Định Mệnh Trái Ngang

Chương 47


Bạn đang đọc Định Mệnh Trái Ngang – Chương 47

Ông ta gật đầu khuyến khích Băng.
_Cô làm đi.
Do nhà ông ta không có đồ dùng của nhân viên pha chế rượu giống như ở quầy bar, nên Băng phải dùng thứ khác để pha chế.
Băng cẩn thận hòa mấy thứ rượu trên kệ tủ của nhà ông ta lại với nhau, sau đó Băng mở tủ lạnh lấy mấy thứ hoa quả có sẵn, Băng bắt đầu pha chế.
Bà giúp việc nín thở đứng nhìn Băng thuần phục pha chế rượu như một nhân viên pha chế chuyên nghiệp và có kiến thức sâu sắc về mùi vị của từng loại rượu khác nhau.
Riêng ông ta cười thầm.
Buổi tối hôm qua, ông ta đã chứng kiến được khả năng uống rượu của Băng.
Là một người không biết uống rượu, cũng không biết thưởng thức rượu như Băng thì làm gì có khả năng pha chế rượu.
Pha chế rượu không hề đơn giản, ngoài việc phải am hiểu về rượu, biết phân biệt mùi vị của các loại rượu, còn phải hiểu tác dụng của các loại rượu khi trộn lẫn với nhau cùng với các loại đồ uống và thực phẩm khác sẽ cho ra mùi vị gì, sẽ mang lại cảm giác gì khi người khác uống loại rượu do mình pha chế.
Một người mù tịt về rượu như Băng có thể pha chế được một ly rượu ngon sao ?
Ngay cả một sành sỏi và biết thưởng thức rượu như ông ta cũng không thể pha chế được một ly rượu ngon nói gì đến Băng.
Càng nghĩ ông ta càng cười thầm, càng cho rằng Băng không có khả năng.
Đặt ly rượu trước mặt ông ta, Băng chìa tay mời.
_Ông uống thử đi.
Ông ta nheo mắt nhìn Băng.
_Cô chắc thứ này uống được chứ ?
Băng vuốt tóc.
_Đây không phải thuốc độc, cũng không phải nước lã. Tại sao ông nghĩ là không uống được ?
Cãi nhau và hỏi Băng cũng bằng không. Nếu còn đôi co nữa, ông ta sợ rằng mình sẽ biến thành một đứa trẻ con trước mặt bà giúp việc nên không nói gì nữa.
Băng thấy ông ta còn chần chừ, Băng nói thêm.
_Uống nhanh đi ! Nếu ông không uống, tôi sợ rằng ông sẽ hối hận, lần sau tôi sẽ không pha chế rượu cho ông uống nữa đâu.
Nếu Băng không nói, ông ta còn có nhã hứng thử, nhưng vì Băng nói nên ông ta thận trọng không dám uống ngay, ông ta sợ phải chạy vào phòng tắm để nôn hết ra những thứ mà Băng đã pha để tạo nên ly rượu cho ông ta uống.

Băng im lặng nhìn ông ta, mặt Băng bình thản, dáng vẻ kiên nhẫn chờ ông ta uống thử.
Cực chẳng đã, ông ta đành bất đắc dĩ đóng vai một người thử rượu.
Hít một hơi thật sâu, thân người cứng đờ, chậm chạp, tay cầm lấy ly rượu, ông ta cho lên môi.
Bà giúp việc nín thở theo dõi từng động tác hết sức đẹp mắt và tao nhã của ông ta.
Băng vẫn giữ nguyên nụ cười tràn đầy tự tin và bình thản của mình.
Không dám uống nhiều sợ phải đi vệ sinh nhiều lần nên ông ta chỉ nhấm nháp một chút trên đầu lưỡi.
Mùi vị rượu thơm nồng quyến rũ, ngọt, cay, lại hơi béo đang tan chảy xuống cổ họng.
Không kìm nén được sức hút từ ly rượu, ông ta uống thêm một chút, rồi một chút, cứ như thế, ông ta đã uống được gần một nửa ly rượu.
Lúc này ông ta mới đặt ly rượu xuống bàn, mặt ông ta biểu hiện sự kinh ngạc, hưng phấn, tò mò và thỏa mãn vì chưa bao giờ được uống một ly rượu nào ngon như thế.
Ông ta không ngờ được rằng vợ của mình đã thực sự pha chế được một ly rượu mà một người vốn khó tình và kén chọn ăn uống như ông ta cũng phải gật đầu khen ngon.
_Thế nào, uống được chứ ?

