Bạn đang đọc Định Mệnh Trái Ngang – Chương 1
Lâm Nhã Băng năm nay hai mươi tuổi, cao 1m65, tính tình trẻ con ưa nổi loạn, nước da trắng hồng, đôi môi ánh đào lúc nào cũng đỏ mọng, ánh mắt long lanh tinh nghịch, lông mày hình cánh phượng, khuôn mặt trái xoa khả ái xinh đẹp.
Nhìn Băng cho người khác cảm giác đang chạm vào một công chúa được sinh ra và lớn lên trong một tòa lâu đài của một vương quốc nào đó.
Nhưng Băng không được may mắn như thế, ngay từ khi lên năm tuổi Băng đã mồ côi cha mẹ, Băng không biết cha mẹ ruột của mình là ai và lý do vì sao mình lại phải sống trong cô nhi viện cho đến năm mười tám tuổi.
Cả tuổi ấu thơ, Băng phải học cách tự sinh tồn, học cách tự lập, tự rèn luyện bản thân mình.
Tuy rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng nhưng vốn là người lạc quan, lại yêu đời nên Băng không cảm thấy cuộc sống của mình là địa ngục mà ngược lại từng ngày trôi qua, Băng đều tận hưởng từng giây từng phút để sống và làm những việc mà Băng thích.
Sở thích lớn nhất của Băng là chụp ảnh và viết lách.
Băng thường hay lang thang khắp các con đường và khắp nơi để chụp ảnh và lưu lại mọi cảnh vật xung quanh mình vào ống kính.
Băng cũng ghi lại những điều tai nghe mắt thấy để lấy tư liệu cho những tác phẩm sắp tới.
Mặc dù mới hai mươi tuổi nhưng Băng đã xuất bản được hai cuốn sách và có vô số bức ảnh nổi tiếng.
Tuy thu được không ít tiền bạc nhưng Băng lúc nào cũng rỗng túi, với một người vô lo vô nghĩ như Băng thì chuyện để dành dụm tiền bạc và lo ngày mai chết đói là không hề có.
Băng không coi những thứ đó vào đâu, nếu quá khó khăn, Băng sẽ không ngần ngại quay trở về cô nhi viện, ăn vài bữa và ở lại chơi mấy hôm, sau đó sẽ tìm cách kiếm ra tiền sau.
Mẹ bề trên ở tu viện luôn lắc đầu chịu thua trước tính cách có một không hai của Băng. Nhưng vì Băng là một cô gái dễ thương, hay cười và tốt bụng nên ai cũng quý mến và thương yêu.
Mỗi lần kiếm được tiền, Băng đều gửi về cô nhi viên giúp các em nhỏ ở đây.
Băng thương cho số phận côi cút, không nhà không cửa, và thiếu vắng tình thương cha mẹ của các em.
Băng thấy chúng cũng đáng thương, cũng tội nghiệp như mình, nên ngay từ khi còn nhỏ, Băng từng hứa với lòng là chỉ cần mai sau khi lớn lên, khi đã làm ra tiền, Băng sẽ cùng các mẹ bề trên chung tay gánh vác lo cho các em.
Cũng may Băng là một người có nhiều tài vặt nên không đến nỗi không thể kiếm ra tiền và đủ sức lo cho các em được một phần nào đó.
Ngồi trên tàu, Băng toàn thân đau nhức, chơi cả ngày hôm qua với các em nên hôm nay Băng đi không nổi.
Nếu không phải vì cuộc gọi của ông sếp trong tòa soạn báo, Băng đã không phải gấp gáp đi về thế này.
Nằm dài trên ghế đá. Băng càu nhàu.
Chết tiệt ! Sắp nghỉ Tết đến nơi rồi mà ông ta vẫn không tha ình. Chẳng phải mình đã nộp bài viết cho tuần sau là gì ? Sao ông ta còn gọi mình về gấp như thế, được hay có một vụ án nào đó mới nên ông ta mới cần đến mình ?
Nghĩ đến đây, Băng tươi tỉnh hẳn. Băng vốn là người ưa mạo hiểm, lại thích phiêu lưu nên thường xuyên đi công tác ở bên ngoài và được sếp giao cho những công việc khó.
