Đọc truyện Định Mệnh Sắp Đặt – Chương 29: Hôn
Hàn Phong đi mấy hôm rồi vẫn chưa về. Tuyết Linh thì lẻ loi ở nhà một mình, cô hết đến chỗ Bảo Ngọc chơi lại la cà qua chỗ Bạch Nhi làm người mẫu cho cô nàng thiết kế, xong lại đến chỗ Mộc Thành và cuối cùng là về The Death luyện tập.
Bây giờ chẳng ai quản cô nữa mặc dù vẫn còn trong phạm vi của The Death nhưng đã không còn khắt khe như xưa, vì thế cô được tự do tung hoành.
“Alice! Em xong bài kiểm tra thể chất rồi.”
“Ừm! Cũng trễ rồi, em mau về nhà đi!”
Tuyết Linh đi thay quần áo rồi về nhà.
…………………………………………….
Trong lúc đó Hàn Phong đang gặp kẻ cầm đầu một băng đảng nhỏ là nhóm người hành hạ Tuyết Linh và cả gan đột nhập vào nhà nàng mèo nhỏ của Hàn Phong…
“Phong thiếu gia! Là đàn em của tôi sai, mong anh bỏ qua cho.”-Là tên cầm đầu.
“Người của bọn mày xém chút làm bị thương cô gái của tao, mày nghĩ tao sẽ bỏ qua?”-Hàn Phong nghiêm giọng nói.
“Phong thiếu gia à! Chúng tôi cũng chỉ là một băng nhỏ, mưu sinh vì tiền, chúng tôi đâu nghĩ tới những việc khác.”-hắn đang xuống thế.
“Vậy mày không nghĩ tới hậu quả khi làm gì đó sao?”-Hàn Phong lại hỏi.
“Ơ…”-tên đó chưa biết trả lời như thế nào thì một cô ăn mặc gợi cảm, ỏng a ỏng ẹo đi đến chỗ hai người đàn ông.
Tiến đến gần thấy trai đẹp mắt cô ta sáng lên, cô ta bạo dạn ngồi xuống cạnh Hàn Phong.
“Biến đi chỗ khác hoặc chết ngay tại chỗ!”-Giọng nói lạnh như băng phát ra khiến cô ta sợ hãi, vội đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hàn Phong đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang tên cầm đầu kia.
“Hình như mày đã phá luật của tao hơi nhiều, mày chuẩn bị đào huyệt chôn mình đi!”-Hàn Phong đứng dậy đi về.
Tên cầm đầu băng nhóm nhỏ kia do Uyên Nhi thuê thì đang vùi trong tuyệt vọng. Chả biết bị sao quả tạ chiếu hay gì nhưng hắn liên tục đắc tội với Hàn Phong. Đời hắn coi như tàn.
Về đến nhà…
Tuyết Linh ngồi trên sofa vừa gặm bánh vừa xem phim.
“Sao không ngủ?”-Hàn Phong ngồi xuống cạnh cô.
“Người anh có mùi lạ.”-nàng ta trả lời một câu chẳng hề liên quan đến câu hỏi của Phong.
“Mùi lạ?”-Phong hỏi lại.
“Mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc đến khó chịu. Khi nào cái mùi đó biến mất hãy nói chuyện với em.” -Nàng ta ôm hộp bánh bỏ lên phòng.
Hàn Phong nhà ta lần đầu tiên ngơ người ra, đúng là lúc nãy có phụ nữa lại gần nhưng anh đâu có động chạm gì đến cô ta, anh còn đuổi cô ta đi chỗ khác cơ mà,sao lại có mùi nước hoa?
Hàn Phong lắc đầu nhưng rồi cũng đi tắm.
Tắm xong anh liền lên phòng tìm cô -“Linh! Mau mở cửa!”
Từ trong phòng có tiếng nói vọng ra -“Cửa không khóa, tự xử!”
Cạch!
Hàn Phong đi vào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường cô -“Anh không có đụng vào nữ nhân nào khác ngoài em.”
“Em có nói anh động chạm phụ nữ đâu, chỉ là cái mùi đó nồng chịu không nổi.”-Linh gân cổ cãi lại.
Hàn Phong đành chịu thua, ai bảo anh trước giờ chiều chuộng nàng này quá làm gì.
Linh chẳng thèm để tâm đến con người để cô ở nhà một mình mấy ngày liền kia, đã vậy vừa về đến trên người đã nghe mùi lạ cô không bực mới là chuyện lạ. Cô kéo chăn đắp kín người, quay lưng về phía Hàn Phong, nhắm mắt, ngủ.
Hàn Phong cũng chẳng nói chẳng rằng, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, ngủ.
___________________
Sáng…
Vừa mở mắt ra đập vào mặt đã là bản mặt của ai kia khiến Linh ngỡ ngàng. Anh ngủ với cô suốt đêm luôn à?
Linh đưa tay, khẽ chạm vào má anh. Như chợt nhớ ra gì đó cô nhìn lại giường mình. Đêm qua cô chiếm gần hết cái giường kia mà, anh chỉ còn chút chỗ rộng chẳng đủ để nằm thoải mái vậy mà vẫn ráng chen cho bằng được. Linh thuận chân đạp anh một cái, thế là có người thức dậy bằng cách đáp đất.
“Em không thể nhẹ nhàng một chút được à?”-Hàn Phong nhăn nhó.
“Không!”-Linh nhảy từ trên giường xuống, nằm đè lên người Phong. Cô trừng mắt nhìn Phong, hai đôi mắt xanh chạm nhau -“Anh đã đi với phụ nữ?”
“Không!”-Phong trả lời ngay lập tức.
“Thật là không?”-Linh hỏi lại.
“Thật!”-Phong khẳng định -“Em là cô gái duy nhất anh đụng vào!”
Linh không trả lời, cô gối đầu lên ngực anh.
“Em không tin?”
“Không!”-Linh ngóc đầu lên, mím môi nhìn anh.
“Không tin mà vậy à?”-Hàn Phong lật người đè lên người Linh,tình thế thay đổi, Linh là người bị đè xuống đất.
“Anh tránh ra!”-Linh cựa nguậy.
Và… Phong nhẹ áp môi mình lên cánh môi Linh. Cánh môi anh đào bị bao phủ lấy bởi làn môi ấm áp của Phong. Linh ngây người ra…
Có chút gì đó thích thích, có chút gì đó gọi là ngọt ngào và có một chút ấm áp…
Linh vòng tay ôm Phong, anh ép sát người mình vào người cô, đôi môi anh vẫn không rời môi cô…
Một hồi sau, anh mới luyến tiếc buông cô ra để cô được hít thở không khí.
Khuôn mặt Linh sau khi bị hôn thì đỏ bừng, cô đẩy anh ra đồng thời tìm lí do thoát nạn.
“Đói rồi!”
Phong nhoẻn miệng cười rồi đi làm vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị điểm tâm sáng cho Linh.
Lão Trần mất tích ư? Chuyện lạ khó tin!
Người tôi muốn trả thù không phải ông ta!
Đôi lời tâm sự của tác giả:
[Tui đã lấy hết trí tưởng tượng của mình cho cái chương sến súa đầy màu hường này. Ngoài ra cái bìa hơi sai một tí,bỏ qua chi tiết nha :3]