi muốn tặng cho anh ấy, có lần vào nhà anh ấy thấy rất nhiều tranh cô, có lẽ rất thích cô…” Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về
An Tầm có vẻ hơi phứt tạp.
An Tầm vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng thấy cô ấy đột nhiên không nói
nữa, lại có vẻ mặt này, trong lòng sáng tỏ: “Tôi và anh ấy…. thật ra
cũng không quá thân đâu, tôi đã có bạn trai rồi”.
Nhìn thấy người con gái trước mặt nhận ra tâm trạng mình, Trịnh Hi
Thụy thoáng ngại ngùng: “Xin lỗi, chẳng qua tôi không ngờ cô lại là một
cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp đến vậy, Tư Nam lại xem tranh cô vẽ như bảo bối, tôi…có hơi ghen tị”.
An Tầm không hiểu vì sao vị hôn thê của Tư Nam lại ganh tị với mình: “Chỉ đơn giản là anh ấy thích tranh tôi vẽ mà thôi”.
Trịnh Hi Thụy rất thích cười, cô dịu dàng đáp: “Nếu như anh ấy biết
hôm nay cô cũng đến, tôi nhớ lần trước ở tiệc đính hôn, anh ấy nói với
Tư Vũ là có mời cô tới, à Tư Vũ là em trai của Tư Nam”.
Nghe được tên Tư Vũ từ miệng của người khác, cảm giác trong lòng cô
lại nhộn nhạo cả lên, chỉ một cái tên thôi mà. An Tầm nghĩ, người sa vào tình yêu cuồng nhiệt có lẽ không phải chỉ mình anh ấy.
Trịnh Hi Thụy trả tiền xong, để lại địa chỉ, người ở phòng đấu giá hẹn sẽ nhanh chóng đem tranh tới.
Đậu Miêu đưa số điện thoại cho Trịnh Hi Thụy, mặc dù trong lòng đang
mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm đúng như khuôn phép: “Nếu như
Trịnh tiểu thư có cần gì thì có thể gọi điện thẳng cho tôi”.
Trịnh Hi Thụy đáp lời, nói muốn mua tất cả tranh hiện giờ của An Tầm. Đậu Miêu xúc động: “Chắc cô yêu Thẩm Tư Nam tiên sinh lắm phải không”.
Mấy người nói chuyện rồi cùng đi đến đại sảnh của khách sạn Thẩm
Châu, Đậu Miêu bảo An Tầm đợi một lát cô đi lấy xe, An Tầm lại nói cô
còn chưa định về.
“Làm gì thế? Chờ ai sao?” Đôi mắt Đậu Miêu đảo quanh vòng vòng, trong đầu lại nghĩ đến tiệc đính hôn giữa An Tầm và Dịch Bạch, tốt nhất là tổ chức hôn lễ luôn, chắc chắn truyền thông sẽ đưa tin, danh tiếng của An
Tầm sẽ càng nổi hơn nữa, khi đó tranh của cô càng ngàn vàng khó cầu.
An Tầm không để ý tới cô nàng, cô nghiêng đầu tạm biệt với Trịnh Hi
Thụy. Trịnh Hi Thụy cũng nói mình đang chờ người tới, ngay lập tức Đậu
Miêu chọc chọc vào An Tầm: “Không chừng là Thẩm Tư Nam đấy”.
Bên này vừa mới nói xong, thang máy cách đó không xa đã có ba, bốn
người đi tới, dẫn đầu là một người trung niên tóc đen, thấp người, Trịnh Hi Thụy nhìn thấy ông thì nhiệt tình nắm chặt cánh tay: “Ba nói chuyện
xong rồi à”.
Người nọ là cha của Trịnh Hi Thụy, lúc ông nhìn thấy chỉ có một mình
Trịnh Hi Thụy thì lập tức xụ mặt xuống: “Thẩm Tư Nam đâu, không đi cùng
con à?”
“Anh ấy bận mà”.
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, quản lý khách sạn và người phục vụ cũng tiễn ra tới cửa.
