Bạn đang đọc Định Mệnh…Nước Mắt: Chương 24
“Tôi bảo căn nhà đó mới xây!” – Một cô gái mái tóc màu hạt dẻ chỉ tay về phía đối diện, nói với chàng trai đi cạnh.“Tôi bảo nó xây lâu rồi!” – Chàng trai ấy hung hăng nói lại.“Mới xây!”“Xây lâu rồi!”“Mới xây!”“Xây lâu lắm rồi!”“Tôi bảo mới xây!”“Tôi bảo xây lâu rồi!”“Mới xây!”“Tới nhà rồi!”
“H… Hả? Ủa, tới nhà rồi hả?” – An nhà ta đang cãi cọ bỗng sựng lại, mặt nghệt cả ra.“Có con sư tử Hà Đông ngốc như cô mới không nhận ra!”“Còn anh là đồ sư tử quái dị đó!”
“Khỏi vào nhà ha!” – Mặt cậu cười gian xảo.“Gr… Đồ sư tử chết bầm!” – An thầm rủa xả cậu trong khi cậu tiến tới mở cửa.Ngay khi cửa mở, cái bóng cao lênh khênh của cậu vào trước, sau đó tới cái bóng nhỏ bé của An.
“Cô khóa cửa đi!” – Cậu nói rồi bước vào mở khóa tiếp cửa trong.“Đồ sư tử lập dị!” – An không quên nói xấu cậu rồi mới khóa cửa.Sau đó cô theo bước chân cậu vào nhà, dĩ nhiên người khóa cửa trong cũng là An nhà ta. Ngay sau khi khóa xong cửa trong, cô chạy vụt lên lầu đóng sập cửa lại, tay lần mò mở công tắc đèn. (chắc mọi người vẫn nhớ An nhà ta rất rất sợ ma nhỉ?)
“Tến chết bầm, anh không đợi tôi khóa xong cửa mới đi được hả?” – Cô thầm rủa xả Huy rồi đi vào phòng tắm thay đồ ra, làm VSCN rồi nhảy phóc lên giường. Ánh mắt cô nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ điện tử treo ở góc phòng : 1h46’
“Gần 2h sáng rồi á?” – Cô suýt la toáng lên nhưng cũng đã tự nhận thức được bây giờ là ban đêm.“Phải ngủ thôi, nếu không thì sẽ lại trễ học mất!”
Cô nói nhỏ rồi với tay tắt công tắc đèn, căn phòng nhanh chóng bị bao trùm bởi bóng đêm. Đôi mắt trong veo màu nâu sẫm khẽ nhắm lại, An đã ngủ thiếp đi.
Ở căn phòng đối diện, mọi thứ cũng bị bóng đêm nuốt chửng nhưng chủ nhân của chúng vẫn chưa ngủ. Cậu ta nhìn miếng băng trắng toát trên vai mình, cảm nhận nỗi đau ngấm vào da thịt từng cơn nhức nhói.
Trong cơn đau khủng khiếp, hình ảnh một người con gái hiện lên trong tâm trí cậu, bất giác đôi mắt màu hổ phách ấy khẽ đưa về phía cánh cửa, nhưng nơi đôi mắt đó kiếm tìm, không phải là cánh cửa, mà là người con gái đang chìm vào giấc ngủ say ở bên kia nó. Đôi mắt ấy như muốn xuyên qua tất cả vật cản mà lao tới, mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp thuần khiết diệu kỳ của An.
Đúng! Cậu đang nhớ An… da diết. Rồi một cách vô thức, trái tim đang vùng dậy, giành quyền chiếm lĩnh cơ thể từ trí não! Trái tim cậu, nó mặc kệ vết thương kia đang hoành hành, nó chỉ muốn thúc giục cậu đến với người con gái ấy, để sự khao khát mãnh liệt của nó được thỏa mãn.Và, trí não cậu cuối cùng đã thua, trái tim cậu đập liên hồi bởi hình bóng ấy.
Nó khiến tay cậu vặn nắm cửa, bước đi trong bóng tối, mở toang cánh cửa phòng An ra. Cánh cửa khóa chặt không thể làm khó cậu. Cậu tiến đến chỗ cô gái ấy. Một cơ thể nằm bất động dưới ánh trăng, trăng xuyên qua khe cửa ,vuốt ve khuôn mặt đẹp đến diệu kỳ, nhẹ hôn bờ môi mềm đỏ ửng bởi không khí lạnh của đêm, ôm ấp làn da trắng hồng không tì vết, len vào làn tóc mềm mại.
Vẻ đẹp đó đã khiến cho cậu không thể kìm chế được nữa… Một… chỉ một giây thôi! Đôi môi ấm nóng của Huy khẽ chạm vào đôi môi mềm đến mê hoặc của An. Cậu đã hôn trộm cô! Hành động đó đã được ánh trăng chứng kiến! Cậu chưa một lần hôn trộm ai, đây là lần đầu tiên!
