Bạn đang đọc Định Mệnh Trái Ngang – Chương 22
Ông ta cười nhạt, giọng ấp úng sợ hãi và run rẩy của bà giúp việc đã tố cáo tất cả.
Bà giúp việc thấy miệng mình đắng nghét, mồ hôi tuôn ròng ròng.
_Cô…cô ấy đi rồi.
Bà giúp việc lấy hết sức bình sinh ra để nói.
Bà giúp việc biết ông ta từ xưa đến nay ghét nhất là việc bị người khác lừa dối nên thành khẩn nói hết sự thật cho ông ta nghe.
_Đi đâu ?
_Tôi..tôi không biết.
Nếu không nghĩ mình đã già, có lẽ bà giúp việc đã khóc nấc lên như một đứa trẻ con mới lớn.
_Không biết ?
Ông ta lạnh lùng hỏi, giọng của ông ta không rõ giận hay đang vui.
_Người vệ sĩ mà tôi bảo ở lại trông chừng cô ấy đâu ?
_Cậu..cậu đã đến trường học tìm cô ấy rồi.
Đây là câu duy nhất, bà giúp việc mới nói gãy gọn từ đầu đến cuối.
Ông ta không nói gì thêm nữa, cúp máy, mắt nhìn thẳng ra phía trước, môi nhếch lên, ông ta nghiến răng.
_Lâm Nhã Băng ! Cô được lắm, cô dám chọc tức và thách thức tôi, để xem tôi sẽ làm gì cô.
Cầm cặp da màu đen, mở cửa, bước ra ngoài, vừa đi ông ta vừa nghĩ.
Hành động bỏ trốn, và chạy thoát khỏi gọng kìm của mình khiến cho ông ta vừa cảm thấy tức giận vì không quản lý nổi một cô vợ nhỏ bé, vừa cảm thấy thú vị.
Tuy rằng ai cũng mong mình lấy được một cô vợ dễ bảo và nghe lời, nhưng lúc nào cũng chỉ biết nghe lời và răm rắp làm theo mệnh lệnh của mình, khiến cho người khác cảm tưởng đang lấy phải một người máy.
Băng là một cô vợ khó chiều, nghịch ngợm và quậy phá, hành động bỏ trốn, và lừa đảo sáng nay đã cho ông ta thấy những ngày sắp tới đây, ông ta sẽ phải rất đau đầu mới có thể quản lý nổi Băng.
Nếu không thông minh, kiên trì và nhạy bén, Băng sẽ đè đầu cưỡi cổ, sẽ sải cánh tung bay như những con chim đang tự do vùng vẫy trên bầu trời.
Ngước nhìn bầu Trời trong xanh trong nắng mai, ông ta cười nhạt.
_Cô tưởng tôi sẽ để cho cô tự do bay nhảy ở bên ngoài sao ? Cô càng muốn tự do, tôi càng muốn nhốt cô bằng được, để xem khi suốt ngày phải ở nhà, phải nhìn thấy tôi, cô sẽ làm được gì ?
Một ý nghĩ tàn nhẫn và lạnh lùng vừa lướt qua đầu ông ta, mắt ông ta lóe sáng, mặt âm trầm lạnh lẽo.
Từ xa, Phúc đang đi nhanh về phía ông ta.
_Lái xe đưa tôi đến trường đại học Thiên Hùng.
_Vâng, thưa anh.
Biết ông ta đến đó để gặp Băng, nên Phúc cũng không tò mò muốn hỏi gì, mà dù có thắc mắc, Phúc cũng không muốn hỏi.
Làm việc ba năm cạnh ông ta đã giúp cho Phúc hiểu rõ công việc, hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và ông ta chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên dưới quyền.
Cánh cửa thang máy mở ra, ông ta cùng Phúc bước vào trong.
Mấy nhân viên trong thang máy nhìn thấy ông ta vội cúi cầu xuống chào, ông ta lạnh lùng không nói gì.
