Đinh Nam Ti Vũ

Chương 21


Đọc truyện Đinh Nam Ti Vũ – Chương 21

Tư Vũ tựa người trên bức tường ngoài phòng tắm, ngước đầu nhìn ánh đèn vàng âm tường trong phòng ngủ, chỉ chốc lát sau đã nghe tiếng nước tí tách từ phòng tắm vang lên, tiếng động không hề lớn, ào ào, ào ào, làm cho người ta râm ran khó chịu.

An Tầm không nhìn thời gian, cô chỉ biết hình như mình đã tắm rất lâu, thực ra đúng là cô đã có ý kéo dài, đêm nay cô cảm giác Tư Vũ có phần hơi nguy hiểm, lòng cũng thấy có gì đó không yên, không thể nói rõ cảm giác này là tốt hay là xấu, nhưng chắc chắn tâm tình này hơn phân nửa đều là vì anh.

Mặc dù bình thường nhìn anh ấy cũng đã thấy nguy hiểm lắm rồi.

Lúc bước ra ngoài, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối tăm mờ mịt, Tư Vũ dựa vào ghế sofa xem ti vi.

Căn phòng ngủ cũng một màu mờ tối, ánh sáng trắng phát ra từ ti vi bao phủ lấy người anh, đôi chân dài trong chiếc quần thẳng gác lên trên đệm, nút áo sơ mi cũng được mở hờ hai cúc, nhìn anh như thế lại càng thêm gợi cảm.

Thấy An Tầm đi ra, anh nói đùa, “Lâu ghê cơ.”

An Tầm lau tóc đi sang, cố gắng tỏ vẻ đang bình tĩnh như không, “Anh đi tắm đi.”

Tư Vũ cũng đứng dậy, chờ đến khi cô từ từ bước lại gần, anh nắm lấy mấy sợi tóc trước người cô, đưa lên mũi hít hà, nhìn cô không nói.

An Tầm bảo muốn xem tivi, nên thuận thế ngồi xuống ghế sofa, nhìn chiếc điều khiển từ xa trên bàn trà, cô định hỏi anh cách dùng nó ra sao, nhưng khi vừa ngước lên, đập vào tầm mắt lại là hình ảnh anh cởi từng nút áo sơ mi quay lưng lại với mình, An Tầm ôi một tiếng, anh cởi áo đặt xuống cạnh bên rồi xoay người lại, “Hả?”

“Sao anh lại cởi ở đây?” An Tầm hỏi anh.

Tư Vũ cười khẽ, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, anh kéo luôn quần đen xuống, thoải mái đáp lời, “Đâu phải em chưa nhìn thấy chứ.”

Lúc anh vừa nói, ngón tay đã vòng lên đường viền quần trong, An Tầm hốt hoảng nghiêng đầu nhìn vô tuyến.

Cô phát hiện anh là người cực kì mờ ám nữa, lúc nào cũng lấy tay vòng quanh trước rồi mới cởi quần áo, đầu ngón tay ôm lại, vòng qua rồi kéo chiếc quần xuống, vừa rồi ngón tay kia cũng kéo sợi dây thun buộc trên cổ tay cô, kì lạ và mờ ám mê người.

Anh cởi hết ở ngoài rồi mới đi vào phòng tắm, An Tầm giả bộ nghiêm chỉnh xem ti vi, nhìn không chớp mắt.

Đàn ông và phụ nữ chênh nhau nhất là ở phần tốc độ, chắc chắn không thể nào ngang nhau, thậm chí khác biệt đó lại càng ngày càng lớn.

Ví như lúc ra cửa, hoặc là khi tắm rửa.

Đến khi Tư Vũ tắm xong, An Tầm nghĩ thời gian này chắc bằng thời gian cô rửa mặt.


Vốn tưởng anh có thể để trần đi ra, nên ngay cả mí mắt cô cũng không dám ngước lên nhìn, kết quả là cho đến khi anh đến gần cô mới phát hiện ra, thì ra anh đang mặc áo choàng tắm, mái đầu ướt nhẹp chưa  khô.

