Bạn đang đọc Định Mệnh Trái Ngang – Chương 17
Mắt Băng tràn ngập thống khổ và cô đơn, từng giọt nước mặt tủi nhục rơi trên má Băng.
Băng khóc cũng đến cạn khô, khóc cũng đến hao mòn, khóc đến nỗi mắt nhìn thứ gì cùng mờ nhạt.
Băng nhắm mắt lại, hình ảnh nụ cười của Hoa, ánh mắt khích lệ và tin tưởng của Hoa xuất hiện trong tâm trí.
Băng nhớ đến những đứa trẻ đáng thương, thơ ngây và nghịch ngợm ở trại trẻ mồ côi, nhớ đến khuôn mặt hiền từ, phúc hậu và ánh mắt ngập tràn tình thương của các sơ.
Đúng !
Có thể ông ta và mọi người không coi trọng Băng, họ tìm cách hạ nhục và dùng lời lẽ để sỉ nhục Băng, đối xử với Băng không ra gì nhưng Băng đâu phải là đã mất hết.
Chẳng phải Băng vẫn còn Hoa, còn các em nhỏ thơ ngây, còn các sơ ở tu viện yêu thương, chăm sóc và lúc nào cũng nhớ đến Băng là gì ?
Lau nước mắt trên má, hít một hơi thật sâu, mắt Băng rực sáng, tuy vẫn còn long lanh lệ nhưng đã kiên cường hơn.
Băng tự nhủ với lòng là hãy cố lên, Băng còn tương lai đang chờ ở phía trước, chỉ cần cố gắng, có mục tiêu, Băng nhất định sẽ thành công.
Chỉ cần thành công, Băng sẽ cho ông ta và mọi người thấy, Băng không phải là một cô gái hèn kém và nhu nhược.
Chỉ còn một năm nữa thôi, Băng sẽ chính thức ra trường.
Băng muốn mình phải thành đạt, phải nổi tiếng, khi đã có tiền, Băng sẽ trả hết món nợ mà hôm nay Băng nợ ông ta, sau đó sẽ ra đi.
Băng không muốn sống với một người chồng khinh ghét, và sỉ nhục mình.
Băng thà sống cô độc cả đời còn hơn mang tiếng có chồng mà như đang sống trong địa ngục thế này.
Lòng đã quyết, Băng hỏi ông ta.
_Nếu ông đã nói hết những yêu cầu của ông rồi, ông có thể nói cho biết phòng của tôi ở đâu được không ?
Ông ta kinh ngạc nhìn Băng, lúc nãy Băng còn khóc lóc, còn lộ ra khuôn mặt và ánh mắt bi thương, nay lại lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.
Ông ta bắt đầu tò mò và muốn tìm hiểu về con người thật của Băng.
_Cô muốn ngủ ở phòng nào ?
Băng bực mình đáp.
_Ông tưởng là tôi muốn mà được sao ? Ông còn không nói mau, hay là ông muốn tôi dựng một túp lều rồi sống ở sau vườn ?
Nghe Băng nói, ông ta ra lực ở cánh tay.
Mặc dù đau muốn hét lên một tiếng nhưng Băng cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu nào. Băng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt ông ta.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt ngập nước của Bằng, lòng ông ta trùng xuống, cánh tay từ từ nới lỏng.
Thay vì đối xử thô bạo với Băng, ông ta lại dùng tay vuốt nhẹ lên gò má trắng mịn và thấm đẫm nước mắt của Băng.
_Cô hỏi câu này có hơi bị thừa không ? Chúng ta là vợ chồng thì đương nhiên phải ngủ cùng với nhau rồi chứ ?
Mặt Băng phút trắng, phút đỏ, phút tái nhợt.
Trăm ngàn vạn lần, Băng không dám nghĩ là sẽ ngủ cùng với ông ta, lại cùng ông ta chia sẻ một chiếc giường.
Tuyệt đối không !
Băng không muốn điều này xảy ra.
Quan sát vẻ mặt sợ hãi và hốt hoảng cực độ của Băng, đúng như ý mình nên ông ta cười nhạt.
_Thế nào, cô có điều gì muốn nói sao ?
Băng nuốt nước bọt, cổ họng khô đắng.
_Tôi…tôi nghĩ là hai chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi nên đâu nhất thiết phải ngủ cùng với nhau.
_Cô chê tôi không xứng với cô hay cô lo sợ điều gì ?