“Cha của cô ấy à? Là chủ tịch của cái gì ấy nhỉ?” Đậu Miêu cố gắng nhớ lại cái tên mà nhân viên của phòng đấu giá đã nói.
“Công ty cổ phần Uy Mã, Trịnh Thế Cường”. An Tầm đứng ở sau cửa kính, vừa nói vừa nhìn điện thoại di động cạnh bên, Tư Vũ còn chưa gọi điện
tới.
Đậu Miêu ồ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Sao cậu biết?”
“Ông ấy đến nhà tôi rồi, mời bố tôi đến làm việc ở công ty tài chính
của ông, nhưng mà bố tôi từ chối”. An Tầm hững hờ đáp, trong lòng Đậu
Miêu lại càng ngưỡng mộ gia đình này hơn.
Người quản lý tiễn cha con Trịnh gia tới cửa khách sạn, vừa định trở
vào đã nhìn thấy một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa khách sạn, quản lý nói với người phục vụ: “Tổng giám đốc Thẩm đến, đứng nghiêm chỉnh”.
Tổng giám đốc Thẩm chính là Thẩm Tư Nam, An Tầm từng nghe cha Hướng
Dương gọi vậy. Trịnh Hi Thụy vừa đi đến cửa, nhìn thấy chiếc xe kia thì
vội vàng chạy xuống: “Tư Nam”.
An Tầm do dự có nên ra ngoài chào hỏi một tiếng không, dù sao hai
người cũng nhắn tin qua lại lâu như vậy, cũng xem như quen biết, nhưng
nghĩ đến mối quan hệ nửa sống nửa chín của hai người, cô bèn rút cánh
tay đang định đẩy cửa về.
“Sao em lại tới đây”. Thanh âm trầm thấp nói.
“Em tới tham gia buổi đấu giá, buổi chiều em có gọi điện đến mời anh
tham gia, nhưng thư ký Quách nói anh đang bận họp, sau đó em có nhắn tin mà”. Trịnh Hi Thụy đứng gần cuối cầu thang, giọng nói có vẻ ấm ức. “Còn tưởng là anh đến đón em nữa”.
Trịnh Thế Cường đi tới, vỗ vỗ bả vai con gái, nhìn Thẩm Tư Nam đang
đứng dưới bậc thang: “Vừa đúng lúc bác đang tìm cháu có hạng mục cần
bàn, cha cháu có ở nhà không, chúng ta về nhà rồi bàn tiếp nhé?”
“Bác Trịnh, chúng ta hẹn hôm khác được không?”Lại là thanh âm trầm thấp, nghe không rõ ràng.
“Có việc gì sao?” Trịnh Thế Cường gật đầu: “Nếu như cháu đến đón con gái bác, bác có thể cho cháu đi”.
“Cháu còn có việc ạ”.
“Thôi, để bác gọi điện cho cha cháu”. Trịnh Thế Cường nói xong thì lấy điện thoại ra.
An Tầm đang cầm di động định gọi cho Tư Vũ, đột nhiên Đậu Miêu đứng
bên giữ chặt cánh tay của An Tầm: “Trời ơi, trời ơi, cậu nhìn xem Thẩm
Tư Nam kìa, có giống người đẹp trai trên web hai ngày trước không?”.
An Tầm cảm thấy cũng bình thường, dù sao hai người là anh em, nhưng
cô cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, qua tấm cửa kính thủy tinh, ngoài kia,
mấy người kia lục tục lên xe, Thẩm Tư Nam cũng đi vòng về vị trí ghế
lái, một tay anh nới lỏng cà vạt ra, hình như còn nhìn về phía này một
cái, sau đó ngồi vào trong xe.
Đậu Miêu vẫn còn đang si mê nói, ngay cả động tác nhỏ như nới cà vạt
mà cũng có thể mê hoặc chết người. An Tầm lại ngẩn người hồi lâu không
có động đậy. Cho đến khi chiếc xe kia đi xa, cô mới quay đầu hỏi Đậu
Miêu: “Đó là Thẩm Tư Nam sao?”
