Bạn đang đọc Định Mệnh…Nước Mắt: Chương 19
Phong nhìn Vân, ánh nhìn đó như muốn nói: “Tôi sẽ bảo vệ em, dù có ra sao!”, cậu đưa tay luồn vào mái tóc màu nâu vàng ấy, khẽ vuốt ,Vân hơi cựa người khiến Phong giật mình, lập tức buông tay khỏi làn tóc mềm. Nhưng ngay sau đó tim cậu lệch hẳn 1 nhịp vì khuôn mặt cô đang áp sát vào người cậu, đôi tay nhỏ bé vươn ra ôm trọn lấy bờ vai rắn chắc của cậu,siết lại như sợ cậu biến mất,đôi chân mày khẽ nhăn lại, đôi môi ửng hồng khẽ mấp máy: “ Minh Vỹ… Minh Vỹ… đừng đi mà…”
Gương mặt Phong tối sầm lại, cảm giác này… Là sao? Cảm giác đau đớn như ngàn mũi dao đâm xuyên tim này là sao đây? “Minh Vỹ”… Minh Vỹ… 2 chữ đó đã dìm Phong vào hố sâu của sự đau đớn… Minh Vỹ là ai? Cái tên đó sao lại làm tim cậu đau thế? Cảm giác đau đớn này là thế nào, tại sao cậu lại đau chỉ vì hai chữ “Minh Vỹ”? Có lẽ cả cậu cũng không biết được.
Cậu chỉ biết 2 chữ đó thốt ra từ miệng người con gái ấy làm cho cậu chỉ muốn nổi điên, chỉ muốn vùng lên mà xé tan tất cả, biến mọi thứ trở thành 1 đống cát bụi, chỉ muốn tự moi trái tim băng giá của mình ra mà cấu, mà xé cho vỡ tan tành… Cậu như chết lặng… đôi mắt màu tím sẫm vô hồn,chỉ nhìn về nơi vô định.
Cánh cửa mở toang, An và Huy đang bước vào, ngay sau đó Khang cũng vào, cậu bước lại phía cửa sổ, nhìn ra phía phòng bảo vệ rồi nói : “Bây giờ các người có thể ra khỏi đây rồi!”
Dương đứng dậy, vớ lấy chiếc áo dính đầy máu của mình, định mặc vào nhưng lập tức cậu lại vứt nó đi vì mùi tanh sộc gớm ghiếc của lũ quái vật,cậu nói : “Vậy còn chờ gì nữa? Tôi không muốn ở đây lâu hơn nữa đâu!”
An hơi lưỡng lự nhưng lại không mở miệng được. Cô không muốn leo rào nhưng cũng không muốn ở lại, nhưng cũng không thể ở đây mãi, cô đang phải đấu tranh tâm lý rằng có nên đi hay không.
Huy nhặt con dao ở góc phòng, vắt vào thắt lưng, nụ cười rạng lên trên môi: “Ta không muốn bỏ mi lại nơi này đâu, cùng đi thôi!”
Cùng lúc đó, Vi đứng dậy, phủi vài hạt bụi còn vương lại trên áo, nhặt chiếc hộp y tế lên định mang theo nhưng đã bị Huy ngăn lại: “Em định ôm theo cái hộp đó leo rào à??”“ Ờ ha, em quên mất, hì hì!” – Vi đặt lại chiếc hộp y tế, cười cho qua.“Aizz, sợ em luôn! Này Phong, cậu mau kêu cô ta dậy đi chứ!” – Huy nói với Vi rồi quay sang Phong.Phong lơ đi, cậu vẫn ngồi yên như thế, cho tới khi :
“O… Oaaaaaa! Ngủ ngon quá!” – Vân tỉnh giấc, đẩy Phong ra, vươn vai vẻ thoải mái rồi nhanh chóng nhận ra tất cả ánh mắt nơi đây đang dồn thẳng vào mình. Cô vừa tỉnh giấc nên không biết gì cả, cứ nghệt mặt ra:“ Mọi người làm gì nhìn tôi ghê vậy?” “Cô ngáp to quá!” – Cái giọng lạnh băng của Phong cất lên.
“Kệ tôi! Mà mọi người đang làm gì thế?” – Vân gắt với Phong rồi quay ra phía mọi người hỏi.“Thì định kêu con heo mê ngủ như em dậy để còn ra khỏi đây đó!” – Dương trêu đứa em gái song sinh của mình.“Xí, còn đỡ hơn anh đồ dại gái!” – Vân bĩu môi.
“Anh đâu có dại gái!” – Dương quạu rồi lại nhìn Vi. Thật không may phút giây nhìn Vi đó đã lọt vào tầm mắt đứa em ranh mãnh.
“ Ờ, không phải dại gái, mà là dại Vi!” – Vân nói thẳng thừng làm cậu mặt đỏ ửng, Vi cũng thế.“ Có tin anh cốc em không hả?” – Dương nói rồi đưa tay lên thế cốc đầu.
Vân lập tức nép sau lưng Phong: “Plè Plè! Anh qua đây mà cốc!” Vân hí hửng nói, Phong không đẩy ra mà cứ thở dài. Bó tay 2 anh em này rồi. Nhưng cậu cũng cảm nhận được, cái cảm giác đau thấu tâm can lúc nãy đã vơi bớt, chỉ còn cảm giác thoải mái thôi.
Dương muốn cốc lắm mà chả cốc được, thế nên 2 anh em cứ đấu qua đá lại mãi mà người bị lấy làm “ lá chắn” và “ vật cản” tất nhiên không ai khác ngoài Phong rồi.“ Stop!!” – Một giọng nói cao, to ơi là to vang lên khiến Vân và Dương đứng hình.“ Hai người tính cãi nhau tới sáng hả?” – An nói tiếp.
“ Đâu phải tại tớ! Tại anh Dương chứ bộ!” – Vân bĩu môi.“ Tại em chọc anh trước!” – Dương đáp trả.“ Anh trước thì có!” – Vân không thua.“ Trẻ con!” – Lại cái giọng lạnh như băng, Phong ném 2 chữ ấy vào mặt Dương và Vân, lập tức 2 cái “radio” im bặt không điều kiện.
Phong bước lại phía cửa sổ, im lặng.Khang nhường cửa sổ lại cho Phong,quay vào nói với mọi người: “ Các người rốt cuộc có muốn ra khỏi đây không? Đã hơn 11h tối rồi đấy!”“Dĩ nhiên là muốn rồi!!” – Cả bọn đồng thanh ( trừ Huy,Phong)“Vậy thì theo tôi!” – Khang nói, giọng nói của kẻ thủ lĩnh.(đúng là thủ lĩnh quái vật có khác)
Rồi cậu quay chân bước ra ngoài, cả đám bước theo. Dĩ nhiên 2 chàng trai của chúng ta đi cuối cùng và không tỏ ra vẻ gì thân thiện.Haizz