Khi nói những lời này, ông ta nhìn thẳng vào mặt Băng, ánh mắt ông ta sắc như dao.
Lúc nãy Băng mạnh mẽ như thế, nhưng lúc này ý chí đã tiêu tan đi đâu hết cả.
_Tôi…tôi không có ý đó.
_Vậy cô có ý gì ?
Ông ta nhất quyết bức Băng đến đường cùng.
Băng lắc đầu.
_Không…không có gì.
_Cô đồng ý ?
Băng có thể nói thế nào đây ?
Chẳng lẽ Băng nói tôi không đồng ý và ông biến đi ?
Đây đâu phải là nhà Băng, ông ta cũng đâu phải là một ông chồng bình thường.
Lấy phải một người như ông ta coi như số của Băng xui xẻo và không gặp may.
Từ nay về sau, ông ta bảo Băng đi hướng Tây, Băng tuyệt đối không được đi hướng Đông nếu không những gì mà ông ta muốn dành cho Băng sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta không thích hành hạ trực tiếp lên Băng mà thích trút hết lên đầu những người thân và bạn bè tốt của Băng.
Một cô gái trọng tình cảm như Băng làm sao có thể bỏ mặc sống chết của họ không lo.
Cuối cùng người dành chiến thắng và làm chủ mọi việc vẫn mãi là ông ta.
Băng chỉ là một con rối, và một người vợ núp bóng của ông ta mà thôi.
Băng được bà giúp việc dẫn lên phòng của ông ta.
Khi cánh cửa phòng mở ra, Băng choáng váng, cả đời Băng cũng chưa từng nhìn thấy căn phòng nào đẹp đẽ và sang trọng như căn phòng này.
Căn phòng được sơn thành hai màu, màu trắng và màu xám.
Băng ước tính căn phòng phải rộng hơn hai chục mét vuông, bức tường đối diện hai bên được quét sơn màu rêu, ở giữa vẽ hình một tia sét giống như chiếc áo của một siêu nhân trong phim mà Băng đã từng xem.
Trên tường treo nhiều tranh phong cảnh và tranh sơn dầu, là một người yêu nghệ thuật, lại thích chụp ảnh nên Băng rất am hiểu về nghệ thuật vẽ tranh.
Băng say sưa ngắm từng bừng tranh một, ánh mắt vui sướng tìm thấy hai bức tranh quý giá và nổi tiếng mà mình yêu thích nhưng chưa có cơ hội được thưởng thức và trực tiếp nhìn bằng mắt thế này, nay phát hiện chúng được treo trong phòng của ông ta khiến Băng muốn hét to lên vì hạnh phúc.
Lúc này Băng hoàn toàn quên hết những bực tức, uất ức và phẫn nộ mà Băng phải chịu đựng, khi đã đắm chìm vào thế giới nghệ thuật, trong đầu Băng chỉ có duy nhất cái đẹp ở trước mắt.
Trong phòng ông ta còn có vô số những thứ lạ mắt, sang trọng và tinh tế nhưng Băng không quan tâm, cũng không chú ý đến. Băng chỉ thấy có mỗi mấy bức tranh của ông ta là thích thú và lọt vào mắt mình.
Bà giúp việc thấy Băng cứ ngây người, ngẩn ngơ nhìn một bức tranh, bà không tài nào hiểu được những nét vẽ kì quái và hình thù lung tung đó thì có gì hấp dẫn và đẹp mắt mà Băng say mê như thế.
Băng mải ngắm đến nỗi ông ta đứng bên cạnh Băng từ lúc nào rồi mà Băng vẫn không hay.
_Cô thích bức tranh này ?
_Đúng.
Băng vô thức trả lời. Băng tưởng đang nói chuyện với chính mình.
Ông ta ngạc nhiên khi thấy cô vợ mình cũng mê tranh ảnh.
_Cô biết bức tranh này là vẽ không ?
_Biết.
_Ai ?
_Picasso.
Khóe miệng ông ta nhếch lên.
_Cô tin chắc là tác phẩm này của Picasso.
_Đúng.
Ông ta chưa kịp lên tiếng phản bác.
Mắt vẫn không nhìn bức tranh, Băng nói luôn.
_Tuy bức tranh này theo trường phái của Picasso, thậm chí tranh cũng là do ông vẽ nhưng thực ra bức tranh này chỉ là do người họa sĩ vẽ lại, tuy có giống thật nhưng vẫn chỉ là đồ giả, nói cách khác đây là hàng nhái.