Định Mệnh Ngang Trái : Anh Yêu Em

Chương 13. Có không giữ, mất đừn tìm


Bạn đang đọc Định Mệnh Ngang Trái : Anh Yêu Em – Chương 13. Có không giữ, mất đừn tìm

Sân thượng, nắng sáng, ấm áp…
– Hộc hộc…Mệt…quá…- Nó chống tay lên lan can, thở phì phò.
– Công nhận…vui…thật…- Băng Di khác gì nó đâu, chỉ khác nụ cười trên môi tươi tắn hơn nó 1 chút.
– Haizzz…mệt quá…- Nó nằm oài xuống nền, hấp thụ ánh nắng mặt trời giòn giã.
Không gian bao phủ bởi sự im ắng, nó không nói gì, Băng Di cũng im lặng, cả 2 chỉ nhìn nhau, cười.
– Này…cái vụ hôm qua tao nói ấy…mày…- 1 lúc lâu sau, Băng Di lên tiếng phá vỡ sự im lặng
– Vụ gì…tao không nhớ…- Nó lên tiếng cắt ngang lời nói của Băng Di.
– Mày đừng có giả điên…Mặt mày mà không nhớ…- Cô ngồi xuống cạnh nó, nâng tay cốc nhẹ vào vầng trán thông minh của nó.
– Không nhớ thật…Im lặng, tao ngủ…- Nói xong, không thèm để ý tới vẻ mặt tức tối của Băng Di, nó nhắm mắt.
– Không nhớ tao nhắc cho nhớ…Hôm qua…- Lời còn chưa dứt.
– Tao muốn ngủ, việc đó nói sau đi – Nó quay người sang 1 bên, đưa lên bịt chặt 2 tai.
– Không có trước sau gì hết, tao thích nói bây giờ. – Băng Di cố chấp kéo tay nó ra, áp sát miệng vào tai nó, nói tiếp – Tao nói mày đi hỏi Thiên ca có yêu mày không, mày đã hỏi chưa?
– Cái con này, đã nói không muốn nghe mà…- Nó bực mình ngồi dậy, khó chịu đẩy Băng Di ra.

– Nhưng mà tao thích nói…Sao? Hỏi chưa? – Cô cười cười nhìn vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của nó.
– Chưa…Mắc gì tao phải hỏi? – Cuối cùng nó cũng phải chịu thua mà trả lời.
– Thôi để tao hỏi giùm cho nhá…Tiện thể nói luôn là mày yêu anh ấy tới mức nào…- Băng Di cười gian nhìn nó, trong lòng tính toán âm mưu làm “ông tơ bà nguyệt”.
– Con điên kia, ai nói tao yêu anh 2 hả? – Nó tức giận gắt lên.
– Tao nói…- Băng Di thản nhiên đáp lại.
– Mày…- Nó á khẩu, chỉ biết căm tức nhìn Băng Di đang giương giương tự đắc.
– Tao sao? Hết nói nổi rồi chứ gì? Nó chúng tim đen rồi chứ gì? – Cất cao giọng, cô thách thức nhìn nó.
– Mày thích làm gì thì làm đi, thích nói gì thì nói, tao chả quan tâm – Nó lại bày ra bộ dạng bất cần, nằm oài xuống nền 1 lần nữa, khép hàng mi dài che đôi mắt ngọc lại.
– Mày…- Thấy dáng vẻ “không quan tâm” của nó, Băng Di tức muốn hộc máu, nhưng tâm trạng nhanh chóng dịu lại, kế hoạch mới bắt đầu…- Thế nếu tao “tỉnh tò” với Thiên ca…mày có quan tâm không?
Trái tim nó khựng lại vài giây, đôi mắt mở to nhanh chóng khép lại.
– Không…- Nó phũ phàng buông 1 chữ. – Mày yêu ai là việc của mày, đâu liên quan tới tao.
– Thật sao? Tao nói mày biết…Tao…- Khẽ dừng lại, Băng Di chuyển tầm nhìn lên mặt nó, thấy nó cũng đang nhìn mình thì đỏ mặt e thẹn cuối đầu, hít sâu 1 hơi lại nói tiếp – Thật ra thì…tao để ý Thiên ca lâu lắm rồi…
– Mày nói thật? – Nó bất ngờ bật dậy, không tin vào tai mình hỏi lại lần nữa.
– Ừm…từ hồi lớp 9 tao đã thích ảnh rồi…- Nói tới đây mặt cô càng đỏ hơn.
– Nói với tao chi vậy? – Nó cố gắng che giấu đau nhói trong tim, bày ra vẻ mặt thờ ơ hỏi.
– Tao muốn mày làm “mai” cho tao với ảnh…Dù sao mày cũng là em gái ảnh, ảnh nỡ lòng nào từ chối chứ…- Băng Di ngại ngùng lên tiếng nhờ vả nó, cố hết sức làm nó đau lòng, vì chỉ có đau lòng nó mới nhận ra tình cảm của mình, có mất đi thì mới biết trân trọng mà.
– Hừ…không rảnh…- Giọng nói cực kì nặng nề đã phản bội vẻ mặt “không có gì” của nó, kì thực lòng nó đang hết sức khó chịu. Thật không hiểu nổi, 1 người là bạn thân, 1 người là anh trai, cả 2 đều là người quan trọng nhất với nó, nếu cả 2 đến với nhau, đáng lý nó phải vui chứ…Nhưng sao trái tim lại nặng nề khổ sở như vậy.
– Đi mà…tao năn nỉ mày luôn đó…Giúp tao đi mà…- Băng Di dùng sức lay lay cánh tay nó, dùng giọng nói ngọt hơn cả mía lùi mà năn nỉ.
– Trời ơi…ngán mày qua đi, để tao yên…- Nó không vui gắt lên, thật sự nó không muốn đồng ý mà.
– Sao mày không đồng ý chứ? Chẳng phải nói không quan tâm gì tới Thiên ca sao? Sao lại nổi sùng nổi sộ với tao chứ? – Thiên Di làm ra vẻ mặt tội nghiệp buồn bã, đôi mắt đen láy đã hiện lên tầng nước mỏng.
– Tao…- Lần thứ 2 nó á khẩu. Đối mặt với những câu hỏi mang tính chất vấn của cô bạn thân, nó thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
– Tao gì mà tao…Tao hỏi mày, cảm giác bây giờ của mày như thế nào? – Thấy nó hết đường nói, cô liền thay đổi nét mặt, thay thế bởi vẻ thẹn thùng e lệ, tội nghiệp buồn bã lúc nãy là vẻ nghiêm túc già dặn thường ngày.