Đậu Miêu thấy cô phản ứng quá lạ lùng, cô ấy gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, đẹp trai quá làm cậu ngốc luôn à”.
An Tầm nhíu mày: “Người kia rõ ràng là Thẩm Tư Vũ mà”.
Người quản lý vừa mới từ bên ngoài trở vào, nghe được lời nói An Tầm
thì cười khẽ một tiếng: “Không thể trách vị tiểu thư này nhận nhầm người được, dù sao tổng giám đốc Thẩm và Tiểu Thẩm tiên sinh là sinh đôi, họ
rất giống nhau, chúng tôi gặp qua nhiều lần nhưng vẫn nhận nhầm mà”.
An Tầm lại kinh ngạc lần nữa, cho tới bây giờ cô chưa từng nghe Tư Vũ nói chuyện này, anh và Tư Nam lại là sinh đôi.
Quản lý khách sạn dẫn người rời đi, An Tầm theo bản năng nhìn về di động, không có cuộc gọi nào.
“Cho nên cứu người là Thẩm Tư Vũ? Một anh đẹp trai đã làm tôi phải
khóc, hai người giống nhau như vậy là muốn giết người à, cũng không biết người như anh ấy sẽ thích cô gái ra sao nhỉ?”
Đậu Miêu bên cạnh còn lầm bà lầm bầm, An Tầm vẫn nhíu lông mày không nói. Không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Đúng rồi, cậu nói biết người của Thẩm Tư Nam, không phải là Thẩm Tư
Vũ chứ”. Đậu Miêu tiến sát gần mặt cô một chút: “Hai người họ quả thật
rất giống nhau sao?”
Sắc mặt An Tầm hơi cứng lại, một hồi lâu cô mới lên tiếng đáp: “Đậu Miêu, người kia chính là Tư Vũ”.
“Hả? Khẳng định như vậy à”.
Cô cầm di động lên, do dự có nên hay không, cầm lên lại bỏ xuống: “Nhưng ngộ nhỡ là Tư Vũ thì phải làm sao bây giờ”.
Đậu Miêu cũng không hiểu chuyện gì, rốt cuộc cô ấy đang nói cái gì vậy?
Dường như An Tầm đã quyết định rất nhanh, cô tiện tay ném di động vào túi xách, bước thẳng ra ngoài khách sạn: “Đậu Miêu, đưa tôi về nhà”.
“Không phải đợi người sao?” Đậu Miêu vội vàng đi theo.
Đoạn đường từ khách sạn Thẩm Châu về đến nhà họ Thẩm, người con trai
ngồi trên ghế lái bấm số điện thoại kia hết lần này sang lần khác, nhưng dù anh gọi tới bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là trạng thái không nghe
máy.
“Tư Nam, bố em hơi cứng nhắc, nhưng chỉ vì muốn anh đi theo em nhiều
một chút thôi mà”. Trịnh Hi Thụy ngồi ở sau ghế phụ, có chút bất an.
Trả lời cô chỉ có tiếng bấm điện thoại liên tục của người kia và giọng nói nhắc nhở không có ai nghe máy.
“Anh có hẹn sao?” Trịnh Hi Thụy hỏi.
“Qua cột đèn tín hiệu này cô xuống xe ngay đi”. Đây là câu nói đầu
tiên mà người ngồi trên ghế lái nói với cô kể từ lúc lên xe tới giờ.
Trịnh Hi Thụy ngẩn người, mất cả buổi mới tìm được giọng: “Tư Nam, bố em đang ở xe phía sau, anh làm vậy là buộc ông phải giải trừ hôn ước
lần nữa sao”.
Qua khỏi đèn tín hiệu, anh từ từ giảm tốc độ, Trịnh Hi Thụy nhìn thấy anh thật sự muốn để cô xuống xe, ngay trước khi chiếc xe này dừng lại,
cô cuống quít lấy ra điện thoại di động gọi.
“Bố, con và Tư Nam muốn đi ra ngoài, chuyện của hai người hôm khác bàn được không?”
