Bạn đang đọc Định Mệnh Trái Ngang – Chương 54
_Ngoài bộ hồ sơ của cô ấy, cậu có hỏi được gì không ?
Biết sếp đang hỏi gì, Phúc lựa lời trả lời cho hợp lý.
_Theo yêu cầu của sếp, em đã tìm gặp hiệu trường Cao Thiên Lãnh ở văn phòng của ông ấy. Em có hỏi qua ông ấy về xuất thân và những thông tin về cô ấy, ngoài bộ hồ sơ và thông tin mà cô ấy điền vào, ông ấy không biết gì về cô ấy cả.
Ông ta thất vọng thất rõ.
_Thật sự là ông ta không biết gì ?
_Vâng.
Vò đầu, vuốt mặt, ông ta giao phó.
_Chiều nay, cậu thay mặt tôi đến tu viện nơi mà cô ấy đã từng sống, cậu cố tìm hiểu xem hiện giờ cô ấy đã đi đâu và làm gì. Cậu cố gắng thu thập được càng nhiều thông tin về cô ấy càng tốt.
_Em biết rồi.
Phúc lễ phép trả lời.
Vừa lái xe, Phúc vừa quan sát vẻ mặt đáng sợ của ông ta mà toát mồ hôi vì sợ.
Lúc này, ông ta không còn năng lượng và ý muốn làm bất cứ điều gì nữa.
Trong đầu ông ta chỉ có một mong muốn duy nhất là tìm bằng được Băng.
Băng giống như một báu vật, khi còn sống ở bên cạnh ông ta không biết nâng niu quý trọng, không biết rằng mình đã tìm được một nửa, cũng không nói rõ tình cảm của mình cho Băng biết.
Đến khi Băng bỏ đi, ông ta mới cuống cuồng đi tìm, mới biết rằng mình đã ngu ngốc, đã dại khờ đến mức độ nào.
Ông ta sợ rằng, nếu không sớm tìm ra được Băng, ông ta sẽ vĩnh viễn mất Băng.
Chỉ cần nghĩ trong thời gian xa cách, Băng có thể tìm được tình yêu mới, ông ta đã muốn bóp chết chính mình rồi.
Là một người có tính sở hữu mạnh mẽ, ông ta không cho phép, không muốn bất cứ ai động vào đồ vật và người phụ nữ của cuộc đời mình.
Ông ta phải làm sao, phải làm gì để tìm được Băng, và cầu xin Băng quay về bên cạnh mình ?
Chỉ cần đi sai một nước, tính sai thời điểm để tỏ tình ông ta đã làm tổn thương cả hai.
Băng là một con chim nhỏ, cho đến thời điểm này, Băng hoàn toàn tự do.
Giữa Băng và ông ta không thể gọi là quan hệ vợ chồng, họ đã đi đăng kí kết hôn, nhưng Băng đã dùng CMND giả để đi đăng kí với ông ta.
Băng là một cô gái táo tợn và không sợ chết.
Băng dám thách thức một kẻ cao ngạo, lạnh lùng và đáng sợ như ông ta.
Chẳng lẽ Băng thật sự không biết ông ta có thể làm được gì và không quan tâm mình sẽ bị ông ta xử phạt ra sao nên mới ngông cuồng như thế ?
Hay là Băng thực sự đã nắm chắc được phần thắng trong tay ?
Câu trả lời không ai biết, cũng không ai dự đoán được kết quả.
Vì bây giờ cả hai vẫn còn đang ở trong giai đoạn giằng co dữ dội và mãnh liệt.
Cuộc chiến của họ chỉ mới bắt đầu, nên cần phải có thời gian để quan sát và phân tích.
Không thấy sếp lên tiếng bảo mình đi đâu, mà chỉ thấy sếp đang chìm vào suy tư.
Phúc ngập ngừng nửa muốn hỏi, nửa lại không dám.
Cuối cùng vì không muốn lãng phí thời của sếp, cũng không muốn bị mắng oan, nên Phúc đành phải hỏi.
_Thưa anh ! Anh muốn em lái xe về công ty, hay ra sân bay đón bố mẹ anh ?
Ông ta giật mình đáp.
_Ra sân bay.
_Vâng.
Phúc vội ngoặt tay lái, con đường Hoàng Văn Thụ hiện ra trong tầm mắt.
Không hiểu tại sao ông ta lại có cảm giác nhất định mình sẽ gặp được Băng ở sân bay, có cảm giác mất mát và đau khổ ở trong lòng.
Chẳng lẽ Băng thật sự ra đi, thật sự muốn rời khỏi ông ta mãi mãi ?
Càng nghĩ, mặt ông ta càng tái lại, đôi mắt u buồn không sức sống, đôi mắt lạc lòng trong cô đơn và buồn chán.
Thở dài, ông ta đang tự dày vò chính bản thân mình.
Biết rằng tất cả mọi lỗi lầm, mọi sai trái đều là do ông ta gây ra, nhưng chẳng lẽ Băng không thể tha thứ cho ông ta, không hiểu ra một điều là ông ta cũng thích Băng, và có tình cảm với Băng ?
