Bạn đang đọc Định Mệnh Trái Ngang – Chương 40
Cả đời Băng cũng chưa từng trải qua những khổ hình như thế.
Đầu tiên họ không nể nang gì Băng mà hung hăng bước lại lột hệt đồ trên người Băng, họ thấy thế vẫn còn chưa đủ khiến cho Băng sợ chết khiếp, họ bắt Băng phải đi tắm, đi mát xa.
“Hu hu hu !”
Băng hết khóc, rồi lại gào lên, họ cũng mặc, cũng không quan tâm.
Mệnh lệnh và yêu cầu của ông ta là Trời nên họ không thể không tuân theo.
Tắm xong cho Băng, họ bắt đầu tiến hành lột da mặt, tẩy lông và bôi những thứ mà Băng phải bịt mũi và kêu ầm lên vì không chịu đựng những hương thơm nồng nặc xông lên mũi mình.
Trước kia dù có bị đánh thâm tím thân thể, và quần một trận với bọn trẻ ở cô nhi viện, Băng cũng không mệt thế này.
Băng phải ngồi hơn một tiếng đồng hồ dưới máy hấp dầu, da đầu đau điếng vì Băng vặn vẹo mãi không yên.
Băng là khách hàng kì lạ nhất mà họ từng gặp.
Trong khi các quý cô khác vui sướng và hạnh phúc vì được chăm sóc đến tận răng, Băng lại tưởng họ đang mang mình ra xẻo từng miếng thịt trên cơ thể.
Sau khi làm xong cái việc được gọi là tu bổ và nâng cao nhan sắc, Băng bị họ ướm thử hết bộ đồ này đến bộ váy khác.
Băng nghiến răng ken két, lòng không ngừng nguyền rủa và chửu thầm Hoàng Trọng Quân.
Nếu ánh mắt, khuôn mặt và những lời oán hận của Băng có thể giết người và có thể bay xa hàng vạn dặm, Băng đã giết chết ông ta không dưới một nghìn lần.
Bốn giờ chiều, Băng đã biến thành một công chúa mỹ lệ.
Trong khi bốn cô nhân viên tận tình phục vụ và chăm sóc Băng cả một buổi chiều hoan hỉ và sung sướng cười tươi ngắm nghía công sức tác phẩm hoàn hảo của mình.
Băng lại mệt phờ người, mặt ỉu xìu như bị mắng oan.
Đẩy Băng đứng trước tấm gương lớn ở giữa phòng, một cô nhân viên vui vẻ bảo Băng.
_Em ngắm thử xem.
Băng mệt mỏi mở mắt nhìn cô gái đang đứng im nhìn mình trong gương.
Phản ứng đầu tiên của Băng là hét to lên.
_Yêu quái !
Bốn cô nhân viên bị tiếng hét lảnh lót của Băng làm cho sợ chết khiếp.
Đầu tiên họ hốt hoảng ngó xung quanh xem có con yêu quái nào lạc ra từ bộ truyện “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh không ?
Sau khi xác minh là không có, họ thở phào nhẹ nhõm.
Băng run run chỉ tay vào hình bóng của mình trong gương.
_Ai…ai kia ?
Bốn cô nhân viên bây giờ mới hiểu người mà Băng khiếp sợ chính là hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, họ che miệng cười khúc khích.
Không ngờ Băng lại trẻ con và đáng yêu như thế.
Lẽ ra khi thấy minh bỗng dưng trở nên xinh đẹp quyến rũ đến mê người thế này, Băng phải vui sướng và hạnh phúc mới đúng ?
Tại sao Băng lại khiếp sợ, lại hét toáng lên như gặp phải quỷ ?
Lẽ nào Băng thích hình dáng lôi thôi, lếch thếch của mình trước kia ?
Băng không chỉ là một khách hàng kì lạ, mà còn là một cô gái có sở thích ăn mặc và có kiểu suy nghĩ khác người hiếm có.
Băng cúi xuống nhìn chiếc váy màu xanh dương dài ngang gối, đang thướt tha khua nhẹ gấu váy, nhìn chiếc giày cao gót màu trắng của mình mà ớn, mà than thầm, mà kêu than.
_Quần áo của em đâu ?
Băng nén giận hỏi.
_Chị đã mang đi bỏ ngoài thúng rác rồi.
_Sao ?
Băng hét lên thất thanh.
Ông lấy đầu, Băng chán nản hỏi.
_Sao chị lại ném bỏ đồ của em ?
Chị nhân viên phì cười đáp.
_Ông Hoàng dặn bọn chị là không được để em mặc bộ đồ đó đi ra khỏi cửa hàng, nếu không ông ấy sẽ đuổi việc hết bọn chị.
Lúc đầu mấy cô nhân viên còn mỉm cười, nhưng ngay sau đó họ lại buồn rầu nhìn Băng như mong và hy vọng Băng hiểu cho hoàn cảnh của họ.
Họ chỉ là nhân viên dưới quyền, chỉ là người đi làm công, nếu không làm hài lòng chủ nhân, họ có nguy cơ bị tống ra ngoài đường.
Băng là một cô gái tốt bụng và lương thiện, Băng làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn người khác vì mình mà bị liên lụy và bị mắng oan.
_Cửa hàng này là của Hoàng Trọng Quân ?
_Đúng, em không biết sao ?
Chị nhân viên có khuôn mặt tròn trĩnh như cái bánh rán nghi hoặc hỏi Băng.
_Em không biết.
Băng kêu khổ.
Xem ra không nghe lời ông ta cũng không được nữa rồi.