Đương nhiên, Trịnh Thế Cường ở đầu dây cũng dễ dàng đồng ý.
Trịnh Hi Thụy cúp máy, làm như chuyện không vui vừa rồi vốn chưa hề
xảy ra, cô nhìn Tư Nam bên cạnh cười nói: “Tư Nam, anh đi đâu thế, em đi cùng với anh”.
Người ở ghế lái không lên tiếng, anh chỉ đạp chân ga, quẹo quay về
đường lúc trước. Quản lý khách sạn nghe nói tổng giám đốc Thẩm vừa quay
trở lại, ông vội vàng đi ra đại sảnh nghênh đón. Vị tổng giám đốc Thẩm
nhìn thấy quản lý thì dứt khoát hỏi luôn: “Những người tham gia buổi đấu giá hôm nay đều về hết rồi sao?”
“Vâng, họ về hết rồi ạ”.
Nghe quản lý nói vậy, anh không dừng lại, xoay người đi hai bước rồi
đột nhiên đứng lại: “Hôm nay có người nào đứng chờ Thẩm Tư Vũ không?”.
Đầu tiên người quản lý hơi sững người một lát, ngay sau đó thì phản
ứng lại ngay: “Ngài nói là người đến tìm Tiểu Thẩm tiên sinh à, không
có, nhưng mà hôm nay có hai cô gái nhận nhầm ngài thành Tiểu Thẩm tiên
sinh, cũng rời khỏi ngay sau khi ngài và Trịnh tiểu thư đi khỏi”.
Sau đó, lần đầu tiên trong đời quản lý nhìn thấy sắc mặt của tổng
giám đốc Thẩm nhà họ thay đổi liên tục, một giây sau, anh xoay người rời đi, hình như có chuyện gì rất gấp.
Trịnh Hi Thụy còn ngồi ở bên ghế lái, dường như anh không hề thấy cô, lên xe rồi vội vàng khởi động, đạp chân ga rời đi. Suốt dọc đường,
Trịnh Hi Thụy không nói một câu nào, vô cùng an tĩnh, cô cũng không để ý anh sẽ chở mình đi đâu. Một đoạn đường kéo dài hơn hai mươi phút, đi
ngược lại hướng về nhà của Thẩm gia, cuối cùng, anh dừng xe ở trước cửa
một khu nhà.
Mấy nóc nhà châu Âu nhỏ nhắn mà tinh tế, một tòa nhà chỉ có hai ba
gia đình, người ở đây phần lớn là nhân viên chính phủ đã về hưu hoặc cán bộ quốc gia.
Trịnh Hi Thụy nhìn thấy anh lại gọi tiếp cho số điện thoại không chịu nghe máy kia, dường như anh đang cực kì kiên nhẫn, không chút gì nôn
nóng hay tức giận.
Về sau, anh đổi số gọi: “Thư ký Quách, tìm số điện thoại của An Phi”.
Hình như thư ký Quách bên kia còn hỏi thăm gì đó, cô chỉ nghe anh đáp lại: “Nhanh lên”.
Hiệu suất làm việc của thư ký Quách cực cao, rất nhanh đã gửi một số điện thoại đến.
Lần này thì kết nối được liền, là một người con trai nghe máy.
“An Phi chị cậu đâu”.
“Ôi chao, anh rể à”. Anh ta nhận ra ngay: “Ở nhà,… ơ không có ở nhà”.
“Bảo cô ấy nghe điện thoại”.
“Không có ở nhà mà”. An Phi kéo dài giọng ra.
“Cậu bảo cô ấy đi ra, anh ở trước cửa khu”. Anh dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nếu không ra anh sẽ đi lên gõ cửa”.
Khoảng chừng qua năm sáu giây sau, An Phi bên cạnh mới lên tiếng nói: “Chị em nói anh cứ lên đây đi, để cha mẹ em nhìn xem kẻ bạc tình, bắt
cá hai tay này thử”.
“Được, anh lên liền, rồi sẽ hôn cô ấy ngay trước mặt ba mẹ cậu”.