– Ơ…Tao…- Nó lắp bắp không biết trả lời như thế nào.
– Nói cho chính xác. – Băng Di bỗng nhiên thêm vào 1 câu sau thời gian dài im lặng nhìn nó.
– Tao…không biết…Khó nói lắm…- Nó suy nghĩ 1 lúc lâu rồi mở miệng, mà câu trả lời khiến Băng Di suýt chút nữa chết vì tức.
– Nói vậy là sao? Không biết là thế nào? Có gì nói đó. Trả lời đi. – Băng Di khoanh tay trước ngực, nhướn nhướn mày nhìn nó chờ đợi.
– Tao…Để xem…Ở đây…- Nó đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim đang co rút từng cơn, suy nghĩ 1 hồi rồi nói tiếp – Đau lắm mày ơi…Khó chịu dã man luôn…
– Đau như thế nào? – Đôi mày lá liễu cong dần lại theo lời nói của nó, sau đó lại từ từ dãn ra.
Nó lắc lắc đầu, đôi mắt to lóe lên vẻ vô tội
– Kiểu như…Bị ai đó bóp chặt? – Câu hỏi như câu trả lời thay nó.
Nó nhăn nhăn mày, lắc lắc đầu, sau đó lại liên tục gật đầu.
– Có lẽ đúng. – Nó chậm rãi nói, dường như sợ rằng nói ra lại không đúng.
– Ờ…vậy thì đúng rồi…- Đưa tay lên vuốt vuốt cằm, Băng Di bày ra vẻ y hệt bà cụ non.
– Đúng gì? – Nó khó hiểu hỏi lại.
– Hèn chi nãy giờ tao cứ ngửi thấy mùi gì chua chua…- Băng Di giễu cợt nhìn nó, cất giọng đùa giỡn.
Nó suy nghĩ 1 lúc, vầng tráng dần dần hiện ra vẻ hiểu chuyện
– Ý mày là sao? Hả? – Nó nâng mi mắt lên, để lộ ánh mắt sắc như dao bắn thẳng về phía Băng Di.

– Mày không muốn tao quen Thiên ca đúng hông, đúng hông, đúng hông, đúng hông? – Bỏ qua câu hỏi của nó, Băng Di liên tiếp hỏi dồn.
– Không muốn gì chứ? Mày muốn thì quen với ảnh đi, mắc mớ gì hỏi tao. – Nó gân cổ lên cãi cố, đây gọi là không muốn nhìn nhận sự thật.
– Vậy sao tao bảo mày làm mai đi mày không chịu.
– Tao không thích…
– Đấy…cuối cùng cũng chịu thừa nhận không thích.
– Không thích ở đây là không muốn làm ông tơ bà nguyệt chứ bộ.
– Haizz…nói chung là tao nói không lại mày…- Cuối cùng cũng nản chí, Băng Di thở ra 1 hơi thật dài, phủi mông đứng dậy bỏ đi.
-…- Nếu là bình thường, hẳn là lúc này nó nên rất tự hào vì đã hạ gục được Băng Di, nhưng lúc này thật sự không còn tâm trạng nào để quan tâm tới những việc đó nữa.
– Nhưng…tao vẫn muốn khuyên mày 1 câu : Có không giữ, mất đừng tìm. – Trước khi khép cửa, Băng Di khẽ nghiêng người bỏ lại 1 câu khiến nó lao tâm khổ tứ suy nghĩ.
“Cạch”…Cửa nhẹ nhàng khép lại, nó đưa mắt nhìn sang cánh cửa đã đóng kín kia, giữa 2 hàng lông mày thanh tú đang nhíu chặt hiện lên dấu hỏi chấm thật lớn, tựa như khó hiểu càng ngày càng lớn dần trong trái tim và lý trí nó.
Cuối cùng 2 hàng lông mày từ từ dãn ra, khóe môi nó khẽ nhếch lên.
“Tao…thì còn gì nữa mà còn với mất chứ…” – Nó thầm nghĩ mà trong lòng không khỏi dâng lên chua xót. Nó thật muốn nói với Băng Di như vậy, nhưng nếu nói ra, Băng Di sẽ phải suy nghĩ rất nhiều, nó không muốn vậy. Nó không cần ai quan tâm cả, chuyện của nó, nó tự biết lo, đó là bản tính tự lập của 1 con báo con, dù sao cũng chỉ là 1 con báo con.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.