Nhìn bốn chị nhân viên dễ thương, vui tính và tốt bụng đang đứng im nhìn mình thế này, Băng không nỡ khiến trái tim nhỏ bé của họ bị văng ra ngoài khi mình cứ cố tình làm trái lời của ông ta đến cùng.
Băng chán ngán nhìn kĩ hình ảnh của mình trong gương.
Ngay cả chính mình, Băng cũng không nhận ra. Băng bây giờ khác quá.
Khuôn mặt được đánh một lớp phấn mỏng, do nước da của Băng đã trắng hồng rồi nên không cần phải trang điểm nhiều, đôi lông mày thanh tú, mắt long lanh, đôi môi được tô một ít son bóng, mái tóc suôn mềm buông rũ xuống bờ vai.
Nhìn Băng lúc này, mọi người phải thốt lên hai từ “mỹ nhân”, còn Băng sau khi nhận xét sắc đẹp của mình, Băng chỉ thấy mình giống yêu quái hơn giống người.
Tiếng kêu lảnh lót của một cô nhân viên trong cửa hàng.
_Ông Hoàng đến rồi !
Băng giật mình quay lại nhìn người đàn ông đang đứng phía sau lưng mình.
Khi bắt gặp ánh mắt ông ta đang nhìn mình chằm chằm, Băng đỏ bừng mặt, ánh mặt bối rối vội cụp xuống, trái tim đập thật nhanh.
Cả đời Băng, cũng chưa có lúc nào cảm thấy xấu hổ và bối rối như lúc này.
Băng cảm thấy mình chẳng khác gì một món hàng để người ta đem ra sờ mó và mua bán.
Cảm giác lúc này của ông ta là sững sờ không dám tin.
Ông ta đã từng gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp và quyến rũ nhưng một cô gái có khí chất thanh cao và tao nhã giống như Băng thì ông ta chưa từng gặp bao giờ.
Tuy Băng đứng ở ngay trước mắt, mà ông ta lại tưởng Băng chỉ là ảo ảnh, là hình bóng không có thực.
Công chúa !
Đúng ! Lúc này Băng là cô công chúa nhỏ bé, là cô vợ mà ông ta không muốn yêu, nhưng không thể điều khiển được con tim của mình.
Ông ta đã rung động, đã mê say.
Càng ngắm nhìn Băng, ông ta càng không thể rời mắt khỏi khuôn mặt và chiếc váy đang ôm khít lấy thân hình nhỏ bé và quyến rũ của Băng.
Quá đẹp !
Trái tim ông ta đang không ngừng đập nhanh lên, mặt ông ta cũng bắt đầu chuyển màu, ngay cả ánh mắt cũng không thể lạnh lẽo mà nhìn Băng.
Ông ta đang nhìn Băng bằng ánh mắt si mê và ngưỡng mộ.
Thấy ông ta cứ nhìn mình mãi mà không chịu mở miệng nói gì, vừa bực mình, vừa tức giận vì bị hành cả ngày hôm nay và bị ông ta bắt phải làm những việc mà từ trước đến nay mình chưa từng làm, vừa xấu hổ vì bốn cô gái kia cứ che miệng cười khúc khích mãi.
Chịu hết nổi, Băng đùng đùng bỏ đi.
Ông ta giật mình, vội thu ánh mắt và khuôn mặt đang nhìn vợ như một thằng ngố của mình lại, ông ta lên tiếng hỏi một cô nhân viên đứng gần.
_Bà chủ đâu ?
_Dạ, Bà chủ đang chờ ông ở dưới lầu.
Ông ta tự sỉ vả bản thân mình, chỉ vì muốn nhìn thấy Băng, muốn xem Băng thay đổi như thế nào khi mặc váy, ông ta đã hỏi ngay căn phòng mà Băng đang được chăm sóc, rồi đi lên như một thằng ngố, để rồi nhận ra bản thân mình đang hành động không giống với ngày thường một chút nào.
Than chán, bực mình chán, ông ta quay lưng đi tìm bà chủ của cửa hàng Á Âu này.
Thực ra cửa hàng này là của ông ta, do ông ta đầu tư tiền và vốn vào, nhưng người quản lý là một người khác.
Ông ta là người làm ăn lớn, một người như ông ta làm sao có thể hạ mình đi quản lý một cửa hàng nhỏ.
Tuy không cần thiết nhưng chỉ cần có tiền, ông ta có thể thuê ình một nhân viên giỏi thay mặt ông ta quản lý cửa hàng.
Người mà ông ta thuê là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cô ta là Lý Mộ Hương, một người nổi tiếng trong giới thời trang và một người mẫu được nhiều hãng mỹ phẩm thuê để quảng cáo cho sản phẩm của họ.
Lẽ ra cô ta vẫn tiếp tục con đường biểu diễn thời trang của mình, nhưng nhận thấy nghề người mẫu không bền lâu, lại là người yêu gia đình hơn yêu sàn catwalk nên từ bỏ sự nghiệp biểu diễn thời trang để trở thành một người vợ đảm đang của một doanh nhân và một nhân viên xuất sắc của ông ta.
Lý do vì sao cô ta không chịu ở nhà hưởng vinh hoa phú quý và an nhàn sung sướng mà lại muốn đi làm thì chỉ có mình cô ta mới giải thích nổi.
Ngay cả ông chồng dù có thuyết phục vợ cũng vô ích.
Lý Mộ Hương là một người phụ nữ sống có nguyên tắc và chung thủy nên ông chồng dù có không hài lòng cho vợ đi làm cũng không lo sợ bị vợ cho cắm sừng.