Băng thích thử thách và thích công việc có nhiều áp lực.
Mặc dù không được làm những công việc thông thường như những đồng nghiệp khác nhưng Băng lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng tươi cười, nhìn Băng ai cũng tưởng Băng có một cuộc sống nhàn nhã và sung sướng lắm.
Nhưng thân phận và cuộc sống của Băng lại trái ngược hoàn toàn.
Đến ga, tàu dừng chuyển bánh, Băng lấy hành lý.
Vươn vai, Băng bước xuống.
Quần Jean, áo phông màu trắng ở giữa có in hình một cầu thủ bóng chày, mũ le đội lệch che kín hai đôi mắt và vầng trán nhỏ xinh tinh nghịch, áo khoác buộc ngang eo, chân đi một đôi giày màu xám, mái tóc đen dài bay phất phơ trong gió.
Trông Băng giống như một cô gái bụi đời, ngang ngạnh và nghịch ngợm, điểm khác biệt duy nhất là trên môi Băng lúc nào cũng nở một nụ cười.
Băng là hình ảnh lẫn lộn giữa một bên là Thiên sứ, một bên là Tiểu quỷ.
Kéo lê hành lý phía sau, Băng bước đi.
Bây giờ là tám giờ sáng, cô nhi viện cách chỗ Băng sống và làm việc hai giờ đi tàu nên Băng thường xuyên bắt một chuyến tàu lúc năm giờ sáng.
Thời gian chờ đợi, cộng thời gian di chuyển cũng gốn của Băng hết ba tiếng.
Mặc dù đi lại xa xôi và phiền hà nhưng Băng lại rất thích và cảm thấy thoải mái.
Đối với một người ưa hoạt động và thích đi ra ngoài như Băng, càng đi xa càng tốt, thậm chí phải đi tàu mất mười ngày hay cả năm, Băng cũng không có than phiền gì mà ngược lại rất hoan hỉ.
Ánh nắng le lói chiếu thẳng xuống mặt đất, mùi rác thải, mùi mồ hôi người, mùi thuốc lá khiến Băng nghẹt thở.
Băng nhăn mũi, xúc giác của Băng tạm thời bị ngừng trệ bởi vì mùi vị khó chịu ở xung quanh đang hòa quyện lại.
Ga tàu là thế, dù có được dọn dẹp vệ sinh vẫn không làm sao dọn dẹp hết được rác thải, những mẩu thuốc lá, túi bóng, đồ ăn do hành khách đi tàu vứt lại.
Băng ghét không khí ồn ào, náo nhiệt và xô bồ của mọi người đi đón người thân đi tàu, hay những bà buôn bán nhỏ đang rao bán hàng oang oang như những chiếc loa phóng thanh.
Ở đây nếu không cẩn thận có thể bị cướp giật và móc túi.
Băng chưa từng bị ai móc túi hay cướp giật bởi vì Băng là một người không phải chỉ có cái vỏ bề ngoài yểu điệu thục nữ.
Băng biết võ, cộng thêm tính tình không sợ Trời không sợ Đất nên trong mọi trường hợp Băng cũng liều mạng mà xông lên.
Người ta nói “Vua cũng phải thua thằng cùn” nói gì đến một kẻ không coi tính mạng mình vào đâu như Băng.
Băng vừa bước ra khỏi nhà ga, lập tức có mấy bác lái xe ôm đeo bám Băng, họ mời chào Băng đi xe và hứa sẽ giảm giá cho Băng nếu Băng chịu đi xe của họ.
Băng lắc đầu cười, Băng từ chối.
Trước khi trở về, Băng đã nhờ một người bạn trọ cùng nhà đi đón nên Băng không cần phải thuê xe ôm hay tắc xi đề về nhà.
Nghĩ đến mấy mươi nghìn trong túi bị bốc hơi, Băng thấy hơi xót.
_Băng !
Vừa nhắc đến cô bạn thân đã thấy bóng dáng của Hoa đang tươi cười vẫy tay gọi lại.
Băng mỉm cười sung sướng, cũng may cô bạn đã đợi sẵn, nếu không Băng phải chờ dài cổ.
Băng đi nhanh về chỗ Hoa đang đứng.