Bạn đang đọc Định Mệnh Trái Ngang – Chương 43
Nếu để ý kĩ sẽ thấy, ông ta không còn vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm nữa, mà thực sự đã bị cô tình nhân nhỏ bé làm cho phát điên và phát cuồng lên rồi.
Băng cười khì khì, Băng không coi mấy lời nói hung hăng và hàm chứa đe dọa của ông ta vào đâu.
Băng tiếp tục trò chơi của mình.
Ôm lấy khuôn mặt ông ta, Băng bắt ông ta phải nhìn vào mặt mình.
Mắt Băng nheo lại đầy tinh nghịch, khuôn mặt đỏ bừng e lệ, dáng vẻ mười phần rung động lòng người và mê say.
Ông ta ngẩn ngơ nhìn.
Xong !
Lúc này ông ta đã thực sự bị con yêu nữ quyến rũ, bị làm ê loạn.
Băng áp môi mình vào môi ông ta.
Không biết Băng lấy đâu ra nhiều dũng khí và gan dạ như thế.
Băng không cần biết là mọi người có cảm giác gì, sẽ đánh giá mình ra sao ?
Băng chỉ cần biết là phải tìm đủ mọi cách để quyến rũ ông chồng lạnh lùng và vô cảm này.
Khi nhìn vào mắt ông ta Băng cảm nhận được nỗi đau, cảm nhận được sự cô đơn và buồn chán của ông ta.
Băng muốn làm một làm một ngọn lửa nhỏ sửa ấm cho tâm hồn lạnh giá và cô đơn của ông ta.
Mặc dù không hiểu thế nào là hôn, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng khi hôn ông ta, con tim, cơ thể của Băng đã hướng dẫn Băng làm điều đó.
Lúc đó ông ta mặc Băng muốn làm gì thì làm, nhưng dần dần không biết từ lúc nào, vòng tay của ông ta đã ôm siết lấy eo Băng, ông ta còn hôn Băng cuồng nhiệt hơn cả Băng.
Ngay sau khi cảm nhận được không khí xung quanh mình bị cướp mất, cảm nhận đôi môi mình đang bị ông ta hôn như muốn nuốt mình vào bụng, Băng hốt hoảng vội đẩy ông ta ra.
Nhưng Băng không còn đường lui nữa rồi, chính Băng là người khơi mào trước, nên ông ta bắt Băng phải chịu trách nhiệm cho những gì mà Băng đã gây ra.
Thấy ông ta không chịu buông mình ra, mà càng lúc ông ta càng hôn mình cuồng nhiệt hơn.
Băng nhất định không chịu thua, Băng cũng cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của ông ta.
Cứ như thế cả hai không biết hôn nhau bao lâu, hôn nhau đến trời đất quay cuồng, hôn đến nỗi không còn kiềm chế được những cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng mình.
Ông ta là một con người giỏi kiềm chế và làm chủ hoàn cảnh của mình như thế, có thể điều khiển được bản thân trước bất cứ tình huống nào, nay lại bị thua bởi một cô vợ trẻ con vốn không hiểu ái tình là gì.
Đến lúc ông ta buông Băng ra, Băng dấu khuôn mặt đỏ bừng của mình trong ngực áo của ông ta, môi Băng đã sưng đỏ vì ông ta hôn cuồng nhiệt quá.
Cả hai im lặng lắng nghe nhịp đập rộn ràng trong trái tim của nhau.
Không ai nói gì, cũng không ai lên tiếng phá tan đi không khí ngọt ngào và hoan ái mà cả hai vừa mới tạo ra.
Từ xa, ngôi biệt thự của ông ta thấp thoáng sau hàng cây.
Băng ngồi thẳng dậy, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và bối rối, mặt Băng vẫn đỏ bừng, sắc hồng trên má làm cho Băng càng thêm phần kiều diễm và quyến rũ.
Chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ làm cho ông ta đông cứng.
Ông ta không còn là chính mình nữa, đã được nếm mùi vị của ái tình, nếu bảo ông ta quên đi làm sao ông ta có thể quên được, còn nếu bảo ông ta cố kìm nén, ông ta liệu có làm được không khi cô vợ trẻ con thỉnh thoảng lại thích biến thành một yêu nữ.
Ông ta tự sỉ vả bản thân.
Biết rằng mình không nên để Băng đến gần, biết rằng mình đang bị Băng quyến rũ, tại sao không tránh xa Băng ra, mà ngược lại còn muốn Băng đến gần mình, quyến rũ mình ?
Thở dài buồn chán, ông ta không dám nghĩ thêm gì nữa.
Càng nghĩ ông ta càng thấy mình là một kẻ vô dụng, là một thằng ngu ngốc.
Không yêu, không có ái tình, ông ta trước kia cảm thấy mình vẫn sống được, nhưng thật không ngờ trái tim ông ta lại mong manh và yếu đuối đến như thế.
Tự mở cửa xe, Băng ung dung bước xuống xe.
Chiếc giày cao gót làm cho Băng đau chân.
Cáu giận, Băng liền cúi xuống.
Đang đi, ông ta dừng lại, thấy vợ hành động kì quái, ông ta muốn xem Băng định làm gì.
