Đọc truyện Định Mệnh Sắp Đặt – Chương 8: Ngày được nghỉ ngơi
“Thằng nhãi chết tiệt! Dám cãi lời cha nó ư?” – Một người đàn ông ngồi quay lưng vào trong, bực tức đập tay lên bàn.
“Lão gia xin người đừng giận, hãy để cậu chủ ở đó một thời gian!” – Một người phụ nữ trung niên lên tiếng, nhằm xoa dịu sự nóng giận của người đàn ông kia.
Nhà Tuyết Linh
“Con mèo lười dậy đi!”
“Không!!”
Phong lôi cái mền ra khỏi người Linh. Nàng ta bực mình ngồi dậy “Anh làm gì vậy hả?”
“Không đi học à?”
“Không! Thất tình nên không đi!”
“Vậy đi chơi?”
Linh tỉnh ngủ khi nghe câu đó. Tên này đang tán tỉnh mình à hay có ý đồ?
“Em nghĩ sao cũng được, tôi chỉ muốn đưa em ra ngoài khuây khoả một chút.”-Phong vừa nhìn cũng biết cô nàng này nghĩ gì. Nhưng với anh cô có nghĩ như thế nào anh cũng chấp nhận.
Tại khu vui chơi giải trí
“Đưa tôi vào đây làm gì?” – Linh ngơ ngác hỏi.
Phong nhìn Linh rồi thở dài một cái. Nhỏ này chả lẽ đó giờ chưa vào khu vui chơi?
“Em có vào đây lần nào chưa vậy?”
“Có! Lúc tôi sáu bảy tuổi!” – Linh ngây ngô trả lời.
“Vậy em vào đây làm gì nói tôi nghe?”
“Đi vòng vòng.”
“Có chơi cái gì không?”
“Không!”
Phong chỉ muốn đập đầu vào tường ngay lúc này. Nàng này vào khu vui chơi mà chỉ đi lòng vòng thôi ư? Mới nghe thôi đã cảm thấy tuổi thơ bất hạnh rồi, không biết nhỏ còn cái gì không biết không nhỉ? Thôi thì lần này cho nhỏ vui chơi thoả thích vậy!
Nghĩ là làm, Phong kéo Linh chạy vọt vào trong khu vực trò chơi.
Từ tàu lượn đến đu quay, chỗ nào có thử cảm giác mạnh hai anh chị chơi hết. Đến cả căn nhà ma mấy anh chị cũng vào phá banh tành. Đi hết một vòng khu vui chơi, cả hai tìm một băng ghế đá ngồi nghỉ.
“Em đợi tôi một chút!” – Phong nói rồi chạy đi đâu đó.
Hồi sau anh quay lại, trên tay là hai cây kem. Anh đưa cô một cây “Ăn đi!”.
Linh nhận lấy cây kem từ tay Phong, ngồi ăn ngon lành.
Ăn được một nửa, chợt nhớ ra gì đó, Linh quay qua nói với Phong “Anh cứ bắt tôi ăn hoài, sau này tôi biến thành heo mất!”
“Hơ hơ hơ! Em thành heo nỗi tôi cũng mừng lắm!” – Phong trêu.
Linh phồng má, mím môi nhìn Phong, khuôn mặt cô lúc này như một bé gái. Phong hơi ngơ người một chút, anh cười nhẹ một cái, nói: “Năm năm trong tổ chức em đã bị hành hạ quá nhiều, coi như tôi làm những việc này để bù đắp và xin lỗi em đi.”
“Tôi không cần đâu!” Linh trả lời dứt khoát ngay lập tức, cô nói thêm “Vì với tôi năm năm qua đã thay đổi cuộc đời tôi, tôi không cần xin lỗi gì cả, cũng không cần thương hại. Mà…” Linh dừng lại vài giây “…TÔI MUỐN TRẢ THÙ!”.
Bốn chữ “tôi muốn trả thù” được nhấn mạnh rõ ràng, mạnh mẽ và dứt khoát tuyệt đối. Chứng tỏ rằng lòng căm hận trong Linh rất lớn, nhưng sự căm hận ấy được giấu kín bởi sự chịu đựng, kìm nén, sự im lặng của cô trong năm năm nay. Phong thật không ngờ một cô bé mười lăm tuổi lại có ý chí cao đến vậy, cô nhóc này chịu đựng suốt năm năm và bây giờ là lúc cô nhóc tự chiến đấu để lấy lại cuộc sống của bản thân.
Phong cười nhếch mép “Tôi cùng em trả thù!”
Một cơn gió chợt thổi ngang, mọi thứ như dừng lại, kể cả thời gian dường như cũng ngưng đọng.
Mái tóc bạch kim của cả hai bay bay trong gió. Sự im lặng đang bao phủ không gian xung quanh họ.
Hồi sau Tuyết Linh bỏ đi để lại Hàn Phong một mình.
[Dạo này anh bị gì vậy?]
Tiếng báo tin nhắn điện thoại vang lên, Thiên Ưng còn chả buồn cầm cái điện thoại lên xem. Anh nằm trên giường, vẻ mệt mỏi. Hai ngày rồi nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, cảm giác của anh bây giờ thật khó tả. Một chút buồn, chút day dứt, một chút giận hờn và cũng có cả sự hối hận. Thiên Ưng lơ đãng nhìn lên trần nhà nhớ lại những chuyện từ năm năm trước.
Tuyết Linh ngày đó và bây giờ tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Tối
Tuyết Linh và Hàn Phong đều đã về đến nhà nhưng chẳng ai nói chuyện với ai.
Lúc đi ngủ…
Ọt ọt ọt…
Bụng ơi sao mày lại kêu vào lúc này? Linh vật vã lăn trên giường, cô đang đói, đói đến nỗi có thể gặm ngay thứ gì ăn được ngay trước mắt cô bây giờ.
Lăn một hồi Linh bật dậy len lén mở cửa phòng định xuống bếp tìm đồ ăn thì…
“Khỏi tìm!”
Nghe thôi cũng biết là ai, Linh bặm môi quay người lại nhìn Phong “Sao anh biết tôi tìm thứ gì?”
“Em đang đói, đúng không?” – Phong hỏi.
Linh ỉu xìu nhìn Phong cô không biết phải trả lời như thế nào vì dù có giỏi nhịn đói đến đâu, nửa đêm bụng cô lại kêu cồn cào.
“Trong lò có sẵn tô mì tự xuống mà xử!”- Phong nói.
Linh ngơ ngác một hồi mới hiểu ra vấn đề, lập tức xuống bếp để chữa đói.
Phải chi cuộc sống lúc nào cũng bình thường, vui vẻ như vậy thì tốt biết mấy!
Em và tôi, bây giờ quan hệ giữa chúng ta là gì? Linh? Em có còn là cô gái ngày đó?
“Tôi sẽ giúp em trả thù!”