Tư Vũ nhìn An Tầm đang ngồi ở trên sofa từ trên cao xuống, anh hỏi, “Em muốn ra ngoài à?”

An Tầm lắc đầu, “Không ạ.”

“Ăn mặc chỉnh tề thế làm gì?” Tư Vũ nói rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong lúc anh tắm rửa, cô đã thay sang áo sơ mi và quần jean.

An Tầm mở to mắt thành thật nói, “Đây là đồ ngủ của em.”

Tư Vũ cười, không bàn luận vấn đề này với cô thêm nữa, anh đưa tay cầm lấy ly nước đặt trên bàn, “Xem gì vậy?”

“Em không rõ, phim điện ảnh của Nhật, nghe không hiểu nói gì.”

Hai mắt Tư Vũ cũng nhìn theo, háo hứng tán gẫu với cô, “Thích phim Nhật à?”

“Có vài bộ cũng thích,” An Tầm nhìn mấy lọn tóc còn nhỏ nước trên trán anh, có giọt còn đung đưa sắp rơi xuống đất, và cuối cùng lại rơi lên tấm áo choàng tắm đang mặc, nhẹ nhàng thấm xuống.

Rối rắm không biết có nên lấy khăn lông lau tóc giúp anh không.

“Ví dụ như?”

“Thư tình, ngàn đợi ngàn tìm.” An Tầm cầm khăn lông, đứng lên nhẹ nhàng giúp anh lau tóc.

“Đúng là những bộ mà mấy cô gái thường hay thích.” Tư Vũ nói xong lại thản nhiên nói tiếp, “Anh chưa bao giờ để người ta chạm vào tóc mình cả, trừ em ra.”

An Tầm cẩn thận lau vài cái, thấy không sũng nước nữa thì đặt khăn lông qua một bên, đưa tay cào cào mái tóc ẩm ướt cho vào nếp rồi ngồi lại xuống ghế, “Trừ em?”

Thực ra trong lòng An Tầm vẫn thường suy nghĩ, vì sao mỗi câu mỗi lời anh nói ra lại có thể khiên lòng cô rộn ràng rung động trước tình yêu đầu đời như thế.


Tư Vũ nghiêm túc suy tư một lúc, sau đó anh chân thành đáp lại lời cô, “Có lẽ là vì thích em.”

Anh thoải mái đến mức khiến lòng cô hốt hoảng, lần đầu tiên anh thổ lộ rõ ràng như thế, có hơi khẩn trương, có phần tê dại …

Quả nhiên đạo hạnh của mình vẫn còn ít hơn anh.

Nhưng mà sở trường nhất của An Tầm là cố tỏ ra trấn định, nếu không, dưới bầu không khí này, hai người họ sẽ rất dễ phát triển đến xu hướng không thể nào khống chế.

Vì thế cô nói tiếp đề tài phim Nhật Bản, “Thực ra lúc đầu em có ấn tượng không tốt với phim Nhật Bản đâu.”

“Bởi vì AV hả?” Ống kính truyền hình chuyển sang vùng sẫm tối, cách Tư Vũ tươi cười dưới ánh đèn mờ ảo mông lung lại càng thêm cuốn hút, “Anh thì hoàn toàn ngược lại với em.”

An Tầm: “…”

Người này!

Thích sạch sẽ chó má ấy chứ!

“Đương nhiên, dù anh có xem rồi nhưng cũng không chịu nổi mấy người con gái quằn quại nằm trên giường như vậy.” Như hiểu được ý của cô, Tư Vũ nói xong còn bổ sung câu tiếp.

An Tầm mặt đỏ trừng anh, cuối cùng không kìm nổi, “Tư Vũ, lễ phép giáo dưỡng của anh đều dùng để lừa gạt người ta cả, thực ra anh là kẻ mặt người dạ thú.”