Sau khi tách đôi môi ra khỏi môi An, cậu vén chăn, nhẹ phủ tấm chăn ấm áp lên người cô. Lại nữa, đây cũng là lần đầu tiên cậu có hành động này với con gái, cậu vốn là người chỉ xem con gái như thứ mua vui nhưng không ngờ hôm nay, cậu lại có thể làm những điều điên rồ này. Nghĩ thế nên cậu khẽ bật cười, nụ cười thật sự, không mang sát khí mà cũng chẳng giả tạo.
Cậu cứ đứng đó, ngắm nghía khuôn mặt An mà không biết chán! Quá 2 lần cậu định hôn trộm cô nữa nhưng sợ cô thức giấc nên đành thôi. Đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng nhìn thân thể đó.
An này! Hình như… tôi yêu cô rồi thì phải? Ha ha, kể cũng lạ thật. Có biết bao cô gái ngoài kia ngày đêm mong tôi để mắt đến, tôi những tưởng sẽ không yêu thật lòng bất cứ ai ngoài cô ấy. Nhưng tôi đã lầm, tôi yêu em mất rồi, không những vậy, mà còn yêu chỉ trong vòng một ngày cơ đấy! Ha ha, tức cười quá đi mất, cả tôi cũng không ngờ mình lại yêu em nhanh như vậy đấy. Mà thôi… nghĩ mông lung về em vậy là đủ rồi! Chuyện tại sao tôi có thể yêu em nhanh như vậy thì đành đổ hết cho định mệnh thôi! Còn bây giờ thì… ngủ ngon nhé! Sư tử Hà Đông của anh! Ý, tại sao anh lại nghĩ em là “của anh” ấy nhỉ?
Không sao không sao! Sớm muộn gì em cũng là của anh thôi! Vì anh là Gia Huy, anh không tin là không thuần phục được con sư tử như em!Cậu tự cười một mình rồi nhận ra cô đang cử động khiến tấm chăn bung ra, để lộ cánh tay trắng nõn. Ôi! Con sư tử này bất cẩn quá đấy! Để anh giúp em nhé! Cậu nghĩ rồi bước tới, đắp lại chăn cho cô.
Khi tấm chăn màu xanh nhạt đã phủ lấy cơ thể An, cậu mỉm cười – một nụ cười ấm áp rồi quay lưng định bước đi nhưng bỗng khựng lại. Có… một bàn tay… đang nắm lấy tay cậu, cậu chưa kịp định thần thì 1 giọng nói trong và êm dịu, có phần mệt mỏi vang lên:“Anh qua phòng tôi làm gì vậy?”
Cái giọng nói đó khiến cậu sững người. Em… dậy rồi sao? Ý nghĩ đó khiến cậu quay lại, đối diện với An. Đôi mắt màu hổ phách của cậu lập tức tiếp thu được hình ảnh một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ đang giương đôi mắt trong veo màu nâu sẫm nhìn cậu. Còn cánh tay thì đang nắm lấy tay cậu. Cậu không tài nào lường trước được việc này, rồi 1 cách vô thức, giọng nói trầm cất lên:
“Cô… dậy từ khi nào?”“Tôi hỏi anh vào phòng tôi làm gì?” – Cái giọng trong veo đó lại cất lên.“ … Tìm cái này!” – Cậu nói rồi đưa chiếc chìa khóa lên.“Tại sao nó lại ở phòng tôi?”“Lúc trước tôi để quên! Mà cô đâu phải cảnh sát, tính hỏi cung tôi như tội phạm hả? Khuya lắm rổi, ngủ đi!” – Cậu hất tay cô ra, chối vì nếu cô hỏi tiếp thì có thể cậu sẽ không thể trả lời được, vì lúc nãy không biết phải làm thế nào nên cậu đành lấy cớ tìm chìa khóa để trả lời cô.
“Anh đắp chăn cho tôi hả?” – Cô chuyển sự chú ý về tấm chăn.“ …C… cô nằm mơ à? Lúc tôi vào thì đã như vậy rồi, đồ sư tử Hà Đông ngốc! Không rảnh nói chuyện với cô nữa, tôi đi đây!” – Cậu lại chối đây đẩy, sau đó không chờ cô trả lời, cậu đã rảo nhanh ra khỏi phòng, đóng sập cửa. Bỏ lại An với khuôn mặt nghệt cả ra.
“Anh ta bị sao thế nhỉ?” – Cô lầm bầm rồi lại nhìn vào tấm chăn.
“Rõ ràng trước khi ngủ mình đâu có đắp chăn? Nếu vậy thì…” .Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Huy đã đắp chăn ình rồi nhanh chóng bị đập tan bởi ý nghĩ không thể nào có chuyện đó của chính cô.
“… Không có đâu!” – Cô nói khẽ rồi khép đôi mắt trong veo màu nâu sẫm tuyệt đẹp lại, nhanh chóng bị giấc ngủ nhấn chìm.Cậu bước vào phòng, đóng sập cửa, đứng yên cố nén trái tim đang đập hỗn loạn trong lồng ngực. Cô ta… dậy từ khi nào?