Họ hiểu tính cách ông chủ của tập đoàn Hoàng Thị vốn là con người lạnh lùng, và cao ngạo nên không hy vọng được nhìn thấy một nụ cười, hay được nghe ông ta mở miệng chào lại mình, thậm chí ngay cả một cái gật đầu và liếc mắt cũng không.
Họ chỉ ước ao ông ta không lừ mắt nhìn họ, hay tức giận mà xa thải họ là họ đã mừng và tạ ơn ông ta lắm rồi.
Phúc bấm nút xuống tầng trệt.
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại.
Trong thang máy giờ chỉ còn lại ông ta và Phúc.
Dù họ có muốn đi chung, cũng sợ hãi không dám đi.
Ông ta im lặng không nói gì, nên Phúc cũng không nói gì.
Mười lăm giây sau.
_Reng.
Cánh cửa thang máy mở ra.
Chờ ông ta bước ra trước, Phúc lững thững bước theo sau.
Giữa hai người bọn họ đã hình thành nên một quán tính không nói nên lời.
Phúc là người duy nhất làm việc với ông ta được ba năm, còn đâu ông ta luôn xa thải những trợ lý trong vòng chưa đầy mấy tháng.
Nhân viên trong công ty luôn nhìn Phúc bằng con mắt ghen tị và nể phục.
Có thể làm việc dưới quyền ông ta lâu như thế cũng đủ biết ông ta đánh giá cao tài năng của Phúc nhiều như thế nào.
Mở cửa xe ô tô, chờ ông ta trèo vào trong, Phúc nhanh chóng lái xe đi.
Trên đường đi, ông ta vẫn im lặng không nói gì, Phúc tập trung vào lái xe, cả hai giống như hai pho tượng sống.
Tập đoàn Hoàng Thị được hình thành cách đây hơn mười năm.
Trước kia chỉ là một công ty nhỏ bé luôn thiếu nợ và làm ăn thua lỗ nhưng từ khi vào tay Hoàng Trọng Quân chỉ trong vòng ba năm, công ty dần lớn mạnh và trở nên nổi tiếng như bây giờ.
Về đời tư của Hoàng Trọng Quân không mấy ai biết, ngay cả báo chí cũng không moi được tin tức gì.
Hoàng Trọng Quân rất ít khi xuất hiện trên báo chí, cũng ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc chiêu đãi tại tư gia của các doanh nhân khác.
Ông ta chỉ thích sống lặng lẽ, thích không bị ai làm phiền và quấy rầy.
Nếu không phải đến công ty, ông ta thường xuyên ở nhà đọc sách, nghiên cứu các hợp đồng, uống cà phê và đi ngủ.
Nói thì không ai dám tin, một doanh nhân thành đạt và giàu có như ông ta lại chọn một cuộc sống của một thầy tu như thế nhưng đó là sở thích và phong cách sống của ông ta.
Chỉ có người thân thiết và quen biết với ông ta mới hiểu, còn người ngoài thì không thể biết được.
Trường học Thiên Hùng hiện dần lên trong tầm mắt.
Đang lái xe, Phúc lên tiếng hỏi.
_Anh muốn em lái xe vào cổng trường, hay đứng đợi ở đây ?
_Lái xe vào cổng trường.
Phúc hiểu ý, chiếc xe ô tô từ từ tiến vào cổng trường, cách cánh cổng màu xanh nhạt hai mét, xe ô tô dừng lại.
Thấy ông ta không bảo mình xuống mở cửa xe, nên Phúc ngồi im.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học buổi sáng kết thúc, từng tốp sinh viên ùa ra cổng trường.
Tiếng nói, tiếng cười, tiếng đùa giỡn phút chốc làm không gian yên ắng xung quanh bỗng ồn ào và náo nhiệt hẳn lên.
Từng tốp, từng tốp sinh viên đi từ trong sân trường ra ngoài cổng.
Do không phải lần đầu tiên họ trông thấy một chiếc xe ô tô nên họ không ngạc nhiên lắm, họ nghĩ chắc một giáo viên nào đó ở trường đang chờ đồng nghiệp hay người thân của mình.