Băng cởi bỏ đôi guốc màu trắng đang đi trên chân. Một tay xách giép, một tay cầm quai túi sách, Băng tung tăng đi vào trong nhà.
Vượt qua ông ta, nghiêng đầu cười với ông ta một cái, tiếp theo sau đó lưỡi le ra, mắt chớp chớp tỏ vẻ không hiểu và trẻ con, Băng chạy biến vào trong nhà.
Ông ta đứng im một chỗ, mặt ông ta đang đỏ dần lên, mắt ông ta ngập tràn hình ảnh nhỏ bé của Băng.
Trong nắng vàng, trong sắc lá của hoa và của cây, ông ta ngỡ tưởng Băng là tiên nữ.
Trên môi ông ta xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, một nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay.
Vuốt tóc, ông ta bối rối không nói nên lời, cũng không hiểu chính mình nữa.
Lúc nãy vừa mới bảo bản thân là hãy tránh xa Băng ra nhưng chỉ bằng mấy cử chỉ đáng yêu của Băng, ông ta hoàn toàn quên sạch những gì mà mình vừa mới nghĩ, cũng quên luôn lý do vì sao mình lại lấy Băng, mà chỉ cần biết Băng là vợ của mình, là người đã ình những cảm xúc mãnh liệt và rung động.
Phải chăng ông ta đã bị điên rồi ?
Chạy vọt lên lầu, vứt túi sách lên giường. Băng phóng thẳng vào phòng tắm.
Lúc này Băng chỉ có một nguyện ước duy nhất là có thể gột bỏ hết những mỹ phẩm vào mùi nước hoa mà bốn cô gái ở cửa hàng Á Âu đã bôi lên cơ thể mình.
Vừa tắm Băng vừa hát nho nhỏ, tiếng ca lảnh lót, dễ thương và ngọt ngào vang lên.
Nếu như vào những ngày khác, ông ta thế nào cũng phải uống xong ly cà phê mới lên lầu, nhưng kể từ khi lấy Băng, hình như thói quen này đang dần thay đổi, ông ta thích dành nhiều thời gian ở bên Băng hơn.
Tiếng hát hòa lẫn tiếng nước chảy trong phòng tắm làm ông ta chú ý.
Mặc dù đã từng một lần nghe Băng vừa hát vừa tắm nhưng ông ta vẫn thấy ngạc nhiên và hiếu kì.
Lúng túng không biết mình nên làm gì, ông ta đành bước lại gần cửa sổ rồi dõi mắt ra bên ngoài ngắm khu vườn ở phía dưới.
Vò đầu, ông ta không hiểu tại sao mình lại lúng túng, lại bối rồi, lại không tài nào phán đoán được chính xác cảm giác của mình lúc này là gì ?
Tại sao ông ta lại có hành động rụt rè và ngượng ngùng như một tân nương bước vào phòng hoa chúc thế này ?
Đây chẳng phải là căn phòng ông ta vẫn sống, vẫn ngủ ở đây hay sao ?
Từ trong phòng tắm Băng bước ra ngoài.
Do không biết là ông ta đang đứng ở trong phòng và đang nhìn mình từ vị trí gần cửa sổ.
Băng vô tư bước gần đến tủ quần áo.
Lúc nãy Băng chỉ có ý nghĩ duy nhất là gột rửa hết những mùi vị khó chịu trên cơ thể nên không kịp mở tủ lấy quần áo, thành ra Băng chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm quanh mình, cùng với một chiếc khăn đang vấn tóc ở trên đầu.
Chân trần, Băng sải bước trên nền gạch trông giống như một cô người mẫu đang quản cáo một sản phẩm sữa tắm của một hãng mỹ phẩm nào đó.
Cầm tay nắm cửa, Băng cố mở cửa tủ.
Một giây, hai giây, ba giây, Băng càng cố cánh cửa tủ càng không mở được.
Vốn không phải thục nữ, lại nghĩ trong phòng ngủ không có ai, nên Băng dơ chân lên đạp mạnh vào cánh cửa tủ quần áo, miệng rì rầm.
_Tủ quần áo chết tiệt ! Có mau mở ra cho bản cô nương lấy quần áo không hả ?
Đứng ở cuối phòng gần cửa sổ, đầu tiên ông ta tròn xoe mắt nhìn vợ, khuôn mặt hơi đỏ khi thấy vợ trong chiếc khăn tắm quyến rũ và khêu gợi, sau khi thấy vợ hành động giống như một tiểu côn đồ, miệng ông ta dần dần nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Băng càng đá, càng chửu, ông ta càng buồn cười, bây giờ nụ cười đã gần rộng mở đến tận mai tai.
Không dám làm phiền đến nhã hứng của vợ, ông ta bịt miệng, tiếng cười bị giữ chặt trong cổ họng.
Khi nụ cười nở rộng trên môi ông ta, khuôn mặt ông bừng sáng rực rỡ như ánh bình minh trong nắng chiều.
Nếu ai bắt gặp ánh mắt, khuôn mặt và nụ cười của ông ta bây giờ lại tưởng mình đang trông thấy một thiên thần.