Băng cười tươi hỏi.
Nhìn vẻ mặt của ông ta, không cần phải hỏi cũng có thể đoán ra được tâm trạng của ông ta lúc này.
_Tốt.
Chỉ một tiếng tốt của ông ta thôi, cũng khiến nụ cười trên môi Băng thêm tươi thắm và quyến rũ, khuôn mặt Băng tràn ngập tự hào và hạnh phúc.
Kéo ghế, ngồi xuống, Băng nói đùa.
_Từ lần sau, ông có muốn uống rượu do tôi pha chế không ?
_Có.
Miệng vừa trả lời, ông ta vừa uống nốt ly rượu của mình.
Ông ta cảm thấy tiếc khi ly rượu pha chế trên tay mình đã hết.

Nhìn vẻ mặt đáng thương và tiếc nuối của ông ta, Băng bật cười.
_Nếu ông chịu mở miệng nhờ tôi pha thêm một ly rượu nữa, tôi sẽ làm. Thế nào ông có muốn không ?
Một đề nghị rất hấp dẫn, chỉ cần một câu nói, ông ta sẽ thõa mãn được cái dạ dày luôn muốn được thưởng thức những ly rượu thơm ngon của mình.
Ông ta không lên tiếng, Băng cũng không gượng ép.
Băng vô tư gắp một miếng chả nem, sau đó cho vào miệng rồi nhai ngon lành.
Ông ta nhìn chai rượu đắt tiền của mình mà ngán.
Tuy rằng là rượu thượng hạng nhưng không thể ngon và sánh bằng ly rượu pha chế có một không hai của Băng.
Cuối cùng ông ta đành dẹp bỏ lòng tự trọng của mình sang một bên để cầu xin Băng pha thêm ình một ly nữa.
_Phiền cô.
Ông ta chỉ nói đơn giản như thế nhưng ông ta phải đấu tranh tâm lý dữ dội mới mở miệng cầu xin người khác.
Từ trước đến nay ông ta chưa từng cầu xin ai, lại càng không bao giờ nói làm ơn, hay làm phiền, xin lỗi và cầu xin người khác lại càng không.
Thế mà nay, ông ta phải mở miệng nói câu này cũng đủ thấy, đối với Băng ông ta thực sự rất coi trọng.
Băng đứng lên pha cho ông ta thêm hai ly rượu nữa.
Bữa tối hôm nay, ông ta lần đầu tiên mới hiểu mỹ tửu và thức ăn nhất dạ đế vương là gì.

Phụ giúp bà giúp việc dọn bàn và rửa chén bát xong, Băng phóng thật nhanh lên phòng ngủ.
Không cần gõ cửa, Băng tự nhiên mở cửa rồi đi thẳng vào trong.
_A…a…a…a !
Đứng gần giường, ông chồng của Băng đang thay quần áo, tuy rằng ông ta chỉ cởi trần, còn phía dưới vẫn mặc một chiếc quần short nhưng Băng vẫn đỏ bừng mặt, người hóa đá, tay bịt mắt, miệng hét lên thất thanh.
Ông ta vừa buồn cười, vừa tức giận.

Nhớ lại buổi tối hôm qua, rõ ràng Băng đã biến thành yêu nữ, sao đột nhiên hôm nay lại thẹn thùng và ngượng ngùng giống như một cô nương lần đầu tiên mới nhìn thấy con trai bỏ trần thế kia ?
Cô vợ này đúng là không thể nào hiểu nổi.
Buộc lại đai dây áo, ông ta bảo.
_Xong rồi. Cô không cần phải bịt mắt nữa.
Băng hé ra dần dần, khi biết chắc là ông ta đã mặc lại áo choàng tắm chỉnh tề, Băng hung hăng hét nhỏ.
_Từ lần sau mỗi lần thay quần áo, ông làm ơn đi vào phòng tắm thay cho tôi.
_Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à ?
_Ông còn nói như thế được nữa sao ? Ông nên nhớ trong căn phòng này không chỉ có mình ông ngủ ở đây mà còn có cả tôi nữa.
Băng cười gian hỏi.
_Hay là ông cho tôi ngủ ở một phòng khác ?
Nhìn khuôn mặt sung sướng và thích thú của vợ khi hỏi xin một căn phòng khác trong biệt thự để ngủ, ông ta lạnh lùng không nói câu nào.
Ông ta không phủ nhận là mình muốn được ngủ cùng với Băng, thậm chí còn thích làm những chuyện mà ông ta không nên làm.
Nhưng cơ thể của ông ta không ngừng đòi hỏi nên lý trí của ông ta đành ngủ yên, đành để cho cơ thể muốn làm gì thì làm.
Mỗi lúc động chạm vào Băng, ý nghĩ của ông ta hoàn toàn trống rỗng, ông ta không nghĩ và không cảm nhận được gì ngoài hơi thở, nhịp đập trong trái tim Băng, cảm nhận được mùi hoa hồng quyến rũ, cảm nhận được làn da mịn màng và mềm mại của Băng.
Cảm nhận được nhịp đập gấp gáp trong trái tim mình, thấy được những cảm xúc mãnh liệt đang ồ ạt tràn vào cơ thể.
Ông ta có thể nghĩ được gì, làm được gì, khi chính mình đầu hàng chính mình.
Điều duy nhất mà ông ta có thể làm là tự an ủi bản thân rằng chẳng qua Băng là một cô gái bẩm sinh có sức hút đối với người khác quá lớn nên ông ta không thể cưỡng lại được, còn về tình yêu thì vĩnh viễn là không thể xảy ra.
Băng không chú ý đến ông ta, cũng không thèm cãi nhau với ông ta nữa.