Tư Vũ nghe cô nói xong thì thoáng sững cả người, sau đó anh cúi đầu cười khẽ, cười đến mức bả vai không cách nào duỗi thằng, tay anh vươn tới kéo cô qua, để chân cô mở rộng trên chân mình, ngón tay vuốt ve sợi tóc trên gò má, “Được rồi, Tiểu An Tầm nghiêm túc, lần này chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh nhé.”

Đầu An Tầm tựa vào bả vai anh, hừ một tiếng, “Anh mới nghiêm túc.”

Sau khi nói xong, cô ngừng một lúc lại nói tiếp, “Anh chẳng đứng đắn chút nào.”

“Vậy nói anh nghe xem, em đã làm chuyện ‘to gan lớn mật’ gì rồi.” Anh khẽ cười đặt tay cô vào lòng bàn tay anh, nghĩ thầm, đại nữ vương của An Phi những lúc không có ai cũng chỉ là một cô gái nhỏ xinh vậy đấy.

Anh thích sự khác biệt đó.


An Tầm lờ đi bốn chữ ‘To gan lớn mật’ mà anh cố tình nhấn mạnh, ngồi thẳng người nhìn anh, “Em với An Phi trộm hút thuốc với nhau?”

“Mấy tuổi?”

“Mười lăm tuổi.”

Tư Vũ cười khẽ, “Bé hư, còn gì nữa không?”

Có lẽ không khí này dễ dàng khiến cô dần buông lỏng, An Tầm suy nghĩ một chút, “Em ấy hỏi em hôn nhau sẽ có cảm giác gì không nhỉ.”

Tư Vũ nhíu mày, “Sau đó thì sao?”

An Tầm như nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, đôi mắt cong cong, “Em đá em ấy một cái, sau đó em đi nói cho bố biết An Phi hút thuốc trong phòng ngủ, kết quả là bố gọi em ấy đến thư phòng giáo dục hơn hai giờ, mẹ cũng ngừng cho tiền tiên vặt suốt một tháng.”

Tư Vũ vui vẻ, “Làm rất tuyệt.”

“Cho nên em ấy sợ em lắm.” An Tầm có hơi đắc ý.

Tư Vũ lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu sau anh cũng không lên tiếng, An Tầm hỏi lại, “Sao vậy anh?”

Có lẽ anh cố ý dẫn dụ, từ từ cúi đầu hỏi cô, “Còn muốn hút thuốc không?”

An Tầm chớp mắt, còn chưa nói lời nào đã thấy anh tự tay lấy chiếc áo jacket trên tay vịn sofa cầm tới, sau đó móc một hộp thuốc lá trong ngăn túi bên trái ra, trên chiếc hộp màu bạc in treasurer, ngón tay anh thuần thục mở nắp ra, rút ra một điếu ngậm vào trong miệng, rồi lần mò lấy thêm bật lửa, nghiêng đầu châm lên.

An Tầm chăm chú nhìn anh, lòng như nhảy thùng thùng, cô cảm thấy, ấn tượng đầu tiên về Tư Vũ đã đổi thay liên tục, anh như ánh mặt trời, anh như thân sĩ đều chỉ là mặt ngoài thôi, anh chân thật và gợi cảm, lại thần bí đến mê người.

Bình thường Tư Vũ khiến cho người ta rất thích, còn Tư Vũ bây giờ lại làm cho người khác say mê.

“Từ trước đến giờ em không biết anh hút thuốc.” Cô nói.

“Không hút trước mặt con gái.” Anh thuận miệng giải thích, sau đó lấy điếu thuốc từ trong miệng ra, đôi mắt long lanh nhìn về phía An Tầm, bàn tay đưa lên giữ lấy cổ cô, hôn xuống.

Làn khói trắng trong miệng anh được chuyển sang môi cô từng chút một.

An Tầm đẩy ra rồi nghiêng đầu ho khẽ, đôi mắt ướt át nhìn anh rất đáng thương, “Anh dạy hư em.”