Nếu không thích và không có tình cảm với Băng, ông ta đã không phải hạ mình, không phải nhọc công làm nhiều việc cho Băng như thế.
Trước đây, kể từ khi Lã Thu Nguyệt mất, ông ta chưa từng đối xử tốt và chân thành với một cô gái nào như Băng.
Ông ta đã làm những việc mà ông ta chưa từng làm.
Lẽ ra Băng nên hiểu, nên biết, nên nói chuyện thẳng thắn với ông ta, Băng không nên chạy trốn, không nên để lại hai bức thư, và một phong bì tiền rồi biến mất.
Băng có biết rằng, trong lòng ông ta lúc này đang đau, đang sầu khổ, đang thét gào gọi tên Băng.
Là nam nhi, lại lạnh lùng và vô cảm nên ông ta không thể khóc, cũng không thể rơi lệ, hay hành động giống như một kẻ mất trí.
Nhưng nếu có thể, ông ta cũng muốn khóc, muốn gào, muốn phát điên mà phóng xe khắp nơi để đi tìm Băng.
Ra đến sân bay, Phúc mở cửa xe cho ông ta xuống.
Bố mẹ ông ta nói trong fax là chín giờ sáng nay, họ sẽ đến nơi.
Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ, nhưng ông ta lại muốn Phúc lái xe đưa ông ta đến đây sớm hơn dự định.
Ông ta là người ghét chờ đợi, nhưng chỉ cần tìm thấy Băng, ông ta không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, cũng không cần biết mình là ai.
Chính vì chỉ quan tâm đến cảm nghĩ của bản thân mình, nên ông ta mới phải hốt hoảng, và đau khổ như thế này đây.
Đã hai lần mất đi người con gái quan trọng cuộc đời mình, ông ta không muốn lập lại sai lầm này thêm nữa.
Cảm giác kì lạ và thôi thúc ông ta hãy mau đi vào trong, chỉ cần đi vào nhất định ông ta sẽ gặp được Băng càng lúc càng lớn dần trong ông ta.
Mong muốn này mãnh liệt đến nỗi, ông ta đi gần như là chạy, đi gần như là sắp gặp được Băng đến nơi.
Dường như linh cảm này của ông ta là một thứ cảm giác, một ước nguyện không thể nói nên lời, ông ta không thể cưỡng lại được.
Chỉ cần tìm thấy Băng, thì dù có phải đi bao xa, bao lâu, ông ta cũng sẽ đi, cũng sẽ chờ.
Thấy sếp bỏ đi, Phúc cũng nhanh chóng đi theo sếp.
Trong sân bay, tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới làm ồn ào và náo nhiệt cả một góc trời nhỏ.
Ông ta không chú ý đến bất cứ một thứ gì, mắt ông ta bắt đầu lướt qua từng người một.
Ông ta đang tìm kiếm một hình bóng nhỏ bé, đáng yêu và tinh nghịch của mình.
Tìm kiếm hình bóng đã khắc sâu vào trái tim của ông ta.
Nếu có thể tìm thấy Băng ở đây, ông ta sẽ ôm chầm lấy Băng, hôn Băng, nói rằng ông ta yêu Băng, và cầu xin Băng hãy ở lại, hãy làm vợ của ông ta.
Lần này ông ta không coi Băng là Lã Thu Nguyệt, không lấy Băng vì trả thù mà ông ta thực lòng muốn thế.
Phúc thấy sếp ngơ ngác như một người mất hồn, mắt như đang tìm kiếm một ai đó nên vội hỏi.
_Anh đang tìm ai thế ?
Ông ta quay lại nhìn Phúc, đặt tay lên vai Phúc, ông ta run giọng.
_Cậu…cậu có nghĩ rằng sáng nay cô ấy sẽ bay đến một nơi thật xa không ?
Phúc kinh ngạc nhìn ông ta.
Ông ta không còn là ông chủ uy nghiêm và lạnh lùng nữa, mà đã biến thành một kẻ điên vì tình, một kẻ lạc lõng và cô đơn.
Hình như ông ta đang khổ và thất vọng lắm khi không tìm thấy Băng, nên mắt ông ta đã không còn sức sống, mặt ông ta xám ngoét, ngay cả tay chân của ông ta cũng vô lực.
Phúc đau xót và thương thay cho ông ta.
Không muốn dập tắt hy vọng mong manh của ông ta, Phúc gật đầu nói.
_Em không biết sáng nay cô ấy có đến đây không nhưng mà chúng ta cứ đi tìm cô ấy đi, biết đâu có thể tìm thấy cô ấy thì sao ?
_Cậu cũng nghĩ như tôi à ?
_Vâng.
Mắt ông ta rực sáng.
Biết rằng mong manh, biết rằng cơ hội này gần như là bằng không nhưng ông ta vẫn hy vọng, vẫn mong suy đoán của mình là hiện thực.
Thấy sếp quẫn trí, thấy sếp vì mất Băng mà không thể làm được bất cứ việc gì, ngay cả suy nghĩ cũng không còn minh mẫn.
Phúc thở dài.
Cả hai chia nhau ra hai hướng, họ vì không biết Băng đi chuyến bay nào, và đi đến đâu nên đi tìm lung tung.