Tiến đến tủ quần áo, lấy mấy cuốn sách trong va ly.
Đi đến chiếc bàn gần cửa sổ, Băng ngồi xuống.
Giở mấy trang sách đầu tiền, Băng bắt đầu đọc.
Lúc này, Băng coi ông chồng đang đứng ở giữa phòng kia là không khí, nên không thể lọt vào tầm mắt của mình.
Tối hôm nay, cả hai đều có công việc riêng nên không đi ngủ sớm.
Băng lo học bài, ông ta lấy laptop, lấy mấy hợp đồng kinh tế, ông ta cũng bắt đầu chìm vào thế giới công việc của riêng mình.

Hai tiếng sau, Băng đã đọc xong cuốn sách kinh tế, cũng làm xong mấy bài tập.
Vốn là một cô gái thông minh, nên mấy bài tập do thầy giáo giao cho này không thể làm khó được Băng.
Quay sang nhìn ông chồng, thấy ông chồng nhăn trái nhíu mày, tất cả tâm trí đều tập trung vào màn hình máy tính, Băng bỗng thấy lòng mình thật thanh thản và hạnh phúc.
Ngay lúc này, Băng thực sự rất cảm kích ông ta.
Tuy rằng vẫn không thể tha thứ cho hành động cưỡng ép và bắt buộc mình kết hôn với ông ta, nhưng từng ngày sống bên cạnh nhau đã cho Băng thấy ông ta không phải là một người xấu, mà ông ta rất tốt, cũng rất đáng yêu.
Nghĩ đến hành động dành ăn của ông ta ngày hôm nay, Băng cười nhẹ.
Đứng lên, không muốn làm phiền cảm hứng làm việc của ông ta, Băng rời khỏi phòng.
Đi xuống lầu, Băng lững thững đi vào nhà bếp.
Bây giờ đã hơn mười giờ đêm, nên bà giúp việc đã đi ngủ.
Nhớ ông ta rất thích uống cà phê, Băng quyết định sẽ pha cho ông ta một ly cà phê, đồng thời cũng pha ình một ly sinh tố trái cây
Lòng đã quyết, ý đã định, Băng bắt tay vào thực hiện.
Đầu tiên Băng pha cà phê cho ông ta.
Ly cà phê này, không phải chỉ cần cho bột cà phê vào là xong, mà Băng còn cho thêm sữa, và những loại thực phẩm khác.
Băng là một đầu bếp thiên tài và pha chế chuyên nghiệp nên thức ăn trên đời này chỉ cần Băng muốn làm, Băng sẽ biến tất cả thành một món ngon có một không hai.
Mười lăm phút sau, Băng bưng một ly cà phê có hương thơm nồng nàn quyến rũ và ly sinh tố trái cây ngọt ngon lên lầu.
Đặt ly cà phê quyến rũ và hấp dẫn trước mặt ông ta, Băng mời.
_Ông uống đi.
Ông ta giật mình nhình ly cà phê trước mặt, lại ngước mặt lên nhìn Băng.
Ông ta tập trung vào công việc quá nên không biết là cô vợ đã rời khỏi phòng ngủ từ lúc nào, nghe Băng lên tiếng và đặt ly cà phê có mùi thơm nồng nàn muốn say trước mặt mình ông ta mới hay.
_Uống đi, ông còn nhìn gì nữa ?
Biết tài vợ không chỉ nấu ăn ngon, mà còn có khả năng pha chế ra những loại đồ uống tuyệt hảo.
Ông ta sung sướng vội bưng cà phê lên miệng và nhấp một ngụm, mà không cần vợ nhắc đến lần thứ hai.
Cà phê vừa trôi xuống cổ họng, mặt ông ta bừng sáng, đầu óc tỉnh táo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.