Anh cười lớn, trong làn khói trắng lượn lờ, cô nghe anh nói, “Còn tệ hơn nữa kìa.”


Cảm giác anh nghiêng người về trước, điếu thuốc bị nhét vào gạt tàn trên bàn trà, sau đó xoay tay lại nắm lấy cổ tay cô, một lần nữa cúi đầu hôn ngấu nghiến.

Mang theo hương thuốc nồng nàn khiến cho người ta bất giác say mê.

An Tầm hơi ngửa đầu, mái tóc rũ xuống đùi anh, có vài sợi lướt qua cổ áo choàng, theo từng cử động của cô mà cọ vào anh ngưa ngứa.

Ngứa đến tận tim.

Anh buông cổ tay cô ra, bàn tay phía sau được dời lên phía trước, nhẹ nhàng xoa nắn cách cả hai lớp áo, cả người cô vô lực, cũng không biết mình đang khước từ anh hay càng như mời mọc, có lẽ là ngơ ngẩn mịt mờ.

Sau đó nữa, bàn tay lỗ mãng kia chuyển sang phần eo, muốn từ dưới vạt áo sơ mi chui vào, một lần, hai lần cũng không thành công được, anh duỗi tay sờ thử mới phát hiện áo sơ mi được cô nhét hết hết vào quần trong dưới thắt lưng bút chì, bởi vì quần ôm chặt người nên anh hoàn toàn không cách nào rút sơ mi ra được.

Tay không vào được, anh lại thoáng sững sờ.

An Tầm đang ngồi trên người anh cười khanh khách, Tư Vũ càng bất đắc dĩ hơn, anh đưa tay ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói, “Cho anh sờ đi.”

An Tầm lắc đầu.

“Vậy em sờ anh được không? An An.” Anh nắm lấy cổ tay cô lần nữa, bàn tay đẩy dây lưng áo choàng tắm vốn đã dần buông lỏng.

An Tầm nào dám sờ, đến nhìn cô còn chẳng dám nhìn, anh cũng không bắt buộc, chỉ hôn nhẹ lên gò má của cô.

Ti vi rụp một tiếng tắt đi, An Tầm cảm giác hình như chân mình đã đạp phải chiếc điều khiển từ xa, không gian đột nhiên yên tĩnh, bên tai là tiếng anh thở dốc, nhỏ thôi nhưng lại càng thêm rõ ràng, có lẽ còn vì anh kìm nén, đột nhiên cô lại thấy mềm lòng.

An Tầm vùi mặt vào lòng anh, ngón tay dò dẫm xuống dưới.

Ngoài cửa sổ mơ hồ như có tiếng còi xe, hình như còn có cả tiếng hoan hô không rõ, An Tầm nghiêng đầu nhìn lại, ánh sáng đủ màu lóe lên chiếu vào từng mảng bông tuyết lớn.

Tuyết rơi rồi.

Nhiệt độ trong phòng như đạt tới điểm sôi, An Tầm cảm giác hình như mình lại trở về buổi đêm nóng bức ngày hôm đó, cô và An Phi trốn trong phòng em ấy lén hút thử điếu thuốc giữa ban công, có chút bối rối, nhiều hơn là phấn khích, nhưng giờ lại được phóng đại đến vô ngần, thậm chí còn sinh ra phóng túng.

Mãi đến khi điếu thuốc đốt tới lòng bàn tay cô, cảm giác bỏng rát làm cho cô đột nhiên tỉnh táo.

Nhưng lúc này đây làm gì có thuốc. Vậy mà bàn tay còn không dám động đậy. Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy khiến cô ngẩn tò te.

Người kia tựa đầu trên cổ cô, tiếng thở dốc dồn dập từ từ bình ổn. Anh còn nhẹ nhàng gọi từng tiếng từng tiếng An An, lúc gọi bé yêu cũng vô cùng vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.