Ông ta định không chú ý đến họ nhưng nếu không nhìn ông ta sẽ không biết khi nào cô vợ bé nhỏ của mình mới tan trường hay là đã đi về rồi nên đành phải từ bỏ thói quen không chú ý đến người khác.
Một tốp, rồi lại một tốp, cứ thế, họ đã đi ra gần hết mà ông ta vẫn không thấy Băng đâu.
Tưởng rằng sáng nay Băng không đi học mà đang trốn ở nhà trọ với Hoa, đang định bảo Phúc quay xe đi về, ông ta thấy Băng đang cùng Hoa và một chàng trai lạ đang đi từ trong sân trường đi ra cổng.
Băng cười thật tươi, nụ cười mà ông ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch sang một bên.
Điều làm cho ông ta tức giận và bực mình nhất là Băng chẳng những ban cho chàng trai kia nụ cười quyến rũ và trong sáng của mình, Băng còn hung hăng vẹo tai cậu ta.
Mặt ông ta lạnh băng, ánh mắt rực lửa hận.
Thấy Băng không những không biết điều buông anh ta, Băng còn khoác vai cậu ta, đánh vào bụng cậu ta như hai người bạn gái với nhau.
Trước khi ông ta kịp nghĩ gì, ông ta lạnh lùng mở cửa, từng bước từng bước, ông ta bước gần lại hai kẻ không sợ trời không sợ đất kia.
Nụ cười trên môi Hoa vụt tắt, mặt Hoa trắng nhợt, mồ hôi tuôn trào, mắt kinh sợ nhìn ông ta, tay run run, suýt chút nữa, Hoa buông rơi tay lái.
Thấy Hoa đứng im mà không chịu bước tiếp, Băng cau mày hỏi.
_Cậu đang làm gì thế ? Còn không mau dắt xe đi tiếp đi.
Nhìn biểu hiện hốt hoảng cực độ của Hoa, mắt Hoa ngân ngấn nước, Băng vội quay lại nhìn theo ánh mắt Hoa.
Khi chạm phải ánh mắt đáng sợ, sâu thăm thẳm, và khuôn mặt lạnh lùng của ông ta, Băng lập tức cứng miệng, chân run run, ngay lúc này Băng muốn co giò chạy trốn.
Băng ảo não kêu khổ, cứ tưởng có thể thoát khỏi sự quản thúc của ông ta trong vòng một ngày, ai ngờ ông ta lại đến tận đây để tìm.
_Lên xe !
Ông ta lạnh lùng ra lệnh.
Băng không nói không rằng quay mình bỏ đi luôn.
Ông ta nhếch mép.
_Cô muốn tôi mời bạn của cô về nhà tôi chơi đúng không ?
Băng dừng lại đột ngột.
Cứ mỗi lần ông ta nhắc đến Hoa, dù ông ta có yêu cầu Băng quỳ xuống lạy ông ta, Băng cũng tình nguyện làm.
Băng giận run, nhưng phản kháng vô hiệu.
Mỉm cười chấn an cô bạn thân, và cậu em trai dễ mến, Băng nói.
_Hai người cứ về trước đi. Mình đi đây.
Hoa sụt sịt.
_Cậu…cậu bảo trọng.
Băng cười ủ rũ.
_Biết rồi. Cậu cũng thế.
Từ lúc nãy đến giờ, Trọng Sinh vẫn không hiểu người đàn ông đáng sợ này và Băng có quan hệ gì mà ông ta chỉ cần nói có hai câu, Băng phải răm rắp nghe lời như thế ?
Thấy Băng đang tiến lại gần chiếc xe ô tô màu đen, Trọng Sinh ngơ ngác hỏi Hoa.
_Chị ! Chuyện này là thế nào ?
Hoa giục.
_Đi thôi !
Ông ta thấy Băng đã chịu thua không còn dám phản kháng lại nên ngay sau khi bước đi, ông ta cũng quay mình bỏ đi.
Phúc lịch sự mở cửa xe cho cả hai.
Băng nghiến răng nghiến lợi nhìn Phúc như muốn băm Phúc ra muôn nghìn mảnh.
Phúc cười khổ, tự dưng lại bị trút giận oan lên đầu.